Sắc Màu Ấm

Chương 10:




Thiệu Trí vẫn cười bỉ ổi như cũ, khóe mắt và đuôi mày cũng lộ ra ý cợt nhả, cậu ta từ từ xoay người lại liếc nhìn Trình Doanh, nháy mắt: “Cậu đi trước đi, tôi sẽ tìm cậu sau.”
Trình Doanh nhìn lại Thiệu Khâm một cái, cũng không tiện nói thêm gì, trên mặt hơi không cam lòng, cuối cùng xoay người rời đi.
Thiệu Khâm vừa dập tắt điếu thuốc, vừa hỏi: “Người phụ nữ đó là ai?” Thiệu khâm nói ra những lời này nhưng lại không nhìn vào Thiệu Trí, nhưng Thiệu Trí lại có thể tin chắc rằng anh đang rất tức giận, hơn nữa. . . . . . cả người cũng phát ra khí lạnh.
Thiệu Trí nhún vai một cái ra vẻ không sao cả, nói sang chuyện khác: “Có phải anh đang mệt mỏi không? Xem cả đêm nay tâm tình anh cũng không tốt lắm.”
Thiệu Khâm chậm rãi nhướng mắt, đôi mắt thăm thẳm như hố sâu: “Người phụ nữ kia là ai?”
Thiệu Trí nhìn anh một hồi, thở dài: “Giản Tang Du, mối tình đầu của anh.”
Thiệu Khâm trầm mặc nhìn chăm chú vào cậu ta, ngũ quan cũng lộ ra hơi thở lành lạnh, ánh mắt anh như ánh mặt trăng lúc ba giờ sáng, lạnh thấu xương: “Các cậu đã làm gì với cô ấy?”
Bây giờ nghĩ lại, lần đầu tiên Giản Tang Du xuất hiện trước mặt Thiệu Trí cũng không phải là tình cờ. Cô không phải nhân viên hộp đêm, tại sao lại xuất hiện ở đó? Còn lần trước với Trình Doanh, rõ ràng cho thấy cô đã có dự tính trước, ngay cả camera chổ đó cũng không thấy rõ cô.
Thiệu Khâm nghĩ tới, không tự chủ được, sống lưng cũng đổ mồi hôi lạnh toàn thân.
Thiệu Trí ngẩn ra, trong phút chốc tuôn ra một tiếng cười nhẹ: “Ưm hừm, anh. Đó là mối tình đầu của anh, coi như là cho em một trăm lá gan em cũng không dám làm gì, chỉ là nhìn thấy cô ấy đối xử với anh như vậy, cho nên mới thay anh dạy dỗ cô ấy thôi, không sao cả .”
Thiệu Khâm liệu có thể tin được sao? Bộ dạng muốn phủi sạch kia của Thiệu Trí, anh cũng đã nhìn thấy hết, Thiệu Trí không thể nào đàng hoàng nói cho anh biết sự thật được, anh muốn biết, tự nhiên sẽ có phương pháp của anh.
Khóe miệng Thiệu Khâm khẽ cười lạnh lẽo, nặng nề vỗ vào bả vai Thiệu Trí hai cái: “Chớ tự cho là đúng, chuyện của anh và Giản Tang Du, không cho phép người thứ ba nhúng tay vào.”
Thiệu Khâm ưu nhã xoay người, hai tay nhét vào túi quần đi xuống lầu, giọng nói trầm ấm vang lên: “Cách xa cô ấy ra.”
Thiệu Trí đứng ở trong bóng tối hành lang, vẻ mặt không rõ ràng, chỉ là làm như cười khẽ trả lời: “Vâng, anh nói thế nào thì…. chính là thế đó.”
Qua sự nhắc nhở của Thiệu Trí, Thiệu Khâm nhớ lại rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện có liên quan tới Giản Tang Du. Hoặc là anh đã cố tình không thèm nghĩ tới những chuyện đó?
Đoạn kí ức thời thanh xuân đó thật ra cũng không phải đều tốt đẹp.
Từ nhỏ Thiệu Khâm đã lớn lên trong một gia đình gia giáo, nghiêm túc, lạnh lẽo, cha mẹ đều là quân nhân, vô cùng bận rộn không để ý tới anh, anh ăn, mặc, ở, đi đều có lính cần vụ xử lý, trong căn nhà to như vậy nhưng lại không có một chút sức sống nào cả. Trong hoàn cảnh như vậy, Thiệu Khâm luôn luôn chìm trong trầm lắng u uất, nhưng đặc biệt chỉ có một người.
Đó chính là Giản Tang Du.
Tuổi thơ của Thiệu Khâm không khác gì những đứa trẻ lớn xác ưa đánh đấm, một đám choai choai, đều không phải dạng hiền lành, không ai phục ai. Vì vậy tuổi thơ của Thiệu Khâm chỉ biết dùng nắm đấm, bạo lực để làm cho người khác khuất phục. Lớn lên một chút anh biết như vậy là rất lỗ mãng, không khác gì tên lưu manh, tính tình anh ngày càng ngang ngược bá đạo, dù muốn thay đổi cũng lực bất tòng tâm.
Lớn lên trong hoàn cảnh như vậy anh trở nên không biết suy nghĩ tới cảm giác của người khác, lại càng không hiểu cái gì là tôn trọng. Trong mắt của anh chỉ có muốn và không muốn, muốn thì nhất định phải lấy được.
Cho nên khi anh gặp gỡ Giản Tang Du, chỉ là một giây ngắn ngủi, anh có loại cảm giác kích động nhất định phải có được. Nhất là loại thiếu nữ cao ngạo như thiên nga trắng, lúc nào cũng khinh thường liếc anh một cái, luôn dùng ánh mắt ngạo nghễ như nhìn sinh vật cấp thấp nhìn anh, Thiệu Khâm lại càng có cảm giác kích động mãnh liệt.
Tình yêu thời niên thiếu cũng rất đơn thuần, Thiệu Khâm không biết mình đối với Giản Tang Du có được gọi là tình yêu hay không, tóm lại anh dần dần nguyện ý chỉ tập trung ánh mắt vào một mình cô, sẽ phát hiện được hôm nay cô dùng kẹp tóc màu gì, sẽ phát hiện được lúc cô cười ở khóe môi của cô xuất hiện một lúm đồng tiền nho nhỏ, còn có thể phát hiện lúc thầy giáo khen cô thì cô thường rũ mắt xuống biểu hiện vẻ thẹn thùng.
Thiệu Khâm ngồi phía sau Giản Tang Du, chỉ cần hơi nghiêng mặt sang bên là có thể thấy gò má thiếu nữ trắng nõn, thỉnh thoảng lúc anh nhàm chán sẽ yên lặng nhìn cô như vậy .
Giản Tang Du cũng phát hiện Thiệu Khâm đang nhìn cô, thỉnh thoảng mất hứng sẽ xoay người đi, để Thiệu Khâm chỉ có thể nhìn thấy gáy.
Nhưng dù chỉ là cái gáy, Thiệu Khâm cũng nhìn đến không biết chán.
Hiện tại Thiệu Khâm nhớ tới đoạn tình cảm nảy mầm kia, trong lòng vẫn dâng lên một sự êm ái. Ban đầu Giản Tang Du không chào đón anh, nhưng cũng suýt chút bị anh đánh chiếm, nếu như không phải là. . . . . .
Thiệu Khâm lại không dám nghĩ thêm, sau khoảng thời gian đó, anh nghĩ tới những việc mình đã làm, chỉ có thể dùng một từ là không muốn nhớ tới? Bây giờ, anh cũng có cảm giác kia. Nếu không phải là Thiệu Trí nhắc tới, anh thà lựa chọn mất đi trí nhớ, đem kí ức tuổi thanh xuân đó xóa đi.
Thuộc khâm khởi động xe, tâm tình rất nặng nề, anh không biết nên làm thế nào với Giản Tang Du, nếu như không gặp lại người phụ nữ này, tình yêu say đắm thời thanh xuân cứ như vậy mà chết yểu.
Nhưng lần này gặp lại, anh phát hiện mình thật ra vẫn là muốn tới gần cô, đây là vì cái gì? Thiệu Khâm nghĩ không ra.
***
Anh bất tri bất giác lại lái xe tới chỗ làm của Giản Tang Du, nhìn đèn đuốc sáng choang trên lầu, cảm xúc nóng nảy của anh cũng từ từ biến mất.
Đợi thật lâu mới nhìn thấy Giản Tang Du cùng đồng nghiệp đi ra, một đám phụ nữ ăn mặc thời trang, Thiệu Khâm chỉ cần liếc mắt là có thể thấy Giản Tang Du. Phải nói, anh thật sự bị bề ngoài của Giản Tang Du hấp dẫn, dường như chân cũng đứng không vững, anh từng gặp không ít phụ nữ quyến rũ hơn Giản Tang Du, nhưng dù thế nào, Giản Tang Du cũng làm cho lòng anh bức rứt tê dại.
Giản Tang Du cũng nhìn thấy xe của anh, vốn vẫn còn đang mỉm cười, trong phút chốc khóe miệng trở nên cứng ngắc.
Thiệu Khâm cười khổ sở , đẩy cửa xe bước xuống.
Cô gái bên cạnh đại khái đối với Thiệu Khâm cũng có chút ấn tượng, hi hi ha ha cùng Giản Tang Du rỉ tai mấy câu liền đi mất , Giản Tang Du đứng ở trong gió đêm, mái tóc đen dài đong đưa như rong biển trong nước, đôi mắt cũng đen nhánh sáng ngời.
Thiệu Khâm đi tới, chủ động nói: “Anh phát hiện ra hình như anh vẫn rất muốn em, làm thế nào bây giờ?”
Diện mạo Thiệu Khâm rất điển trai, huống chi sau khi trưởng thành, lòng hăng hái của anh vẫn tự nhiên như xưa, hiện tại cũng học được cách phát ra sức hấp dẫn của mình, lúc nói chuyện ánh mắt anh tập trung nhìn đối phương, đôi mắt sâu lắng ẩn chứa nụ cười.
Trong bóng tối Giản Tang Du nhìn chăm chú vào anh không rõ, cuối cùng có chút bất đắc dĩ mở miệng: “Thiệu Khâm, em thật sự không muốn đùa giỡn tiếp với anh ——”
“Giản Tang Du, ” Thiệu Khâm cắt đứt lời của cô, cười trầm ấm , “Làm sao em biết anh đang đùa giỡn với em? Bản thân anh cũng không biết.”
Giản Tang Du mím môi, lộ ra biểu tình quật cường, không chút thỏa hiệp nào.
Thiệu Khâm trầm ngâm mấy giây, cố gắng thả lỏng mỉm cười: “Được rồi, chúng ta bắt đầu từ bạn bè được không? Chỉ cần em không kháng cự anh, để cho anh thỉnh thoảng gặp em một chút là được? Em cũng không thể thỏa mãn ước nguyện này của anh sao?”
Bàn tay Giản Tang Du nắm lại thật chặt, lắc đầu: “Thiệu Khâm, hai ta không thích hợp làm bạn bè.”
Thiệu Khâm nhìn cô chằm chằm một lúc, chợt hỏi: “Tại sao? Bởi vì Thiệu Trí sao?”
Giản Tang Du ngẩn ra, bị Thiệu Khâm nhìn gắt gao như vậy, cô có cảm giác hít thở không thông, cô hít thở sâu một hơi tức giận, nghiêng đầu nhìn về phía xa: “Em không hiểu anh đang nói gì cả.”
Giản Tang Du vội vã tránh xa Thiệu Khâm đi về phía trước, chân run rẩy .
Thiệu Khâm giận dữ nhắm mắt lại, trong đầu còn lưu lại vẻ mặt Giản Tang Du vừa rồi, rõ ràng là đang trốn tránh, cũng vô cùng luống cuống kinh hoàng, anh bước nhanh đuổi theo, bắt được cổ tay của cô, ôm thẳng cô vào lòng.
Giản Tang Du bị anh nhắc nhở, trong đầu nhớ lại rất nhiều chuyện trơ trẽn, đột nhiên bị ôm vào như vậy càng thêm kinh hoảng, mất khống chế, giãy giụa và hét to lên: “Buông ra, buông em ra!”
Thiệu Khâm bị cô đánh vào ngực, nhưng vẫn đứng yên bất động, lại bị cô hung hăng cắn vào xương quai xanh, hơi đau nhói nóng rát, bàn tay to lớn ấm áp của anh ôm lấy gáy cô, ôm chặt cô vào lòng: “Tang Du——”
Nước mắt Giản Tang Du thấm ướt một mảng lớn trước ngực anh, Thiệu Khâm cảm thấy nóng đến ngẩn ngơ, lòng bàn tay từ từ trượt xuống che tấm lưng mỏng manh của cô, nói thủ thỉ: “Có phải là nó đã làm gì với em không? Em nói cho anh biết đi.”
Giản Tang Du không lên tiếng, chỉ khóc to lên.
Ngực Thiệu Khâm giống như bị nước mắt của cô thiêu đốt như một cây đuốc, cảm thấy kích động muốn đem thương tổn trên người cô xé thành mấy mảnh, hắn cúi đầu hôn lên trán Giản Tang Du một cái, nói dịu dàng: “Ngoan, đừng sợ, còn có anh.”
Giản Tang Du đã phát tiết đủ rồi, ngửi thấy mùi vị quen thuộc trên người Thiệu Khâm, đầu óc cũng bắt đầu dần dần tỉnh táo lại, cô lau đi nươc mắt đang lưu lại trên khóe mắt, mặt vô cảm đẩy Thiệu Khâm ra: “Anh ta có thể làm gì em được. Anh nghĩ quá nhiều rồi.”
Thiệu Khâm nghi ngờ nhìn Giản Tang Du, bộ dạng Giản Tang Du lạnh lùng xa cách kia, làm cho anh lo lắng, nóng nảy, cảm giác không an toàn cũng biến thành hài hước, Giản Tang Du không còn là Giản Tang Du đơn thuần năm đó nữa, dễ dàng có thể đem tôn nghiêm của Thiệu Khâm và tình cảm của anh giẫm đạp dưới lòng bàn chân.
Thiệu Khâm vô cùng khi dễ mình trong lòng, sao anh lại học không ngoan chứ?
Thiệu Khâm cười lạnh, một tay vòng chắc lấy hông cô, trực tiếp ôm cô vào trong ngực, mập mờ cười trêu: “Đúng vậy, anh đã quên, Thiệu Trí cũng ghét kiểu phụ nữ chưa kết hôn đã làm mẹ”
Giản Tang Du tức giận nhìn anh chằm chằm, vung tay lên muốn cho anh một bạt tai.
Thuộc Khâm bắt lấy cổ tay của cô, ôm người thay đổi phương hướng, anh để cho vẻ mặt của mình ở dưới đèn đường rõ ràng hơn chút, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào đáy mắt Giản Tang Du: “Giản Tang Du, em rốt cuộc có trái tim hay không? Mẹ nó, ở trong lòng em, anh là cái gì? Biết em có một đứa con mà anh còn muốn em, biết em có thể gặp nguy hiểm anh liền chạy tới gặp em trước tiên. Chẳng lẽ em thấy anh ăn no không có việc gì chạy tới đùa giỡn với em sao? Em có cần mở banh ngực anh ra xem trên đó có phải khắc ba chữ Giản Tang Du hay không!”
Giản Tang Du bị Thiệu Khâm quát to, mắt cũng trừng thẳng, ở trong ấn tượng của cô đây là lần thứ hai Thiệu Khâm bộc lộ sự nóng nảy của mình. Cô luống cuống nhìn Thiệu Khâm, đáy mắt ưu thương không tan ra được.
Thiệu Khâm nhìn cô thật sâu, thở hổn hển, nhẹ nhàng nói nhỏ: “Anh không nên nói nhiều với em như vậy, mẹ nó, sớm đem em lên giường, bây giờ em đã không có cơ hội sinh con cho người khác.”
Thiệu Khâm cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng mà mình đã mong ước từ lâu, liếm từng chỗ trong khoang miệng cô, mút đôi môi mềm mại của cô, tay anh nóng bỏng, nhiệt độ cực cao du ngoạn trên da thịt của cô.
Giản Tang Du tránh không được, lúc nghĩ tới muốn cắn môi dưới của anh liền bị anh phát hiện, nắm lấy cằm cô hôn dữ dội hơn.
Bao nhiêu thô bạo trong người Thiệu Khâm đều bộc ra hết trong nụ hôn đó, sức mạnh ngón tay của anh kinh người, giống như Giản Tang Du vừa nhúc nhích là có thể bóp bể cằm của cô. Đầu lưỡi anh càng thêm cố chấp bướng bỉnh, không ngừng câu kéo trong miệng cô, hút lấy mật ngọt, Giản Tang Du cũng cảm thấy một dòng chất lỏng ướt át chảy xuống cằm mình, vừa thẹn vừa tức khước từ anh.
Thiệu Khâm thoáng buông ra một chút, cúi đầu nhìn khuôn mặt và gò má ửng đỏ của cô, ánh mắt chuyển qua đôi môi bị ngấu nghiến sưng đỏ của cô, thì sóng triều lại cuồn cuộn nổi lên lần nữa.
Anh lại kề gần sát cô, không chút khách khí xông vào trong miệng cô lần nữa, tham lam đoạt lấy hơi thở của cô.
Giản Tang Du cũng nhanh chóng thở không ra hơi, trên môi tê tê, đầu lưỡi cũng hơi đau, hơn nữa đầu bởi vì thiếu dưỡng khí mà choáng váng, cả người cũng bủn rủn đỗ vào trong vòng tay mạnh mẽ của anh.
Thiệu Khâm hôn đủ rồi mới thả lỏng người cô ra, Giản Tang Du mở đôi mắt mơ màng ra, vẫn không quên nhìn anh chằm chằm.
Trận uất ức vừa rồi cũng phát tiết sạch sẽ, lúc này Thiệu Khâm cũng thỏa mãn , khàn giọng nói: “Đừng náo loạn với anh nữa được không? Để cho anh ở bên cạnh em, cho đến khi em chấp nhận anh thì thôi, được chứ? Ai không có lúc làm chuyện sai lầm, em phải cho anh cơ hội thay đổi. Cũng đừng vì người khác giận chó đánh mèo được không?”
Giản Tang Du nhìn anh thất thường, đáy mắt đen nhánh khiến Thiệu Khâm có chút không thoải mái.
Anh cố chấp nâng tay Giản Tang Du lên, từ từ đan tay mình vào, mười ngón tay nắm chặt, trên mặt lộ ra một chút tính trẻ con, cười làm lành: “Tang Du, em không muốn tìm cho đứa bé một người cha à? Anh điều kiện tốt như vậy, em nên nắm chặt thì hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.