Sắc Màu Ấm

Chương 49:




Thiệu Trí bước vào quán cà phê, đi thẳng về phía bàn Thiệu Khâm. Ánh mắt Thiệu Khâm tối tăm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cậu ta, dù da mặt Thiệu Trí dày như vậy cũng bị anh nhìn tới tê dại run rẩy.
“Anh ——” Thiệu Trí ngồi xuống, vẫn có chút kiêng kỵ ở trước mặt Thiệu Khâm.
Đáy mắt Thiệu Khâm vô cùng lạnh lẽo, cũng không đáp lại cậu ta, chỉ chìa bàn tay lộ rõ khớp xương, đẩy tới tập tài liệu từ từ đến trước mặt cậu ta: “Cậu nhìn đi.”
Thiệu Trí cau mày mở tập văn kiện ra, thấy rõ thứ bên trong là gì, trong lòng nhất thời hơi giật mình, bất ngờ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thiệu Khâm: “Anh có ý gì?”
Thiệu Khâm từ từ nhấp một ngụm cà phê: “Không nghĩ tới tôi vẫn còn giữ những thứ này sao?”
Hô hấp của Thiệu Trí tăng nhanh, lồng ngực cũng phập phòng dữ dội.
Thiệu Khâm lộ ra nụ cười khát máu tàn nhẫn, đôi mắt đen hung dữ nham hiểm nhìn về phía cậu ta: “Những việc trước đây cậu làm, mỗi việc đều là tôi cho người tới dọn dẹp. Cậu nghĩ rằng tôi sẽ ngu tới mức xóa sạch hết chứng cứ sao. Đối với người như cậu, tôi không lưu lại cho mình một đường lui, sớm muộn cũng sẽ bị cậu cắn ngược lại một cái.”
Thiệu Trí siết chặt tài liệu và hình ảnh trong tay, mu bàn tay nổi lên gân xanh: “Anh muốn như thế nào?”
Thiệu Khâm nhíu mày, giọng điệu không thèm để ý, nhưng trong nháy mắt vẻ mặt phủ lên một vẻ lạnh lùng và nghiêm túc, nói:”Cậu rất có thành kiến đối với việc tôi cưới Giản Tang Du sao?”
Thiệu Trí cắn chặt răng, yên lặng một hồi lâu mới hỏi: “Anh làm như vậy là vì hai mẹ con cô ta sao?”
“Cách bọn họ xa một chút.” Thiệu Khâm cũng yên lặng nhìn cậu ta, “Lần này là cảnh cáo, lần sau những thứ đồ này sẽ đưa thẳng cho cảnh sát.”
Mũi Thiệu Trí cất tiếng hừ khinh bỉ, thẳng thắn nhìn Thiệu Khâm đe dọa : “Đúng là anh đã động lòng rồi, chịu mang cái sừng lớn như vậy. Ngay cả đứa con không phải là của mình cũng đồng ý nhận nó. Người vợ đã bị mấy người đàn ông làm nhục, cũng coi như không có gì. Chỉ là anh à, em khuyên anh một câu, cái loại người như Giản Tang Du vừa nhìn đã biết không phải là loại người an phận thủ thường. Hôm qua ở cửa toilet, cô ta còn lôi kéo không rõ với một người đàn ông mặc áo choàng tắm. Anh cho rằng bọn họ chịu uất ức, từ lâu đã có người giúp hai mẹ con bọn họ rồi .”
Thiệu Khâm yên lặng nhìn cậu ta, mặt không hề biến đổi.
Thiệu Trí buông tay ra, bỏ những tài liệu kia vào cặp hồ sơ, khóe miệng mang theo nụ cười mỉa mai: “Không nghĩ tới anh lại vì một người đàn bà mà muốn đưa em vào tù. Giản Tang Du này thật không đơn giản, công phu trên giường chắc rất đặc biệt phải không? Phục vụ cho anh tận tâm như vậy.”
Con mắt sắc của Thiệu Khâm càng ngày càng nheo lại, cơ thể cũng gồng lên: “Biến, nhớ lời tôi nói…, cách xa bọn họ một chút.”
Thiệu Trí từ từ đứng lên, cà lơ phất phơ kẹp văn kiện ở khuỷu tay, cúi người yên lặng nhìn chăm chú vào Thiệu Khâm : “Anh, trước kia mặc dù em ghen tỵ với anh, nhưng em vẫn thật bội phục anh. Bởi vì bản tính đàn ông đặc biệt của anh, chưa bao giờ có thứ gì có thể uy hiếp anh được. Nhưng bây giờ anh. . . . . .”
Thiệu Trí chậc chậc ra tiếng, chê cười một câu: “Khắp người đều là yếu điểm.”
Thiệu Khâm nhướng đôi mắt u ám, môi mỏng khẽ mấp máy: “Thiệu Trí, cho nên tôi đã không quá tuyệt tình với cậu, không phải còn có cái gọi là tình nghĩa anh em. Tôi không muốn bà nội nhiều tuổi như vậy còn phải bận tâm vì cháu của mình. Tự cậu giải quyết cho tốt, đừng chọc giận tôi.”
Thiệu Trí cũng lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt anh, cuối cùng bưng cà phê lên uống một ngụm, sau đó khóe miệng cong cong: “Gặp lại anh sau, chúc anh và chị dâu tân hôn vui vẻ, vĩnh kết đồng tâm.”
Cho đến lúc Thiệu Trí biến mất, ánh mắt của Thiệu Khâm vẫn lạnh lẽo như cũ, không hề có chút độ ấm nào. Anh không biết hôm nay dễ dàng bỏ qua cho nó như vậy là đúng hay sai. Nhưng theo như lời Thiệu Trí nói, hiện tại cả người anh đều là nhược điểm.
Mặc dù Bà nội không phải là mẹ ruột của ba anh – Thiệu Chính Minh. Nhưng là từ lúc Thiệu Chính Minh còn rất nhỏ đã hét lòng chăm sóc cho ông. Tình cảm còn sâu sắc hơn mẹ con ruột thịt. Cho nên Thiệu Chính Minh mới có thể dễ dàng tha thứ cho Thiệu Chính Lâm lần nữa, cũng nhân nhượng ngay cả với Thiệu Trí con trai độc nhất của ông ta.
Thiệu Khâm không muốn làm lớn chuyện này, nếu như thật sự đưa Thiệu Trí vào tù, vợ chồng Thiệu Chính Lâm nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Một khi bà nội hỏi tới, chuyện Giản Tang Du sẽ bại lộ.
Bất kể kết quả cuối cùng như thế nào, Giản Tang Du đều bị xem như thủ phạm làm náo loạn Thiệu gia. Đừng nói Cố Dĩnh Chi sĩ diện, sợ là người hiền từ nhân ái nhất từ trước tới giờ là bà nội cũng sẽ có thành kiến với cô. Đến lúc đó bất kể Giản Tang Du có thể thành công gả vào Thiệu gia hay không, cuộc sống sau đó cũng sẽ không dễ chịu gì.
Hiện tại phần lớn thời gian của Thiệu Khâm vẫn phải sống trong doanh trại. Khi anh đủ lông đủ cánh, có thể bảo đảm lúc nào cũng sống bên cạnh mẹ con họ, mới là thời cơ tốt nhất để đối phó với Thiệu Trí.
***
Giản Tang Du nhìn đủ loại áo cưới rực rỡ, những chiếc váy trắng tinh như ngọc được treo trên móc áo, tâm tình tuôn trào lấy tay vuốt ve tỉ mỉ, hơi có chút hoa mắt.
Trình Nam ở bên cạnh làm bộ mặt hâm mộ cảm thán: “Thật là xinh đẹp, thì ra áo cưới có thể có nhiều loại như vậy.”
Giản Tang Du khổ sở nhìn cô: “Em thật không biết nên chọn như thế nào.”
Bàn tay nhỏ bé của Mạch Nha lôi kéo vạt áo áo cưới trên người mình khoa tay múa chân. Nghe cô nói như thế vội vàng ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng chói nói : “Mẹ mặc cái gì cũng xinh đẹp.”
Giản Tang Du bật cười, Trình Nam cũng cười bóp mặt của nó: “Đúng đó, ba không có ở đây chúng ta có thể tham khảo ý kiến của Mạch Nha chứ sao.”
Mạch Nha nghiêm túc gật đầu, tiểu đại nhân tựa như nghiêm túc nói: “Con là con trai của ba, ánh mắt cũng không tệ lắm đâu.”
Giản Tang Du và Trình Nam im lặng không nói gì cười nhẹ.
Nhân viên bên cạnh nhiệt tình giới thiệu với các cô: “Cái này như thế nào, xương quai xanh của Giản tiểu thư rất đẹp, có thể thử loại váy hở vai đuôi cá này xem.”
Giản Tang Du vừa nhìn cũng rất thích, đường cắt rất hoàn mỹ, cũng không quá lộ liễu, cũng phù hợp yêu cầu của Cố Dĩnh Chi “trang nhã đúng mực” , cô nói: “Vậy tôi thử cái này một chút.”
Giản Tang Du không biết phù dâu cho đám cưới hai người là ai, nghe nói là bạn gái Hà Tịch Thành. Vốn Giản Tang Du muốn tìm Trình Nam, nhưng là Trình Nam nói cô muốn chăm sóc Giản Đông Dục, cho nên ngày đó sẽ rất bận rộn.
Giản Tang Du suy nghĩ một chút, cũng đúng thôi, ngày hôn lễ có nhiều người rất hỗn tạp, cần Trình Nam giúp đỡ chăm sóc Giản Đông Dục và Mạch Nha thì tốt hơn.
Nhưng Giản Tang Du thử mấy bộ áo cưới cũng không thấy phù dâu tới, lại không biết cách liên lạc với cô ta thế nào. Hơn nữa Thiệu Khâm cũng không thấy đâu, cuối cùng dù đã thử rất nhiều nhưng vẫn không thấy chiếc nào hợp.
Giản Tang Du đành đi thử lễ phục, chiếc sườn xám màu đỏ làm cho dáng người của cô thêm phần hấp dẫn, Mạch Nha và Trình Nam ở bên cạnh cùng nhau khen ngợi: “Thật là đẹp.”
Tóc của cô chỉ vấn qua loa, mặt cũng không hề có son phấn, thoạt nhìn còn chưa đủ diễm lệ rực rỡ. Giản Tang Du cúi đầu nhìn qua nhìn lại, nhíu mày hỏi nhân viên: “Có phải cái này xẻ tà quá cao hay không——”
Nhân viên vội vàng khoát tay: “Cái nào cũng như vậy, chân của tiểu thư xinh đẹp thon thả, để lộ ra rất gợi cảm.”
Giản Tang Du buồn bực kéo kéo phần tà váy xẻ cao, như thế này không biết có bị Cố Dĩnh Chi đánh giá là quần áo bất nhã không nữa.
Thiệu Khâm vừa đi vào, đập vào mắt chính là thân hình Giản Tang Du khẽ cúi người, ngón tay trắng nõn phủ lên đôi chân thon dài, màu đỏ tươi của chiếc sườn xám càng tôn lên làn da của cô, làm cho cô trông thật quyến rũ. Chiếc váy bó sát tôn lên từng đường cong thân thể, phác họa rõ nét thân hình mảnh mai không thể nghi ngờ.
Anh đứng tại chỗ, thất thần trong giây lát…
Mạch Nha thấy anh trước tiên, chạy thật nhanh đến ôm lấy anh, tự hào hỏi anh “Ba ơi, mẹ đẹp không?”
Giản Tang Du hơi ngượng ngùng, quay đầu lại liếc nhìn Thiệu Khâm “… Bộ này không thích hợp lắm, em đi xem bộ khác.”
“Đợt chút xíu” Bỗng nhiên Thiệu Khâm mở miệng ngăn cản.
Giản Tang Du sửng sốt, Thiệu Khâm đi đến, gật đầu với nhân viên trong tiệm “Tự chúng tôi xem được rồi, làm phiền cô.”
Nhân viên áo cưới mỉm cười đáp lời “Có cần gì xin cứ gọi tôi, anh cứ xem từ từ.”
Giản Tang Du ngơ ngác, chờ khi nhân viên bỏ đi, Thiệu Khâm đưa tay khoác lên hông cô, đôi mắt sáng rỡ nhìn cô “Rất đẹp, anh thích lắm.”
Mặt Giản Tang Du càng đỏ hơn, như là đánh má hồng, vô cùng dịu dàng đáng yêu, nói líu ríu “Nhưng tà xẻ cao quá, mẹ anh không thích.”
Thiệu Khâm cau mày nhìn một vòng xung quanh, ghé sát tai cô nói nhỏ “Để anh xem.”
Giản Tang Du còn chưa kịp lên tiếng, hông đã bị anh kéo vào phòng thử đồ.
Trình Nam kinh hãi lần nữa: Làm như tôi và Mạch Nha là người vô hình vậy? Tại sao lại đói khát vậy chứ!
Miệng Mạch Nha vẫn còn ăn chocolate, hoàn toàn không thèm để ý đến việc ba mẹ ngăn nó ở ngoài để làm chuyện bất nhã, còn quan tâm hỏi Trình Nam “Dì ơi, dì muốn ăn chocolate không?”
————
Giản Tang Du bị Thiệu Khâm đè lên vách phòng thử đồ, kinh ngạc nhìn anh chằm chằm “Anh”
Ngón tay thon dài của Thiệu Khâm vuốt ve vị trí xẻ tà của sườn xám, lưu luyến không thôi ở đùi cô, hơi thở nóng bỏng phả lên cần cổ của cô “Bà xã, em mặc như vậy, anh nhịn không nỗi.”
Giản Tang Du cảm giác có vật cứng chạm vào bụng mình, còn bị nhẹ nhàng cọ xát, khước từ ngượng ngùng “Nhưng mà không thể ở chỗ này, anh biến thái, sao mà lúc nào cũng có thể…”
Thiệu Khâm cười sâu lắng, đôi mắt thăm thẳm đầy dục vọng, nhìn cô thật sâu “Bây giờ chúng ta đang ở lúc nồng nhiệt tân hôn, chỉ cần anh nghĩ đến việc chạm vào em là có thể cương cứng bất cứ lúc nào…”
Mặc dù Giản Tang Du biết rõ bản tính lưu manh của anh, nhưng vẫn bị lời nói trắng trợn của anh làm vô cùng ngượng ngùng, gương mặt nhanh chóng vùi vào ngực anh “Nhưng cũng đừng ở đây, sẽ bị nghe đó.”
“Anh sẽ nhẹ nhàng” Thiệu Khâm cúi đầu dịu dàng hôn lên gương mặt cô, đôi môi lướt đến môi mềm mại của cô, thì càng thêm say đắm, đầu lưỡi len vào khuấy đảo trong môi cô, nút lấy đầu lưỡi của cô.
Bộ ngực mềm mại của Giản Tang Du dán sát vào anh, nhấp nhô lên xuống.
Nhưng sườn xám bó sát từng đường nét, càng lộ rõ bộ ngực đẫy đà của cô hơn. Chỉ là như vậy thôi cũng đủ trêu chọc lồng ngực của Thiệu Khâm nóng lên.
Bàn tay của Thiệu Khâm sờ soạng thỏa mãn khắp đùi cô, rồi lại đưa tay kéo hai bên vạt áo trước như muốn xé rách nó ra.
Giản Tang Du sợ mất hồn, nắm lấy cổ áo mình thật chặt “Anh làm gì vậy, đây là tiệm áo cưới.”
Đôi mắt đen nhánh của Thiệu Khâm tối lại, nhẹ nhàng mút lấy bờ môi dưới của cô “Em mặc như vậy, làm cho anh muốn xé mở nó.”
Giản Tang Du lắc đầu, tại sao có cảm giác như bị ác bá ức hiếp vậy chứ.
Khóe môi Thiệu Khâm nhếch lên, nở nụ cười du côn, cúi đầu ngậm ngón tay đang giữ cô áo của cô vào miệng. Đầu lưỡi ấm áp cứ liếm từng ngón tay, tạo ra cảm giác tê dại dị thường làm cả người Giản Tang Du chấn động.
Thiệu Khâm thừa cơ hội cô đang mơ màng, hai tay ráng sức, giật hàng nút trên vạt áo trước của Giản Tang Du, những chiếc nút áo văng tung tóe, bộ ngực xinh đẹp của cô được phơi bày trong không khí.
Hai bầu ngực trắng noãn đang phập phồng, chỉ có đỉnh hồng bị giấu dưới miếng dán ngực, Thiệu Khâm nhìn sững sờ, đôi mắt cũng ửng đỏ.
Giản Tang Du lúng túng rút lại những ngón tay bị anh liếm, hai người dựa sát vào vách tường, khẽ nhắc nhở “Thiệu Khâm, bên ngoài có…”
Thiệu Khâm cúi đầu chận lấy đôi môi đỏ của cô, ngấu nghiến như hận không có thể lập tức ăn cô vào bụng.
Bàn tay anh bắt lấy bộ ngực cô, nhẹ nhàng vân vê yêu thương. Giản Tang Du hơi choáng váng, trừ cánh mũi khẽ phập phồng, đôi môi cũng cắn chặt không dám phát ra tiếng.
Ngón trỏ của Thiệu Khâm cũng thuận thế cởi miếng dán ngực ra, hai đỉnh hồng phấn cũng run rẩy bật ra theo, anh vân vê qua lại vài cái, đôi môi lại nhanh chóng dời xuống ngậm mút.
Giản Tang Du cúi đầu rên rĩ, vội vàng đưa tay che lại, đôi mắt to tròn cúi xuống nhìn người đàn ông đang miệt mài trước ngực mình, gương mặt cũng xấu hổ đỏ ửng cả lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.