Sắc Khí Tràn Đầy

Chương 97: Rừng cây bí sự (h)




Ăn xong cơm trưa, Thẩm Quân và Trạm Quang cùng nhau tản bộ vài vòng trong công viên.
Tuy nói là công viên, nhưng cây cối nơi này đều cực kỳ cao lớn rậm rạp, thực sự thích hợp với những người thích dã chiến. Ngẫu nhiên ở trên đường, không hề khó khăn nếu muốn bắt gặp vài nam nữ cùng nhau hưởng lạc.
Dọc theo bên hồ, Trạm Quang nắm tay Thẩm Quân đi tới, dáng người thiếu niên anh tuấn cao lớn, nhưng trên mặt còn vẻ ngây ngô, miệng còn mang theo tươi cười.
Cũng không biết tại vì tâm tình tốt hay cảnh trước mặt quá đẹp, Thẩm Quân cảm thấy thật tâm rất vui, ở một chỗ cùng với Trạm Quang tâm trạng của cô cũng vui sướng tốt đẹp.
Đi một hồi lại cảm thấy có một ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm mình, nhưng thời điểm Thẩm Quân xoay người lại, vẫn không tìm được ai. Thế giới này tới thời điểm hiện tại vẫn là quá thần bí.
Thẩm Quân nhìn Trạm Quang càng nhìn càng thấy thích hắn.
"Ở chỗ này đi, thiên thời địa lợi nhân hòa đều đủ."
Trạm Quang bỗng nhiên dừng lại, xoay người nói với Thẩm Quân, trên mặt treo mỉm cười, một bộ dạng nam tính rõ ràng.
"A?"
Thẩm Quân hơi nghi ngờ, mới giật mình chú ý, chung quanh không có một bóng người, vừa rồi chỉ lo nghĩ nghĩ, không phát hiện chính mình bị đưa tới một rừng rậm sâu thẳm bên trong, lá cây sàn sạt vẫn không ngừng xao động. Nơi này thật là quá ái muội.
Trong khoảnh khắc, Thẩm Quân đã hiểu rõ Trạm Quang muốn làm cái gì. Lúc này, cô đã bị hắn đè vào trên thân cây, cái miệng nhỏ bị thiếu niên điên cuồng hôn lưỡi.
"Ưm....Từ từ... Sẽ có người nhìn đến...Ngô..."
Trạm Quang nắm cằm cô, dùng đầu lưỡi lấp kín âm thanh phản đối, liếm láp toát hút, trong không khí tầng hiện lên âm thanh ái muội. Đầu lưỡi hai bên không ngừng chiếm lấy nhau.
Thẩm Quân hai tay nắm chặt áo hắn. Áo sơ mi giờ đây có nếp nhăn nheo. Không tự giác được mà ưỡn ngực ngần người hắn hơn. Hắn dùng chân mình kiềm chặt hai chân cô. Dễ dàng kéo váy cô ma sát âm đ*o.
"Ngô... Ngứa..."
Thẩm Quân nói, bên dưới cũng bắt đầu chảy nước. Rõ ràng muốn cự tuyệt, nhưng thân thể lại không tự chủ được càng xích lại gần hắn. Hấp thu mùi vị trên người hắn, lại sợ sẽ có người xuất hiện, thần kinh cô đồng thời căng chặt.
Vừa khẩn trương vừa kích thích làm Thẩm Quân càng chảy ra nhiều nước. Quần lót sắp ướt đẫm làm cô khó chịu. Lúc này, Trạm Quang buông môi cô ra, phía dưới lại ma sát, làm cô mẫn cảm kêu ra tiếng.
"Muốn anh?"
Trong âm thanh Trạm Quang nói có chứa vài tia dụ hoặc, dán bên tai cô. Bàn tay ra sức cởi áo sơ mi cô, mở ra một nửa, lộ ra bầu ngực đầy đặn bên trong. Hắn cởi nịt ngực ra, như trẻ con cúi đầu xuống mút vào bầu ngực. Để lại bầu ngực ướt dầm dề nước miếng.
Hắn dùng đầu răng khẽ cắn đầu v* cô, cảm giác hơi đâu làm Thẩm Quân da đầu tê dại, tứ chi bủn rủn, cô vô lực ôm ôm chặt đầu hắn, cấu vào tóc, trong miệng không ngừng rên rỉ.
Trạm Quang dùng miệng, mút liên tục vào đầu ti, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Quân của hắn. Sau lưng là cây đa to lớn, trên đầu lá xanh nhẹ nhàng rung động, thân thể thiếu nữ trắng nõn giờ đây đẹp đến tuyệt mỹ. Hai mắt mê ly mờ mịt, khuôn mặt còn nét ngây thơ, cái miệng nhỏ hở ra, phát ra âm thanh rên rỉ. Bộ ngực no đủ hết sức phập phồng, hai đầu ti giờ đã sưng to vẫn ra sức mời gọi người ta tới mút lấy nó.
Một cảnh đẹp như thế hiện trước mắt Trạm Quang. Hạ thân hắn căng trướng phát đau, trong lòng lại thương tiếc, bàn tay trở nên sốt ruột, xốc hẳn váy cô lên, đem quần lót vướng bận kéo ra, lộ ra hoa viên mỹ lệ bên trong, ngón tay thon dài chọt vào bên trong một chút, trên tay giờ đây dính vài vết xuân tình kiều mị.
Thẩm Quân ức chế chính mình, đè ép âm thanh muốn hét lên, chỉ vì cái côn th*t to lớn kia vìa ma sát vài cái đã đi vào, đem tiểu huyệt nhỏ chặt cắm tới chặt chẽ.
"Ưm....Bảo bối....Thả lỏng...."
côn th*t hắn bị kẹp đến đau đớn, tiểu huyệt này giống như thiên đường làm người khác phát cuồng. Hắn sợ dùng nhiều sức quá cô sẽ bị thương. Ẩn nhẫn làm gân xanh nổi hết lên mặt, khuôn mặt hắn phiếm hồng, thở hổn hển nhẹ nhàng di động trong thân thể cô.
côn th*t đụng vào bụng nhỏ, Thẩm Quân run rẩy co rút, thân thể vẫn còn mới, xuân thủy không tiết nhiều, vẫn chưa đủ bôi trơn. Âm huyệt như bị căng cứng ra, giờ muốn xé rách. Cả thân thể dựa hẳn vào côn th*t của hắn mà chống đỡ. Chóp mũi cô hồng hồng, hai mắt đều có nước, bên dưới hai chân không ngừng run lên, đầu óc mơ mơ hồ hồ không tỉnh táo.
Vừa đau vừa thoải mái, trong chốc lát, hoa tâm lại ngứa ngáy, cảm giác một mãnh liệt, Thẩm Quân ngập ngừng, thúc giục hắn: "Mau động.....Muốn em...Muốn em....."
Trạm Quang vừa nghe đã không nhịn được, đôi mắt bị dục hỏa che dấu, nghe thiếu nữ bên trên kiều mị rên rỉ, bắt đầu rất hăng mà ra ra vào vào, không bao lâu, thân thể hai người trở nên phù hợp, đưa đóng lẫn nhau mà đong đưa, khoái cảm lên tới đỉnh cao.
Hai chân chủ động quấn quanh eo hắn, thân thể hai người càng dung hợp chặt chẽ, thân mình bị đâm hoa chi loạn chiến, tóc đen dài theo động tác mà đung đưa, đầu v* cũng đi theo động tác mà đưa đẩy, trong miệng phát ra âm thanh kiều mị rên rỉ.
"A... Thật lớn, thật thoải mái...Ưm a..."
"Bảo bối giỏi quá.....Kẹp đến thật chặt.....Thật muốn chết cùng với em.....Tiếp tục kẹp chặt....Kẹp anh chặt lại......."
Trạm Quang ra sức cắm vào, thẳng tới khi da đầu cảm nhận được khoái cảm, làm hắn bắt đầu có chút mất khống chế. Có vài cái lá cây bị động tác mạnh mẽ này mà rớt xuống, rơi hết lên đầu Thẩm Quân. Hắn bên dưới ra sức đâm, trên miệng lại ngậm lấy cái miệng nhỏ của cô, mút vào. Trao đổi nước miếng với nhau.
Quy đầu thô cứng đụng vào điểm G, Thẩm Quân đau đớn, có chút sợ hãi nói không cần, bụng nhỏ lại là nhịn không được co rút mút chặt côn th*t, làm Trạm Quang sảng đến mất khống chế.
"Miệng chê mà thân thể thành thật, bảo bối, như vậy là không ngoan đâu."
Trạm Quang buông cánh môi sưng đỏ ra, nắm chặt cái mông vểnh, dùng sức đâm vào, phảng phất như muốn đem thân thể Thẩm Quân khắc chặt vào trong thân thể hắn.
"A a a....Sướng quá....A a a....Muốn em....Muốn em....Sướng quá.....Trạm Quang...."
Thiếu nữ ngẩng cao đầu, kiều mị rên rỉ như đổ thêm dầu vào lửa, thiếu niên kia dùng côn th*t căng cứng ra sức đâm vào. Hai hòn trứng cũng đung đưa mà đánh vào thân thể cô, cùng với côn th*t tạo ra tiếng bạch bạch mơ hồ. Thẩm Quân đã hoàn toàn trầm luân với tình yêu bên trong, thất thần rên rỉ, không quan tâm xung quanh có người hay không, cô chỉ nghĩ, muốn côn th*t hắn đâm chết cô.
##
Tưởng Niệm Lăng không nghĩ tới cô chỉ muốn tìm một chỗ im lặng để ngồi xuống suy nghĩ, lại bắt gặp hai người đang chơi dã chiến. Cô theo bản năng muốn chạy xa hơn, nhưng bàn chân không tự chủ mà tiếng tới nơi phát ra âm thanh đó. Đứng một bên nhìn trộm bọn họ làm tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.