Rung Động Trước Anh Ấy

Chương 3: Đỏ mũi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit+beta: lanilah
- -----------
Lúc Chử Dạng về phòng thay quần áo, trong phòng chỉ có mỗi Thư Mạt – bạn cùng phòng với cô.
Thư Mạt trong miệng ngậm kẹo tơ con mực đang đánh game, nghe thấy cô trở về cũng chỉ tượng trưng nâng mí mắt lên: "Đã trở lại? Giữa trưa chúng ta đi chỗ nào ăn?"
"Mình phải đến khách sạn liên hoan," Chử Dạng ném khăn xuống, đi thẳng đến tủ quần áo, sờ cằm bắt đầu chọn quần áo, "Buổi chiều không có tiết học, nếu cậu không đói, chờ mình về sẽ mang điểm tâm cho cậu?"
"Liên hoan, cái gì liên hoan?"
"Đoàn cựu sinh viên liên hoan."
"ồ" Thư Mạt gật gật đầu, nhai nhai kẹo cảm giác không đúng, đột nhiên ngẩng đầu, "Không phải nói Mạnh Nguyệt Minh đi sao?"
Chử Dạng dựa vào trước tủ quần áo,khoanh tay trước ngực, nhún nhún vai: "Hắt cô ta một lon Coca, không đi được."
Cô chẳng hề để ý tháo nơ buộc tóc, mái tóc dài hơi xoăn trút xuống, Chử Dạng hất hất đầu, đầu ngón tay xoay xoay nơ buộc tóc, nhấc đôi chân dài mảnh khảnh lên, tháo giày đế bằng ra.
"A...mình chết rồi".
Loại lời ác độc này, nghe quả thực tội ác tày trời, nhưng yêu chết cái bộ dáng này của Thư Mạt.
Cô mười phần chân chó giơ ngón tay cái lên: "Làm tốt lắm!"
Lúc năm nhất cô cũng là tiểu cán sự đoàn đội, vốn dĩ đầy lòng nhiệt huyết, cố tình ngay lúc đó bộ trưởng lại là Mạnh Nguyệt Minh.
Cực cực khổ khổ thức đêm viết bảng biểu, không được Mạnh Nguyệt Minh nói một câu "Vất vả" còn chưa tính, còn phải bị cô ta lấy "Việc này mà làm không tốt còn làm cán bộ. "Chuyện này không cần thảo luận, tôi giao cho cô nhiệm vụ gì, cô chỉ cần đi làm là được rồi" "Cô là bộ trưởng tôi là bộ trưởng? Nghe cô hay là là nghe tôi?" Chờ một loạt lời phát biểu lên tiếng không lời nào để nói.
Thời điểm năm 2 tranh cử, biết được Mạnh Nguyệt Minh còn muốn làm chức đó, cô dứt khoát kiên quyết rời khỏi.
Chử Dạng người này mười phần có thể giả trang bị lại có thể nhẫn nhịn, còn có thể tiếp tục cương quyết ở lại đoàn hội cùng Mạnh Nguyệt Minh.
"Vậy cậu hắt Coca vào ả, không phải cùng cậu hoàn toàn ầm ĩ sao?" Thư Mạt nghĩ lại, lại cảm thấy Chử Dạng này quá lỗ mãng: "Chờ cuối tháng tranh cử, cậu làm sao bây giờ?"
Chử Dạng bĩu môi: "Không được thì không được đi, thiếu điểm màu mỡ này, dùng tích điểm thôi."
Thư Mạt cũng không biết Mạnh Nguyệt Minh chọn Chử Dạng như thế nào, bất quá xem thái độ của cô, cũng có thể đoán được đơn giản là sẽ hay như cái rạp xiếc.
"Nếu chủ tịch ở đây thì tốt rồi," Thư Mạt thở dài, chống cằm nhìn cô chọn quần áo, "Ít nhất cậu cùng Mạnh Nguyệt Minh,anh ta khẳng định là giúp cậu."
Chử Dạng nắm móc quần áo ngón tay bỗng dưng dừng một chút, ngay sau đó nở nụ cười châm chọc.
Sau một lúc lâu mới chậm rì rì, giống như không thèm để ý nói câu: "Thôi đi."
Chử Dạng chọn xong quần áo,thay xong từ phòng tắm đi ra, Thư Mạt không thể tin tưởng vòng quanh cô hai vòng.
Tuy nói năm nay lưu hành kiểu phong tình Pháp, váy dài màu trắng chiffon với họa tiết dâu tây nhỏ nhìn là rất tươi mát dễ chịu, nhưng Chử Dạng không thích phong cách này.

Cô đeo cái thắt lưng mười mấy đồng trên taobao, xương quai xanh cùng xương bướm yêu kiều duyên dáng.
Cổ nhỏ dài, vai với cổ không một tí thịt thừa, eo nhỏ chỉ bằng một vòng tay, đùi thon dài.
Càng không cần nói trời sinh đuôi mắt hơi nhếch lên, ngả ngớn lại tinh xảo.
Vẻ đẹp của Chử Dạng thuộc loại hình mỹ nữ, thanh thuần,nam sinh bị dụ không ít, đối nữ sinh mà nói lại không hề có sức chống cự.
Thư Mạt không biết mình có phải thích chịu ngược hay không, vô cùng đặc biệt thích xem bộ dáng Chử Dạng lộ ra răng nanh dỗi người, càng nhìn kỹ càng yêu thích.
Cho nên bộ trang phục này, Thư Mạt có chút không hài lòng.
Nhưng cô lại biết, hôm nay là liên hoan, đều là nhà lãnh đạo,giáo viên ở đây, Chử Dạng muốn mặc đơn giản như vậy,cho dù những người có mặt không phản đối,nhưng lại báo cáo lên ba cô ấy, Chử Dạng không chừng xong đời.
Thư Mạt chống tay vào bậc thang, ở bên cạnh cô lải nhải: "Từ sư huynh cũng sẽ đi thôi? Cậu xin WeChat hộ mình được không?"
"...Không có hứng thú."
"Từ sư huynh mới vừa về nước, khẳng định còn không có đối tượng, cậu không có hứng thú, cũng thay chị tỷ muội ra chiến trường đi," Thư Mạt sờ cằm, âm thầm suy tư, "Không biết anh ấy lớn lên ở dưới quốc kỳ,chính là con ông cháu cha, đối với loại này có cảm giác?"
Chử Dạng vừa mở miệng muốn nói cái gì đó, liền lại bị Thư Mạt đánh gãy: " Gia tộc chính trị, hẳn đều là hôn nhân sắp đặt đi? Không đùa nữa không đùa nữa."
Không, tự do hôn nhân.
Hôn nhân chớp nhoáng không thành vấn đề, lúc ấy cô phải gả vào hào môn, vốn có chút lo lắng nhỏ.
Kết quả bên kia không nói hai lời, đáp ứng với nhà cô hơn nữa còn rất sảng khoái.
Chử Dạng xuất thân thư hương, dựa theo hình mẫu thiên kim tiểu thư nuôi lớn, cô tự mình không thể tin nổi, nhưng diễn đến thời khắc mấu chốt cũng không thành vấn đề.
Nữ nhân xuất thân từ gia đình tri thức, ba mẹ đều là bộ dáng khiêm tốn, khẳng định chỉ tốt chứ không xấu.
Chử Dạng cứ như vậy đã lừa gạt toàn bộ Từ gia.
Lão Biến Thái năm trước về nước, tới trường học diễn thuyết, lúc ấy toàn trường điên cuồng,phòng chật ních không còn chỗ ngồi, khoa ngoại ngữ ở trên diễn đàn cãi nhau to, cảnh cáo khác khoa khác đừng đi xem náo nhiệt.
Lúc ấy Chử Dạng cũng đi, trân trọng thưởng thức những thứ tốt đẹp.
Lúc ấy cô cũng cảm thấy,Từ sư huynh nhã nhặn nho nhã, cùng cô quăng 8 sào cũng không tới biên.
Ai biết trong nháy mắt là có thể rút đi ánh mắt ôn hòa kia, lộ ra bản tính.
Nghĩ đến đây, Chử Dạng xấu hổ đỏ mặt.
Nàng vỗ vỗ mặt mình, nhấp môi tiếp tục trang điểm.
Đến lúc ra cửa, Thư Mạt còn ở bên tai cô dong dài, nhờ cô chụp Từ sư huynh mấy tấm.
Chử Dạng chạy chậm đến địa điểm tập hợp, tất cả mọi người đã lên xe.
Giáo viên Đoàn ủy hạ cửa kính xe xuống, vừa lòng nhìn Chử Dạng, cười khẽ: "Đây mới là đại biểu khoa máy tính của chúng ta," nói xong chỉ chỉ sau xe, "Em đi theo các giáo viên đoàn ủy rồi ngồi cùng nhau đi."
Chử Dạng gật đầu, mới vừa mở cửa xe, liền nhận được một ánh mắt lạnh băng.
Là chủ nhiệm văn phòng, phụ trách nhiệm kỳ của cô một lần.
Thời điểm chỉ bảo cô, thái độ so với Mạnh Nguyệt Minh không tốt là bao.
Chử Dạng rất hoài nghi hắn có phải là đệ đệ thân sinh bị thất lạc với Mạnh Nguyệt Minh.
Cô không để ý, nhẹ giọng nói câu: "Phiền ngài nhường một chút."
Nhưng nam nhân này thể chất tôm nhỏ, mông như cũ bất động như núi, dùng sức lực mạnh cũng như không, dùng câu cũn cỡn nói với cô: "Dịch không được."
Chử Dạng thẳng eo, khóe môi mang ý cười: "Béo như vậy thì giảm giảm béo đi, đừng chiếm tài nguyên công cộng."
Hướng Quyến nhíu mày, hơi có chút kinh ngạc nhìn cô.
Chử Dạng cười cười, đem cửa xe đóng lại.
Người ngồi hàng đầu bên trong kia không thể tin tưởng hỏi: "Mới vừa nãy là Chử Dạng?"
Dáng người cân xứng, khuôn mặt thanh tú, Hướng Quyến cắn răng, ngoài cười nhưng trong không cười.
"Không phải cô ta còn có thể là ai?"
Giáo viên Đoàn ủy thấy cô còn chưa lên xe, biểu tình có chút không đúng: "Còn không lên xe?"
"Ngồi không được," Chử Dạng nghiêng đầu, cười đến thật lương thiện, "Gần đây chủ nhiệm Hướng hình như béo lên không ít."
Ngồi ở trong xe, Hướng Quyến vóc dáng 1 mét 8, hơn một trăm hai mươi cân, nói gầy cũng không gầy, hiện giờ bị Chử Dạng nói "Béo", ngữ khí muốn bốc hơi lên.
Chử Dạng lại nói: "giáo viên các ngài đi trước đi,em tự mình bắt taxi qua là được."
Hướng Quyến hừ lạnh một tiếng.
Chử Dạng đứng bên xe, một người có vẻ lẻ loi, ngữ khí cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện,giáo viên đoàn ủy không đành lòng, vừa định mở miệng bảo cô cùng với mình ngồi chen chúc một tý thôi, liền thấy phía trước có người xuống xe.
Thư kí Vương đi tới, trực tiếp hỏi: "Làm sao vậy?"
Giáo viên chạy nhanh xuống xe, cùng hắn giải thích: "A, không có việc gì không có việc gì, chính là nơi này có một học sinh, giống như chật không ngồi được, ta tính toán để cô ấy......"
Không chờ nói xong,thư kí Vương giơ tay, chỉ chỉ chính mình ngồi chiếc xe kia.
" cô gái này này ngồi cùng xe chúng tôi đi."
Mấy người ngồi trong xe thầm hít khí lạnh.
Mấy học sinh hạ cửa kính xe xuống xem náo nhiệt, cảm thán Chử bộ trưởng có vận khí thần tiên gì đây, có thể ngồi xe nhà nước đi khách sạn.
"Ngọa tào, Chử Dạng cô có thể cùng Từ sư huynh ngồi chung một chiếc xe!"
"Lớn lên xinh đẹp chính là không giống nhau."
"Không phải khoa máy tính lúc đầu chọn phó chủ tịch đi sao sao? Sao tự nhiên thay đổi người?"
"Chử Dạng so với phó chủ tịch đẹp hơn nhiều, dù sao cũng là khoa máy tính bọn họ mỗi năm đều lấy mặt là mục tiêu chiêu sinh, ngay từ đầu không chọn Chử Dạng tôi mới cảm thấy kỳ quái đấy."
Giáo viên theo bản năng uyển chuyển cự tuyệt: "Cái này quá phiền toái."
"Không sao."
Giáo viên vẫn rất do dự: "Như thế nào lại không biết xấu hổ phiền phức Từ tiên sinh, cái này quá không thích hợp."
Thư kí Vương không nhanh không chậm: "Đây là ý của tiên sinh, vị này cũng coi như là sư muội của tiên sinh, không có gì thích hợp hay không."
Thầy giáo liếc mắt nhìn chiếc xe phía trước kia, không yên tâm lại hỏi lại: "Thật sự có thể chứ?"
"Có thể," thư kí Vương nhìn về phía Chử Dạng, "Bạn học, không cần ngại, lên xe đi."
Thư kí Vương cũng giỏi làm bộ làm tịch, Chử Dạng phối hợp diễn xuất, hướng về phía hắn nói: "Cảm ơn."
"Phiền toái thư kí Vương," thầy giáo đợi Chử Dạng nói xong, liền đem người kéo tới bên cạnh, nhỏ giọng dặn dò, "Nếu là tiên sinh hỏi em cái gì, nên đáp liền đáp, đừng nói bừa biết không? Thái độ nhất định phải tốt, đừng để người ta lưu lại ấn tượng không tốt."
Chử Dạng liều mạng gật đầu, nhất trí nghe theo.
Thầy giáo cuối cùng yên tâm: "Đừng để trường học mất mặt."
Chử Dạng đi theo thư kí Vương tới đằng trước.
Bước vài bước ngắn thôi, đã thành tiêu điểm của mọi người.
Hướng Quyến xuyên qua cửa sổ xe nhìn bóng dáng cô,cao gầy mảnh khảnh, trong lòng ngũ vị tạp trần, khuôn mặt căng chặt, cười lạnh, chuyển hướng tầm mắt.
"Tôi vốn dĩ muốn cùng Chử Dạng ngồi một xe," bên cạnh có cán bộ nhỏ giọng oán giận, "Đây chính là bông hoa của khoa máy tính đó."
"Ngươi chưa thấy qua nữ nhân có phải hay không? Như vậy tưởng cùng cô ta một xe liền qua đây ngồi."
"...... Chử Dạng hôm nay bị người ta giáo huấn thành như vậy một câu cũng không oán giận. Cô ta đắc tội Mạnh Nguyệt Minh chuyện này ai đều biết, ngươi giúp đỡ nàng nói lại Mạnh Nguyệt Minh có thể có chỗ tốt gì?"
Hướng Quyến trắng mắt nhìn hắn: "Ngươi xem người lớn lên xinh đẹp, không nhìn thấy cô ta vừa mới nói ta như thế nào sao?"
"chỗ ngồi lớn như vậy ngươi chiếm hết, không khó trách người ta nói ngươi béo sao......"
"...... Câm miệng."
***
Chử Dạng ngồi trên xe, chỗ nào cũng không thoải mái.
Cô vừa coi như được vương tử cứu khỏi nơi nước sôi lửa bỏng, nghĩ như thế nào đều cảm thấy thiếu Từ Nam Diệp một ân tình.
Thư kí Vương sửa miệng cũng rất nhanh: "Phu nhân, đệm xe không thoải mái sao?"
"Không có," Chử Dạng tâm tư không ở đó, tất cả tại bên cạnh có vị nam nhân nhắm mắt nghỉ nghơi này, "Tôi không phải không có chỗ ngồi, chính là người kia quá béo, tôi không muốn chen chúc cùng hắn."
Cô nóng lòng vì chính mình giải thích.
Từ Nam Diệp mở mắt ra, ánh mắt lãnh đạm: "Anh biết."
Chử Dạng đôi tay chống dưới lót xe, cắn môi, lại lần nữa nhỏ giọng biện giải: "Anh đừng cảm thấy chính mình là anh hùng cứu mỹ nhân."
Từ Nam Diệp thần sắc khẽ nhúc nhích, khóe môi khẽ nhếch: "Em không nói, anh còn không có cảm thấy chính mình anh hùng cứu mỹ nhân, hiện tại cảm giác giống như vậy."
"Anh nói cái gì?"
"Anh cứu em, thù lao cái gì cũng không có," Từ Nam Diệp nghiêng đầu nhìn cô, cười nhạt nhẽo, '' Câu cảm ơn đều không nói sao?"
Chử Dạng ngửa đầu nhìn hắn, sau một lúc lâu mới phát ra âm thanh như muỗi kêu "Cảm ơn".
Từ Nam Diệp nhướng mày: "Chỉ thế thôi?"
Chử Dạng cố ý làm bộ không nghe hiểu, lo chính mình nói: "Còn có cảm ơn mang bữa sang cho tôi."
"Trước khi em lên xe, giáo viên có bảo em có thái độ tốt hay không?"
Chử Dạng cảnh giác nhìn anh.
Từ Nam Diệp không thèm để ý ánh mắt cô nhìn mình giống như lưu manh, nhấc tay lên, dùng ngón tay nắm cằm cô: "Sư huynh muốn em trả ơn,mà em cũng chỉ lấp liếm cho qua như vậy sao?"
Lão Biến Thái lão Biến Thái lão Biến Thái.
Chử Dạng ở trong lòng mắng một trăm câu.
Cô hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý tốt mười phần, bỗng dưng ánh mắt vừa chuyển động, vịt chết còn cứng mỏ, mười phần ngang ngược, hai tay giữ mặt Từ Nam Diệp,cắn lên chóp mũi hắn một cái.
Chóp mũi Từ Nam Diệp nháy mắt đỏ lên.
Giống như là gần đây thịnh hành kiểu trang điểm giả say rượu, ánh mắt anh hơi lóe, đồng tử mang theo chút ý vị không rõ cảm xúc.
Chử Dạng nhìn chóp mũi an đỏ rực, không nhịn được cười.
Từ Nam Diệp cứ như vậy ngồi một đường với cái mũi đỏ, mãi cho đến khách sạn, anh đều giống như hồn siêu phách lạc, liền phải trực tiếp xuống xe.
Chử Dạng đâu thể để anh xuống xe với bộ dạng như vậy được, vội vàng giữ chặt anh lại, từ trong túi rút ra khăn giấy để anh lau.
Lúc cô thay anh lau, nhìn rõ đáy mắt còn có vẻ trêu tức.
Chử Dạng tức giận: "Anh định để như vậy xuống xe?"
"Ừ."
"Anh muốn hại chết tôi à?"
"Sao có thể," Từ Nam Diệp nhẹ nhàng cười một cái, thực lương thiện, "Anh là muốn hại chết chính mình."
"......"
Hôm nay cũng là một ngày bất thường của lão Biến Thái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.