Tứ chi vô lực, tay chân tê dại.
Thẩm Quân vô lực mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt chính là một căn phòng bụi giăng đầy, tay cô bị cột chặt sau lưng, nhưng quần áo trên người vẫn lành lặn, làm cô thở dài nhẹ nhõm.
Trên miệng cô không có dán băng dính, chắc đây là nội thành, bên ngoài không có người, nên bọn người kia mới không sợ cô kêu cứu. Bởi vì bị hạ mê dược, đầu óc còn chút hỗn loạn, Thẩm Quân lắc lắc đầu. Cố gắng nhìn xung quanh, nhưng không có cái gì sắc bén có thể cắt được dây thừng, căn phòng trống không chỉ có duy nhất một cái lỗ thông gió. Một cửa ra vào duy nhất, muốn trốn cũng không được.
Cô tin tưởng Chúc Cẩm Thành sớm muộn sẽ tìm được cô, không biết hắn có sốt ruột hay không. Cô nhất định phải sống sót, cô với Chúc Cẩm Thành chỉ vừa ngọt ngào với nhau chưa lâu, cô đâu dễ dàng rời bỏ như vậy.
Một âm thanh mở khóa vang lên, cửa sắt được đẩy mạnh từ bên ngoài, một cô gái cao gầy, tóc đỏ, trang điểm kiều mị, đôi mắt híp lại thể hiện sự tối tăm, trên người mặc bộ quần áo màu trắng, nhưng so với thần thái thì có chút không thích hợp.
Tóm lại, không quen không biết.
"Có biết tại sao tôi bắt cô không?" Cô ta đi thẳng vào vấn đề. Dẫm mạnh đôi giày cao gót màu đen đến gần Thẩm Quân, trên môi phát ra nụ cười khinh thường. Thẩm Quân ngồi trên sàn nhà, dùng sức hồi tưởng lại kịch bản, cô căn bản chưa từng gặp qua, cũng chưa đọc qua. Thẩm Quân giờ đây toàn thân dính đầy bụi bẩn, tóc hỗn độn, giống như ăn mày.
"Cô là ai?"
"Cô chỉ cần biết cô bị bắt tại vì cô là em gái của Thẩm Hạm, lại là em vợ tương lai của Chúc Cẩm Thành."
Cô ta sau đó gằn giọng: "Bọn phế thải đó, tôi đã bảo phải bắt được Thẩm Hạm, bất quá, bắt được cô cũng không phải không thể tiếp tục kế hoạch. Để tôi xem, Chúc Cẩm Thành với Thẩm Hạm có tới cứu cô hay không?"
"Tên đàn ông kia lãnh khốc vô tình, lại bán thân bất toại, chắc chắn là một tên biến thái, vì lợi ích mà không từ thủ đoạn, kể cả tống Vũ Trạch vào tù. Cô chắc sẽ không đủ sức hấp dẫn để hắn hy sinh bản thân mà cứu cô đâu, nhỉ?"
"Chị hai cô cũng không có mắt nhìn người, có vị hôn phu là Chúc Cẩm Thành, lại còn mơ tưởng đến Triệu Lương Tuấn, đúng là mơ mộng hão huyền."
Vũ Trạch....Triệu Lương Tuấn.....
Thẩm Quân nhớ tới người tên Triệu Lương Tuấn này, hắn có vị hôn phu, tên là cái gì, Hách Mạn?
Chắc chắn vụ việc này có liên quan tới hai người đó đi?
Hách Mạn này bề ngoài là tiểu thư khuê các, nhưng kỳ thật là chơi bời một cách điên cuồng, quan trọng nhất là, cô nàng này yêu điên cuồng Triệu Lương Tuấn.
Thẩm Quân trong lòng thầm mưu tính, lúc Hách Mạn quay đầu lại nhìn cô, Thẩm Quân bỗng cười to.
"Ha ha ha... Ha ha ha... Chúc Cẩm Thành là cái tên khốn khiếp, tôi còn muốn hắn chết không được tử tế." Anh rể, em ủy khuất anh rồi.
Hách Mạn nghe xong hồ nghi hỏi: "Cô có ý gì?"
"Tôi yêu Vũ Trạch, cái tên thái giám Chúc Cẩm Thành đó hại chúng tôi không được ở bên nhau." Thẩm Quân khóc lóc điên cuồng, gào to, lại giãy dụa, giống như một người điên.
"Tôi với Vũ Trạch ở bên nhau một thời gian, hắn giống như vương tử, đứng ở trên cao rất có chí khí, rất mê người, cô sẽ không hiểu đâu, anh ấy nhất định cũng yêu tôi...."
Hách Mạn ánh mắt có hơi thả lỏng: "Cô đừng có mà giả điên khùng, tôi đã điều tra rõ, cô với Chúc Cẩm Thành đều ở bên nhau, cô cho rằng tôi không biết sao?"
"Tôi muốn hắn chết, tôi phải trả thù, cả đời này hắn đều làm thái giám." Thẩm Quân nghiến răng nghiến lợi nói, trên mặt đều là hận ý.
Cô tốt xấu gì cũng gặp nhiều loại người, diễn một cảnh nhỏ như vậy cũng không làm khó được cô đâu.
Hách Mạn thật sự bị Thẩm Quân làm cho tin tưởng, cũng đồng cảm với cô. Cô ta quyết định không quá làm khó xử Thẩm Quân nữa.
Thẩm Quân lại nghĩ, Chúc Cẩm Thành anh tốt nhất tìm được em sớm một chút, em không muốn bị chết đói đâu.