42. Trốn chạy.
Lâm Tuyết Trì nhìn điện thoại, 4:17 PM.
Anh tìm thấy một con dao rọc giấy trên bàn, tay cầm điện thoại chậm rãi bước vào trong.
Chiều rộng lối đi chỉ đủ chỗ cho một người. Ánh sáng quét qua quét lại trên tường hai bên, tường gạch màu xám đen được bao phủ bởi một lớp nước mỏng trong suốt như thể có thể chảy ra. Lâm Tuyết Trì đưa tay chạm vào và ngạc nhiên khi thấy nước đã đóng băng. Lúc này, một giọt nước từ đỉnh đầu nhỏ xuống, hơi lạnh xuyên thẳng qua da đầu buốt lạnh tới lòng bàn chân.
Lâm Tuyết Trì thở ra một hơi khói trắng, cắn răng đi về phía trước. Sau khoảng mười bước, chùm sáng chiếu vào một ngã rẽ, trên tường xuất hiện một công tắc đèn tường bình thường. Lâm Tuyết Trì không vội vàng bật nó lên mà trước tiên cầm đèn pin chiếu sáng, chùm sáng quét một vòng trong căn phòng kín, có những vật thể phản chiếu lớn rất chói mắt. Lâm Tuyết Trì nheo mắt tránh ánh sáng phản chiếu theo bản năng nên không thấy rõ đó là gì. Ở giữa phòng bày một bàn xám trống trãi.
Lâm Tuyết Trì bật công tắc, căn phòng đột ngột bừng sáng. Lúc này anh mở mắt, đồng tử co lại sợ tới mức suýt thì hét lên —
Trên ba mặt tường có hơn chục quan tài thủy tinh trong mờ cực lớn xếp thành hàng, mỗi cái một người, những thi thể trên tường nhắm nghiền mắt, vẻ mặt vô cảm đối diện với vị khách không mời mà đến. Lâm Tuyết Trì che miệng chết lặng, dù anh học y nhiều năm thường thấy xác chết nhưng vẫn sợ đến mức tim đập thình thịch.
— Đây thật sự là một nơi giấu xác!
Ánh sáng xanh của đèn chiếu vào kính, mỗi khuôn mặt đều rõ ràng tự nhiên gần như chẳng khác gì người bình thường đang ngủ. Trong số những người này có nam có nữ, chiều cao, màu da, tuổi tác khác nhau, điểm chung duy nhất là họ không có tóc, sau tai trái có thể mơ hồ nhìn thấy một vết khâu nhỏ. Có thể thấy đầu của những người này đã được động chạm vào. Trên quan tài thủy tinh còn có một bộ điều chỉnh nhiệt độ, nhiệt độ cài đặt hiện tại là âm bốn. Khi đến gần, làn da của họ đã chuyển sang màu xám nhạt do bị đông lạnh quá lâu, kết cấu da sần sùi thô ráp, mạch máu ở cổ xanh vô hồn và không có dấu hiệu mạch đập.
Lâm Tuyết Trì đã quen với thi thể, bản năng nghề nghiệp khiến anh muốn chạm vào chúng ở khoảng cách gần nhưng anh kiềm chế sự thôi thúc này. Ngay sau đó, lực chú ý của anh bị chiếc bàn dài hấp dẫn, đó là một chiếc bàn bình thường, hơi cúi người xuống là có thể thấy bên dưới có rất nhiều dụng cụ phẫu thuật, trong đó có một khung đỡ dùng để phẫu thuật mở sọ. Ngoài ra còn có các công cụ cứu hộ khẩn cấp khác như dụng cụ cầm máu siêu tốc và bảng điện cực, có thể thiết lập một phòng mổ hoàn chỉnh.
Lâm Tuyết Trì lật tới lật lui hai tấm điện cực sạch sẽ, con tim trầm xuống.
Đây là một phòng phẫu thuật hoàn hảo, những người này đều đã bị mở sọ, có thể toàn bộ tiểu não trái đã bị cắt đi. Sự tồn tại của những dụng cụ sơ cứu này có thể cho thấy hung thủ đã mở sọ họ trước khi chết. Mở sọ người sống là một việc vô cùng tàn ác, hung thủ còn trưng bày họ trong quan tài thủy tinh làm tang vật triển lãm, có khác gì làm tiêu bản người chứ?
Lâm Tuyết Trì nở nụ cười gượng gạo.
Thảo nào Dụ Giang lại nghĩ ra một ý tưởng kinh khủng như mở sọ K.K rồi vứt tội danh ấy lên người hung thủ, chẳng trách hung thủ kia sẵn sàng chịu thêm tội nhưng mấy năm qua vẫn chưa từng có bất kỳ hành động trả thù nào, chẳng trách Dụ Giang lại có người bạn kỳ lạ làm phẫu thuật mở sọ, chẳng trách gã tự tin bí mật này sẽ không bị tiết lộ ra ngoài...
Bởi vì chính Dụ Giang là hung thủ, là gã giết những người này, gã còn có một (hoặc mấy người) đồng phạm chuyên mở sọ.
Lâm Tuyết Trì nghĩ tới đây thì đỏ mắt, bấu ngón chân lại, chỉ cảm thấy trong lòng như có người đâm dao rọc giấy mình đang cầm vào tim, nhất thời anh đau đến choáng váng, tầm nhìn tối sầm lại. Anh run rẩy nhìn những vật dụng phẫu thuật đó, chợt trong đầu nảy ra một ý nghĩ khủng khiếp –
Nếu Dụ Giang thật sự là kẻ chủ mưu của vụ án tiểu não trái, vậy có phải gã cũng muốn giết mình không?
Lâm Tuyết Trì ngẩng đầu nhìn quan tài thủy tinh, trong kính phản chiếu một bóng người mơ hồ, anh cho rằng đó là mình nhưng khi đến gần mới phát hiện đây là hai cái bóng chồng lên nhau, một trong đó đang ở ngay sau lưng anh!
Anh sợ hãi quay lại, đầu va vào kính thủy tinh, khuôn mặt tươi cười của Dụ Giang đập vào mắt.
"Cẩn thận." Dụ Giang đỡ anh không để ngã.
Lâm Tuyết Trì hất tay gã ra lui ngược về sau: "Đừng chạm vào tôi!"
Dụ Giang không ép anh, đứng nguyên tại chỗ: "Em đừng sợ, ta sẽ không làm gì cả."
Lâm Tuyết Trì hít sâu một hơi, nhìn gã không chắc chắn: "Những... những người này đều do ông giết hả?"
Dụ Giang cười nói: "Ừ, họ là do ta giết."
"Ông..." Lâm Tuyết Trì không ngờ gã lại thừa nhận dễ dàng như thế: "Cho nên ông là hung thủ vụ án tiểu não trái... Từ ban đầu ông đã lừa tôi... Ông xem tôi mở sọ K.K... ông để tôi làm người mở sọ cho ông..."
Anh chợt cảm thấy mình đang ở trong địa ngục và gã đàn ông trước mặt đã mất đi khuôn mặt tao nhã thường ngày, để lộ những chiếc răng nanh dữ tợn.
Phản ứng đầu tiên của anh là chạy! Chạy đi! Bằng không sẽ chết!
Anh quay người chạy ra khỏi đường hầm, Dụ Giang dễ dàng ngăn anh lại: "Tuyết Trì!"
Con dao rọc giấy trong tay Lâm Tuyết Trì cắt trúng cổ tay gã đàn ông, Dụ Giang giật mình, gã không ngờ anh cắt xuống thật. Lâm Tuyết Trì vung tay thoát khỏi sự kiềm chế của gã lui sát vào tường, bác sĩ trẻ tuổi run rẩy giơ con dao rọc giấy dính đầy máu lên: "Đừng qua đây!"
Dụ Giang nhanh chóng bình tĩnh lại: "Tuyết Trì, ta có thể giải thích."
"Tôi không cần giải thích!" Mắt Lâm Tuyết Trì đỏ hoe: "Ông gạt tôi, từ đầu tới cuối đều gạt tôi. Tôi dễ lừa lắm đúng không? Nhìn tôi bị ông đùa trong tay rất có cảm giác thành tựu lắm đúng không, daddy?"
Tiếng gọi daddy này trở thành mỉa mai. Dụ Giang thở dài: "Không thể nói vậy được, ta tốn nhiều tâm lực cho em cũng không dễ gì."
"Vậy tôi nên tự hào nhỉ?" Lâm Tuyết Trì châm chọc: "Đáng giá để sát thủ liên hoàn nổi tiếng phí tâm lừa gạt, tôi hẳn nên kiêu ngạo, đúng không? Bắt đầu từ Connie, ông đã gạt tôi từ cô ấy đúng không? Gồm cả K.K, Oscar, để tôi trở thành đồng phạm của ông, để tôi mở sọ vì ông."
Anh không tiếp tục được nữa, chỉ có thể nói một cách chán ghét: "Dụ Giang, ông làm tôi thấy thật buồn nôn."
Dụ Giang vẫn bình tĩnh: "Ta xin lỗi, ta và ta trong tưởng tượng của em khác nhau nhiều đến thế."
Lâm Tuyết Trì nghẹn đắng cổ họng: "Cũng đúng, là lỗi của tôi. Là tôi nghĩ ông quá tốt, là tôi nhìn lầm ông. Đây là do tôi chọn. Ông chưa từng ép tôi giết người, cũng không ép tôi mở sọ. Là do tôi chọn, là tự tôi muốn giết họ, là tôi yêu ông."
Dụ Giang nghe câu cuối thì nhíu mày.
"Là tôi mù rồi mới yêu ông." Lâm Tuyết Trì tuyệt vọng nhìn gã: "Tôi cho rằng ông khác với những người khác, tôi cho rằng ông có thể chấp nhận tôi, có thể hiểu tôi, tôi cho rằng ông yêu tôi..."
"Có khác nhau gì ư?" Dụ Giang hỏi ngược lại: "Bây giờ ta vẫn chấp nhận em, hiểu em, yêu em, cũng chỉ ta có thể."
"Ông không yêu tôi, ông chỉ đang lợi dụng tôi!" Lâm Tuyết Trì hét lên: "Ông lợi dụng tôi giết người cho ông... Lợi dụng tôi để thỏa mãn dục vọng khống chế của ông, dục vọng giết chóc của ông, ông gọi đấy là yêu ư? Tình yêu của ông là để người ta giết người vì ông đúng không?"
"Ta chỉ hi vọng em làm chuyện mình muốn làm, giúp em làm chuyện em muốn làm." Dụ Giang nói: "Em biết mình muốn giết K.K, giết Oscar, em khát vọng giết chóc từ trong lòng, Tuyết Trì, ta có thể hiểu. Chúng ta là cùng một loại người."
"Cùng một loại người?" Lâm Tuyết Trì cười nhạo: "Không không không, tôi sẽ không lạm sát kẻ vô tội. Còn ông thì sao? Lúc ông giết bọn họ, lúc ông nhìn tôi giết K.K và Oscar ông có cảm giác gì? Rất thỏa mãn nhỉ?"
Dụ Giang nhìn anh thật sâu: "Không phải em cũng hưởng thụ quá trình giết họ sao?"
"Tôi không có!" Lâm Tuyết Trì hoảng hốt phủ nhận: "Là vì hận họ nên tôi..."
"Nhưng giết họ vẫn khiến em cảm thấy vui vẻ đúng không?" Dụ Giang thấp giọng: "Giết họ làm em cảm thấy mình mạnh mẽ, làm em cảm thấy mình có thể thắng họ, là vì em rất mạnh. Giết họ cho em một cảm giác được đồng cảm, đúng không?"
"Tôi không có! Lúc đầu tôi muốn đi tự thú!"'
Dụ Giang cười: "Tuyết Trì, niềm vui khi làm chuyện ác và niềm vui khi làm việc thiện là tự nhiên, là phù hợp với bản chất con người."
Lâm Tuyết Trì cảm thấy gã quá giảo biện: "Đó là ông, không phải tôi. Tôi sẽ không bao giờ như thế."
"Ta thừa nhận có rất nhiều chuyện chưa kịp nói với em." Dụ Giang nói: "Lý do ta không nói là hy vọng em có thể từ từ hiểu rõ chứ không phải cố ý giấu em. Dù cho hôm nay em không vào đây thì cũng có một ngày ta cũng định dẫn em vào xem."
Lâm Tuyết Trì ứa nước mắt: "Tôi không muốn hiểu, Dụ Giang, tôi không muốn hiểu chút nào hết. Ông còn đáng sợ hơn cả Oscar, dù lão ta tàn bạo thì ít nhất cũng sẽ không thế này. Nhưng ông, ông làm tôi cảm thấy rất kinh khủng."
"Ta chưa làm gì em cả, cũng chưa từng tổn thương em." Dụ Giang nói: "Những năm qua ta đối xử với em không tốt ư? Ta có chỗ nào làm em không hài lòng hay sao? Ta chưa từng biểu hiện bất kỳ ác ý nào với em cả."
"Đúng, ông không có, nhưng tôi thà rằng ông giết tôi!" Lâm Tuyết Trì nói: "Tôi thà rằng... tôi thà rằng ông biến tôi thành... thành những tiêu bản người này... còn hơn là trở thành đồng lõa của ông, giúp ông làm những chuyện tàn ác này... ông hủy hoại cuộc đời tôi!"
Dụ Giang nói bình thản: "Ta chỉ muốn cho em lựa chọn cuộc sống thích hợp với mình. Nếu em không giết họ, em sẽ sống trong bóng tối và sợ hãi bạo lực cả đời. Thay vì như thế, chủ động đánh bại họ không phải tốt hơn sao?"
Lâm Tuyết Trì lắc đầu: "Nhưng bây giờ tôi sẽ sống trong sự sợ hãi với ông."
Dụ Giang nở nụ cười dịu dàng: "Ta yêu em, Tuyết Trì. Em đừng sợ ta."
"Ông không yêu tôi, Dụ Giang, đó là sai lầm." Lâm Tuyết Trì nhìn gã chằm chằm, lùi từng bước một: "Tôi cũng vốn không nên yêu ông, là tôi phạm phải sai lầm không thể tha thứ. Để tôi rời đi, tôi sẽ không bao giờ quay lại nữa, được không?"
"Em muốn đi đâu?" Dụ Giang mỉm cười: "Em có thể đi đâu? Tuyết Trì, cảm xúc em không ổn định, tình trạng của em cũng không ổn định, rời khỏi ta, em cảm thấy mình có thể sống được ở đâu? Sống có yên tâm không? Ngay cả ác mộng về đêm em còn sợ."
"Vậy cứ để mặc tôi sống chết đi!" Lâm Tuyết Trì nghẹn ngào: "Không có tôi, chẳng phải ông tự do rồi sao? Sẽ không ai biết về những hoạt động này của ông nữa."
Lâm Tuyết Trì làm ngơ: "Không thể nào, em là con ta, sao ta có thể để mặc sống chết của em được? Ngoan, bỏ dao xuống. Nghe lời, ta sẽ không làm gì em."
Lâm Tuyết Trì để dao lên cổ mình: "Đừng qua đây!"
Dụ Giang thật sự dừng bước.
"Để tôi đi, bằng không tôi sẽ tự tử ngay lập tức." Lâm Tuyết Trì kiên quyết: "Tôi là bác sĩ, ông biết đấy, muốn tự sát quá dễ dàng."
Dụ Giang lùi về sau tượng trưng, giọng điệu lạnh lùng: "Em chết, ta sẽ giết Lâm Tuyết Mi ngay, em cũng sẵn sàng chứ?"
Lâm Tuyết Trì ngơ ngác: "Con bé gọi ông là ba nhiều năm thế, con bé có ân oán gì với ông?"
Dụ Giang nói ác liệt: "Mấy năm nay em cũng gọi ta là daddy, nhất là trên giường, rất ngọt ngào. Nói đến trở mặt, chẳng lẽ chỉ có mình ta là kẻ vô tình? Con bé chẳng có quan hệ máu mủ gì với ta cả, ta chỉ đồng ý với mẹ em nuôi con bé đến khi trưởng thành, nếu không có em, ta không cần thiết phải chăm sóc con bé."
"Ông!" Lâm Tuyết Trì nghiến răng: "Đừng động vào con bé, em ấy vô tội."
Dụ Giang tỏ vẻ hào phóng: "Ta có động vào con bé hay không phải xem em."
"Ông để tôi đi đi." Lâm Tuyết Trì hít sâu một hơi, cầu xin: "Tôi sẽ không báo cảnh sát, sẽ không cản trở ông làm bất cứ điều gì, được không? Để tôi đi đi, ông có thể tìm người khác giúp ông, tôi sẽ xem như chưa từng có gì xảy ra..."
Dụ Giang đến gần, thở dài lấy dao trên tay anh xuống, vứt đi: "Tuyết Trì, ta cũng không phải là một người hoàn toàn máu lạnh, ta chỉ mong em đừng ép ta quá mức, có chuyện gì ta cũng luôn thương lượng với em, đúng không?"
Lâm Tuyết Trì bật khóc, anh run rẩy cả người, hai chân gần như đứng không vững: "Tôi xin người, van xin người, daddy."
Dụ Giang hài lòng, lau nước mắt trên mặt anh, hôn xuống môi anh, Lâm Tuyết Trì đờ người hé miệng để gã tàn phá.
Cho đến khi gã đàn ông vui vẻ đủ rồi mới buông anh ra: "Ta sẽ để Lâm Tuyết Mi lại, em lớn rồi, muốn ra ngoài chơi cũng được nhưng phải nhớ thường xuyên về thăm em gái em, nếu không con bé sẽ nhớ em nhiều."
Lâm Tuyết Trì gật đầu, nhỏ giọng đáp: "Được."
"Ngoan." Dụ Giang vỗ vai anh an ủi: "Ở ngoài nhớ cẩn thận, đừng chơi quá đà, ta ở nhà chờ em."
Khi đó Lâm Tuyết Trì chỉ muốn trốn thoát khỏi Dụ Giang mãi mãi. Anh đã chọn New York, nơi xa Seattle nhất và vào Boen không chút do dự, vừa đi là bảy năm. Khi mới đến New York, trời vừa tối là anh bắt đầu sợ hãi, thấy Dụ Giang gọi điện thì tay run run. Từ đó trở đi anh không thể nghe tiếng chuông điện thoại nữa, tiếng chuông đó như giết anh, cắt anh từng nhát từng nhát thành từng mảnh.
Sau này bận rộn công việc và vì tài chính eo hẹp nên sự chú ý của anh dần được giải phóng, trọng điểm cuộc sống cũng dần chuyển sang công việc, làm việc cường độ cao không chỉ giúp anh nhanh chóng nâng cao năng lực của mình mà còn nhanh chóng thăng chức, sau khi từ bác sĩ thực tập thành bác sĩ chính, lúc này anh mới có được một chút an tâm và tự tin. Anh cho rằng cuối cùng mình cũng có thể xây dựng một cuộc sống mới, cuối cùng cũng có thể tạo ra một thế giới ổn định cho mình, anh chỉ còn chờ Lâm Tuyết Mi học xong, đón em gái, anh em họ sẽ có thể sống tốt, có thể thoát khỏi quá khứ hỗn loạn.
Anh khờ dại nghĩ, Dụ Giang đã đồng ý với anh không động vào Tuyết Mi.