Romeo Vs Romeo

Chương 17:




Duyên phận nha... Nó là một thứ gì đó vô cùng kỳ diệu! Âu Dương Thành lúc này có thể coi như đã thấm nhuần ý nghĩa của nó, nhưng duyên phận cũng chia thành rất nhiều loại, mà cái hiện tại hắn gặp phải, nếu có thể hắn thật sự không hề muốn gọi là "duyên phận".
Tóc màu cà phê, đôi mắt thâm lam, "anh bạn Mỹ quốc" trước mắt này chính là người đàn ông hắn gặp sau khi cứu Thi Văn.
"Lũ ngu này, nhìn ảnh rồi mà vẫn có thể bắt nhầm người! Fuck!" Gã cau mày, mồm liên tục xổ ra một tràng tiếng Anh thô tục, sau khi chửi xong dùng sức đá một phát vào giường, đến nỗi cả chiếc giường phải lung lay một chút, khiến Âu Dương Thành đang nằm bên trên cũng rung theo. Đôi lông mày của gã nhíu lại sít sao, vừa nhìn đã thấy là tức giận đến sắp bạo phát rồi!
Âu Dương Thành so với gã lại càng muốn bạo phát, có điều tự nhìn lại tình trạng của mình hiện tại... đành phải cười khan một tiếng, hỏi: "Mấy người không phải lại nhầm tôi thành Âu Dương Thần đấy chứ?" Rất rõ ràng, người tên trước mắt này muốn tìm chính là Âu Dương Thần, ngày trước vì tên hai người gần giống nhau mà đã phải ăn đòn oan một lần, lần này rất có thể lại là lũ thủ hạ "vô dụng" (1) của tên này tiếp tục nhầm hắn thành Âu Dương Thần.
Ông trời ơi, vì cái gì luôn là hắn gặp xui xẻo cơ chứ?
Hai tay gã đàn ông khoanh trước ngực, hít một hơi thật sâu để bình ổn tức giận, từ trên cao nhìn xuống Âu Dương Thành, hỏi: "Mày có quan hệ gì với Âu Dương Thần?"
Âu Dương Thành cựa cựa mình, "Có thể cởi trói cho tôi trước rồi nói sau được không?"
Gã đàn ông nhếch mày, "Sao phải cởi cho mày?"
Âu Dương Thành nhíu mày, "Nếu đã là hiểu lầm, vì sao không thả tôi ra?"
"Hiểu lầm?" Cười khẽ một tiếng, gã ngồi xuống bên giường, chiếc giường mềm mại phát ra tiếng đệm lún nho nhỏ, Âu Dương Thành ổn định thân thể, cảm giác cứ như bản thân sắp rơi vào vũng cát lún. Tên kia chống một tay lên giường, tay còn lại vươn ra nắm lấy cằm Âu Dương Thành, ép hắn ngẩng đầu, dùng một loại tư thế không mấy dễ chịu, để nhìn mình, hỏi: "Mày không biết mày hẳn là phải bồi thường cho tao ư?"
"Bồi thường?" Âu Dương Thành thiếu chút kêu to thành tiếng, "Tự mấy người bắt cóc nhầm, có bồi thường thì cũng phải là bồi thường cho tôi chứ?" Thực con mẹ nó đúng là một lũ chó điên cắn người lung tung! Hắn giãy dụa muốn ngồi dậy, đáng tiếc bị gã đàn ông kia dùng sức ấn lên bả vai, hơn nữa hai tay sau lưng còn bị trói bằng một thủ pháp đặc biệt, nếu dùng quá sức một chút cánh tay sẽ rất đau.
"Mày cũng tự biết đây là bắt cóc, bình thường biện pháp giải quyết người bị bắt nhầm chỉ có diệt khẩu ngay tại chỗ." Giọng nói lẫn vẻ mặt của gã đều đang thuyết minh gã không hề đùa cợt.
Thế thì bồi thường cũng được!
"Nói cho tao rốt cục mày có quan hệ gì với cậu ấy?" Gã tựa hồ vô cùng cố chấp với chuyện này.
"Tôi..."
Nếu có thể, Âu Dương Thành kỳ thất rất muốn gào một câu Ông đây cùng quả ổi thối như sh*t kia không có bất kỳ quan hệ chết tiệt gì hết! Nhưng sự thật lại rất tàn khốc, vào một đêm "nguyệt hắc phong cao" khuya khoắt, quan hệ của hắn và Âu Dương Thần đã đạt bước nhảy vọt, người ta đều toàn từ người lạ thành bạn bè, từ bạn bè thành người yêu, rồi từ người yêu thành người thân, hắn lại chơi ngược, từ kẻ thù nhoắng cái đã xoay thành "Gian phu"! Say rượu loạn tính đó!
Chờ chút! Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Âu Dương Thành, hắn nhìn gã đàn ông, người kia đang không kiên nhẫn nhìn hắn, chờ đợi đáp án. Tên này, hình như không phải là đến "bắt gian"? Nhớ tới mấy câu "Tôi rất nhớ cậu", "Đã lâu không gặp" gì gì đó mà gã nói ban nãy, thật ra vốn để nói với Âu Dương Thần? Bọn họ không phải không quen biết sao? Tên ổi thối chết tiệt kia!
"Mày rốt cục còn muốn nghĩ bao lâu nữa hả? Khuyên mày biết điều một chút, đừng có nghĩ mấy thứ vô dụng như phải trốn thế nào, tao có cả nghìn biện pháp đối phó với loại người không biết nghe lời, tranh thủ lúc này tao còn chút kiên nhẫn đi, bằng không..." Gã cười âm trầm, dùng sức giật áo sơ mi của Âu Dương Thành ra, cúc áo trong nháy mắt bay tứ tung, Âu Dương Thành quay đầu tránh vài cái bắn lên cả mặt hắn, cảm giác trước ngực mát lạnh, tóc gáy theo sau mà dựng thẳng.
"Nếu không thì..." Gã không nói hết câu tiếp theo, chỉ thay thế bằng một nụ cười đầy thâm ý, lại đủ khiến cho Âu Dương Thành lạnh cả lòng.
Không phải chứ? Mấy tình tiết trong tiểu thuyết cũng dính tới hắn? Vận cứt chó à!
"Đừng đừng đừng! Có chuyện gì thì từ từ nói! Đừng xúc động!" Âu Dương Thành vội vàng nặn một nụ cười, nhịn đau nhích người sang bên cạnh.
Nhìn động tác khôi hài của hắn, gã nheo mắt, một mạt ý cười dâng lên trong đôi mắt màu thâm lam.
Bình tĩnh lại một chút, Âu Dương Thành thử hỏi: "Anh... quen Âu Dương Thần?"
"Mày nói xem?" Gã cười mà không đáp, một bàn tay đặt lên ngực Âu Dương Thành, kì thật cũng chưa sờ loạn, nhưng chỉ cần để đó thôi đã đủ khiến cho Âu Dương Thành kinh hãi một hồi.
Tên này đang nhắc nhở mình hắn có thể tùy thời "Thú tính đại phát" sao?
Âu Dương Thành gượng cười nói: "Tôi nghĩ có quen, hơn nữa quan hệ giữa mấy người khẳng định không tồi, tôi đây là người ngoài cũng ngại quấy rầy, vậy nên có thể thả tôi ra được không? Tôi và cậu ta thật sự không có liên quan gì hết á, chỉ là lúc làm việc có gặp nhau được một hai lần mà thôi! Giờ anh thả tôi đi, khi về tôi sẽ chăm chỉ làm việc, kiếm tiền nuôi gia đình, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa. Tôi còn nhất định sẽ giữ khoảng cách với Âu Dương Thần, cả đời không bao giờ qua lại với nhau nữa, để anh và thủ hạ của anh sẽ không bắt nhầm nữa! Có được không?" Bực bội! Thập phần bực bội! Hắn xem như đã biết cái gì gọi là nói chuyện trái với lương tâm! Chỉ cần hắn được thả, chuyện đầu tiên làm khi về là rút dao chém tên ổi thối Âu Dương Thần kia! Nhưng trước mắt, tự bảo vệ cho bản thân mình vẫn có vẻ quan trọng hơn, lương tâm vứt cho chó ăn đi!
Nói nhiều như vậy, cũng không biết tên kia có nghe lọt được gì không, đối phương chỉ nhìn chằm chằm Âu Dương Thành, có cảm xúc gì đó như đang gợn sóng trong đôi mắt màu thâm lam, nhìn đến người đang nằm chột dạ không thôi, cánh tay đã tê càng thêm tê, phối hợp với gương mặt đã cười sắp cứng ngắc. Cuối cùng, gã nheo mắt hỏi: "Mày thật sự không quen Âu Dương Thần?"
"Không quen! Tuyệt đối là loại đụng phải cũng xem như người xa lạ!" Tận dụng mọi cách, nhanh chóng chứng minh sự "trong sạch", "Bọn tôi chỉ là tên hơi giống thôi, bằng không xa đến một trời một vực!" (2)
"Vậy mày có quan hệ gì với Thi Văn?"
Ặc? Sao lại nhảy ở đâu ra thêm tên nữa? Nơ ron thần kinh chạy đua thêm ba giây, "Aiz~" Âu Dương Thành thở dài, "Chính là lần đầu tiên tôi gặp anh đó, trước đó một chút vừa cứu cậu ta khỏi tay đám thủ hạ của anh, cũng vì thế mà biết nhau, nhưng căn bản chẳng tính là quen thân gì sất!" Nói xong trong lòng thầm nghĩ lẽ nào lũ kia vốn bám theo Thi Văn để bắt Âu Dương Thần, kết quả bắt lộn thành hắn! Thế nhưng nghĩ trái phải thế nào vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng rốt cục sai ở đâu, lại nhất thời chẳng thể tìm ra...
"Tao nên tin mày không?" Gã đàn ông đột nhiên hỏi, cái tay vốn đang thành thật cũng bắt đầu động chạm lung tung.
"Anh không nên tin tôi sao?" Âu Dương Thành ép bản thân lơ đi bàn tay đang đùa bỡn hai điểm nho nhỏ trên ngực hắn, nghiến răng nghiến lợi "cười", "Tôi sợ ngứa, mời anh bỏ tay ra được không?"
Đợi vài giây, gã rốt cục cũng cười được một cái có vẻ bình thường, rút tay về, cười tiếp hai tiếng, "Mày đúng là thú vị! Lần đầu tiên thấy mày đã cảm thấy tên này rất thú vị."
Không khí tựa hồ khá hơn một chút, Âu Dương Thành âm thầm nhẹ nhàng thở phào, xem ra gã tin mình, từ lúc đó lá gan cũng lớn hơn, "Đúng vậy! Mặt của tôi khi ấy quả thực vô cùng thú vị." Bị đánh thành đầu heo, ai nhìn mà chả thấy thú vị!
"Mày thật rõ là..." Câu nói của gã bị một tràng tiếng chuông gián đoạn, Âu Dương Thành giật mình, rồi mới nhận ra được đó là điện thoại di động của mình đang kêu.
Con mẹ nó! Ngàn vạn lần đừng có là ổi thối nha! Bằng không hắn rất có thể sẽ bị "hiếp rồi giết" đó!
"Nè... Có thể thả không? Tôi nhận điện thoại?" Tim Âu Dương Thành đập đến độ muốn nhảy ra ngoài, ngoài mặt vẫn giả bộ bình tĩnh.
Gã đàn ông nghĩ nghĩ, không thả hắn ra không nói, còn trực tiếp thò tay vào áo khoác của hắn, chuẩn xác móc ra di động, cầm lên nhìn, mặt không chút thay đổi, khiến Âu Dương Thành sợ tới mức gió lạnh thổi vù vù sau lưng.
Gã giơ di động lên trước mặt Âu Dương Thành, trên màn hình thông báo hiện ra: Ổi Thối.
Sợ cái gì thì cái đó tới! Âu Dương Thành hít một hơi khí lạnh! Đây là màn "gian tình" Âu Dương Thần ép hắn lưu số điện thoại khi đang nghỉ giữa hiệp đêm qua, hơn nữa còn uy hiếp hắn không được xóa, hắn tức điên đổi luôn tên thành Ổi Thối!
Đây không phải là trời muốn diệt ta sao! Thế nhưng không nghĩ tới chuyện "diệt" hắn chân chính còn chờ phía sau, gã đàn ông khôn khéo dường như nhận ra điều gì đó, ấn mở loa ngoài rồi đưa tới bên miệng Âu Dương Thành, người kia nuốt nuốt nước miếng.
"Sao lâu vậy mới chịu nhấc máy?"
Giọng nói nam tính khêu gợi đến nhường nào! Ngay cả thanh âm trong điện thoại cũng có thể êm tai đến vậy!
Thế giới tan vỡ! Âu Dương Thành cũng nối gót theo mà tan vỡ! Liếc mắt nhìn sắc mặt bắt đầu hóa xanh của tên bên cạnh, Âu Dương Thành kiên trì tới cùng khàn giọng hỏi: "Anh là ai vậy? Gọi nhầm số hả?"
"Hử? Vẫn còn giận sao?"
Âu Dương Thành tức đến sắp phát khóc rồi. Mà câu kế tiếp không khác gì bom thả xuống, oanh tạc đến độ khiến hắn hoa mày chóng mặt.
"Tôi là người yêu cùng họ (tính) của cậu đây!" (3)
Lời thoại kinh điển, thậm chí còn có cảm giác như trước đây đã từng nghe qua. Một câu, cùng họ, cùng tính, người yêu, cái gì cũng khai đầy đủ. Trong khoảnh khắc ấy, Âu Dương Thành hạ quyết định, một quyết định mặc kệ hết thảy. Hít sâu một hơi... Ta hít... Ngừng lại... Bùng nổ!!
"Âu Dương Thần ổi thối khốn kiếp chết không được tử tế ta xui xẻo tám đời mới gặp phải ngươi không chỉ phải chịu ăn đòn thay ngươi giờ còn thay ngươi bị bắt cóc đã thế ăn nói không cẩn thận có khi còn bị cưỡng gian đều là thằng vương bát đản nhà ngươi hại ngươi mà ăn no phủi đít thất đức tám đời ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!!!!"
Vừa rống xong, thở hổn hển một hơi còn muốn rống tiếp, di động đã bị gã đàn ông kia lấy đi, chuyện tiếp theo Âu Dương Thành không biết, bởi vì gã đã cầm điện thoại của hắn đi ra ngoài, một giây trước khi cửa đóng lại, hắn nghe được gã ở bên ngoài nói: "Trông trừng hắn cho cẩn thận, nếu hắn muốn bỏ trốn thì đánh gãy chân!" Sau đó một tên ngoài đó liếc mắt nhìn hắn qua khe cửa, ánh mắt kia rõ ràng đang nói: Lát nữa có kịch hay để xem đây!
Âu Dương Thành lười nói, không cần đánh gãy chân hắn, tay hắn đã sắp đứt rồi!
Tận lực không tạo nên tiếng động, Âu Dương Thành chậm chạp mà gian nan nhích thân thể hướng về cạnh giường, tuy rằng chỉ cần lăn một vòng là có thể rơi xuống đất, nhưng hắn không muốn phát ra tiếng động khiến cho người ngoài cửa chú ý. Chờ tới lúc chỉ còn chút xíu nữa sẽ rớt khỏi giường, Âu Dương Thành khẽ cắn môi xoay người một cái, sau khi rơi xuống dùng đầu gối chống đất, hai đầu gối chạm đất... đau nha!
"Ư..." Rên rỉ một tiếng, mông Âu Dương Thành chổng lên, quỳ rạp trên đất nghỉ nửa ngày. Cái thảm này cũng quá mỏng rồi!
"Món nợ này tôi nhất định phải đòi lại! Ổi thối cậu nhớ kỹ cho tôi!"
Tiếng cửa mở đột nhiên vang lên, hô hấp của Âu Dương Thành khựng lại, hơi quay đầu liền thấy, gã đàn ông kia đã đứng đằng sau hắn, mặt còn đen hơn Bao Công.
Xem ra "Kết quả đàm phán" không được tốt lắm! Chẳng lẽ Âu Dương Thần chết tiệt bỏ rơi hắn? Vậy hắn thật sự thành quỷ cũng không tha cho tên kia!
"Mày nói xem, năm phút có thể làm được những gì?" Gã hỏi.
"A?" Âu Dương Thành sửng sốt vài giây, không rõ vì sao bỗng nhiên bị hỏi một câu như vậy, bất quá xét thấy bản thân không có khả năng cự tuyệt trả lời vấn đề, vẫn thành thành thật thật nói: "Đủ úp bát mì rồi."
"Hừ!" Hừ lạnh một tiếng, gã nở một nụ cười âm hiểm, tay túm lấy cổ áo Âu Dương Thành, ngay sau đó liền xách người ném lên giường.
"Năm phút cũng có thể cưỡng gian một người!"
Âu Dương Thành kinh hãi, "Mày muốn làm gì?"
"Cưỡng gian mày!" Gã chồm lên, với tay tháo quần Âu Dương Thành.
"Mày làm cái gì thế? Buông ra!" Âu Dương Thành trong lúc bối rối nâng chân lên đá tên kia, kết quả bị đối phương nhanh tay hơn chặn lại. Người ngoại quốc thằng nào cũng cường tráng đó!
"Ngoan ngoãn đi!" Hung tợn uy hiếp, "Tao muốn nhìn xem mày có chỗ nào có thể mê hoặc được cậu ta!"
Âu Dương Thành giãy dụa nửa người trên, vẫn không thoát khỏi số phận quần bị lột xuống tận đầu gối, đùa nhau sao?
"Mày bình tĩnh chút đã? Năm phút thì ngay cả tiền hí cũng không đủ đâu!"
"Tiền hí?" Tên kia lầm bầm hai chữ, "Mày cảm thấy chúng ta có thời gian làm mấy cái đó sao?" Cởi quần xong, bắt đầu giật quần lót.
"Có có có! Chúng ta tiến hành từng bước, trước tâm sự sau đó hôn hôn bồi dưỡng tình cảm đi! Mày đừng cởi quần lót của tao vội, có chuyện gì chúng ta từ từ nói ~!"
"Không có gì hay ho cần nói hết! Muốn trách thì trách Âu Dương Thần ấy!"
"Tao đương nhiên biết phải trách tên đó! Nhưng mày cũng không thể đổ lên đầu tao chứ?"
"Ai kêu cậu ta thích mày!" Roẹt một tiếng, quần lót Âu Dương Thành đã ra đi! Âu Dương Thành cũng vì vậy mà không thể nghe rõ câu cuối cùng của gã.
"Mày nói gì cơ? Chúng ta có chuyện gì từ từ rồi nói... A!" Một chân bị kéo ra, Âu Dương Thành đau đến gào to một tiếng. Tên này thật sự không nghĩ đến chuyện tiền hì cho hắn? Không đúng! Cho dù có tiền hí cũng không đúng!
"Con mẹ mày, mau buông tay! Thằng Mĩ chết tiệt, mày dám động vào ông ông thành quỷ cũng không tha cho mày! Mày cút cho tao!" Sức mạnh bất ngờ bộc phát, Âu Dương Thành giãy một chân ra khỏi sự kiềm chế của gã, rồi hung hăng đạp một cước lên ngực gã.
"A!" Đau đớn kêu lên một tiếng, gã lùi về phía sau một chút. Âu Dương Thành cũng nhân cơ hội đó lăn khỏi giường, cảm giác người đứng phía sau cũng xuống giường, liền như bị quỷ đuổi mà vội vã đứng lên, liều mạng lao ra cửa, hoàn toàn quên mất mình căn bản còn không mặc quần.
Có điều còn chưa kịp chạy tới cửa, cánh cửa đã bất thình lình mở ra. Hai người trong phòng đồng thời khựng lại, nhìn về phía cửa. Người đứng ở cửa nhìn quanh tình huống trong phòng: Âu Dương Thành nửa dưới trần truồng, hai tay bị trói sau lưng, một bộ bị người "làm nhục", khóe miệng người đó liền nhếch lên, nhưng lại tạo thành một nụ cười lãnh khốc.
"Đây là đang chơi SM hả?"
Đm! Âu Dương Thành mắng một tiếng, trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm, Âu Dương Thần à Âu Dương Thần, ông đây chưa từng mong chờ sự xuất hiện của cậu đến vậy đâu! An tâm rồi, thân thể cũng thả lỏng, giờ mới nhận ra chân mình đã mềm nhũn, Âu Dương Thành thở hổn hển cúi đầu, đồng thời phát hiện sự thật mình không mặc quần, sợ tới mức lập tức ngồi sụp xuống, dựng thẳng hai đầu gối.
"Cậu không sao chứ?" Âu Dương Thần đi tới, ngồi xổm xuống nhìn hắn hỏi.
Vốn định chửi bới cho nguôi giận, nhưng Âu Dương Thành vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy khuôn mặt treo hai chữ "chân thành" của Âu Dương Thần, biểu tình lo lắng này không giống như đang giả vờ, xem ra người này thật sự lo cho hắn, không đến năm phút đồng hồ đã chạy được tới đây, nghĩ nghĩ một hồi, quay mặt đi nói: "Cậu mù à? Còn không mau cởi dây thừng cho tôi!" Tay sắp gãy rồi.
Âu Dương Thần đã đang cởi rồi. Nút thắt rắc rối, muốn cởi vẫn cần thủ pháp nhất định.
"Tốt rồi!"
Âu Dương Thành nhìn hai cổ tay hằn đỏ, rách da của mình, nhíu nhíu mày.
"Đau lắm không?" Âu Dương Thần nhẹ nhàng kéo một tay của hắn qua, nhìn Âu Dương Thành hỏi.
Liếc mắt nhìn tên kia một cái, "Cậu nghĩ xem?" Nói tới thì quần của hắn đâu mất rồi?
"Âu Dương, cậu thật sự quan tâm thằng đó như thế?" Tên nào đó bị bỏ quên ở một bên rốt cục không chịu nổi hai người "liếc mắt đưa tình" thêm nữa, tay không ngừng siết chặt thành nắm đấm, như thể khống chế không nổi muốn lập tức xông lên tách bọn họ ra.
Âu Dương Thần lãnh đạm liếc nhìn gã, lạnh lùng nói: "Vừa rồi ở trong điện thoại tôi đã nói rất rõ rồi."
"Tôi muốn cậu lặp lại một lần nữa!"
"Không cần thiết." Âu Dương Thần quay đầu nhìn thấy Âu Dương Thành đã mặc lại quần xong, vươn tay, "Đi thôi!"
"Ừm!" Đương nhiên đi rồi, không nhẽ còn ở lại đón năm mới chắc! Tuy rằng hắn rất muốn hóng "ân oán" giữa tên này với Âu Dương Thần.
"Không cho đi!" Gã rống lên một tiếng, vài bước vọt tới trước mặt Âu Dương Thần, tóm lấy vai hắn, gắt gao nhìn chằm chằm Âu Dương Thần hỏi: "Tại sao? Tôi yêu cậu như vậy, cho dù chưa bao giờ bị người khác đè cũng tình nguyện nằm yên cho cậu đè, tại sao cậu vẫn không chịu tiếp nhận tôi?"
Âu Dương Thần không phản ứng, nhưng miệng Âu Dương Thành đã tương đối đủ để nuốt một quả trứng. Chuyện gì thế này? Vị đô con người Mĩ này thế mà lại tự nguyện cho Âu Dương Thần đè? Này, này cũng quá... hắn chỉ có thốt lên, tình yêu là mù quáng mà.
"Lần đầu tiên gặp nhau tôi đã thích cậu, vì cậu tôi thậm chí có thể chuyển tổng bộ đến Trung Quốc, chỉ cần tôi kiên nhẫn chờ đợi bên cạnh, sẽ đến một ngày cậu chịu tiếp nhận tôi đúng không? Âu Dương!" Người đàn ông kia hạ giọng nói thật thấp, gần như đã xen lẫn sự cầu xin.
Âu Dương Thành đột nhiên cảm thấy, có chút... chỉ có một chút thôi, thương cảm với người đàn ông này, nếu không tính tới chuyện vừa rồi gã định làm ra với mình.
"Tôi không thích anh." Âu Dương Thần bình tĩnh nói.
"Vậy cậu thích thằng ngu này? Nó thì có chỗ nào đáng giá để cậu thích?" Gã chỉ một ngón tay. Âu Dương Thành nhìn ngón tay kia chỉ thẳng tắp vào mình, cắn chặt răng, một chút thương cảm vừa rồi bay sạch sẽ.
"Mấy người đi mà tâm sự! Đại gia ta không hầu!" Ông đây không có thời gian xem các người yêu đến yêu đi, nói tới nói lui hắn vẫn là kẻ vô tội nhất! Sớm biết thế này, việc đầu tiên nên làm khi còn nhỏ là bắt cha mẹ đổi tên cho mình. Âu Dương Thành đi thẳng về phía cửa.
Khi đi ngang qua người Âu Dương Thần, liền bị người kia kéo tay lại, nghiêng đầu nhìn, "Buông!" Hắn không biết vẻ mặt mình đã trở nên dữ tợn đến cỡ nào.
Âu Dương Thần nở nụ cười, tựa như đã nhìn thấu điều gì đó, cười đến vừa nguy hiểm vừa khó hiểu. Không những không buông tay Âu Dương Thành ra, ngược lại nắm càng chặt hơn, Âu Dương Thần quay đầu nói với người đàn ông kia: "Có biết vì sao tôi không thể tiếp nhận anh không?"
Người đàn ông không đáp trả, dùng ánh mắt nói cho Âu Dương Thần biết hắn đang chờ đợi đáp án.
Âu Dương Thần nhìn gã, lại nhìn Âu Dương Thành, người đang vô cùng hoang mang.
"Bởi vì giữa chúng ta không hề có tình yêu."
Người kia sững sờ tại chỗ, còn Âu Dương Thành thì thiếu chút nữa nôn ngay tại chỗ. Âu Dương Thần cậu thực đúng là cái gì cũng dám nói!
***
Trong xe Âu Dương Thần, hai người không ai nói tiếng nào, xe vững vàng chạy trên đường, Âu Dương Thành phát hiện nơi này cách nhà hắn không xa lắm, xem ra khi bắt cóc mình, bọn chúng cố ý đi vòng vèo.
"Đi đâu đây?" Âu Dương Thần quẹo lái, hỏi.
Dùng khóe mắt liếc hắn một cái, Âu Dương Thành nhổ ra hai chữ: "Về nhà!" Đã sắp tới giữa trưa, giờ đi làm cũng chẳng có nghĩa lý gì, huống chi hắn còn chưa đến mức tình nguyện đi làm không mặc quần lót!
Âu Dương Thần nhìn hắn một cái, khóe miệng nhếch lên hỏi: "Tức giận à?"
"Không! Không tức giận tí nào! Không phải chỉ là bị nhầm thành người nào đó nên bị bắt cóc thôi sao, rồi thiếu điều bị cưỡng gian thôi sao, có cái gì hay ho để tức giận? Nhỉ?"
"Đừng cáu, là tôi sai được chưa?"
"Cậu cút đi Âu Dương Thần!" Âu Dương Thành mắng một câu, "Đừng có con mẹ nó coi tôi là đàn bà! Ông đây không phải không muốn tức giận, mà là đã quá lười tức cậu rồi! Cậu nói xem từ lúc quen cậu tôi có gặp được chuyện gì tốt đẹp! Thực con mẹ nó XXOO! Đệch! Xui xẻo đến thành quen rồi!"
Âu Dương Thần không nói gì, tạt xe vào đỗ ven đường.
"Cậu... thật sự tức giận vì chuyện hôm nay?" Hắn hỏi.
Âu Dương Thành trừng hắn, "Cậu, nghĩ, vì, sao?"
"Tôi nghĩ vì..." Âu Dương Thần lộ ra vẻ mặt bừng tình, "Vì đêm qua tôi làm nhiều quá..."
A!!!!!!! Ai giết hắn đi! Người này trong đầu chỉ có tinh dịch thôi!! Âu Dương Thành hung hăng xào tóc mình đến rối bù, thở hổn hển kiềm chế lửa giận, quay đầu nói với Âu Dương Thần: "Ổi thối! Cậu nhớ kỹ cho tôi!"
"Nhớ kỹ cái gì?" Mỉm cười hỏi.
Âu Dương Thành như nguyền rủa, "Đạn không phải mãi mãi chỉ bay đến từ trước mặt cậu đâu!"
"Thật xin lỗi." Âu Dương Thần đột nhiên buông một câu.
"Hả?"
"Thật xin lỗi." Lại lặp lại lần nữa, "Liên lụy tới cậu, là lỗi của tôi!"
Ngửi thấy một mùi không bình thường, Âu Dương Thành hỏi: "Cậu biết những gì?"
Việc đã đến nước này, Âu Dương Thần cũng không giấu diếm nữa.
"Cậu bị nhầm thành tôi rồi bị bắt cóc, là do Thi Văn cố ý làm. Bọn họ biết... quan hệ của tôi và Thi Văn, nên mới theo dõi Thi Văn để dẫn đến chỗ tôi, không nghĩ tới..."
Âu Dương Thành bừng tỉnh đại ngộ, khó trách khi đó Thi Văn lại gào to Âu Dương Thành em yêu anh, "Thành" và "Thần" nghe thật sự rất giống.
"Sao cậu ta lại làm như vậy?" Âu Dương Thành theo phản xạ hỏi.
Âu Dương Thần dùng ánh mắt "thâm tình" nhìn hắn, vừa muốn mở miệng đã bị Âu Dương Thành giơ tay ngăn lại.
"Sao vậy? Không muốn nghe lời thổ lộ thâm tình của tôi sao?"
"Tôi sợ nghe cậu nói xong rồi tôi không có thứ gì để nôn, tôi còn chưa được ăn sáng đâu!" Âu Dương Thành căm giận nói.
Nói nửa ngày, vẫn là vì nợ phong lưu của Âu Dương Thần! Ai? Nói thế này, cảm giác có điểm là lạ!
"Bất quá có mấy lời tôi muốn nói," Âu Dương Thần kéo tay Âu Dương Thành qua, vết thương trên cổ tay đã tụ máu tím bầm, hắn vươn lưỡi nhẹ nhàng liếm, cảm xúc nóng ướt khiến cho Âu Dương Thành khẽ run, nhưng cũng đồng thời quên mất phải rụt tay về.
"Tôi và Thi Văn đã xong rồi, vốn chỉ là quan hệ thân thể và tiền bạc, tôi đưa cậu ta đi Pháp du học, xem như đã bồi thường cho cậu ta..."
Âu Dương Thành hừ một tiếng, "Hào phóng quá nhỉ!"
Âu Dương Thần mỉm cười, "Chỉ là một biểu hiện hảo tụ hảo tán mà thôi. Nếu tôi biết nó làm ra chuyện như vậy với cậu, nó chắc chắn sẽ không an ổn mà lên được máy bay."
Âu Dương Thành tin hắn không hề nói đùa, trong lòng đột nhiên cảm thấy lộn xộn hết cả. Có chút phiền muộn, rồi lại không có cách nào nhìn rõ, cuối cùng chỉ đành rút tay mình về, "Vậy thì khi nào cho tôi cái biểu hiện hảo tụ hảo tán đấy đây?" Nói xong lập tức hối hận, lời này nghe y hệt như đang ăn dấm chua!
Quả nhiên, Âu Dương Thần miệng cười toe toét, Âu Dương Thành tức đến hận không thể tát cho hắn một phát.
"Tin tôi đi, chúng ta hẳn là không có cơ hội đó đâu."
Cái đáp án kì quái gì đây? Có thể Âu Dương Thành thật sự nghe ra được điều gì đó từ câu nói ấy, chỉ là hắn không phải một người tự đa tình, có một số việc hắn sẽ không chỉ đơn thuần cứ nghĩ theo phương hướng lãng mạn nhất.
"Cậu rốt cuộc có ý gì?"
"Tôi nghĩ tôi thích cậu."
Nghĩ? Âu Dương Thành nhíu nhíu mày.
"Tôi phát hiện cậu thật sự rất thú vị, luôn có thể đem đến cho tôi những niềm vui rất bất ngờ. Hơn nữa ở trên giường chúng ta còn phối hợp tốt như vậy, thân thể cậu phi thường hợp khẩu vị của tôi, eo thật dẻo, có thể làm ra đủ loại tư thế, hơn nữa mặt sau co chặt rất nhanh, lần nào cũng làm cho tôi..."
"Cậu câm miệng lại cho tôi!" Âu Dương Thành tức giận mở cửa, nhảy xuống xe, hắn chịu không nổi nữa! Hắn sợ nếu còn hít thở trong cùng một không gian với Âu Dương Thần, hắn sẽ không nhịn nổi nữa mà giết luôn tên kia!
Lần đầu tiên! Lần đầu tiên có người chọc được hắn điên tiết tới mức này! Đời này đụng phải một Âu Dương Thần như vậy, cũng coi như tổ tiên nhà Âu Dương của hắn "có mắt"!
Âu Dương Thành đi rồi, Âu Dương Thần cũng không đuổi theo. Lần này có thể nói hai người chia tay trong buồn bực.
Thật lâu thật lâu sau này, khi Âu Dương Thành hỏi Âu Dương Thần lúc ấy vì sao lại không đuổi theo, Âu Dương Thần cười nói: "Tôi cảm thấy lúc đó mà đuổi theo, nhất định sẽ bị cậu cho ăn đấm." Âu Dương Thành mấp máy môi, nghĩ thầm: Mẹ nó! Thế mà bị hắn đoán trúng!
Đến đây dường như tất cả đã kết thúc, từ đầu tới cuối hai người còn chẳng tóe lên chút lửa tình yêu nào, chỉ vẻn vẹn một chút ái muội không ngừng duy trì mối quan hệ của cả hai. Tuy rằng chuyện gì nên làm không nên làm họ đều đã làm xong cả rồi, nhưng dù sao cũng đều là đàn ông! Đương nhiên, "Thổ lộ" của Âu Dương Thần đã hoàn toàn bị lơ đẹp.
Kỳ thật ái muội cũng là một liều thuốc rất tốt để điều hòa cuộc sống. Mà Âu Dương Thần lại cực kỳ thấu hiểu, nắm chắc lấy điểm này. Vậy nên vào một buổi sáng nào đó, khi Âu Dương Thành nhận được một bó hoa hồng đỏ rực như lửa, tươi mơn mởn, còn vương cả sương sớm, toàn bộ công ty đều chấn động!
Ai dô!! Chín trăm chín mươi chín bông đó nha! Toàn bộ bàn lớn cũng không đặt trọn được hết!
Đồng nghiệp nam hâm mộ không biết có phải Âu Dương Thành đã lọt vào mắt xanh của phú bà nào đó rồi không? Đồng nghiệp nữ vây quanh bó hoa hô to bạn trai các cô mà tặng một bó thế này sẽ lập tức đồng ý cưới liền!
Mặt Âu Dương Thành xanh mét, bới trong đám hoa tìm nửa ngày mới ra một tấm thiệp màu trắng nho nhỏ, mở ra liền thấy, trên đó viết: Chúng ta từ từ "chế tạo" tình yêu đi! Nếu đồng ý thì đáp lại tôi nhé!
Không ngăn được khóe miệng đang nhếch lên, hoàn hảo người này còn biết đổi "làm" thành "chế tạo", coi như hắn thức thời. Bất quá... Âu Dương Thành cầm tấm thiệp gõ nhẹ bên môi, đáp lại ư?
Sáng ngày tiếp theo, trên bàn Âu Dương Thần, đặt một giỏ hoa quả, bên trong toàn bộ là ổi! Quả nào quả nấy mượt mà tươi ngon!
Âu Dương Thần có chút dở khóc dở cười, lấy tấm thiệp từ trong giỏ ra xem, bên trên viết: Tôi ghét nhất là ổi!
Ghét... nhất sao? Âu Dương Thần cầm tấm thiệp chậm rãi đảo nhẹ trên môi, khóe miệng từ từ giương lên.
"Thế nhưng cậu thích tôi nhất..."
------------------------------------------
(1) Nguyên văn: "Ngốc mạo" - có nghĩa là ngu ngốc, hoặc người chuyên làm hỏng việc aka vô dụng.
(2) Nguyên văn: 八竿子打不着 - Bát can tử đả bất trứ
Hình dung giữa hai người có sự bất hòa, hoặc không hề có liên quan gì hết.
(3) Cái này đã từng giải thích rùi, 'đồng tính': họ là 'tính' mà giới tính cũng là 'tính', một cách chơi chữ thôi :'3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.