Sắc Màu Ấm

Chương 48:




Giản Tang Du và Thiệu Khâm vừa vào nhà đã thấy Mạch Nha núp trong chăn lạnh đến phát run, cả gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi môi cũng tái nhợt khô nứt, thoạt nhìn đáng thương cực kỳ..
Thiệu Khâm lập tức đưa tay để lên trán nó, nóng đến dọa người.
Ánh mắt anh lạnh lẽo, cúi người chuẩn bị ôm con trai lên “Đi bệnh viện”
Giản Tang Du vội vàng ngăn cản anh “Kiểm tra nhiệt độ trước đã, không nghiêm trọng thì uống thuốc, truyền dịch vốn không tốt với trẻ con”
Thiệu Khâm không có kinh nghiệm sống chung với trẻ con, càng không biết khi con trai ngã bệnh thì phải nên làm gì. Chỉ biết nhìn hai anh em Giản Tang Du và Giản Đông Dục bận rộn trong trong ngoài ngoài.
Liếc nhìn khuôn mặt đau khổ của con trai, tim Thiệu Khâm cũng đau nhói cả lên.
Tự tay anh nhẹ nhàng giúp nó lau mồ hôi trên ót, lo âu quay đầu nhìn Giản Tang Du “Không cần đi bệnh viện thật à? Con đã phát sốt không thể trì hoãn được.”
Thiệu Khâm khẩn trương như vậy là ngoài dự đoán của Giản Tang Du, cô cho con trai uống thuốc xong, lại dùng cồn hạ nhiệt độ cho nó “Không có sao, khi Mạch Nha còn bé rất nghịch ngợm, thường cảm mạo phát sốt, mỗi lần không nghiêm trọng em cũng xử lý như vậy, ban đêm nằm kế bên chăm sóc nó là được.”
Thiệu Khâm đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn nhó của Mạch Nha, nghĩ tới bộ dáng vui vẻ thường ngày của con trai, căng thẳng cau chặt lông mày, không nhịn được hỏi tới “Sao tự nhiên đang yên lành lại phát sốt? Nó nghịch nước hả?”
Thiệu Khâm nhớ đến lần trước Mạch Nha phát sốt là do mình tắm nước lạnh cho nó, thân thể trẻ con yếu ớt, không thể so được với người lớn — Đây là cái anh mới học được trên diễn đàn.
Giản Tang Du cúi thấp đầu, lông mi chớp chớp liên tục “Có thể lúc xế chiều bị cảm lạnh ở nhà hàng rồi.”
Thiệu Khâm nhíu mày nhìn cô chằm chằm “Em làm mẹ sao vậy, sao không cho nó mặc nhiều quần áo vào”
Giản Tang Du mím môi không nói, Thiệu Khâm cũng ý thức được giọng nói mình không tốt. Anh nào có tư cách trách Giản Tang Du, chính anh mới là người cha không có tư cách nhất.
Thiệu Khâm ôm cô, vuốt vuốt mái tóc đen thật dài của cô “Anh xin lỗi.”
Giản Tang Du lẳng lặng liếc nhìn anh rồi lắc đầu.
Buổi tối, hai người ở bên cạnh chăm sóc Mạch Nha, Giản Đông Dục về phòng của mình nghỉ ngơi. Giản Tang Du kêu Thiệu Khâm cũng đi nằm nghỉ, nhưng Thiệu Khâm lại kiên trì phải ở lại với cô. Nào biết cuối cùng người không chống lại được cơn buồn ngủ ngược lại là Giản Tang Du.
Thiệu Khâm nhìn người phụ nữ ngủ cũng không an ổn gục trên chân mình, da thịt như ngọc thoạt nhìn láng mịn sáng bóng, nhưng lại trắng bệch yếu ớt. Anh tự tay nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng mỏng manh thon thả của cô, những đốt xương nhỏ nhắn mềm mại, dường như cả người cô cũng biểu tượng cho sự mỏng manh yếu đuối.
Trong lòng Thiệu Khâm rầu rĩ đau đớn, mở rộng vòng tay ôm cô chặt hơn chút nữa.
Giản Tang Du mở mắt mơ màng liếc nhìn anh một cái, Thiệu Khâm thuận thế cúi người ngậm lấy đôi môi cô, gắng sức ngấu nghiến. Giản Tang Du cũng theo bản năng, vươn đầu lưỡi dây dưa cùng anh, hai người cứ thế hôn nhau cho đến khi cô vô tri vô giác ngủ mất.
Nhưng Thiệu Khâm hoàn toàn không buồn ngủ.
Nghỉ tới những đêm như vậy, có lẽ một mình Giản Tang Du đã trải qua vô số lần. Đây là vợ anh con anh, thế nhưng anh lại không hề hay biết gì, mặc cho bọn họ bị ức hiếp, dằn vặt đau khổ sáu năm qua.
Hơn nữa, Giản Tang Du là một người phụ nữ yếu đuối như vậy, lúc mang thai sống chết chỉ có một người anh trai nửa tàn phế ở bên… Thiệu Khâm càng nghĩ càng hận không thể cho mình mấy bạt tai.
Con trai động đậy trên giường, lông mi dài run rẩy từ từ mở mắt ra, đôi mắt long lanh khẽ cong lên, lại cười cười với Thiệu Khâm, trong giọng nói hơi khàn khàn “Ba ơi”
Suýt nữa Thiệu Khâm rớt nước mắt, mẹ kiếp, còn có gì đáng yêu hơn con của mình sao?
Thiệu Khâm đưa tay thăm cái ót của nó, phát hiện nhiệt độ đã hạ rồi, thờ phào “Tiểu tử thúi, làm ba mẹ sợ muốn chết.”
Mạch Nha tủi thân chép miệng, bàn tay nhỏ bé nắm lấy ngón tay của Thiệu Khâm, vẻ mặt đáng thương nhìn anh “Ba ơi, cái gì là con hời?”
Thiệu Khâm sửng sốt, nhưng ngay sau đó vẻ mặt lại nghiêm túc “Con cưng, sao con hỏi như thế?”
Mạch Nha mím cái miệng nhỏ nhắn, yên lặng rũ mắt xuống.
Thiệu Khâm biết con trai sẽ không vô duyên vô cớ hỏi những lời như thế, từ này hiển nhiên là nó đã nghe được ở bên ngoài. Anh kiên nhẫn nhìn Mạch Nha, dịu dàng vuốt ve cái đầu nhỏ của nó “Ngoan, nói cho ba biết, ai nói cái này với con?”
Trong mắt Mạch Nha ngân ngấn nước, hốc mắt ửng đỏ, Thiệu Khâm thấy điều này càng thêm lo lắng “Con trai ngoan, con là tiểu nam tử hán rồi, không cho khóc.”
Mạch Nha cứng rắn nuốt nước mắt ngược vào, đôi mắt đen như ngọc ngời sáng “Hôm nay, cái chú cùng ăn cơm với chúng ta. Chú ấy nói mẹ là người đàn bà dâm đãng, còn nói con là đứa con hời, còn nói muốn ném con vào trong hồ bơi.”
Đôi mắt Thiệu Khâm sa sầm, cả người cũng như bị vùi trong khí lạnh, gân xanh trên trán nhảy thình thịch “Con bị sốt, là chú ấy làm.”
Mạch Nha gật đầu khẳng định, nhìn Thiệu Khâm mong đợi “Ba phải giúp con và mẹ báo thù.”
Thiệu Khâm cố nén cơn tức giận, cười ôn hòa với con trai “Mạch Nha chính là con trai của ba, ba yêu con và mẹ suốt cuộc đời. Tuyệt đối sẽ không để cho người khác ức hiếp hai người nữa.”
Mạch Nha ngồi dậy từ trong chăn, đôi tay nhỏ bé chống lên nệm, cẩn thận bò đến trong ngực Thiệu Khâm. Một tay Thiệu Khâm đang ôm Giản Tang Du, chỉ đành phải đưa tay còn lại ra bảo vệ thân thể nho nhỏ của con trai, cúi đầu nhìn nó chăm chú “Mạch Nha phải hứa với ba, sau này mẹ có gì không vui, Mạch Nha nhất định phải lặng lẽ nói cho ba biết, có được không?”
Mạch Nha híp mắt “ừ” một tiếng kiên quyết, sau đó lại kể hết chuyện tủi thân hôm nay ở nhà vệ sinh cho Thiệu Khâm nghe. Thiệu Khâm càng nghe thì sắc mặt càng khó coi, cuối cùng cả khuôn mặt cũng hung dữ kinh khủng.
Anh mang tâm sự phức tạp cúi đầu liếc nhìn Tang Du đang ngủ say.
Thật là ngốc, bị oan ức cũng không chịu nói cho anh biết. Vậy anh cưới cô vì cái gì chứ? Chính là vì muốn cho mẹ con cô một gia đình, muốn bảo vệ cho cô kia mà.
Người phụ nữ vừa ngốc vừa đần, chỉ làm cho anh đau lòng nhiều thêm.
Thiệu Khâm ôm lấy Giản Tang Du, cả nhà ba người chen chúc trên chiếc giường đơn nho nhỏ. Mạch Nha và Thiệu Khâm chỉ đều có thể nằm nghiêng.
Đây là buổi tối đầu tiên Thiệu Khâm có một giấc ngủ an bình ấm áp trong hai mươi lăm năm qua. Anh biết rõ ràng, nằm bên cạnh anh, chính là người phụ nữ anh yêu và con trai anh, đây chính là toàn bộ thế giới của Thiệu Khâm.
Anh cũng muốn cho bọn họ một sự an toàn và tín nhiệm như vậy.
*****
Ngày hôm sau, Giản Tang Du ngủ dậy cũng thấy chỉ có mình nằm trên giường, bên cạnh không có một bóng người. Cô đứng dậy tìm Mạch Nha, ra khỏi cửa phòng đã thấy ba người đàn ông trong nhà đang ngồi trước bàn ăn điểm tâm. Thằng nhóc đang vui sướng vừa nói luyến thoắng vừa tròn xoe mắt sinh động như thật, trong miệng vẫn còn phình to ngốn một đống thức ăn.
Thiệu Khâm và Giản Đông Du bị nó chọc cười chẳng nói lời nào.
Không khí cũng rất vui vẻ hòa ái.
Giản Tang Du đi đến liếc nhìn thức ăn trên bàn, xác định đây là cháo mua ở ngoài khu cư xá, chắc là kiệt tác của Thiệu Khâm rồi.
Đôi mắt đen láy của Thiệu Khâm nhìn cô, phảng phất trìu mến thiết tha “Rửa mặt đánh răng đi, ăn xong chúng ta đi xem áo cưới.”
Giản Tang Du yên lặng khinh bỉ mình trong lòng, suýt nữa cô đã quên chuyện này.
Giản Đông Dục nhướng mắt nhìn cô, thờ ơ nói “Trình Nam chắc cũng rãnh, em có thể kêu cô ấy cho em chút ý kiến.”
Giản Tang Du rửa mặt xong, ra ngồi vào bàn ăn. Giản Đông Dục đã có việc bận rộn để làm. Thiệu Khâm bưng chén cháo đút cho Mạch Nha, đứa bé năm tuổi, lại vẫn há to miệng phối hợp, nhõng nhẽo nuốt xuống từng muỗng từng muỗng.
Giản Tang Du liếc xéo bọn họ “Thiệu tiên sinh, anh đang muốn làm hỏng hết cách giáo dục của em năm năm nay sao?”
Thiệu Khâm nhìn con trai đáng yêu của mình rối rắm, cảm thấy thằng nhóc này càng nhìn càng giống mình, trong lòng cực kỳ thỏa mãn “Con còn nhỏ ăn cái gì cũng bị dính vào quần áo, anh đau lòng em giặt quần áo quá mệt mỏi thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.