Edit + Beta: lanilah
_______
Chọn liên hoan buổi trưa ở khách sạn Hilton, trường học cố ý chọn phòng có ghế lô, biệt danh "Màu lam Venice".
Đậm chất mùi vị của tư bản.
Chử Dạng với Từ Nam Diệp xuống xe rồi đường ai nấy đi, anh xuất thân từ khoa ngoại ngữ,rất nhiều sư muội cùng khoa nguyện ý bám theo.
Một cô gái có dáng người tiêu chuẩn dễ thương, đôi mắt ngập nước, thanh âm giống kẹo bông gòn mềm mại: "Xin chào,Từ sư huynh,em là Hứa Nặc đến từ khoa ngoại ngữ."
Tên nghe cũng giống kẹo bông gòn.
Từ Nam Diệp thanh âm trầm thấp, Chử Dạng cách khá xa, không biết đang nói cái gì, bất quá nghe thấy vị sư muội kia kéo dài âm thanh ra, cũng đoán được vẻ ngoài của lão Biến Thái kia đã hại bao nhiêu thiếu nữ.
Một đám người chuẩn bị ngồi xuống, Chử Dạng theo lý là chờ các sư huynh sư tỷ ngồi xuống, chính mình chọn đại vị trí còn trống để tùy tiện ứng phó.
Kết quả cái vị sư huynh giúp cô giải vây lại vẫy tay: "Sư muội mau tới đây ngồi."
"Được rồi, đừng đem chủ ý đánh tới trên người sư muội, người ta chướng mắt ngươi," bên cạnh sư tỷ chọc hắn, biểu tình trêu chọc, quay về phía Chử Dạng vỗ vỗ ghế trống bên cạnh, "Sư muội, lại đây cùng sư tỷ nói chuyện phiếm."
Sư huynh cười hai tiếng, sang sảng cười nói: "Lúc mới vào trường, liền nghĩ đây là sư muội của khoa nào, không nghĩ tới chúng ta lại là khoa kế nhau."
Chử Dạng ngồi bên cạnh vị sư tỷ kia, biết lúc này nên cúi đầu giả ngượng ngùng cho xong việc, cho nên cô không nói một lời.
" Tiểu Sư muội, sao lại đi báo danh khoa máy tính? Không sợ khoa toàn hòa thượng chúng ta gặm xương cốt cũng không thừa à?" Sư tỷ nghiêng đầu hỏi nàng.
Chử Dạng ngẩng đầu,mắt nhìn chính mình, nghiêng đầu: "Tôi tứ chi đầy đủ, vô cùng an toàn." . Тruyện chính ở ⩵ Тr𝑼ⅿТruy𝒆n.Vn ⩵
Sư tỷ ha ha cười ra tiếng.
Sư huynh lại hỏi: "Sư muội em có bạn trai chưa?"
Người bên cạnh ồn ào: "không tồi không tồi, mục đích quá rõ ràng."
"Sư muội, em đừng để ý đến hắn, hắn lưu manh nhất."
"Không có bạn trai thì người ta cũng chướng mắt cậu, chết tâm đi."
Chử Dạng theo bản năng ra ghế lô phía bên kia, Từ Nam Diệp ngồi ở giữa, bên cạnh là Hứa Nặc,đang nói gì đó có vẻ rất vui, trên mặt anh vân treo ý cười nhàn nhạt. Bên kia Hướng Quyến đích thân châm trà.
Cũng không biết do ánh mắt cô quá mãnh liệt hay là bản thân Từ Nam Diệp quá mẫn cảm,cách ít nhất hai bàn ngẩng đầu qua đối diện với ánh mắt của cô.
Chử Dạng chột dạ, nhanh chóng lảng tránh.
Sư đệ bên cạnh cười tự giễu.
Từ Nam Diệp híp mắt, vừa vặn bên tai được lúc thanh tĩnh, bởi vì Hứa Nặc,cô ta dừng lại uống trà xong, lại bắt đầu ồn ào.
"Từ sư huynh?" Hứa Nặc bạo gan dùng tay ở trước mặt hắn vẫy vẫy: ''Làm sao vậy?"
Từ Nam Diệp hơi dịch người ra phía sau, lắc đầu: "Không có việc gì, thấy khoa máy tính bên kia rất náo nhiệt."
"A," hứa kéo dài chống cằm, có chút hâm mộ nhìn bên kia, "Chử học tỷ là hoa khôi của khoa, ở đâu cũng là tiêu điểm, nếu hôm nay Chử học tỷ không tới, có lẽ cũng không náo nhiệt như vậy."
Từ Nam Diệp chậm rì rì hỏi lại: "Hoa khôi?"
"Đúng vậy, có người đem ảnh chụp đăng trên diễn đàn,khoa máy tính nhiều nam ít nữ, cho nên cũng không tranh luận nhiều," Hứa Nặc bỗng nhiên dừng lại, nói nhỏ, "Vốn dĩ khoa máy tính chọn người khác, nhưng giáo viên nói người kia xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên không đến được."
Từ Nam Diệp không lên tiếng, Hứa Nặc cảm thấy đây là ngầm đồng ý cho cô tiếp tục nói.
"Chử học tỷ lớn lên xinh đẹp, hơn nữa còn đặc biệt trang điểm, buổi sáng tan học, đều có nam sinh cố ý hỏi thăm cô ấy thích đi đường nào, làm bộ cùng cô ấy ngẫu nhiên gặp được," Hứa Nặc nửa nói đùa, ngữ khí lại đột nhiên hạ xuống lên, "Em cũng thích nhìn Chử học tỷ mặc váy ngắn, dáng người cô ấy siêu đẹp, đối nam sinh tính cách cũng đặc biệt tốt, chỉ tiếc em cùng cô ấy cũng không thân, đối với em có chút lạnh lùng, có thể là em không trang điểm, cùng học tỷ không có gì tiếng nói chung đi."
Hướng Quyến nhàn nhạt nói: "Ngươi cùng sư huynh nói nhiều như vậy làm gì, hắn thuận miệng hỏi một chút mà thôi, lại không phải thật muốn tìm hiểu người kia."
Hứa Nặc kéo dài âm thanh, thè lưỡi: "Thực xin lỗi sư huynh."
Từ Nam Diệp rũ mắt, cầm tách trà lên nhấp một ngụm.
Hứa Nặc nghiêng đầu, cẩn thận quan sát thần sắc của anh, phát hiện anh giống như thật sự không có hứng thú.
Trái tim cô ta vui vẻ, nhịn không được nói tiếp: "Kỳ thật em cũng cảm thấy, sinh viên nên có bộ dáng của sinh viên, ngày thường vẫn là mộc mạc tương đối tốt, tốn thời gian trang điểm,ăn mặc, không tốt lắm."
Từ Nam Diệp vẫn luôn im lặng rốt cuộc mở miệng: "Con gái xinh đẹp khá tốt."
Hứa kéo dài sửng sốt vài giây, ngay sau đó lại cười, "Đúng vậy, cho nên em hiện tại cũng nỗ lực học trang điểm một chút," lại nhìn về phía Chử Dạng, mất mát nói, "Chỉ tiếc em trang điểm như thế nào cũng đều không đẹp bằng Chử học tỷ."
Từ Nam Diệp cười, ánh mắt ở trên mặt cô ta nhìn nửa vòng.
Con ngươi màu hổ phách tràn ngập nhu hòa, nhu hòa đến kỳ cục.
Hứa Nặc không tránh khỏi đỏ mặt.
Anh ôn nhu gật gật đầu: "Cũng đúng."
Hứa Nặc: "?"
Hướng Quyến tuy rằng không thích Chử Dạng, nhưng cũng cảm thấy Từ sư huynh sẽ không mù quáng, trong lòng khong muốn đồng tình với Chử Dạng,dịch chuyển ánh mắt.
Vừa vặn lúc này bí thư chi đoàn dẫn Chử Dạng lại đây kính rượu, ánh mắt cũng vừa vặn nhìn tới Chử Dạng.
Vốn dĩ muốn cho Chử Dạng một ánh mắt khinh thường, nhưng nữ nhân này so với hắn còn nhanh hơn, trợn tròn mắt không nhìn hắn.
Ghét nhất cảm giác bị người khác xem thường.
Hướng Quyến tức giận đến lỗ mũi bốc khói.
Chử Dạng là đại biểu khoa bên cạnh lại đây kính rượu Từ Nam Diệp, Từ Nam Diệp cũng không đứng lên,tiếp tục ngồi.
Cô cũng không ngượng ngùng, một chén rượu uống sạch sẽ.
Kính hết một vòng lớn thì có chút chếch choáng,con gái còn tốt, người khác không dám làm khó, nhiều lắm uống hai ly rồi đổi người, con trai không may mắn như vậy.
Hướng Quyến không uống được nhiều, cố tình các sư huynh lại cứ rót cho hắn,uống được mấy chén, mặt đã đỏ ửng, là người đều nhìn ra được tới hắn không uống được nhiều rượu.
Mấy vị sư huynh trêu ghẹo hắn: "Hướng sư đệ không được a, cậu to lớn như vậy mà mấy chén rượu cũng không uống nổi là sao?Nếu là đi ra ngoài làm bị người ta bắt nạt thì sao?"
Trên bàn tròn thức ăn còn nguyên, nhưng rượu đã khui vài chai.
Chử Dạng uống không tới vài chén rượu, sư huynh đã lấy trà thay rượu cho cô, say rượu ra đây lại mất mặt, nhìn Hướng Quyến uống say đến phát ngốc.
Không ai dám chuốc rượu Từ Nam Diệp, anh vẫn thanh tỉnh.
Thời điểm uống trà không chút để ý quét mắt nhìn Chử Dạng, phát hiện cô nhìn chằm chằm mình với vị sư đệ kia, hận không thể cho người ta biết mình đang nhìn người ta.
"......"
Mắt thường cũng có thể thấy được là Hướng Quyến đã say.
Chử Dạng vẫn luôn yên lặng rốt cuộc mở miệng: "Sư huynh, Hướng Quyến không uống được, nếu không ta thay anh ta uống đi?"
Mời rượu nhất hung cái kia sư huynh nha nha hai tiếng, ngữ khí ái muội: "Sư muội không nỡ nhìn sao?"
"Mấy ngài cũng không thể nhìn chằm chằm một người bị khi dễ." Chử Dạng cười nói.
Hướng Quyến lắc lắc đầu muốn làm chính mình thanh tỉnh, không những không cảm kích còn quét mắt nhìn Chử Dạng: "Không liên quan đến cô."
Chử Dạng làm như không nghe thấy, lập tức đi đến bên cạnh anh ta, bá đạo lấy đi chén rượu của hắn, ngữ khí mềm nhẹ, ánh mắt như nước: "Đừng uống, nghe tôi."
Hướng Quyến còn không có phản ứng lại, mắt thấy Chử Dạng tự rót rượu, dung cảm ngửa đầu uống một hơi hết.
Nếu không nghe lầm, hắn xác thật là nghe thấy cô kêu sảng khoái.
"......"
Chử Dạng lớn lên xinh đẹp, vừa mới uống hết ly rượu, trên môi còn dính một tầng rượu mỏng.
Cô vươn đầu lưỡi, liếm sạch rượu ở khóe môi đi, nhìn Hướng Quyến cười nói: "Anh đi WC đi, tôi uống thay anh."
Hướng Quyến mờ mịt giương miệng, nhìn chằm chằm gương mặt kia ước chừng sửng sốt mười mấy giây, cuối cùng không được tự nhiên rời mắt đi, đi ra ghế lô.
Người phiền phức đi rồi, Chử Dạng sảng khoái giơ lên chén rượu: "Sư huynh! Tới uống!"
Sư huynh: "......"
Sự tình không biết như thế nào đột nhiên xoay chuyển 180°.
Chử Dạng càng uống càng hăng, hơn nữa uống rượu quy củ mười phần không ngại, không phân biệt giới tính cô ba ly sư huynh một ly, vốn dĩ sư huynh không muốn đáp ứng, Chử Dạng thần sắc mất mát, giả bộ đáng thương, sư huynh nhìn không được, đành phải đáp ứng.
Chử Dạng uống một hơi hết sạch, vì đuổi kịp tiết tấu theo cô, sư huynh bị bắt càng uống càng nhanh, không cam lòng hạ thế thượng phong.
Uống rượu càng chậm càng trụ được lâu, uống càng nhanh đầu càng choáng váng.
Chử Dạng không để ý đến ánh mắt đã say của vị sư huynh đua cùng cô kia, mặt không đổi sắc lại thêm một chén rượu, dương môi cười nói: "Sư huynh, ngài không được a."
Giọng nhẹ nhàng, tự đắc, mày nhẹ nâng, khiêu khích mười phần.
Lòng tự trọng của con trai trỗi dậy, liền vất đi lý trí, khẩu khí này cũng không thể nuốt xuống được.
Hắn đứng dậy, định trực tiếp đổi hai bình rượu mới, trên vai lại bỗng nhiên rơi xuống một cái lực đạo.
Người bàn này nhanh chóng dừng lại động tác.
Từ Nam Diệp thần sắc ôn hòa: "Uống thêm là muốn đêm nay nhập viện."
Vị sư huynh nhanh chóng thanh tỉnh, tựa hồ có chút không muốn: "Sư muội cùng tôi uống rượu, tôi không thể không cho mặt mũi nha?"
Từ Nam Diệp trực tiếp lấy chén rượu trong tay hắn.
Sư huynh mặt thoáng chốc xấu hổ.
Hắn tức giận trong lòng, cảm giác Từ Nam Diệp không cho hắn mặt mũi, nhưng lại thấy trên mặt Từ Nam Diệp vẫn luôn treo cười.
Anh ở đây có vài cái xí nghiệp mới,mấy năm nay cũng nắm tốt các chính sách quốc gia, mạnh mẽ phát triển ngành sản xuất khai phá, mấy năm qua kiếm được không ít, cũng nhất có quyền lên tiếng nhất.
Rốt cuộc xí nghiệp phúc lợi trực thuộc chính phủ, Từ Nam Diệp làm ở bộ ngoại giao, hắn không thể trêu vào Từ Nam Diệp, càng không thể trêu vào Từ gia.
Chính trị thế gia, dòng họ giống như nhánh cây, phủ rậm các ban ngành, đắc tội một cái, liền tương đương với đắc tội toàn bộ tỉnh,thành phố
Hắn gần đây muốn đem sự nghiệp mở rộng về đến quê nhà, cùng Từ Nam Diệp hẹn gặp vài lần, không lần nào thành công, đành phải nản lòng thoái chí đem chủ ý đánh tới Hoa Uyên Dung thị, muốn tìm một mảnh đất mới.
Cố tình Từ gia cùng Dung gia lại là thế giao, còn mới vừa liên hôn, quan hệ chặt chẽ.
Từ Nam Diệp khuyên dừng, vừa mới định uống tiếp liền dừng lại hết.
Rượu dừng lại, Chử Dạng liền muốn đi WC.
Kết quả có người nhanh hơn cô một bước, chiếm WC trong phòng, Chử Dạng hết cách, chỉ có thể ra ngoài tìm chỗ khác.
Nhân viên phục vụ chỉ cho cô, Chử Dạng càng tới gần WC thì càng đi nhanh, còn mấy mét cuối cùng thì chạy vội.
Chờ rốt cuộc đến phòng vệ sinh, có người từ sau lưng gọi lại nàng.
Cô quay đầu, là Hứa Nặc.
Hứa Nặc lập tức đi đến bên cạnh Chử Dạng, ngữ khí quan tâm: "Học tỷ, không có việc gì chứ?"
"...Không có việc gì," Chử Dạng ôm bụng, thần sắc thống khổ, "Cô có việc gì sao?"
"Kỳ thật nếu học tỷ không uống được nhiều như vậy, không cần cậy mạnh giúp học trưởng uống, ta biết học tỷ có lẽ tưởng cùng với học trưởng quan hệ tốt, nhưng có một số việc không phải đơn phương lấy lòng là có thể được hồi đáp," Hứa Nặc ngữ khí ôn nhu, trong mắt tràn ngập ánh sao, nhìn qua thập phần vì Chử Dạng suy nghĩ, "Hướng học trưởng chưa chắc đã có ý với học tỷ."
Chử Dạng một chữ không nghe lọt,đầu óc đều là "Ta muốn đi vệ sinh".
Cô cắn môi, nhịn tới cực điểm: "Học muội, ngươi nói xong chưa?"
Hứa Nặc nắm lấy tay nàng: "Học tỷ hãy nghĩ cho sức khỏe của mình, đừng lại làm này làm đó tốn công vô ích, được không?"
Chử Dạng gằn từng chữ: "Nói xong chưa?"
"Từ sư huynh là người tốt, không thể nhìn học tỷ uống nhiều như vậy, mới nói giúp học tỷ," Hứa Nặc giống như là đắm chìm trong sự thánh mẫu, tiếp tục cảm hóa, "Hy vọng học tỷ đừng nghĩ nhiều, vì khiến cho sư huynh chú ý, đem chính mình đưa vào bệnh viện thì mất nhiều hơn được."
Chử Dạng nghe xong, bàng quang gần như sụp đổ.
Chử Dạng nhịn không nổi, trực tiếp mở miệng đáp: "Cô đủ chưa, pằng pằng pằng nói không ngừng, cơ miệng cô không mỏi sao? Cô quản được thân thể tôi chắc, mộ của cô cỏ dài 3 mét, tôi còn sống lâu hơn cô,biết chưa? Lăn một bên đi."
Hứa Nặc vẻ mặt như tủi thân lui về phía sau ba bước, thần sắc dại ra, run cằm vì chính mình biện giải: "Tôi chỉ là hy vọng học tỷ có thể rụt rè một chút......"
"Ha hả," Chử Dạng nhếch miệng, cười đến cực kỳ kiêu ngạo, "Với nhan sắc của lão nương, ngoắc ngón tay nam nhân liền chạy tới đây, tôi còn vất thẻ phòng cho họ, cô có tin hay không?"
Hứa Nặc ánh mắt mơ hồ, bỗng nhiên che miệng, nháy mắt nước mắt liền rơi xuống, làm Chử Dạng ngây người.
Chử Dạng tưởng chính mình đã nói nhẹ nhàng rồi, hiện tại sinh viên tố chất tâm lý đều kém như vậy?
Cô không kiên nhẫn ở bên cạnh liếc hai mắt, vừa lúc thấy Từ Nam Diệp đã đi tới bên này.
Vừa lúc.
"Từ sư huynh," Chử Dạng ngoắc ngón tay về phía anh, "Lại đây."
Từ Nam Diệp không rõ ràng lắm là cô muốn làm cái gì, nhưng vẫn đi tới.
"Trường học đặt phòng khách sạn cho anh chưa?" Chử Dạng duỗi tay, mặt vô cản nhìn anh: "Đưa thẻ phòng cho tôi, đêm nay tôi đi tìm anh."
Từ Nam Diệp nhìn vào mắt cô, lại nhìn Hứa Nặc đang lau mắt, thuận theo liền từ trong túi quần tây móc ra thẻ phòng sáng bóng, đưa tới tay cô.
Chử Dạng kiêu ngạo dùng ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy thẻ phòng ở trước mặt Hứa Nặc quơ quơ: "Thấy không? Đây là bản lĩnh."
Sau đó cô đem thẻ phòng nhét vào trong túi, chạy vào WC nữ.
Hứa Nặc đột nhiên khóc thất thanh, lúc này là khóc thật.
"Từ sư huynh tôi đối với anh thật thất vọng!!!"
Từ Nam Diệp: "......"
Vài phút sau, Chử Dạng thần thanh khí sảng đi ra WC.
Hứa Nặc đi rồi, Từ Nam Diệp còn chưa đi.
Chử Dạng lắc lắc tay, hỏi hắn: ''Sao anh còn đứng ở chỗ này?"
Từ Nam Diệp giọng nói trầm thấp: "Đêm nay mấy giờ tới?"
"Anh nói cái gì?"
"Lợi dụng tôi xong liền nghĩ giả ngu?" Từ Nam Diệp đẩy đẩy mắt kính, dựa vào tường, khoanh tay trước ngực, ánh mắt phát sáng: "Cô chơi không nổi phải không?"