Sắc Khí Tràn Đầy

Chương 53: Hai:Tổng tài độc miệng:Tương lai




Nguyên Trách dịu dàng vuốt tóc Thẩm Quân, nhìn cô dịu dàng, như đối với vật trân bảo nhất trên đời: "Chậm không được....chậm thì làm sao thỏa mãn được em...hửm...tiểu yêu tinh...Nói là không cần...nhưng cái miệng nhỏ phía dưới lại ra sức hút lấy tôi....không muốn tôi rời khỏi..."
Thẩm Quân biết là cô nên câm miệng thì hơn, nếu cô còn kích thích hắn, không chừng sẽ bị làm chết trên giường.
Cô dịu dàng, dùng sức nói: "Chỉ cần một mình anh là đủ."
Thân thể va chạm thân mật, hai chỗ bí hiểm kia vẫn ra sức lao vào nhau, tiếng nước phát ra đầy dâm mỹ, tựa như thay toàn bộ lời nói, hay âm thanh, thể hiện cuộc đua hoan ái này đang ở lúc cao trào. Thẩm Quân lấy lòng hắn như vậy, Nguyên Trách vừa lòng công miệng. Lại nghĩ tới chuyện tối hôm qua cô với Thẩm Bạch ở cùng nhau, lại ra sức va chạm, lửa giận lại ngập trời. Thẩm Quân từ lúc còn khiêu khích, tới khi xin tha thứ, bây giờ cạn kiệt sức lực, xụi lơ trên giường, trên khăn trải giường màu trắng, có nhiều dấu vết ẩm ướt đáng nghi. Vệt to vệt nhỏ không đồng nhất.
Từ ban ngày đến khi đêm đến, âm thanh ái muội trong phòng cuối cùng cũng dừng lại. Nguyên Trách ngồi dựa vào đầu giường, ôm chặt Thẩm Quân đã sớm bỏ cuộc. Bỏ đi hết bộ dáng câu dẫn kia, cô gái này vẫn rất đáng yêu, cái ý tưởng điên rồ này mới nảy lên, hắn lại cảm thấy bản thân quá ngu ngốc. Lần trước không khống chế được, xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Sau đó lại không bình tĩnh, một lòng chỉ muốn phát tiết dục vọng, hắn chưa từng nghĩ bản thân sẽ nảy sinh ra loại tình cảm nào khác, chỉ một lòng muốn thưởng thức cơ thể này. Hắn đã từng xem thường cô. Đã từng hận nhất phụ nữ có bộ dạng như vậy. Nhưng, bây giờ ôm Thẩm Quân trong tay, lại nhẹ nhàng ôn nhu vuốt ve cơ thể trần trụi, trong tay ra sức vuốt ve nhũ thịt, tâm tình tốt hơn rất nhiều, cũng không đắn đo khăn trải giường vì nhiều lần yêu mà trở nên dơ bẩn. Ôm chặt Thẩm Quân vào lòng, đi vào giấc ngủ.
-------------
Thẩm Quân sau ngày hôm đó hoàn toàn tập trung vào công việc, ngày cuối cùng khởi quay bộ phim điện ảnh Lửa Cháy cuối cùng cũng khép lại. Tạm biệt mọi người xong, Thẩm Quân chỉ muốn lao về nhà ngủ một giấc say. Cho nên khi mà Nguyên Trách tới, bấm chuông vài lần không có ai mở cửa, hắn tức giận gọi thợ tới mở khóa. Sẵn tiện còn làm thêm một chìa dự phòng. Nguyên Trách nhíu mày nhìn một đống quần áo hỗn độn ở dưới đất, từ cửa đã có đôi giày giống như bị người ta tùy tiện cởi ra. Đi vài bước lại có cái áo khoác mỏng. Tim hắn đập thịch một cái, sầm mặt bước vào phòng ngủ. Liền nhìn thấy một cô gái sắc mặt mệt mỏi, đắp chăn kín mặt, đang ngủ ngon lành.
Nguyên Trách thấy cô mệt mỏi như vậy, cũng không nỡ gọi dậy, liền xoay người ra phòng khách. Nửa tháng không gặp mặt, Thẩm Quân đều ở phim trường quay phim, sau đó cũng ngủ luôn ở đó, không trở về nhà. Mặc dù hắn thật muốn tìm cô, nhưng mà đến đó, vì cái lý do gì? Thẳng đến hôm nay thư ký Tần nói bộ phim đã đóng máy, mới tìm được cớ đến gặp cô, có một số việc hắn muốn nói cho rõ.
Xoay người vào bếp, Nguyên Trách nấu chút cháo loãng, ánh mắt thâm trầm, áo sơ mi đen cuốn cao lên lộ ra cánh tay rắn chắc. Nấu xong, hắn đi vào phòng ngủ, nhìn Thẩm Quân ngủ ngon lành. Nửa tháng nay hắn đã suy nghĩ kĩ, đối với cô, hắn sẽ không buông tay, càng không có cách nào buông tay được.
Màn đêm buông xuống, trong phòng không có bật đèn, chỉ có ánh trăng bên ngoài làm ánh sáng duy nhất. Thẩm Quân mệt mỏi mở mắt, đột nhiên nhìn thấy Nguyên Trách ngồi ngây người bên giường, làm cô thiếu chút nữa là đau tim mà chết. Cô nổi giận, quát hắn: "Muốn hù chết tôi sao?"
Cô tỉnh ngủ, nhưng vẫn mệt mỏi ngáp lên ngáp xuống, bỗng nhiên nghe được Nguyên Trách nói một câu, cả người như rơi vào hầm băng lạnh thấu xương: "Em và tôi kết hôn đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.