Rời Khỏi Đạo Giáo, Tôi Lên Hương

Chương 3:




3.
Dày vò đến tận tối, khi tôi về đến nhà thì trời cũng tối rồi. Nhưng nhà tôi hôm nay hình như có chút náo nhiệt thì phải. Một tấm thảm đỏ siêu dài trải dài từ cổng vào đến tận trong, không thấy điểm cuối.
Đằng trước cửa có rất nhiều ô tô đỗ khiến ùn tắc cả con phố. Lối vào duy nhất chính là lối thảm đỏ kia. Trước cửa có rất nhiều cô gái cao ráo, xinh đẹp kiêu mặc váy để lộ tay trần kiêu ngạo đứng trước cửa.
Tôi nhìn bọn họ mà run lẩy bẩy. Đã vào mùa thu rồi mà mấy cô ấy không cảm thấy lạnh à?
Tôi cầm hai miếng thịt muối, chậm rãi đi theo lối thảm đỏ vào cửa nhà. Không biết tại sao ánh mắt những người này nhìn tôi càng lúc càng kì quái.
Đi được một nửa thì chân tôi tê rần, đã bảo ba từ trước là đừng nên sửa sân trở nên như vậy, mỗi lần đi đến mức chân mềm nhũn mà cũng không thể đến được phòng khách. Tôi xoa bóp chân, mắt liếc nhìn nhóm người mặc vest đen lạch bạch chạy về phía tôi.
Tôi thề là tôi chỉ phản xạ theo điều kiện, ngay lúc thấy bọn họ đuổi theo tôi thì tôi đã nhanh chân chạy mất. Nhưng cuối cùng... tôi lại quỳ xụp ở cửa.
Một đôi giày cao gót xinh đẹp đập vào mi mắt. Tôi nương theo tầm mắt nhìn lên, váy đầm dài để lộ cổ chân trắng nón, nhìn lên trên nữa là một khuôn mặt xinh đẹp động lòng người.
"Cô chủ, thật xin lỗi, chúng tôi không để ý nên mới để... vị tiểu đạo trưởng này xông vào!" Mấy tên vệ sĩ thở hổn hển đuổi theo thấy cô gái không nói lời nào, xoa mồ hôi lạnh chảy trên trán: "Để tôi đuổi cô ta ra ngoài!"
Tôi được nâng lên và chiều cao của tôi chỉ chạm đến mũi người đẹp này mà thôi. Vệ sĩ lôi kéo tôi nhưng tôi không động đậy. Anh ta lại dùng sức hơn một chút nhưng tôi vẫn không xuy chuyển. Tôi vỗ vào tay anh ta, lễ phép hỏi: "Anh mới tới hả?"
Tên vệ sĩ đứng ngốc luôn rồi.
"Tần Bối Tháp, sao chị lại vô dụng như vậy chứ?" Mỹ nữ trước mặt lên tiếng, trên mặt cực kỳ chán ghét. Tôi sửng sốt một chút mới sực nhớ ra đây là tên tục gia của tôi.
"Em gái, đã lâu không gặp! Em..." Tôi nhìn con nhóc từ trên xuống dưới, hâm mộ nói: "Lại cao hơn rồi!"
Con bé kéo tay tôi, trừng mắt nhìn vệ sĩ: "Anh giữ chị ấy làm gì hả?"
"Cô chủ, thật xin lỗi! Tôi không biết..."
"Anh bị đuổi việc!" Tôi vừa định mở miệng khuyên nhủ thì con bé cúi đầu nhìn tôi, hai ngón tay giữ lấy quần áo của tôi: "Chị lại định giở trò gì vậy hả? Hôm nay là tiệc sinh nhật của em, chị đừng làm mất thể diện của em ở đây chứ?"
Tôi áy náy liếc nhìn anh chàng vệ sĩ. ‘Xin lỗi anh nhé, tôi cũng bị mắng rồi!’
Vừa vào trong nhà được hai bước thì ba mẹ mặc lễ phục, nước mắt lưng tròng chạy tới: "Tháp Tháp!"
Cứu mạng!
Theo bản năng tôi muốn chạy, thì quay đầu đã nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Tần Nhĩ. Và chỉ trong chốc lát thôi tôi bị hai người kia ôm chặt đến mức không thể hít thở nổi. Sau đó là mười lăm phút dài đằng đẵng bị hai người hỏi thăm sức khỏe.
"Ăn chưa con?"
"Có đói không?"
"Con có đủ tiền tiêu không?"
"Con gầy mất rồi!"
"Bị đông lạnh rồi này!"
"Chắc chắn là phải chịu khổ rồi! Được rồi, được rồi, hôm nay là sinh nhật con!"
"A, đúng đúng, hôm nay là sinh nhật Nhĩ Nhĩ, bố mẹ phải đi chiêu đãi khách khứa đã!"
Tần Nhĩ trừng mắt nhìn tôi: "Đồ phiền phức!"
Hu hu, em gái xinh đẹp không thích tôi nhưng mà dường như vẫn luôn không vừa mắt với tôi.
Vậy không sao cả!
Sự việc tôi trở về cũng không gây ảnh hưởng lớn đến việc tiếp đón những vị khách tai to mặt lớn của ba mẹ. Sau khi tôi trở về phòng, tắm rửa, tôi tìm một góc khuất ăn linh tinh gì đó. Đột nhiên ánh mắt tôi hơi ngừng lại một chút, bàn tay đang cầm quýt cũng tê rần. Tôi nhìn chăm chú người kia, ánh mắt bị thu hút bởi bóng dáng đàn ông mặc âu phục cao gầy đừng cách đó không xa.
Tiến lại gần anh ta, anh ta cau mày và nghiêng người đi, tôi lại tiến lên phía trước thì anh ta cũng di chuyển theo. Tôi lại di chuyển lần nữa.
...
Cuối cùng, tôi không nhịn được mà vỗ nhẹ vào cánh tay của anh ta: "Hey, bro! Anh đang chắn tầm nhìn của tôi đấy!"
Trước khi xuống núi, sư tỷ đã tìm được APP cập nhật rất nhiều clip ngắn thịnh hành nhất hiện tại để bù đắp cho thời tuổi trẻ đã qua cũng như dạy tôi cách giao tiếp của giới trẻ hiện giờ, tôi nghĩ họ đều nói như thế.
Chắc sẽ không sai đâu.
Người đàn ông trước mặt sửng sốt một chút. Bất động.
Chẳng lẽ tiếng phổ thông của tôi không chuẩn sao? Tôi hít sâu một hơi: "Này, bro, tôi...!"
Được rồi, anh ta đi rồi. Tôi nhìn ông chú đừng bên cạnh ba tôi. Luồng khi trên người ông ấy thật sự kì lạ, nếu so sánh với mọi người ở đây thì luồng khí của ông ấy quá yếu giống như chỉ một giây nữa thôi là sẽ tan biến mất vậy!
Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện với sư phụ khi ở trong phòng. Ông nói: "Đây chính là quà tặng mà vi sư tặng cho con, linh nhãn có thể thấy hết mọi sự vận hành của tất cả các sự vật!"
"Vậy thứ bao quanh người là gì vậy?"
"Đó là khí của con người, khí càng mạnh thì sinh mệnh càng thọ giống như vị phu nhân con gặp hôm nay vậy, có thể sống đến tăm tuổi, là người đại phú đại quý, nếu ở bên cạnh bà ấy một thời gian dài nói không chừng con còn được lây phúc phận của bà ấy đso!"
"Vậy nếu khí mà nhạt có phải là..."
"Không sai, khí nhạt thì sắp teo rồi!"
"Sư phụ con muốn video call với người!"
Cút đi!
Nếu như sư phụ không lừa tôi vậy thì chú kia có chút nguy hiểm rồi nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.