Rết Tinh Ngàn Năm

Chương 8.3:




Yêu tinh đánh nhau sẽ không dừng lại chỉ trừ khi ta chết ngươi sống, kẻthua sẽ làm mồi cho đối phương, vậy nên cả hai ra đòn không hề kiêng nểgì, mỗi chiêu chỉ hận không thể lấy mạng địch thủ.
Qua được hơnhai trăm hiệp, Bọ cạp tinh đã sớm trọng thương mà Rết tinh cũng cả người thê thảm. Bọ cạp tinh vốn quen với địa hình đại mạc, muốn dựa thế amhiểu địa hình vừa đánh vừa lui gây bất lợi cho Rết tinh. Từ biển cát đến núi đá cằn cỗi, đánh đến bụi gai lại quay về biển cát, một hồi lại đánh tới núi đá, một đánh một đuổi, hoàn toàn không muốn buông tha. Bọ cạptinh ban đầu còn có chút đắc ý, càng về sau hắn càng kêu khổ không thôi.
“Hà cớ gì vì một nữ nhân lại muốn ngươi chết ta sống với ta?” Bọ cạp tinhđậu ở một bên mỏm đá, khôi giáp trên người vỡ vụn, lấp ló bên trong dathịt xuất hiện vài vết hoạt tử thối rữa, hiển nhiên đã trúng độc của Rết tinh. Hắn âm thầm cắn răng, vẫn thường nghe Rết tinh của Kim quốc là kẻ biến thái cuồng ngược, không ngờ trực tiếp giao chiến hắn mới nhận rakẻ này thực tế so với lời đồn chỉ có hơn chứ không có kém!
“Chỉcần ngươi chịu thả nàng ta đi, ta liền dừng tay.” Rết tinh trần nửa thân trên đứng một bên khác đối diện với Bọ cạp tinh, cơ thể cường trángnhiễm một tầng thương tích cũng không khiến hắn khom lưng cúi người, tấm lưng thẳng rộng đứng sừng sững trong gió cát lạnh thấu xương của đạimạc, ánh trăng chiếu lên con ngươi đỏ như máu của hắn, khiến cho Bọ cạpkhông tự chủ được sợ hãi.
“Ả chỉ là một tiện nhân thối tha muốnnhân cơ hội quyến rũ ta sau đó ăn sống, có cái chó gì tốt đẹp cho ngươiliều mạng như vậy!?” Bọ cạp tinh không hiểu. Nhìn thái độ ban đầu củaRết tinh rõ ràng là thờ ơ không quan tâm, sao tự dưng lại muốn đứng rađòi người?
“Cái này ngươi không cần biết.” Chỉ cần liên quan tớinhóc con, hắn sẽ luôn luôn nghiêm túc mà tìm hiểu. Chỉ cần biết đượcnàng có hiềm khích gì với hắn, chút thương tích này có đáng là bao?
Bọ cạp tinh thổ một bụm máu đen lớn, hắn hoa mắt, cơ thể chỉ trực đổ muốnngã xuống. Hắn không cam lòng! Chút tôn nghiêm cuối cùng giữ cho hắnđứng thẳng, nhưng chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng khiến hắn lung lay. Hắntrúng độc rất nặng hắn biết, nhưng nắn không tin kẻ kia lãnh nhiều đòncủa hắn, trúng nhiều vết chích độc của hắn như vậy lại không việc gì!
Thực ra Rết tinh quả thật có trúng kha khá vết chích từ đuôi bọ cạp, nhưnghắn là ai nào? Là Rết tinh! Ngay khi bị đuôi bọ cạp chích hắn liền chorụng luôn cái tay cái chân bị chích, nếu như chích trên người hắn cũngkhông ngần ngại lột da thịt chỗ đó đi, độc tính chưa kịp lan tỏa đã bịloại bỏ không thương tiếc. Hắn sẵn sàng từ bỏ phần thân thể không đángkể để bản thân không trúng độc, chỉ cần không phải vết thương chí mạnghắn tuyệt đối sẽ không ngần ngại. Cũng chỉ có Rết tinh hắn mới dám ápdụng cách thức biến thái tàn nhẫn với bản thân đến mức này.
Bọ cạp tinh trắng mắt ngã xuống, kẻ huy hoàng một thời cứ như vậy lăn lóc trên cát đen, nhếch nhác thảm hại.
Thắng bại đã rõ, theo qui luật tự nhiên, kẻ thua làm mồi cho kẻ thắng, Rếttinh từ trên mỏm đá đi tới chỗ Bọ cạp tinh, cúi xuống cái xác hoại tửthối rữa, cầm một ngón tay của Bọ cạp tinh bẻ ra.
Hắn chưa baogiờ là kẻ nhân từ với đối thủ, lần duy nhất hắn nương tay, kết quả đóchính là một kiếm vào tim, mặc dù hắn không chết nhưng cái sau đó hắnnhận được còn đau đớn hơn lăng trì.
Hắn bóp khóe miệng Bọ cạptinh, đổ dòng chất lỏng vàng ánh kim lấp lánh trong bình sứ trắng vàomiệng hắn ta, sau đó quay bước bỏ đi.
Hắn không nhân từ nhưngcũng không thảm sát, vụ việc lần này rõ ràng là Tiểu Mị sai, hắn khôngmuốn giết kẻ vô tội, sẽ ảnh hưởng tới âm đức, thiên kiếp giáng xuống sẽnặng hơn.
Trở về đống đổ nát ở hang động của Bọ cạp tinh, hắn dễdành lôi được Tiểu Mị đang bị trói cứng bằng dây trói yêu ra khỏi núiđất cát vùi lấp.
“Rết lang!” Tiểu Mị hoảng hốt thấy đống thươngtích trên người hắn, nàng ta không ngờ Rết tinh vì cứu mình lại chấpnhận chịu nhiều thương tổn như vậy. Hai mắt hơi cay, nàng ta nghẹn ngàohướng hắn cảm kích, “Rết lang, chàng thực sự tốt vớ… Ái!!”
Rếttinh không để Tiểu Mị nói hết câu, hắn đè ngửa nàng ta ra, lần mò mộtlúc trên người nàng ta khiến Tiểu Mị đỏ mặt tía tai, thở gấp lắp bắp nói mãi chẳng nên lời.
“Chàng… chàng muốn làm gì…”
Hai ngóntay của Rết tinh dò gần xuống dưới đùi trong của Tiểu Mị, khẽ ấn mộtcái, Tiểu Mị bị kích thích liền kêu lên một tiếng kiều diễm. Xác địnhchính là chỗ này, hắn liền rút từ trong người ra đoạn ngón tay của Bọcạp tinh, bôi máu từ đoạn ngón tay đó lên nút thắt có bề mặt vàng óng,dây trói yêu lập tức lỏng ra.
Tiểu Mị sau một trận hoảng hồn bỗng thấy cơ thể nhẹ bẫng, dây trói yêu trói cứng nàng ta bỗng chốc được giải trừ.
“Cám ơn chàng, Rết lang!”
Tiểu Mị sung sướng ôm chầm lấy hắn, thoát được một kiếp, đúng là đáng ăn mừng mà!
“Nhiều lời, còn biết cái gì thì mau nói hết đi!” Hắn không kiên nhẫn đẩy TiểuMị ra, dùng sức vặn khớp cổ có phần nhức mỏi, qua loa mặc lại y phục tetua che đi những vết thương kinh người.
“Hở?” Tiểu Mị đơ ra mộtlúc, sau đó rất nhanh nhớ lại, lập tức bao nhiêu cảm động bay biến sạchsẽ! Hừ! Đáng lẽ phải sớm biết mới phải! "Mười năm nằm không cũng nghĩkhông ra, bây giờ chàng nóng vội cái khỉ gì chứ? Chí ít cũng phải đưa ta ra khỏi cái đại mạc khốn kiếp này rồi hẵng hỏi chuyện cũng không đượcsao!?"
"Không được." Rết tinh hắn rất bận, sẽ không có thời gianquan tâm nàng ta tiếp theo làm cái gì, cứu mạng nàng ta coi như xongthỏa thuận rồi.
"... Chàng đúng là đồ khốn mà!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.