Sắc Khí Tràn Đầy

Chương 164: Trình bày thân phận




Không khí xung quanh có phần dịu đi, Thẩm Quân hai mắt vẫn nhắm chặt, mãnh liệt cố gắng hít thở, nhưng xung quanh mọi thứ đều không thông, cả người nàng như bị rút cạn.
Trong nước, nháy mắt có một dao động lớn, giống như có cái gì dựa sát người nàng, trợn mắt vừa thấy, mộng vị kia trông giống với một nam nhân anh tuấn đã lên giường cùng mình.
Nam nhân tới gần, ôm lấy nàng, động thời hướng miệng nàng bơm thêm độ khí.
Chết dưới cánh hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng trở nên phong lưu.
Thẩm Quân không biết tại sao bản thân lại nghĩ ra một câu thơ như thế, chủ động cùng với nam nhân dây dưa ôm nhau. Tuy rằng nguyên nhân chủ yếu là nàng chỉ muốn có không khí, nhưng cũng ngại vì thế mà tăng thêm tư tâm, trong tiềm thất thật sự nàng không muốn chết.
Thẩm Ảm không ngờ nữ nhân này đột nhiên hành động như thế, hắn thật sự trở tay không kịp. Hai người ở chỗ sâu nhất trầm xuống, đúng lúc lộ ra tâm tính, một bên ôm Thẩm Quân đong đưa thượng du, một bên muốn có không khí.
Bờ biển, Đinh Hoà Tỉnh và Trần Hồ nôn nóng đi qua đi lại, trên mặt hồ thỉnh thoảng có bọt khí thoát ra, nhưng không xuất hiện bóng người.
"Tướng quân sẽ không sao chứ?" Đinh Hoà Tỉnh lo lắng hỏi.
Trần Hồ trừng mắt liếc hắn một cái: "Ngậm lại cái miệng quạ của ngươi, năng lực bơi lội của tướng quân ngươi có thúc ngựa cũng không theo kịp."
Bên trên hai người còn đang cãi nhau, Thẩm Ảm vẫn chưa thấy bóng dáng, A Tùng và một người tên là Lâm Nguyên đồng thời chạy tới.
Trần Hồ nhìn thấy Lâm Nguyên, tức khắc giống như nhìn thấy tâm phúc, tiến lên hai bước: "Lâm tiên sinh, người đã tới."
Thẩm Ảm không thường lộ ra lo lắng, nhưng hôm nay lại lo lắng cho nữ nhân kia, Lâm Nguyên ở đây có thể có thêm một quân sư, nhờ hắn giúp nghĩ ra biện pháp nữ tử xa lạ.
"Như thế nào rối loạn như vậy?" Lâm Nguyên một thân nho sĩ thâm y, trấn định tự nhiên, khí chất ôn hòa, ở trên người hắn không tự giác cảm nhận được sự hoà hảo.
"Là như thế này..." Lời còn chưa dứt, trên mặt hồ bỗng nhiên xôn xao, toát ra hai bóng người, đúng là Thẩm Ảm đang kéo Thẩm Quân mất đi ý thức.
"Nhanh lên đem người kéo lên." Thẩm Ảm hướng người trên bờ quát, Đinh Hoà Tỉnh chạy tới kéo Thẩm Quân lên.
Thẩm Quân một thân đồ trắng, quần áo sau khi ngâm nước dần trở nên trong suốt, bây giờ thời tiết chỉ vừa vào thu, quần áo lại mỏng, dáng người cong bạo quyến rũ không thể nghi ngờ.
Đinh Hoà Tỉnh không dám nghĩ bậy, sợ Thẩm Ảm lại đá hắn, phía trước trong phòng sự việc kia thầm nghĩ sẽ giấu giếm không để lộ ra ngoài.
"Cô nương này là..." Lâm Nguyên chỉ vào Thẩm Quân, xoay người hỏi Trần Hồ.
"Ta cũng không biết." Trần Hồ xấu hổ lắc đầu.
Thẩm Ảm lên bờ, lập tức ngồi xổm xuống người Thẩm Quân, cả người bị hắn biến thành như vậy, một cảm giác tội lỗi đè nặng trên đầu hắn.
Hắn lay Thẩm Quân vài cái, không có phản ứng, hít sâu hơi thở: "Cũng chỉ có thể làm vậy, xin thất lễ."
Đinh Hoà Tỉnh không được tự nhiên xoay người gãi gãi đầu, tướng quân, ngài còn biết thất lễ sao? Sao không nhìn xem trước đây ngài đã làm cái gì.
Lâm Nguyên nhìn trên mặt hồ, mày nhíu chặt, hắn nhìn xung quanh một vòng, xác định không có ai không liên quan, mới mở miệng hỏi: "Tướng quân, đủ rồi, hẳn là do thân thể suy yếu, một lát nàng sẽ tỉnh, vẫn là trước đem người an trí một chút, sau đó đổi xiêm y."
Nói xong, Lâm Nguyên không nhịn được nhíu mi, phủ tướng quân hình như không có hầu gái...
Sau đó, hắn chỉ có thể nhìn thấy cảnh Thẩm Ảm tức giận, đem nữ tử xa lạ không biết kia ôm vào phòng ngủ, xuất phát từ an toàn suy xét, hắn không thể ngăn cản.
"Sao lại thế này?"
Trần Hồ lập tức đem mọi chuyện từ lúc bắt đầu đến hiện tại, nói ra một lần, làm Lâm Nguyên càng nghe càng nghiêm túc, cuối cùng thâm ý nhìn Đinh Hoà Tỉnh.
"Có đôi khi ta nghĩ, không phải lão Đinh là do ông trời phái tới khắc chết tướng quân hay không?"
Đinh Hoà Tỉnh chột dạ không dám trả lời.
Tưởng tượng đến gần đây, Thánh Thượng đã hạ chỉ, cũng có tính toán riêng của ngài, Lâm Nguyên đương nhiên tâm tình không yên, chỉ mong nữ tử này không có gì quá đáng phận, cũng không có biến cố gì.
Thẩm Ảm ôm người vào phòng, mới phát hiện trên giường vẫn còn một mảnh hỗn độn, tối hôm qua tình cảnh như thế nào lại hiện lên trước mắt hán, miệng khô lưỡi khô, đem Thẩm Quân đặt trên chăn, do dự vài lần, cuối cùng vẫn cởi đi hết quần áo vướng bận trên người nàng.
Cả thân thể trắng mịn màng hiện lên trước mắt hắn, vì không cho chính mình có vẻ quẫn bách, hắn bao Thẩm Quân lại thành một đoàn, yết hầu không nhịn được nuốt hạ nước miếng, chỉ là sự việc tối hôm qua, làm hắn đầy đầu đổ mồ hôi.
Thẩm Quân mơ màng cảm thấy có người đang lộn xộn trên người nàng, sau đó lại thấy lạnh, giờ đây lại ấm áp.
Ý thức chậm rãi thu hồi, nàng chậm rãi mở ra mí mắt, nửa rũ mắt, xuyên thấu bên dưới lông mi nồng đậm, nàng nhìn thấy người nam nhân lúc nãy cứu mình.
"Ngươi là ai?" Nàng vô lực mở miệng.
Hai người sau khi xong việc, là lần đầu tiên nói chuyện với nhau, Thẩm Ảm không biết cách nói chuyện với nữ tử thế nào, khô cằn trả lời: "Thẩm Ảm."
Thẩm Ảm..Thẩm Ảm..Thẩm Ảm..
Còn không phải tên của tiểu cữu sao?
Khoan đã, ngày hôm qua cùng với nàng lên giường là Thẩm Ảm? Hay là người có bộ râu xồm xoàng đáng sợ kia? Nghe thấy được mùi dược trong phòng vẫn còn tồn động, ký ức lại quay trở về, Thẩm Quân có chút chuyện vẫn không cảm thấy thông.
"Đêm qua...Ngươi cùng với ta...Hoan hảo....?" Nàng hỏi, sự thật dù thế nào vẫn muốn biết chính xác.
Thẩm Ảm thật cẩn thận tới gần, ngồi ở bên mép giường gật đầu: "Là ta."
Bản thân hắn chợt nhận ra, không hiểu tại sao đối với nữ tử xa lạ này, nhiều hơn một lần cảm thấy chua xót, nổi lên lòng trắc ẩn. Thấy nàng té xuống mặt hồ. Trong lòng bị nhéo đến đau đớn.
Lần đầu tiên gặp mặt, một nữ tử xa lạ. Tại sao lại làm hắn cảm thấy dao động?
"Chúng ta có từng gặp qua chưa?" Thẩm Ảm nghi ngờ hỏi, cái cảm giác xa lạ lại quen thuộc này làm hắn nghi hoặc.
"Ước chừng là chưa từng." Thẩm Quân trả lời, chỉ là trong lòng nàng lại có một đáp án khác.
Nàng nhận định bọn họ đã từng gặp qua, trong mỗi thế giới bất đồng, nàng đều sẽ tìm được hắn, cứu vớt hắn, yêu thương hắn...
Thẩm Ảm nghe xong, trong lòng đột nhiên cảm thấy mất mát, trên mặt tuy vẫn bình tĩnh, như cũ trầm ổn: "Tuy rằng chúng ta đã có hành vi giống như phu thê, ngươi cũng là lần đầu, cho nên ta vẫn phải đối với ngươi có sự phụ trách, nhưng ta muốn hỏi vài vấn đề, ngươi không thể lừa gạt ta, cho dù là một chuyện nhỏ nhất."
Sau này thế nào, quả thật hắn vẫn chưa nghĩ qua.
"Được." Thẩm Quân suy nghĩ sẵn trong đầu, Thẩm Ảm muốn hỏi vấn đề gì, nàng đều biết rõ.
"Dòng họ của ngươi là ai? Tại sao lại đến phủ tướng quân? Vào bằng cách nào?" Thẩm Ảm biểu tình nghiêm túc, gắt gao nhìn nàng chằm chằm, ý đồ từ trong gương mặt tái nhợt, nhu nhược kia nhìn thấu từng điểm nhỏ.
"Dân nữ là Thẩm Quân, mẫu thân sau khi qua đời, dặn dò ta tới An Châu, tìm phủ tướng quân. Đến nỗi như thế nào tiến vào, ta cũng không biết vì sao phủ tướng quân thủ vệ lại dễ dàng cho ta vào trong như vậy." Thẩm Quân nói.
Thủ vệ vì sao nới lỏng, Thẩm Ảm dùng đầu ngón chân cũng hiểu được. Thật sự hắn muốn khiển trách Đinh Hoà Tỉnh một phen, hảo hảo thao luyện hắn.
Họ Thẩm...
Thẩm Ảm trong lòng có một dự cảm không ổn lắm.
"Ngươi đến tìm thân thích? Thân thích của ngươi là người nơi nào?"
Thẩm Quân chần chờ, chậm rãi mở miệng: "Mẫu thân của ta là Kiềm Dương, nữ nhi của Thẩm Thị và Thẩm thái sư."
Nói xong, trong chốc lát, Thẩm Ảm vừa kinh hoàng, vừa phẫn nộ vô cùng.
Ngay cả chiếc giường làm bằng gỗ quý Bạt Bộ cao cấp, đều bị hắn siết tay tới lõm vào một khúc.
Thẩm Ảm dù sao cũng trải qua mưa gió, ngữ khí vẫn ổn định: "Ngươi như thế nào chứng minh được thân phận của mình?"
"Bên trong đai lưng quần của ta có giấu một khối ngọc bội cẩm thạch, đủ để chứng minh những lời ta nói hoàn toàn là sự thật."
Thẩm Quân dự cảm sau khi nói xong, nam nhân trước mặt sẽ nổi giận. Ai ngờ, Thẩm Ảm đứng dậy, đi đến bên kia tìm ngọc bội, hắn không buồn, cũng không vui, cả người tràn ngập tịch liêu cô độc.
Cổ nhân thời gian chú trọng tam cương ngũ thường, Thẩm Quân hiểu, nàng suy cho rằng sau khi hắn biết thân phận hai người rồi, sẽ lập tức đuổi nàng đi, hoặc là đày nàng đi đâu, cấp cho nàng một căn nhà nhỏ, sinh hoạt qua ngày.
"Tiểu cữu."
Nguyên lai chính là vậy, hai chữ tiểu cữu kia là kêu hắn, sau khi nghe thấy nàng gọi, còn hiểu lầm nàng, sau đó đối với nàng thi bạo. Thẩm Ảm cho rằng mình kiên cường, giờ đây tự tát bản thân một cái. Doạ Thẩm Quân sợ hãi.
Cường bạo cháu gái bên ngoại của chính mình, loại này so với súc sinh cũng không đủ tư cách, hắn thế nhưng lại làm ra thành cái dạng này.
"Ngươi tạm thời ở đây, đừng đi loạn, ta sau đó sẽ trở về."
Nói xong, Thẩm Ảm không quay đầu lại, bước chân hơi hỗn độn, lưu lại Thẩm Quân trong phòng cô đơn gối chiếc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.