7. Tiệc gia đình.
Allison đi quanh rừng thông một vòng nhưng không thấy có bất kỳ vết tích gì khả nghi. Tuyết rơi dày đặc che phủ toàn bộ cỏ cây như thể xóa sạch toàn bộ sự tàn sát và máu me đã xảy ra. Khi tuyết tan, chúng hòa các mô và máu dịch của cơ thể người còn sót lại vào đất và việc giết người này hoàn toàn bị thiên nhiên xóa bỏ. Giống như vẽ một bức tranh, vẽ xong, sau đó lại xóa đi như thể chưa từng tồn tại.
Bản chất sinh học của mọi sự sống đã biến mất, cuối cùng chỉ còn lại ý nghĩa của nó trên mặt khoa học.
"Khi anh và em chết, khi tất cả những người biết bạn ấy đều chết thì bạn ấy sẽ thật sự chết." Allison ngước lên nhìn ngọn cây.
Lâm Tuyết Trì vỗ vai cô: "Cho nên ít nhất bây giờ chúng ta phải sống cho thật tốt."
Allison chụp một cành cây: "Anh biết không? Có một quan điểm trong lý thuyết lịch sử cho rằng treo cổ là hình phạt thay thế cho Thập tự giá. Người La Mã cổ đại đã phát minh ra hình thức Thập tự giá nổi tiếng. Mục đích ban đầu là phơi bày tội phạm ra thị chúng, nhưng từ khi Jesus bị đóng đinh trên Thập tự giá và sống lại thì ý nghĩa tượng trưng của Thập tự giá như một vũ khí giết người bắt đầu bị những người theo tôn giáo tẩy trắng trở thành thánh vật. Thế là nhân loại không còn dùng Thập tự giá để hành hình nữa, và treo cổ bắt đầu đi lên."
Lâm Tuyết Trì thở ra khói trắng: "Ý em là sao?"
Allison chạm vào vỏ cây: "Em nghĩ tên hung thủ dùng cách treo cổ trưng bày thi thể có thể muốn thể hiện tinh thần hi sinh."
"Jesus đã hy sinh thân mình để cứu tất cả chúng sinh?"
Allison xoa mũi: "Em đã đọc rất nhiều tài liệu và ảnh chụp thi thể của 13 nạn nhân kia, trong đó có rất nhiều bài phân tích của sinh viên pháp y. Sau khi hung thủ thắt cổ bọn họ thì vẫn đối xử với họ rất tốt, dùng phương pháp giải phẫu thông thường với họ, thậm chí là gây mê, sau đó là phẫu thuật mở sọ, phẫu thuật xong còn khâu chặt vết thương lại để đầu của họ trong bình thường nhất có thể. Có người cho rằng hắn đối xử với họ rất tốt, không tàn bạo, đây không giống như đang giết người..."
"Vậy hắn muốn làm gì?"
"Hắn muốn... cải tạo bọn họ." Allison chọn một từ: "Hắn cải tạo lại cấu trúc não của họ, lấy tiểu não ra khỏi cầu não để cấu trúc não tổng thể của họ bị thay đổi. Câu hỏi đặt ra là tại sao hắn lại phải thực hiện việc sửa đổi này? Hắn muốn biến đổi họ thành một thứ gì đó mới, họ hi sinh vì cải tạo. Hắn định nghĩa sự cải tạo này thế nào? Làm sao để xem như cải tạo thành công?"
Sắc mặt Lâm Tuyết Trì trầm xuống: "Về mặt sinh học mà nói, sự thay đổi của cấu trúc não bộ được tích lũy qua hàng trăm nghìn năm và được hình thành trong quá trình tiến hóa lặp đi lặp lại để không ngừng thích ứng với môi trường. Đây là sự thay đổi của chính não bộ, con người thay đổi kết cấu là đang giết người."
"Hiển nhiên hắn không cho là thế," Allison nói: "Nếu hắn là người theo thuyết Darwin, vậy sự sửa đổi này của hắn nhằm mục đích tiến hóa hay thoái hóa? Hắn cho rằng sự thay đổi trong kết cấu não bộ của con người sẽ khiến nó thích nghi hơn với môi trường?"
Lâm Tuyết Trì nói: "Nếu tiến hóa, vậy tiến hóa thành cái gì?"
Allison rùng mình: "Nếu theo logic này, Tuyết Mi được coi là người không cần cải tạo, thái độ của hắn với bạn ấy rất ác liệt, thậm chí còn không để lại nắp sọ. Đây là hai thái độ hoàn toàn khác nhau, hắn không giúp bạn ấy, đây không phải là cải tạo."
Tâm trạng của Lâm Tuyết Trì rất tệ: "Hắn đang trút giận, nói đúng hơn là hắn đang trút sự căm phẫn."
"Em đã kiểm tra tất cả sinh viên y trong danh bạ điện thoại của bạn ấy, thậm chí là các giáo sư," Allison nói: "Có vẻ họ chỉ quen biết bình thường với bạn ấy chứ không thân. Bạn ấy cũng rất ít gặp y tế trường, thẻ bảo hiểm cũng chỉ có hồ sơ hai lần hỏi bệnh."
"Đây có lẽ là lợi ích khi có anh trai là bác sĩ." Lâm Tuyết Trì thở dài.
Allison thất vọng, họ vẫn không có bất kỳ manh mối hữu ích nào, mọi thứ chỉ là suy luận.
Một con sóc ôm quả thông chạy vụt qua, cái đuôi xù lông của nó sượt vào chân làm cô thấy hơi ngứa. Allison khẽ kêu lên nhảy giật ra sau, con sóc trèo lên cây, chui vào trong hốc.
Lúc này cô gái mới sực tỉnh, cười khúc khích: "Xem chị bắt được cưng không này, đồ quỷ nhỏ nghịch ngợm." Cô nắm cành cây thông trèo lên.
Lâm Tuyết Trì giật mình: "Em xuống đi, nguy hiểm!"
Cô gái Seattle nhanh tay nhanh chân: "Không sao, hồi nhỏ em hay leo cây lắm! Tụi nó giấu quả thông trong hốc cây, nói không chừng còn có sóc con ở trong đó!"
Lâm Tuyết Trì kinh hồn bạt vía nhìn cô trèo cây. Cũng may hốc cây kia không cao lắm, cô gái nhanh chóng bò tới nơi, nhẹ nhàng đưa tay vào lần mò, quả thông chồng chất bên trong rơi ra ngoài. Con sóc bị sợ bỏ chạy tán loạn, biến mất nhanh như chớp. Cô bé nhảy từ trên cây xuống nhặt những quả thông trên đất lên: "Hồi bé em rất thích bày trò thế này, mẹ em luôn nói em trộm hết lương thực mùa đông của lũ sóc, chúng nó sẽ đói chết."
"Anh rất hiếm thấy cô gái nào leo cây." Lâm Tuyết Trì nói khéo: "Nhưng em rất linh hoạt."
Allison nở nụ cười đắc ý: "Được rồi, chia anh một nửa. Mặc dù không tìm được manh mối nhưng ít nhất cũng có chút thu hoạch."
Lâm Tuyết Trì nhìn những quả thông chất đống trong tay dở khóc dở cười, anh tùy ý lật qua lật lại thì bị một trong số đó thu hút sự chú ý. Đó là một quả thông rất nhỏ, chỉ bằng ngón tay, bị giấu dưới đống này trông rất đáng thương. Anh chọn nó ra, màu sắc sáng và sinh động như thật, quả thật là rất giống.
"Quả này là giả!" Anh nhướng mày: "Đây là..."
Anh xoay thứ trông giống một quả thông và tìm thấy một cái núm bạc sáng bóng ở phần đế.
Allison lại gần nhìn: "Thứ này... hình như em thấy ở đâu rồi..."
"Giống cái móc chìa khóa, hoặc là một mặt dây chuyền nhỏ." Bên cạnh khóa là một chữ cái nhỏ - L.
"Đây là quà lưu niệm của trường!" Allison kêu lên: "Em nhớ ra rồi! Là quả thông này! Đây là quà kỷ niệm do trường phát hành trong lễ kỷ niệm năm ngoái! Lúc đó em thấy nó rất đáng yêu nhưng mắc quá nên không mua, nó được làm bằng đồng nguyên chất, còn có thể khắc chữ. May mà con sóc không gặm cái này, nếu không răng nó cũng gãy mất."
Lâm Tuyết Trì nheo mắt, "Quay về kiểm tra, anh muốn thông tin của tất cả sinh viên y và giáo viên có bắt đầu bằng chữ L trong trường."
Chỉ cần đây là thứ thuộc về kẻ mở sọ thì chắc chắn có thể tra ra được. Cuối cùng Lâm Tuyết Trì cũng cảm thấy có chút hi vọng.
Khi anh về nhà, Dụ Giang đang trong phòng thay đồ chọn một chiếc cà vạt cho bữa tiệc tối.
"Đến đúng lúc lắm, xem giúp ta màu champagne hay màu xanh?"
Lâm Tuyết Trì nhìn thoáng qua bộ vest sọc xám nhạt của gã và lấy chiếc cà vạt màu champagne. Dụ Giang đứng trước gương toàn thân, đang muốn nhận lấy thì Lâm Tuyết Trì đưa tay ngăn lại, lật cổ áo thắt cà vạt cho gã: "Để tôi."
Dụ Giang cười khẽ, cúi đầu nhìn anh: "Tâm trạng vui à?"
Lâm Tuyết Trì ngước mắt, vòng cà vạt rồi thắt nút tam giác, một tay nắm cổ áo. Quả táo Adam của Dụ Giang cách tay anh chưa đầy 3cm, như thể anh chỉ cần dùng một sợi dây lụa siết mạnh là có thể bẻ gãy nó. Thậm chí anh còn có thể tưởng tượng khi Dụ Giang chết, sự thay đổi áp suất đột ngột trong não khiến nhãn cầu gã lồi ra rồi trắng dã, gã há miệng và đôi môi tím tái.
"Tuyết Trì," Dụ Giang lên tiếng, "Siết quá."
Lâm Tuyết Trì không buông tay, anh phát hiện giọng mình rất mơ hồ: "Lúc Tuyết Mi chết, ông siết cổ con bé thế này đúng không?"
Vẻ mặt Dụ Giang bình tĩnh, "Em định siết chết ta thế này à?"
Lâm Tuyết Trì chớp mắt cười với gã như một đứa trẻ hư hỏng.
Dụ Giang nhìn anh cưng chiều: "Nên em vừa tự mình giết ta trong tưởng tượng, thích không?"
Gã như thể đang hỏi anh chơi có vui không. Lâm Tuyết Trì bĩu môi, buông tay ra chỉnh cổ áo lại cho gã: "Tôi thấy dáng vẻ ông chết rất xấu, làm người ta phát tởm."
Dụ Giang không để ý, gã chọn cho đứa trẻ của mình bộ vest đen tuyền: "Nếu em đã không muốn người khác quá chú ý thì ăn mặc cho đẹp, thắt nơ cầu kỳ cũng được, tuổi của em cũng đừng quá xuề xòa."
Lâm Tuyết Trì cúi đầu cài cúc áo: "Tối nay chúng ta có nhảy không?"
"Em muốn nhảy?" Dụ Giang vuốt ve đầu vai anh, luồn tay qua nách cài khuy áo cho anh: "Lâu rồi chúng ta không nhảy."
Lâm Tuyết Trì hơi quay đầu lại, hơi thở của Dụ Giang ngay bên tai anh. Anh xoay người trong vòng tay của gã đàn ông, đặt hai tay lên eo đối phương: "Ông biết, tôi không thích người khác đến quá gần mình."
Dụ Giang ôm anh, dẫn anh chậm rãi di chuyển thân thể: "Ta biết."
Giọng điệu của Lâm Tuyết Trì như đang mặc cả: "Tôi cũng không thích những dịp này."
Dụ Giang ngẫm nghĩ: "Chúng ta có thể về sớm, nhưng em phải hứa với ta, phải lễ phép, cố gắng hòa nhập, được không?"
Lâm Tuyết Trì rủ mắt như thể vẫn không muốn. Dụ Giang để anh tựa đầu lên vai mình, an ủi: "Tuyết Trì, ta sẽ luôn ở cạnh em."
Đây là một bữa tiệc tân gia.
Số 11 Mercer Island đã được bán với giá 35 triệu đô, là mức giá cao mới cho một giao dịch bất động sản duy nhất ở Washington. Từ cửa sổ kính sát sàn rộng 200m bạn có thể nhìn thấy khung cảnh mùa đông của những tác phẩm điêu khắc bằng băng trên bờ hồ Washington, mặt nước trong như gương, hoa băng kết đầy và một thế giới không dính bụi trần được xây bằng tiền.
(Mercer Island: Nằm trên một hòn đảo nhỏ ở trung tâm hồ Washington, bang Washington, khu dân cư lớn thứ 4 dành cho những người giàu có hàng đầu nước Mỹ, Bill Gates có hẳn một biệt thự trong đó.)
"Ông ấy là sếp cũ của ta, tính tình khá tốt nhưng năng lực rất tệ, từ khi cưới được cô vợ trẻ này ông ta có bước đột phá mới trong sự nghiệp, bước tiếp theo là tranh chức bộ trưởng bộ giáo dục." Dụ Giang đưa chìa khóa xe cho nhân viên phục vụ, tay lấy hai ly rượu.
Lâm Tuyết Trì liếc nhìn đám đông dày đặc và hít một hơi thật sâu: "Ông nói đây là tiệc gia đình."
"Nếu sau này em có thể tổ chức tiệc gia đình ở đây, ta sẽ rất tự hào." Dụ Giang trêu chọc.
Lâm Tuyết Trì liếc gã: "Tôi không cần nhiều tiền đến thế."
Dụ Giang cười cười: "Sau này em sẽ rõ, các bữa tiệc lớn luôn tốt hơn các bữa tiệc nhỏ. 'Các bữa tiệc nhỏ không có sự riêng tư*'." (Bố già.)
Lâm Tuyết Trì uống một hớp rượu: "Những người này phần lớn là đồng nghiệp của ông à? Ngành giáo dục bây giờ phách lối thế?"
"Dẫu cả trong giáo dục thì người Mỹ vẫn luôn táo bạo."
"Ông cũng thế à?" Lâm Tuyết Trì trêu lại.
Dụ Giang nói nghiêm túc: "Nói bậy gì đó, ta luôn kiên nhẫn với em như thế, táo bạo khi nào?"
Bọn họ đi một vòng chào hỏi, Dụ Giang đưa mắt nhìn về phía một người trẻ tuổi ở bàn ăn dài: "Titus, hey."
Lâm Tuyết Trì nhìn theo mắt gã. Đó là một người da đen cao gầy, trông khá non nớt như học sinh.
"Giáo sư Dụ Giang, thật vinh hạnh." Người da đen đưa ta ra, "Đây là... Dr. Lim?"
Lâm Tuyết Trì bắt tay với anh ta, lực của người này rất lớn, anh cảm thấy hơi đau: "Xin chào."
"Xin chào, tôi thường nghe giáo sư Dụ Giang nói về anh, không ngờ có thể gặp được người thật."
Lâm Tuyết Trì nhìn Dụ Giang, cha nuôi của anh giới thiệu: "Đây là Titus, học trò cuối cùng của lão Khang, đang học tiến sĩ, ta cũng quen biết qua lão Khang, là một chàng trai trẻ rất tài năng."
"Tôi nghe nói anh từ New York về cho nên xin giáo sư Giang nhất định phải giới thiệu tôi với anh." Titus cười ngại: "Anh là người phá kỷ lục điểm cao nhất khoa giải phẫu thần kinh ở Washington, tôi vẫn luôn muốn gặp anh."
Lâm Tuyết Trì hơi không thích với sự nhiệt tình quá mức của anh ta: "Tôi chỉ may mắn thôi. Cảm ơn."
Dụ Giang vỗ lưng anh: "Người trẻ các con nói chuyện đi, ta đi chào hỏi ông chủ cũ."
Lâm Tuyết Trì thầm trừng mắt nhìn gã. Là ai nói sẽ vẫn luôn ở cạnh tôi?
Dụ Giang cho anh một cái nhìn khích lệ và thoải mái nhàn nhã rời đi.
Lâm Tuyết Trì hối hận cũng đã muộn, Titus ở sau anh lên tiếng: "Anh về, giáo sư rất vui."
"Gì cơ?" Lâm Tuyết Trì xoay lại.
"Ý tôi là, lúc anh ở New York ông ấy rất nhớ anh." Titus đi dọc theo bàn ăn.
Lâm Tuyết Trì không thích nói về cuộc sống riêng tư của mình với người lạ, vì vậy anh trả lời: "Gần đây lão Khang vẫn khỏe chứ?"
Titus gật đầu: "Ngày nào ông ấy cũng kiên trì đến phòng thí nghiệm. Từ sau khi vợ ông ấy qua đời, ông ấy tập trung hết vào chúng tôi."
Lâm Tuyết Trì hơi đa cảm: "Ông ấy là một người thầy tốt, anh rất may mắn."
Titus nói: "Tôi đang thi lấy giấy phép hành nghề y, thật sự là ông ấy đã cho tôi rất nhiều lời khuyên hữu ích. Tôi nghe nói lúc anh chỉ thi một lần là đâu, sao anh làm được điều đó?"
"Ôn tập kỹ lưỡng, ghi nhớ tất cả những gì cần nhớ." Lâm Tuyết Trì tùy ý nghịch ly rượu rỗng trong tay: "Viết nhiều bệnh án."
Titus ân cần rót rượu cho anh: "Tôi lo lắng bệnh án, lão Khang nói tôi phải tăng cường ở phần này... Á!" Anh ta vô ý làm rơi ly rượu xuống đất, chỉ còn lại chuôi ly bén nhọn: "Xin lỗi, tôi đi tìm người đến dọn."
Lâm Tuyết Trì không để ý lắm: "Không sao, anh đi đi..."
Anh còn định nói thêm một câu "Tôi đi toilet" để tiện rời đi nhưng Titus đã kéo anh lại.
Anh chàng da đen nói: "Đừng đi, cẩn thận giẫm phải mảnh vụn."
Đó là âm thanh rất nhỏ nhưng sức lại rất mạnh. Đôi mắt của Lâm Tuyết Trì thậm chí không còn tiêu cự, anh chỉ mơ hồ thấy nụ cười kỳ dị trên khuôn mặt Titus. Anh bị sức mạnh to lớn trên tay anh ta kéo giật qua, cơ thể anh mất trọng tâm chúi thẳng vào ngực người thanh niên da đen! Lúc này anh thoáng nhìn thấy chuôi ly bén nhọn trong tay hắn, ánh sáng bạc lóe sáng lên đối diện với bụng anh. Anh chỉ kịp khó khăn xoay người, cơ thể bị vặn thành một góc độ kỳ dị, mảnh thủy tinh bén nhọn xẹt qua eo xé toạc áo sơ mi, gắm vào da thịt anh trong nháy mắt.
"A –"
Tiếng phụ nữ hét lên phá vỡ tiếng nhạc dịu êm. Lâm Tuyết Trì ngã trên đất, một cơn đau nhói dâng lên từ phần eo. Anh hoảng hốt đưa tay che lại và chỉ sờ được một tay sền sệt nhớp nháp. Mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào xoang mũi, nhịp tim trầm xuống, anh khó khăn ngẩng đầu nhìn lên.
Người đàn ông da đen đứng loạng choạng trước mặt anh, tay cầm chuôi ly đẫm máu, trên mặt lộ vẻ đắt thắng.