Sắc Khí Tràn Đầy

Chương 89: Kén cá chọn canh




Thẩm Quân tinh thần lực đạt tới cấp C. Chỉ cần thông qua đôi mắt có thể ảnh hưởng trực tiếp tới tinh thần đối phương. Cô nhìn Trạm Quang, bốn mắt hai người nhìn nhau. Cô muốn hắn đối với mình có chút ấn tượng đầu tiên.
Trạm Quang giống như đại gia ngồi dựa vào ghế, tiếp nhận micro từ vị lão sư kia, chỉ tay tùy ý về phía Thẩm Quân. Hai mắt sáng quắc, khuôn mặt đều là hiếu kỳ: "Tôi nhìn rất đẹp trai sao?"
Hừ, tên tự luyến không biết mắc cỡ.
Một vị lão sư khác đưa Thẩm Quân một chiếc micro khác.
Bảo cô tiến lên trên một bước. Để tất cả mọi người nhìn thấy cô.
"Vị huynh đệ này nói chuyện thật nhàm chán. Tôi hỏi anh một câu, ở đây có ai đẹp trai hơn anh sao?" Thẩm Quân nhúng vai lộ vẻ thản nhiên.
Trạm Quang làm bộ suy nghĩ một lát, miệng cười cười, trên mặt đều là vô tội: "Đúng là không có ai."
Xung quanh Thẩm Quân lộ ra một tràng cười, đúng là một tên ấu trĩ.
"Đây là câu trả lời của tôi." Thẩm Quân nói xong trả micro lại, sau đó lùi về sau một bước.
"Còn trở về hàng làm gì. Muốn tôi đến đó ôm em xuống sao?"
Trạm Quang đẩy Doãn Gia Trí đang đứng kế bên đi. Chỉ về phía bên cạnh mình nói với Thẩm Quân.
"Em lại đây." Vừa bá đạo vừa vô lý.
"Tên khốn này đúng là vô tình." Doãn Gia Trí một bên tức giận gào thét.
Thẩm Quân bây giờ bị biến thành mục tiêu, có người ghen tị, có người ghen ghét với cô. Cả mặt vô cảm bước về phía Tràm Quang.
Mới vào học đã trở thành người của Linh Ban. lại được đệ nhất King lựa chọn. Cô nhìn thấy anh họ Tống Trình ở bên kia, nhìn cô không hài lòng lắm.
Trạm Quang là mục tiêu của cô, ngoài hắn ra cô không thể chọn những người khác. Huống hồ, cô còn phải cung cấp thông tin cho hệ thống, điền hết thông tin vào mấy cái chấm hỏi kia.
Lúc này, lão sư lại tiếng lên, nói vào micro: "Linh Ban số 2 tiến hành lựa chọn."
Doãn Gia Trí lúc nãy còn tức giận, bây giờ lại khôi phục bộ dạng lăng nhăng, khuôn mặt tà mị cười cười. Hắn nhìn về phía sân khấu, không quá vừa lòng nói vài câu: "Không phải người này....Không.....Không phải cô.....Cô...Cô đi...Đúng....Là cô."
Doãn Gia Trí chỉ tay về phía Chu Dĩ Vi. Nhưng cô nàng kia hoàn toàn làm lơ nam nhân phía dưới, chỉ tập trung nhìn móng tay của mình.
Chu Dĩ Vi là người cao ngạo, tính tình cô gái này tuyệt đối không dễ dàng chịu khuất phục. Thẩm Quân mang theo ánh mắt chờ đợi nhìn cô, ở học viện này, tôn nghiêm của nữ sinh là thứ không đáng nói tới nhất.
Bây giờ, giữ được mạng với tương lai còn quan trọng hơn mấy cái tôn nghiêm kia nhiều. Nhưng cô hy vọng Chu Dĩ Vi có thể hiểu rõ hiện thực khác xa với trí tưởng tượng của mình. Hy vọng cậu ấy biết tự nắm bắt cơ hội cho bản thân.
Sau đó, Cho Dĩ Vi cũng bước xuống sân khấu, không nói câu nào, cũng không thèm liếc nhìn Doãn Gia Trí.
"Em không vừa lòng sao?" Doãn Gia Trí bất bình lên tiếng.
Chu Dĩ Vi nhìn những nữ sinh trên sân khấu, tâm tình phức tạp: "Nếu có một ngày, anh đột nhiên bị những nam nhân khác đè dưới thân. Hơn nữa còn không có quyền lên tiếng phản kháng. Anh cũng sẽ phẫn nộ, có đúng không? Hay là nên trực tiếp cởi quần ra cầu hắn muốn mình."
"Cô....." Doãn Gia Trí nghẹn lời. "Tôi dựa vào cái gì để tụi nam sinh kia đè lên người chứ."
"Đúng vậy, dựa vào cái gì."
Các vị lão sư tuy không nói rõ ai là thành viên thuộc Linh Ban của trường học. Nhưng chắc chắn không phải nhân vật tầm thường. Trước mắt bị cướp đi hai người. Các nữ sinh có tâm tư bây giờ bắt đầu lung lay.
Ở tại thời điểm bản thân không thể phản kháng, vậy chỉ hy vọng chính mình được chết một cách tử tế nhất.
Bất đồng với tình cảnh lúc mới vào trường, các cô gái ở đây bắt đầu hướng về phía trước, ngẩng cao đầu. Muốn ba nam sinh thuộc Linh Ban còn lại chú ý tới mình.
Nhưng bên cạnh đó, cũng có những nữ sinh lù lù bất động, cũng có người nhát gan, đứng im như kiến bất động trong góc. Không dám tiến lên.
Lão sư lại tiếp tục: "Linh Ban số 3 bắt đầu lựa chọn."
Lúc này, Tống Trình cau mày, đối diện với tình hình như thế này hắn rất bất mãn. Đột nhiên, có một người nữ sinh ở phía sau chỗ Thẩm Quân đứng lúc nãy bị người nào đó đẩy lên, cô ta bất ngờ mà té ngã.
Nam sinh phía dưới cười ầm lên, cả khuôn mặt trắng nõn tức khắc đỏ lên như gấc. Chân tay luống cuống không biết làm thế nào.
Đàm Chi Hủy đứng ở một góc, không biết tại sao bản thân lại bị người khác đẩy lên phía trước. Lá gan cô trước giờ vẫn luôn nhỏ, hiện tại giống như tự đâm đầu vào chỗ chết.
"Cô ấy."
Đàm Chi Hủy nghe được Tống Trình chỉ vào mình, cũng không biết đây là phúc hay là họa, chỉ ngốc ngốc cúi đầu bước xuống cầu thang. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.