Sắc Màu Ấm

Chương 53:




Thời gian nghỉ kết hôn của Thiệu Khâm rất ngắn, căn bản là hai người không hề có cơ hội đi nghỉ tuần trăng mật giống như những đôi vợ chồng khác. Giản Đông Dục rất đau lòng cho em gái, kiên trì giữ cô ở lại cho tới khi Thiệu Khâm trở về doanh trại mới cho cô chuyển về nhà.
Giản Tang Du biết anh trai đã có Trình Nam chăm sóc nên cũng không lo lắng nhiều, ngược lại là Mạch Nha. . . . . .
“Chúng ta thật không cần đón nó về sao?” Giản Tang Du nghĩ đến thái độ của Cố Dĩnh Chi và Thiệu Chính Minh tim liền đập nhanh. Mặc dù trước mặt người lạ Mạch Nha rất nghe lời, nhưng sống cùng nhau lâu, bản tính của nó cũng sẽ lộ rõ.
Cô rất lo lắng Cố Dĩnh Chi sẽ chịu không nổi.
Thiệu Khâm đang mặc quần áo, nghe thấy lời của cô từ từ xoay người, yên lặng mấy giây, nói: “Không bằng em gọi điện thoại cho Mạch Nha, xem nó có muốn về không.”
Giản Tang Du cảm thấy đáp án không thể nghi ngờ được chút nào, cho nên trực tiếp gọi điện cho Mạch Nha nói: “Con yêu, một lát nữa mẹ tới đón con nhé?” Mạch Nha dừng lại một chút, trả lời mơ hồ không rõ: “Không cần đâu.”
Giản Tang Du sửng sốt: “Tại sao?”
“Ông nội nói muốn đưa con đi câu cá.” Mạch Nha quay đầu lại nhìn Thiệu Chính Minh đang mỉm cười rất hiền từ, ánh mắt vui mừng híp lại, “Còn có thể ngồi thuyền nhỏ đó.”
Giản Tang Du không thể có ý kiến gì: “Con yêu, đừng quấn lấy ông nội, ông nội rất bận.”
Mạch Nha bực bội, trợn mắt giải thích: “Con đâu có quấn lấy ông, là ông nội nói muốn dẫn con đi, bọn con đang đi tới công viên ở gần đây, cả bà nội cũng cùng đi đó.”
Giản Tang Du trợn to mắt khó tin, nghiêng đầu nhìn Thiệu Khâm đang ngồi bên giường lẳng lặng nhìn mình, hơi bất ngờ: “Ba mẹ muốn dẫn Mạch Nha đi chơi ư?”
Thiệu Khâm yên lặng cười cười, nhận lấy điện thoại: “Con phải nghe lời ông nội bà nội, không được chạy lung tung.”
“Tuân lệnh.” Mạch Nha hướng về phía điện thoại thi hành kiểu chào theo đúng quy tắc của quân đội. Sau đó Thiệu Khâm mơ hồ nghe thấy tiếng cười trầm ấm của Thiệu Chính Minh truyền đến từ bên kia.
Giản Tang Du chờ anh cúp điện thoại xong, không kịp chờ đợi, vội hỏi: “. . . . . . Đã xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên ba mẹ lại đối xử tốt với Mạch Nha như vậy?”
Thiệu Khâm nhìn cô một hồi, nghiêng người hôn lên môi cô một cái: “Vì con trai anh rất đáng yêu mà.” Giản Tang Du vẫn cảm thấy là lạ, giống như qua một đêm mà vật đổi sao dời. Mặc dù Thiệu Chính Minh vẫn thích Mạch Nha, nhưng vẫn chưa tới mức độ cưng chiều như vậy, chứ đừng nói tới Cố Dĩnh Chi.
Lòng bàn tay khô ráo của Thiệu Khâm đặt sau gáy cô, nghiêm túc nhìn cô : “Chúng ta làm gì bây giờ? Chỉ còn lại 4 ngày nghỉ.”
Giản Tang Du cũng không biết nên làm gì, nhìn thẳng vào đôi mắt của Thiệu Khâm.
Khóe miệng Thiệu Khâm lộ ra một nụ cười, nhẹ nhàng đẩy cô ngã xuống nệm nói: “Thôi khỏi đi, chúng ta ở nhà làm bốn ngày.”
***
Bốn ngày qua rất nhanh, gần như hai người rất ít ra khỏi cửa, ngoại trừ một lần cùng tới siêu thị mua đồ, còn lại phần lớn thời gian còn lại đều dính lấy nhau. Thiệu Khâm vẫn mặc áo sơ mi trắng gọn gàng như thời niên thiếu, đứng trong phòng bếp làm bữa sáng cho cô.
Hơn nữa anh còn rất cưng chiều cô, khiến cho Giản Tang Du đỏ hết cả mặt, tim cũng đập nhiệt liệt.
Anh ôm cô đút cho cô ăn, ở trên người cô ngoại trừ chiếc áo sơ mi của anh ra cũng không mặc thêm gì cả, bên trong cũng trống không. Lúc Thiệu Khâm đút cho cô ăn sẽ cúi người xuống hôn cô, trong căn phòng chỉ còn lại cả vùng ánh sáng bao phủ lên người họ.
Thỉnh thoảng Thiệu Khâm sẽ vuốt ve toàn thân cô một lần, nhưng rất cố gắng kiềm chế, anh nhớ rõ thân thể của Giản Tang Du không giống trước đây, cô cứ an ổn ở bên cạnh anh như vậy cũng đã khiến anh rất thỏa mãn.
Đêm trước khi đi, Thiệu Khâm đón Mạch Nha về nhà, sau đó hai cha con cùng Giản Tang Du trở về nhà của Giản Đông Dục.
Lúc rời đi Mạch Nha rất không vui, ôm lấy cổ của Thiệu Chính Minh không ngừng an ủi: “Lúc rãnh cháu sẽ tới thăm ông, ông đừng đau lòng nhé.”
Thiệu Chính Minh nhìn thân thể mềm mại của cháu nội bị ôm đi, trong lòng có chút mất mác, đôi mắt sắc bén bực bội nhìn Thiệu Khâm chằm chằm : “Sao cha lại có cảm giác con giống con rễ tới nhà vậy.”
Giản Tang Du đứng bên cạnh rất lúng túng, Thiệu Khâm lạnh lùng nhìn cha anh một cái, thờ ơ nói: “Dù sao bình thường con cũng không ở nhà, chẳng bằng để cho cô ấy thêm thời gian chăm sóc cho anh cô ấy một chút.”
Thiệu Chính Minh hừ lạnh, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Mạch Nha.
Mặc dù trên mặt Cố Dĩnh Chi thản nhiên không tỏ vẻ gì, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên người Mạch Nha không dời đi, mấy lần muốn nói lại thôi, sau đó mới nói: “Nếu con quá bận rộn chăm sóc cho anh con thì cứ đem nó tới đây, mẹ sẽ chăm sóc cho, mẹ ….rất rãnh.”
Giản Tang Du vừa mừng vừa lo, nhưng đáy lòng lại mơ hồ có chút quái dị, gật đầu đáp: “Vâng, cám ơn mẹ.” Buổi tối Mạch Nha và Giản Đông Dục ngủ chung. Thiệu Khâm tắm xong đi vào thấy Giản Tang Du vẫn đang cau mày ngẩn người, vén chăn lên nằm bên cạnh cô, anh ôm người cô vào trong ngực: “Em đang nghĩ cái gì vậy?”
Giản Tang Du nhìn anh sợ sệt: “Có phải ba mẹ anh muốn có cháu cho nên mới đối xử tốt với Mạch Nha như vậy không? Nếu bọn họ thúc giục chúng ta có con thì sao?”
Thiệu Khâm yên lặng nhìn cô chăm chú, giơ tay vén những lọn tóc rối ra sau tai cô, cúi đầu hôn lên khuôn mặt lo lắng của Tang Du: “Không có việc gì, nếu như cha mẹ có hỏi, anh sẽ nói vấn đề là do anh.”
Trái tim Giản Tang Du chấn động, nắm chặt tay của anh : “Không được, không thể lừa gạt bọn họ. Bọn họ là cha mẹ của anh, cha mẹ yêu thương con cái là điều đáng quý trọng nhất.”
Thiệu Khâm chỉ thuận miệng nói, không nghĩ tới cô lại phản ứng mãnh liệt như vậy. Vì thế nắm tay của cô đặt lên môi hôn, ánh mắt nhìn cô sâu lắng : “Anh biết rồi, chúng ta cứ thử vài lần, biết đâu lại có thể có cơ hội.”
Giản Tang Du vừa định nói tiếp, Thiệu Khâm liền chặn môi cô lại, bắt đầu cởi áo ngủ trên người cô ra: “Hiện tại bắt đầu thử đi.”
Thiệu Khâm chỉ dạo đầu một chút, sau đó lại đi thẳng vào, Giản Tang Du còn chưa đủ ướt át, ẩn nhẫn chịu đựng.
Thiệu Khâm giữ lấy cặp mông mềm mại của cô, hăng hái chạy nước rút, lần sau lại sâu hơn lần trước.
Giản Tang Du hỏi vỡ vụn: “Có phải anh cũng muốn có con không?”
Thiệu Khâm yên lặng gắng sức xuyên qua vùng đất mềm mại của cô. Tất cả cáu kỉnh, lo lắng, đau lòng, đều hóa thành hành động nguyên thủy nhất. Vì chỉ có như vậy anh mới cảm giác mình sẽ không mất đi cô, làm sao cũng không thấy đủ, hận không thể nuốt cô vào bụng để cô lúc nào cũng ở bên cạnh anh.
***
Thiệu Khâm vừa đi, cuộc sống của Giản Tang Du lại trở lại yên bình như trước. Thiệu Khâm không cho phép cô tiếp tục làm trong vũ đoàn, Cố Dĩnh Chi cũng không thích vậy. Mỗi ngày Giản Tang Du đều đi cùng Giản Đông Dục tới bệnh viện làm vật lý trị liệu, vị bác sĩ họ Đỗ kia sau khi tham gia nghiên cứu xong đã trở về Mỹ, Trình Nam nói anh ta chuẩn bị trở về nước phát triển, cho nên đại khái sau nửa tháng nữa sẽ quay lại, đến lúc đó sẽ bố trí phẫu thuật cho Giản Đông Dục.
Giản Tang Du vô cùng vui vẻ, cuộc sống vốn mờ mịt toàn một màu xám, trong khoảnh khắc như có một vị thần hộ mệnh che chở, luôn đem đến những chuyện tốt, ngoại trừ một chuyện.
Đó chính là chân tướng năm đó, cô vẫn không hề có chút đầu mối nào.
Ngược lại Thiệu Trí đã an phận rất nhiều, Giản Tang Du không ở lại Thiệu gia, cho nên cũng không có cơ hội giao tiếp với cậu ta. Dù Giản Tang Du muốn tra ra chân tướng cũng không muốn liên thủ với Thiệu Trí, càng sẽ không ngu ngốc muốn bắt đầu từ chỗ cậu ta.
Nhưng có một người, có lẽ sẽ có thể giúp được cô .
“Mình cũng không nhớ rõ lắm. . . . . .” Tuyền Ti nhăn mày nhìn đài phun nước phía xa, miệng cắn ống hút, “Chỉ nhớ một đoạn ký ức nhỏ rất mơ hồ, có lúc không biết là hiện thực hay chỉ là phán đoán của mình.”
Giản Tang Du vội vàng khích lệ cô : “Không sao, cậu hãy suy nghĩ cẩn thận một chút, dù là phán đoán cũng cứ nói cho mình biết, điều này rất quan trọng với mình.”
Tuyền Ti khẽ quay mặt qua, yên lặng nhìn cô : “Nếu như là chuyện không vui, quên đi cũng không có gì là không tốt cả.”
Giản Tang Du không biết cô ấy đang cảm thán cho mình, hay đang khuyên nhủ cô ấy nữa. Nhưng những chuyện trải qua của mỗi người không giống nhau, tự nhiên đối với quan niệm trong mọi chuyện cũng khác nhau.
Đôi mắt Giản Tang Du nhìn thẳng về phía trước, khổ sở nhếch môi nói: “Những thứ oán niệm trước kia, mình cũng sắp không phân biệt được nữa rồi. Trong 6 năm này nó đã cắm sâu vào lòng mình, dù muốn buông xuôi cũng không được. Nhưng mà mình có quyền biết rõ chân tướng sự thật, cái cảm giác sự thật bị che giấu đó thật kinh khủng, mình không biết mọi chuyện bắt đầu từ đâu, không biết mình đã đắc tội với ai, nên cũng không biết nên hận ai.”
“Cả người giống như con rối, cảm giác tệ hết biết.” Tuyền Ti chợt bình tĩnh nói tiếp.
Giản Tang Du sửng sốt, sau đó cười cười: “Chính là như vậy, không biết vì sao vẫn còn sống.”
Tuyền Ti như có điều suy nghĩ liếc nhìn cô một cái: ” Tình yêu của cậu thế nào rồi? Cậu có yêu ông xã mình không, còn có đứa nhỏ đáng yêu như thế, những thứ này cũng không thể trở thành dũng khí cho cậu sống tiếp sao?”
Bàn tay cầm ly cà phê của Giản Tang Du khẽ run lên, lông mi không ngừng lay động: “Mình không thể. . . . . .Lúc mình hạnh phúc, nhìn chân anh trai, nhìn bài vị của cha mẹ, mình cảm thấy rất xấu hổ, xấu hổ vì chỉ có mình có hạnh phúc.”
Tuyền Ti khẽ thở dài, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra mấy phần đồng tình: “Mình biết rồi. Mình sẽ cố gắng giúp cậu. Mình sẽ kiếm bác sĩ tìm hiểu một chút, hy vọng có thể giúp cậu một tay.”
Giản Tang Du cảm kích ngẩng đầu lên, mỉm cười với cô : “Cám ơn cậu.”
Tuyền Ti nhún vai một cái, bỗng nhiên thò tay cầm lấy mu bàn tay hơi lạnh của cô, ân cần nói: “Hi vọng chân tướng này có thể giúp bạn, mà không phải hại bạn.”
Giản Tang Du ngớ ra, loại khả năng này. . . . . . Tồn tại sao? Làm sao cô có thể khổ sở vì tìm ra chân tướng, tìm được tên kia, cô nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn, nhất định phải cho Giản gia một công đạo!
***
Hai ngày nay Thiệu Khâm luôn cảm thấy không yên lòng, lúc tập luyện mắc phải rất nhiều sai lầm, bị Kiều Nghị gọi vào dạy dỗ một trận: “Vừa mới lấy vợ, thì phải thể hiện chút tinh thần chứ, nếu không tôi sẽ điều cậu tới vùng nông thôn để cho cậu một năm cũng không gặp được vợ mình!”
Thiệu Khâm hung hăng trừng mắt nhìn anh ta, giọng nói lại mềm mỏng xuống: “Đúng là tinh thần của tôi không yên.”
Mắt Kiều Nghị trợn trừng: “Cậu cho rằng mình là thần côn? Lại vẫn tin cái này.”
Thiệu Khâm cũng biết là mình quá khẩn trương, chưa nói rõ được chân tướng sự việc nên cả ngày mới suy nghĩ lung tung, càng ngày càng giống mấy mụ đàn bà.
Thiệu Khâm cao lớn đứng trước mặt Kiều Nghị, nói bảo đảm: “Tôi sẽ chú ý điều chỉnh.”
Kiều Nghị vỗ vỗ bờ vai của anh : “Mới cưới mà, tôi hiểu, buổi tối nhớ gọi điện cho vợ là được.”
Ai biết buổi tối Thiệu Khâm còn chưa kịp gọi điện thoại cho Giản Tang Du, điện thoại của Hà Tịch Thành đã gọi tới, vô cùng lo lắng : “Tôi nói này, cậu hãy nhanh chóng suy nghĩ biện pháp đi, gần đây vợ của cậu hay gặp Tuyền Ti, tôi đã dò hỏi Tuyền Ti nhưng cô ấy không nói gì cả, nhưng tôi biết cô ấy hẹn bác sĩ tâm lý, tám phần chính là vì chuyện năm đó.”
Bàn tay nắm chặt điện thoại của Thiệu Khâm bỗng dưng cứng đờ, giọng nói cũng bất an: “Cô ấy đã biết rồi sao?”
Hà Tịch Thành im lặng giải thích: “Vẫn chưa biết đâu, sao cậu lại khẩn trương như vậy, không phải là tôi đang gọi điện thông báo trước cho cậu một tiếng sao. Cậu yên tâm, hai ngày tới tôi sẽ mang Mèo Hoang ra nước ngoài, để Giản Tang Du không tìm được cô ấy. Nhưng cậu phải biết rõ, Giản Tang Du đối với chuyện này rất cố chấp, sớm muộn gì cũng phải tìm ra biện pháp khác.”
Đầu óc hỗn loạn Thiệu Khâm vô cùng, cũng không biết nói gì.
Hà Tịch Thành lại dặn dò anh : “Cậu hãy suy nghĩ biện pháp trước đi, đợi cậu về đây rồi nói tiếp. Giờ nói trong điện thoại sợ cô ấy chạy ra nghe được? Còn nữa, Thiệu Trí đang tìm hai tên lưu manh năm đó, tôi đã bỏ ra rất nhiều công sức nhưng cũng không tìm thấy hai tên này. Hi vọng không bị Thiệu Trí tìm thấy chúng trước, nếu không chuyện này không có cách giữ bí mật nữa đâu.”
Cổ họng Thiệu Khâm căng lên, nói khàn khàn: “Tôi biết rõ rồi.”
Cúp điện thoại, anh đờ đẫn đứng trước bàn làm việc, chuyện này đáng nhẽ không nên tới nông nỗi này, nhưng là. . . . . . Bọn họ mới vừa kết hôn, nếu Giản Tang Du biết chuyện này, cô có thể sẽ rời xa anh không?
Giờ phút này Thiệu Khâm mới phát hiện, bất luận bình thường Giản Tang Du ngoan ngoãn bao nhiêu, cho đến lúc này anh cũng không hề lo lắng, nắm chặt quả đấm, gương mặt lạnh lùng của anh rét run.
Bên này Giản Tang Du đang nóng giận vì sự mất tích của Tuyền Ti, thì Kiều Nghị lại gọi điện thoại tới nói Thiệu Khâm đã xảy ra chuyện

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.