Sắc Khí Tràn Đầy

Chương 166: Trong lòng hiểu rõ mà không nói ra




Thẩm Quân ở trong phòng, vùi đầu trong chăn để giảm bớt tình cảnh xấu hổ, chờ mãi Thẩm Ảm vẫn chưa quay về, nàng còn cho rằng hắn thật sự bốc hơi khỏi thế gian rồi, ai ngờ, lúc này, bóng dáng Thẩm Ảm trầm ổn xuất hiện.
"Tiểu cữu..." Nàng thấp giọng ấp úng kêu, Thẩm Ảm sắc mặt cứng nhắc, thật là nhìn không biết hắn nghĩ gì, nhìn chằm chằm Thẩm Quân quấn chặt chăn, giống như cố làm cho mình giảm bớt cảm giác tồn tại.
Thẩm Ảm ở mép giường, tinh tế đánh giá mặt mày Thẩm Quân, sau đó mới mở miệng: "Thật là rất giống."
Nói xong, Thẩm Ảm nghĩ đến tình cảm của mình, Thẩm Nhu vừa mới qua đời một ngày, bản thân mình đã đi bá chiếm nữ nhi của nàng, không khỏi cười khổ.
"Tiểu cữu..." Thẩm Quân sợ hãi rụt rè, so với bộ dạng lúc hoan hảo hoàn toàn khác nhau, Thẩm Ảm buồn bực, bộ dạng này có điểm hơi nhu nhược, hắn đành phải từng bước từng bước một chậm rãi đi.
"Khụ khụ...Thẩm Quân đúng không? Bên trong chỉ có hai chúng ta, ngươi có thể gọi ta là tiểu cữu. Nhưng phải nhớ kỹ điều này, chúng ta không phải là cậu cháu thật sự. Ngươi là nữ nhân của ta, điều này nhất định không được quên mất. Sự tình ngươi duy nhất có thể làm, đó chính là lưu lại bên người ta, không thể ra ngoài chạy loạn."
Thẩm Ảm ngữ điệu giống như là bọn buôn người dụ dỗ tiểu hài tử, vừa thấy là biết hắn không có hảo tâm, không có một tí nào đáng tin cậy.
Nhưng hiện nay, Thẩm Quân là đang đảm nhiệm vai trò tiểu bạch hoa không nơi nương tựa, Thẩm Ảm cho dù nói bất cứ điều gì, nàng cũng đều đồng ý không do dự, tựa như một đoá thố ti chặt chẽ leo lên Thẩm Ảm.
Do dù xuất phát từ loại mục đích nào, Thẩm Ảm nói hắn có biện pháp, đại khái là cùng với nàng không mưu mà hợp.
Chỉ cần đi theo hắn, hắn làm cái gì sau này nàng sẽ biết.
"Ngươi có chữ nhỏ không?" Thẩm Ảm hỏi.
"Có, tên Vân Vân."
Theo lý, Thẩm Quân tới tuổi cập kê, mới lấy chữ nhỏ.
Thẩm Quân hiện giờ tròn mười bốn, còn sớm hơn thời điểm bình thường.
Thẩm Ảm chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ nàng đúng là có: "Chữ nhỏ là do mẫu thân ngươi lấy cho sao?"
"Ân, đúng vậy." Thẩm Quân gật đầu, trong lòng có chút ẩn ẩn bất an.
"Khi nào?"
Thẩm Quân ấp úng, da đầu căng cứng, nghẹn ngào mà nói ra mấy chữ: "Khi xuất giá...."
"Hử?" Thẩm Ảm ngây ngẩn cả người, không thể tin được mà nhìn nàng: "Khi xuất giá...Là có ý gì?"
Ý rõ là ở trong lời nói, Thẩm Ảm không thể nào không hiểu. Thẩm Nhu xuất giá không có khả năng cấp chữ nhỏ cho Thẩm Quân, nhưng khi hôm qua bọn họ gặp mặt, hắn rõ ràng nhìn thấy Thẩm Quân có lạc hồng. Nhưng lúc hoan ái cái huyết hồng chói mắt kia, hắn như thế nào có thể nhìn lầm được?
"Dân phụ thật ra là quá thân." Thẩm Quân cúi đầu, tâm loạn như ma.
Thẩm Ảm giống như bị đánh một đòn đau: "Tại sao ngươi vẫn còn xử nữ?"
"Mẫu thân bị một bà mối lừa gạt, đem dân phu đưa cho một người tên là Lâm công tử, người đã gần chết, mục đích chính để dân phụ xung hỉ cho gia đình họ. Nhưng mà Lâm công tử ở trong đêm tân hôn vẫn buông tay nhân gian, qua đời. Dân phụ từ đó cũng bị đuổi ra khỏi cửa, ngày thứ hai mẫu thân của dân phụ bị bệnh nặng tra tấn vì đả kích mà cũng không qua khỏi."
Thân phận là quả thụ, giờ bị hắn phát hiện, Thẩm Quân cũng tự động cấp cho chính mình cái tự xưng là dân phụ, nghe Thẩm Ảm nổi trận lôi đình.
Bình thường hắn biết Thẩm Nhu ngu ngốc, nhu nhược, lại vì cái tính khí đó làm Thẩm Quân chịu đựng khuất nhục. Thẩm Quân vì yêu quý mẹ già bệnh nặng càng không thể phản kháng, chỉ đành làm theo.
"Không được tự xưng dân phụ, chuyện này ngươi không được cùng với bất luận kẻ nào nhắc tới, có nghe rõ chưa?" Thẩm Ảm ngữ khí ngưng trọng, loại đồ vật của mình bị người khác hưởng dụng, cảm giác này thật sự không tốt chút nào.
Thế nhưng nàng lại trở thành quá thân, chỉ ngẫm lại huyết khí trong người hắn đã dâng lên, tức tới sùi bọt mép.
"Còn nữa, trước kia ngươi không có cùng ta xưng hô bình đẳng, ta cũng không so đo. Hiện giờ càng không cần sửa lại, không nên làm người khác nghi ngờ, hiểu chưa?"
"Đã biết...Tiểu cữu..." Thẩm Quân thuận theo gật đầu.
Thẩm Ảm vừa lòng gật đầu, lúc này mới có thời gian quan tâm chuyện khác, tướng quân phủ trước giờ không có nha hoàn, cũng không có xiêm y cho nữ tử, đến bây giờ Thẩm Quân vẫn trong trạng thái trần trụi.
"Chậc." Đừng nhìn Thẩm Ảm là võ tướng, tuy là hắn ở trong trạng thái gió mưa quay cuồng đã quen, nhưng đối với việc quần áo của mình cũng thập phần coi trọng, không dễ dàng để người khác chạm vào. Muốn mượn quần áo mặc tạm càng không được hắn chấp nhận.
Do dự mãi một lúc, Thẩm Ảm vẫn phiền lòng mở ra tủ quần áo, tìm một bộ xiêm y thuần tịnh ném lên giường: "Trước mặc vào, cơm trưa ta mang ngươi ra khỏi cửa." Nói xong, sải bước ra khỏi cửa, cuối cùng vẫn không quên đóng cửa chính lại.
Ở trong phòng ngủ trở nên im lặng, Thẩm Quân thò đầu xác định hắn đã đi mới đứng dậy, mặc lên quần áo có phần không vừa vặn. Để cho nàng cảm thấy bất đắc dĩ nhất vẫn là cái quần lót kia, biến nàng thành giống như một đứa trẻ xuyên quần thủng đáy, thật là làm người ta mắc cỡ đến thành khẩn.
Thẩm Ảm cao lớn, so với nàng hoàn toàn đối lập, quần áo hắn nàng phải cuốn vào lần, mới miễn cưỡng lộ ra hai tay, một chút cũng không thích hợp.
"Thôi kệ, có đồ mặc là được rồi." Thẩm Quân tự an ủi chính mình, sau đó xuyên trên người một thứ không ra làm sao, ra cửa tìm Thẩm Ảm.
Trần Hồ và Đinh Hoà Tỉnh không biết đang ôm cái tâm tư gì mà lì lợm la liếm ở tướng quân phủ mãi không chịu về, ngồi ở sảnh chính pha trà, cùng với hôm qua bất đồng, hôm nay có nhiều hơn một người, là Lâm Nguyên.
"Trần Hồ, ngươi nói xem tướng quân sẽ thu nhận cô nương kia sao?" Đinh Hoà Tỉnh thật sự rất muốn biết quyết định của hắn.
Trần Hồ lắc đầu: "Tướng quân tâm tư người thường làm sao đoán được. Nhưng mà ngài không phải là người bạc tình bạc nghĩa. Chỉ cần nàng không có ý đồ xấu, ta cảm thấy tám chín mười phần, là tướng quân sẽ lưu lại nàng."
Lâm Nguyên nghe bọn họ nói chuyện, tuy không lên tiếng, nhưng trong lòng không khỏi tán đồng Trần Hồ. Hơn nữa, nữ nhân kia không có khả năng trở thành tướng quân phu nhân...
Đương nhiên, lời này là hắn vô pháp nói ra.
Thẩm Ảm biểu tình cùng với trước đây hoàn toàn khác nhau, lần này thực rõ ràng là quyết định xong rồi thì thong dong mà hưởng thụ, hắn bước vào sảnh chính, Đinh Hoà Tỉnh lập tức chân chó, dâng lên một ly trà.
"Tướng quân, sự tình kia giải quyết thế nào?" Đinh Hoà Tỉnh hỏi, hai người kia cũng vểnh tai lên chờ nghe.
THẩm Ảm uống trà, mới mở mở miệng: "Từ nay về sau, nàng chính là nữ chủ nhân duy nhất ở tướng quân phủ, các ngươi gọi nàng là Thẩm cô nương là được."
Tư tâm thượng, Thẩm Ảm hoàn toàn không nhắc tới chuyện Thẩm Quân đã từng thành thân, vẫn là cô nương có phần dễ nghe hơn: "Mặc khác, thân phận của nàng là cháu gái bên ngoại của ta."
Trần Hồ và Đinh Hoà Tỉnh hai mặt nhìn nhau, trong lòng không mưu mà hợp.
Tướng quân chính là vì cô nương này, để cho nàng lưu lại một cách danh chính ngôn thuận, cho nàng một cái thân phận là cháu gái bên ngoại, thật đúng là thủ đoạn cao siêu.
Thẩm Ảm cũng không ngờ hai người phụ tá đắc lực của hắn lại có suy nghĩ hoàn toàn tương phản.
Hắn là muốn lưu lại Thẩm Quân, chỉ là, thân phận cháu gái bên ngoại là thật. Tuy rằng trước mắt, hắn sẽ không để cho nàng ngu ngốc ở trong cái thân phận đó suốt đời.
Lâm Nguyên cứ nghĩ Thẩm Ảm sẽ che dấu, để cho nàng làm thông phòng cũng được, nha hoàn cũng được, một danh phận hợp lý, không ngờ Thẩm Ảm sẽ công bằng đến thế.
Trong chớp nhoáng, Lâm Nguyên nghĩ thông suốt, không khỏi phì cười.
Thông phòng hay nha hoàn tuy là danh chính ngôn thuận, nhưng cũ chỉ là cái tên mà thôi. Nơi nào so được với cháu gái bên ngoại của tướng quân tôn quý.
Điều phiền toái duy nhất chính là tương lai làm sao để tháo xuống cái danh hào cháu gái này mà thôi.
Nhìn Trần Hồ và Đinh Hoà Tỉnh phản ứng, Lâm Nguyên ngược lại muốn vì Thẩm Ảm mà trầm trồ khen ngợi, theo như cách hắn làm, cháu gái chỉ là ngụy trang, còn Thẩm Quân là nữ nhân duy nhất của Thẩm Ảm.
Đây là điều mà ai cũng hiểu, chỉ không nói ra mà thôi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.