Sắc Màu Ấm

Chương 35:




Giản Tang Du nắm đấm tay thật chặt, nhìn Thiệu Trí ngờ vực “Đừng nghĩ rằng con trai tôi không giống DNA với anh là tôi không tình nghi, anh là người biết rõ nhất tại sao tôi lại xuất hiện ở Hồng Lạc.”
Hồng Lạc là tên của khách sạn đó, cả đời Giản Tang Du sẽ không quên được mình bị hôn mê mang đến đó như thế nào. Cho dù không nhớ rõ cả quá trình, nhưng lúc tỉnh lại, điều đầu tiên thấy được chính là ba kẻ này.
Thiệu Trí giải thích chuyện tệ hại này đau cả đầu, chống sàn nhà lảo đảo đứng lên, liếc cô một cái “Được rồi, tôi nói điều tra là sẽ nhất định điều tra, cả cái chuyện tại sao những tạp chí kia bịa đặt sanh sự. Bây giờ cô có nghi ngờ nặng nề tôi cũng không giải thích được. Chuyện quan trọng trước mắt, chính là phải cùng nhau tìm ra kẻ đứng sau lưng.”
Giản Tang Du nhìn Thiệu Trí phòng bị, cậu ta luôn gian xảo đa đoan. Rốt cuộc có hung thủ thật sự hay không đều là cậu ta nói, chẳng lẽ lúc đó còn có người thứ 4 mà cô không biết ư?
Trình Nam nhìn Thiệu Trí đang trong trạng thái suy yếu không có tâm tình muốn gây chuyện phiền phức với Giản Tang Du, nên muốn dẫn Tang Du đi.
“Đứng lại” Thiệu Trí nằm trên giường, cười nhạt nhìn các cô “Muốn đi dễ vậy ư. Tôi phải chịu oan uổng một dao và một trận đòn như vậy sao?”
Trình Nam cau mày thật chặt, tức giận quay đầu lại “Anh còn muốn thế nào? Thiệu Trí, những chuyện của anh làm có trời đang nhìn thấy, cẩn thận bị báo ứng đó.”
Thiệu Trí híp mắt, nhìn Giản Tang Du đang mặt mày xanh lét, giơ tay lên, mở miệng tao nhã “Okie, đi đi, có tin tức sẽ báo với các người.”
Dù sao, vẫn còn nhiều thời gian.
Thiệu Trí không phải là người tốt, nếu như không liên quan đến lợi ích của cậu ta, thì cậu ta cũng khinh thường phải phản ứng với Giản Tang Du. Thiệu Trí cũng không muốn vừa ra viện đã bị bà mẹ của mình phiền, càng không muốn cả đám ký giả cứ hăng hái theo sát quấy rầy mình đi tán gái.
Cho nên Thiệu Trí hành động nhanh nhẹn cho người đi điều tra tòa soạn báo, tìm hiểu rõ ngọn nguồn, rất nhanh đã tìm được người tung tin trong truyền thuyết.
Thiệu Trí nhìn báo cáo mà thuộc hạ đưa tới, nhíu mày “Cậu chắc chắn chứ?”
Hắc Tam gật đầu khẳng định “Lúc đó em cũng sợ hết hồn, theo lý thuyết, bà ấy phải không nên nhằm vào anh chứ. Nói thế nào cũng là người một nhà mà”
Thiệu Trí cong khóe miệng cười lạnh, ném tài liệu lên chăn “Người một nhà? Ba tôi và bác cả không có quan hệ máu mũ. Ba tôi là con chồng trước của bà nội tôi. Bà tôi tái giá, bác cả đã không ưa ba tôi từ lâu rồi.”
Hắc Tam thất thần nghe quan hệ phức tạp nhà họ Thiệu, sờ sờ cằm “Cho dù không phải ruột thịt, nhưng bêu xấu anh thì bà ta được lợi ích gì? Chuyện này chắc là có liên quan đến Thiệu Khâm ư?”
Trên mặt Thiệu Trí hiện nụ cười quỷ quái, vỗ vỗ bả vai Hắc Tam “Đưa tài liệu cho Giản Tang Du, để cho cô ta biết mẹ của Thiệu Khâm đã làm chuyện tốt gì.”
Hắc Tam cũng mê mê tỉnh tỉnh không rõ tại sao Thiệu Trí lại nhiệt tình như vậy, chẳng lẽ muốn xem náo nhiệt ư?
Dĩ nhiên Thiệu Trí đâu có nhàm chán như vậy. Cậu ta biết được chủ ý của Cố Dĩnh Chi là một tên bắn hai chim, vừa đối phó Giàn Tang Du, vừa vạch trần nội tình của cậu ta ra ngoài.. Nếu làm cho thanh tra ban kỷ luật chú ý, ngay cả cha anh là Thiệu Chính Lâm cũng phải bị dính dáng. Hơn nữa, năm đó mẹ cậu còn làm rất nhiều chuyện với Giản Tang Du, chuyện này nếu thật điều tra ra, hậu quả chắc chắn không gánh nỗi rồi.
Thiệu Trí dứt khoát thuận nước đẩy thuyền, để cho Thiệu Khâm và mẹ của anh ta đấu với nhau. Dù sao Thiệu Khâm đã nhịn Cố Dĩnh Chi không phải chỉ mới một hai ngày. Tâm tình cũng thật tốt, gối lên cánh tay nhướng mắt nhìn Hắc Tam “Đực ra đó làm gì, còn không mau đi đi! Còn nữa, điều tra lại chuyện của Giản Tang Du năm đó, mẹ kiếp, khách sạn Hồng Lạc lớn như vậy, thế mà tất cả camera đều hư à.”
Hắc Tam phẫn nộ mím môi, nếu như không hư, chuyện thất đức mày làm đã bị quay lại đưa đến sở cảnh sát từ lâu rồi.
———————-
Lúc Giản Tang Du biết chân tướng, chỉ ngẩn người lẳng lặng nhìn vào hình Cố Dĩnh Chi. Cô nghĩ tới trăm ngàn loại khả năng, duy chỉ không nghĩ đến là chuyện này có liên quan đến Thiệu Khâm.
Khoảng cách giữa cô và Thiệu Khâm, trong nháy mắt lại phơi bày tàn khốc trước mắt mình.
Cho dù cô có trốn tránh như thế nào, cũng không thể không thừa nhận, giữa cô và Thiệu Khâm có rất nhiều trở ngại ngăn cản. Thiệu Trí là một, còn thêm Thiệu gia cao sang không thể nào với tới nữa.
Toàn thân Giản Tang Du ỉu xìu ngã trên ghế salon, lông mi dày khẽ rủ xuống, cố gắng đè nén những giọt lệ nóng bỏng chua xót….
Bởi vì lo lắng ký giả sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến con trai, Giản Tang Du muốn xin nghỉ cho Mạch Nha. Dù sao, bây giờ cô cũng tạm thời thất nghiệp, nên giành nhiều thời gian cho con trai hơn.
Mạch Nha quấn lấy Giản Tang Du bắt cô kể cho nó nghe chuyện cổ tích. Giản Tang Du mới vừa lấy quyển truyện thì điện thoại lại reo vang. Trong khoảnh khắc đó, lòng cô đột nhiên nhói lên, trái tim đập mạnh kịch liệt.
Cô không cần nhìn cũng biết sẽ là ai…
Mạch Nha hứng khởi quơ cánh tay nhỏ bé, chạy đến ngồi cạnh điện thoại, kích động bắt máy “Chú ơi.”
Nụ cười không hề che giấu trên mặt của nó. Tựa như những uất ức mấy ngày qua cũng tan biến vô hình. Giản Tang Du ngồi trên ghế salon im lặng nhìn gương mặt mừng rỡ của con trai, trong lòng chua xót không dứt.
Chưa từng có bất kỳ giờ khắc nào, cô lại mãnh liệt kỳ vọng vào Mạch Nha là…. con trai của Thiệu Khâm như vậy. Nếu như có thể như thế thì tốt biết bao nhiêu.
Mạch Nha và Thiệu Khâm luôn có đề tài nói không hết, lời trẻ con của nó dường như cũng làm Thiệu Khâm không hề chán ghét. Một người tính tình bất hảo như vậy, lại luôn nhẫn nại tính cách trẻ con của thằng nhóc. Anh nói rất nhiều truyện lý thú trong doanh trại cho nó nghe, chọc nó ôm bụng cười khanh khách không ngừng.
Mạch Nha nói chán chê rồi mới đưa điện thoại cho Giản Tang Du. Giọng nói hùng hồn của Thiệu Khâm vang lên, vẫn mang theo vẻ cười cợt thờ ơ “Có nhớ anh không hả?”
Giản Tang Du nghe giọng của anh, trong đầu luôn hiện lên dáng vẻ du côn của anh, nhớ đến câu “Chờ anh” trước khi chia tay, lại kìm lòng không được rơi nước mắt, nồng giọng mũi đáp “Nhớ”
Bên kia, Thiệu Khâm dừng lại một giây, thử kêu cô một tiếng “Tang Du?”
Giản Tang Du không nói, Thiệu Khâm lập tức khẩn trương “Khóc à? Tại sao?”
Giản Tang Du vẫn không nói, che mắt mũi lại, cuối cùng cũng cố gắng làm cho giọng nói mình nghe nhẹ hơn, không lộ ra vẻ khác thường “Không có khóc, chỉ là nhớ anh thôi.”
Thiệu Khâm cười nhẹ, giọng nói trầm ấm tựa như từ khoan ngực anh truyền ra ngoài “Đồ ngốc, có muốn anh trai “nói chuyện yêu đương” với em hay không? Trong điện thoại cũng có thể mà.”
Giản Tang Du không nhịn được cười ra tiếng. Bây giờ cũng không thấy khó chịu vì sự vô lại và lưu manh của Thiệu Khâm nữa rồi. Ngược lại, ngay cả khi anh như vậy cũng làm cho cô cảm thấy vô cùng an toàn ấm áp.
Thiệu Khâm nói rất nhiều chuyện với Giản Tang Du, nào là những chuyện vặt vãnh nhàm chán, nào là những tân binh khó dạy, nghịch ngợm gây sự…. Nhưng Giản Tang Du vẫn nghe nghiêm túc, tưởng tượng ra vẻ mặt uy nghiêm, khí thế hào hùng của Thiệu Khâm, trong lòng cũng có sự rung động khác thường.
Cô đã thấy anh mặc quân trang, trước kia không cảm thấy, bây giờ nhớ tới, lại thấy anh hùng cường tráng, đẹp trai bức người.
Giản Tang Du nghe tiếng nói của Thiệu Khâm, những uất ức và chịu đựng mấy ngày nay cũng bộc phát trong khoảnh khắc. Bỗng nhiên cô sinh ra một sự xúc động mãnh liệt — Cô muốn gặp Thiệu Khâm, muốn gặp ngay lập tức. Nếu sau này chỉ có thể nhìn tương vọng về người đàn ông này, vậy thì ở thời khắc đẹp nhất, làm một chút chuyện điên rồ cũng không tệ.
Thậm chí Giản Tang Du không hề nói cho Thiệu Khâm biết, giao Mạch Nha cho Giản Đông Dục rồi xuất phát.
—————–
Doanh trại của Thiệu Khâm ở một huyện thành vắng vẻ gần thành phố. Giản Tang Du đã tra qua đường đi trên mạng, mặc dù rất ngoằn ngoèo, phải chuyển 3 trạm xe buýt, cuối cùng còn phải ngồi xe máy địa phương đi ba vòng, nhưng nghĩ đến trải qua những chuyện này vì anh, cô cũng không cảm thấy khó chịu.
Dọc đường cô cứ nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, tâm tình cũng thong thả ung dung, chưa bao giờ cảm thấy tự tại như vậy. Những cảm xúc đau khổ bi thương kia dường như bị nỗi vui sướng vì sắp được gặp Thiệu Khâm đuổi đi mất, cả người cô tràn đầy sức mạnh.
Hỏi dân địa phương địa chỉ đóng quân xong, Giản Tang Du cẩn thận sửa sang lại chính mình cho tốt, giẫm trên đường chiều đi về phía doanh trại.
Trực ban gác công đứng nghiêm, lúc gặp cô thì kính cẩn chào theo nghi thức quân đội “Đồng chí, có chuyện gì không?”
Giản Tang Du bị gọi bằng từ xa lạ này nên có hơi khẩn trương “… Tôi tìm Thiệu Khâm.”
Ánh mắt của người gác cổng dừng lại vài giây trên mặt Giản Tang Du, vẻ mặt kỳ dị một chút “Xin chờ chút, để tôi gọi điện thoại.”
Giản Tang Du lấy giấy chứng minh nhân dân ra để đăng ký, chú ý đến ánh mắt của người lính kia gọi điện thoại nhìn mình càng thêm kỳ quái. Cô ngờ vực cúi đầu nhìn xuống trang phục mình, áo sơ mi trắng, váy màu đỏ rượu, làn váy che xuống tận bàn chân, tuyệt không có hở hang mà.
“Chị có thể đi vào.” Vẻ mặt người lính bình tĩnh đưa lại giấy chứng minh cho cô.
“Cám ơn” Giản Tang Du bước đi mờ mịt trong hoàn cảnh lạ lẫm, khắp nơi đều hô những khẩu hiệu to rõ.
Người lính kia cũng không nói cho cô biết Thiệu Khâm đang ở đâu. Giản Tang Du cứ đi loạn xạ không có mục tiêu, cuối cùng thấy phía trước có một bóng người đang từ từ bước đi, cô vội vàng đuổi theo “Xin hỏi…”
Ánh mắt dừng ở quân hàm của người đó, hai gạch bốn sao…. Nhiều hơn Thiệu Khâm hai sao.
Giọng nói Giản Tang Du lập tức trở nên nghiêm túc kính nể “Xin hỏi, anh biết Thiệu Khâm ở đâu không?”
Giản Tang Du chú ý thấy, lúc người này nghe mình nhắc tới Thiệu Khâm, vẻ mặt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc. Nhưng nhanh chóng đã bình tĩnh lại, gương mặt anh khí cũng tươi cười “Thiệu Khâm à, tôi dẫn cô đến đó, cũng đúng lúc tôi có việc tìm cậu ta.”
Giản Tang Du hơi nghi ngờ len lén liếc nhìn anh ta một cái. Sao mỗi người nghe thấy mình tìm Thiệu Khâm, cũng tỏ vẻ kinh ngạc như vậy chứ?
Vóc dáng người đó rất cao, bước chân lớn vô cùng, anh ta bước một bước, Giản Tang Du phải đi nhanh hai bước. Cô không khỏi cảm thán, thì ra bình thường Thiệu Khâm thật nhân nhượng cô ….
“Kiều Nghị.” Người đó bỗng nhiên mở miệng.
“Hả?” Giản Tang Du ngẩn người, ngu ngơ nhìn người đàn ông cao lớn kia.
Người đàn ông cười lộ cả hàm răng ngay ngắn, vô cùng thân thiết “Tên của tôi.”
Giản Tang Du cười gật đầu “Giản Tang Du”
Trong đáy mắt của Kiều Nghị có nụ cười nhẹ, khẽ gật đầu “Tôi biết.”
Giản Tang Du kinh hãi lần nữa “Tại sao anh biết?”
Kiều Nghị mỉm cười không nói, chỉ chỉ vào một nơi cách đó không xa “Thiệu Khâm ở đó.”
Giản Tang Du nghe thấy tiếng nhìn lại, từ xa đã thấy được những bóng dáng xếp thành từng hàng ngay ngắn, người đứng đầu đang hô hiệu lệnh rõ ràng chính là Thiệu Khâm. Anh mặc quân trang, vành nón khẽ hạ thấp, vừa che kín mặt mũi, đã không gặp anh nửa tháng, tựa như cả người cũng đen một ít, cũng chắc khỏe hơn một chút. Cứ nhìn như vậy, cứ như một gốc cây to lớn vững chắc, cành lá xum xuê.
Kiều Nghị cong ngón trỏ lại bỏ lên miệng huýt sáo.
Thiệu Khâm lập tức nheo lông mày lại, xoay đầu, gương mặt tuấn tú lộ vẻ khó chịu, lúc thấy Giản Tang Du thì cả người cũng….choáng váng.
Anh đứng dại ra tại chỗ, đôi mắt đen nhánh tràn ngập vẻ khó tin, bộ dáng đó quả thật rất buồn cười. Giản Tang Du mím môi cười, đứng bất động tại chỗ. Cả đường tàu xe mệt mỏi, khi nhìn đến vẻ kinh ngạc rồi đến mừng rỡ của anh, cũng cảm thấy an ủi vô cùng. Ngay cả sắt đá trong tim cũng bị tháo dỡ đi.
Kiều Nghị khẽ cười, vênh vênh cằm lên với Thiệu Khâm “Lo lắng làm gì, cho cậu một ngày nghỉ, vui vẻ tiếp đón Tiểu Giản đi.”
Bọn lính bắt đầu ồn ào, những tiếng nói ồn ồn của đàn ông vang vọng tận trời xanh. Giản Tang Du lúng túng nghiêng người, quay đầu nhìn về phía khác, cảm giác như mình đã đi lầm vào hang sói….
Thiệu Khâm đen mặt gầm nhẹ lên “Im lặng hết cho tôi.”
Anh vừa chuyện người đi một bước, ồn ào lại vang lên không dứt bên tai.
Thiệu Khâm cũng không có tâm tư để ý đến đám khỉ gió kia nữa, tháo nón cuộn lại nhét vào vị trí trên vai, sải bước đi tới đây. Bước chân trầm ổn mạnh mẽ, Giản Tang Du nghe tiếng bước chân kia, trái tim cũng không tự giác đập nhanh theo.
Anh dừng lại cách cô một khoảng rất gần, đôi mắt sâu lắng nhìn cô chăm chú.
Cho dù không nói lời nào, nhưng Giản Tang Du vẫn có thể nghe được sự vui sướng trong tận đáy lòng của anh. Nụ cười của Giản Tang Du không giấu được trên khuôn mặt, gật đầu với Kiều Nghị “Cám ơn anh.”
Kiều Nghị làm ra vẻ thần bí cúi người khẽ nói bên tai cô “Tôi mới phải cám ơn cô, làm cho thần mặt đen của chúng tôi thay hình đổi dạng đó.”
Giản Tang Du khó hiểu nghiêng đầu nhìn anh, sắc mặt Thiệu Khâm u ám kéo Giản Tang Du vào ngực mình, lạnh lùng nhìn Kiều Nghị một cái “Nói chuyện thì cứ nói, sao phải đứng gần như vậy.”
Giản Tang Du “….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.