Sắc Màu Ấm

Chương 55:




Thiệu Khâm thấy lâu rồi mà Giản Tang Du vẫn chưa trở lại, đồng thời kinh ngạc phát hiện _ Thiệu Trí cũng không thấy đâu. Trong nhất thời, anh có linh cảm xấu, vẻ mặt căng thẳng chống mép giường muốn đứng dậy.
Sắc mặt Thiệu Chính Minh sa sầm: “Đi tới đi lui làm cái gì?”
Thiệu Khâm nhíu lông mày, ánh mắt xuyên qua khe cửa mở hờ, nhìn ra hành lang.
Giản Tang Du vừa đẩy cửa bước vào thì bắt gặp ánh mắt lo lắng của anh: “Sao đi lâu quá vậy?”
Giản Tang Du nhìn thẳng vào mắt của anh trong giây lát, khóe môi khẽ mấp máy: “Ở đó đông người.”
Sau đó, Thiệu Trí đi vào, vẻ mặt tự nhiên, Thiệu Khâm nhìn chằm chằm vào cậu ta xem xét kỹ lưỡng, nhưng không nhìn ra được biểu hiện kỳ lạ gì. Giản Tang Du vẫn yên tĩnh đứng bên bàn rót trà, làn mi dày hoàn toàn che khuất những biểu hiện trong mắt cô, xem ra vẫn tự nhiên bình thường.
Mấy người Thiệu Chính Minh ngồi một hồi rồi đi, trong lòng Thiệu Khâm chỉ muốn một mình vợ mình ở lại để có cơ hội nói hết sự thật ra, vì vậy giao Mạch Nha cho Cố Dĩnh Chi dẫn về.
Đợi cửa phòng khép lại, Thiệu Khâm giơ tay kéo người nào đó vào trong lòng, Giản Tang Du hơi giãy giụa: “Coi chừng cái chân.”
Thiệu Khâm hoàn toàn không quan tâm, chỉ nhìn cô chăm chú: “Nằm xuống đây với anh.”
Giản Tang Du ngước mắt nhìn anh, Thiệu Khâm cảm thấy trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt của cô thật xa cách, tuyệt không phải ánh mắt chứa đầy tình cảm nhìn anh mỗi ngày, tim anh nhảy lên thình thịch.
Giây tiếp theo, Giản Tang Du ngoan ngoãn cởi giày, lên giường nằm sát vào ngực anh.
Thiệu Khâm ôm cô vào ngực, cằm tựa trên đỉnh đầu mềm mại của cô, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Từ nay về sau đừng rời khỏi tầm mắt của anh quá mừơi phút, anh sẽ rất lo lắng.”
“Tại sao?” Đôi mắt Giản Tang Du đen tuyền long lanh trong suốt, dường như muốn nhìn thấu vào tim của anh.
Thiệu Khâm vô ý tránh đi: “Anh muốn nhìn thấy em từng giây từng phút.”
Giản Tang Du im lặng , trong phút chốc, hai người không ai nói gì nữa.
Thiệu Khâm lưỡng lự không biết phải nói như thế nào, trước lúc Giản Tang Du đến, anh đã chuẩn bị tốt trong đầu. Nhưng khi nhìn thấy Giản Tang Du đột nhiên cảm thấy có điều không ổn, trong lòng đắn đo, cân nhắc vô số lần, vẫn cảm thấy khả năng không được tha thứ rất lớn.
Hơi thở của Giản Tang Du mỏng manh thanh khiết, nhè nhẹ phả trên xương quai xanh của anh. Bàn tay thô ráp vuốt lên mái tóc dài đen nhánh của cô, định cúi đầu xuống hôn cô thì đột nhiên Giản Tang Du ngước mắt lên lần nữa: “Thiệu Khâm, chị Tiểu Nam muốn đưa anh của em ra nước ngoài điều trị, em muốn giao Mạch Nha cho họ.”
Trong phút chốc, đôi mắt Thiệu Khâm trở nên lạnh lẽo, tỏa ra khí thế sắc bén: “Tại sao? Mạch Nha còn nhỏ như vậy, sao em đưa ra quyết định tàn nhẫn như vậy!”
Giản Tang Du bình tĩnh nhìn anh, nơi khóe miệng thoáng hiện ý cười: “Anh làm gì mà nóng giận dữ vậy.”
Thiệu Khâm ý thức được mình vừa nặng lời, đè nén cơn giận xuống, kiên nhẫn nói: “Mạch Nha chỉ mới năm tuổi thôi, rời xa cha mẹ sẽ rất cô đơn, mái ấm gia đình tuổi thơ rất quang trọng đối với một đứa bé.”
Giản Tang Du dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh, Thiệu Khâm cau mày: “Tại sao lại nhìn anh như vậy?”
Giản Tang Du từ từ nhìn xuống, gương mặt áp lên ngực của anh, giọng nói buồn bã: “Có vẻ như anh rất thích Mạch Nha, nằm ngoài dự đoán của em.”
Mặt mày Thiệu Khâm dần chuyển qua dịu dàng, ôm thân thể mềm mại của cô vào trong ngực: “Dĩ nhiên là anh thích nó rồi, nó cũng là một phần thân thể của em mà, đương nhiên cũng trở thành thứ quan trọng nhất đối với anh.”
Giản Tang Du lạnh lùng lắng nghe, dần dần khép mắt lại.
***
Trong lúc Thiệu Khâm nằm viện đều do Giản Tang Du chăm sóc tận tâm, tận lực. Nhưng mà Thiệu Khâm phát hiện dường như cô càng ngày càng ít nói, buồn bã. Cô vốn đã là một người ít nói, một ngày nói không đến mười câu cũng là do anh chủ động trêu chọc cô.
Thiệu Khâm đã hỏi qua nhiều lần, trong lòng nghi ngờ có phải cô đã biết được cái gì rồi không. Nhưng nghĩ lại, Giản Tang Du là một người đơn thuần, chắc chắn không biết được sự thật đang bị che giấu, nếu không cô đã cắt đứt quan hệ với anh ngay lập tức rồi.
Nghĩ đến đây, Thiệu Khâm bắt đầu lo lắng, Giản Tang Du mới đối xử lạnh nhạt với anh một chút anh đã chịu không nổi, thì đừng nói đến cô hoàn toàn rời khỏi anh. Anh phiền não muốn giết chết Hà Tịch Thành, nhưng nghĩ đến nguyên gây ra là bởi vì anh, lại thấy thất bại, hận không thể tự giết chết mình.
Tâm tình rối rắm, mâu thuẫn, cuối cùng cũng nhịn đến khi xuất viện.
Trời vừa vào đông cứ âm u, buồn buồn, dường như có lượng mưa nặng nề bị đè nén trong đó cũng làm cho lòng người cũng bị ức chế theo. Giản Tang Du đưa Thiệu Khâm về căn nhà mà anh thuê lúc trước.
Thiệu Khâm nghi ngờ hỏi: “Tại sao không về nhà?”
Chữ “nhà” trong miệng anh đương nhiên là căn nhà cũ kỹ, ọp ẹp của Giản Tang Du mà lúc trước bọn họ đã thương lượng với nhau sẽ ở đó. Nơi đó có bà xã của anh và con trai của anh, cho dù nó có đổ nát hơn nữa thì anh vẫn cảm thấy nó ấm áp.
Giản Tang Du lạnh nhạt thu hồi ánh mắt từ cửa sổ vào, mỉm cười nhìn anh một cái: “Ở đó không có thang máy, đưa anh lên lầu rất bất tiện, mà em không đỡ anh nổi, anh của em càng không tiện.”
Thiệu Khâm đã quên điều này đi, cười ôm sát vợ vào lòng, không kiên dè người tài xế ngồi phía trước một chút nào, đưa thẳng đầu lưỡi vào trong miệng Giản Tang Du, liếm khoang miệng ấm áp của cô, ngậm cái lưỡi mềm mại của cô, mút thật chặt.
Trong mắt Giản Tang Du không hiện lên một chút tình cảm nào, mặc cho anh tùy ý hôn hít, vuốt ve.
Thiệu Khâm thả cô ra, lúc nhìn cô chỉ thấy dáng điệu e thẹn, cả mặt đỏ bừng cũng giống như lúc bình thường không có gì khác lạ. Thiệu Khâm khẽ nheo mắt lại, gần đây cảm giác trong lòng thấy bất an, ghé sát vào tai cô thở ra hơi nóng: “ Về nhà làm chuyện yêu thương, em ở phía trên.”
Giản Tang Du không nói gì chỉ nhếch đôi môi đẹp gợi lên ý cười nhạt, đôi mắt híp cong giống như trăng non.
“Thiệu Khâm.” Đột nhiên Giản Tang Du quay qua quàng lấy cổ của anh, chủ động dâng lên nụ hôn cho anh, môi lưỡi dây dưa một hồi cô mới nói: “Chúng ta đi mua một cái nhà nữa đi, anh nói rất đúng, Mạch Nha còn nhỏ như vậy hoàn cảnh gia đình đối với rất quan trọng, mà hoàn cảnh của nhà mà chúng ta đang ở quá phức tạp.”
Thiệu Khâm không hề suy xét chút nào, nắm chiếc cằm của cô, nhìn cô thật sâu: “Em thích chỗ nào thì tự mình chọn đi, xong rồi chỉ cần nói với anh một tiếng là được rồi.”
Giản Tang Du cười rạng rỡ, đôi môi đỏ tươi bóng loáng, mịn màng: “Em đã chọn xong rồi, lúc trước đã thích căn nhà đó, anh chỉ cần ký vào là xong.”
Thiệu Khâm không suy nghĩ gì nhiều, theo khóe miệng hơi khẽ mở, tiến quân thần tốc, tiếp tục hôn cô thật sâu: “Hôm nay em giống như đặc biệt nhiệt tình, phía dưới đã có phản ứng rồi.”
Giản Tang Du ngã lên ghế nệm chật hẹp, cô thấy xấu hổ khi phát hiện ra phản ứng của mình đối với Thiệu Khâm càng ngày càng mãnh liệt. Bất kể là thân thể hay là về tình cảm cũng vậy, dường như cô đã hoàn toàn quen thuộc với người đàn ông này.
Nhưng mà, cô sẽ không như vậy nữa.
Mạch Nha là sinh mạng của cô, cô không thể mất nó.
***
Tài xế nhà họ Thiệu đưa hai người đến dưới lầu, giúp đỡ Thiệu Khâm lên xe lăn, rồi lái xe trở về nhà họ Thhiệu đón Mạch Nha.
Thật ra thì Thiệu Khâm đã nghỉ ngơi, tịnh dưỡng tốt lắm rồi, có thể chống gậy đứng lên được, nhưng bác sĩ dặn dò anh không được làm việc nặng nhọc, lúc đó anh chỉ nóng lòng muốn tìm cớ trở về để gặp Giản Tang Du, không ngờ lại gặp sự cố, sơ ý bị té bị gãy chân ở doanh trại.
“Khéo quá thành vụn” nhưng mà buôn bán cũng có lợi lộc không ít, Thiệu Khâm cảm nhận rõ ràng vợ của anh đã đối xử dịu dàng với anh hơn rồi.
Vào trong nhà, Giản Tang Du chuẩn bị khăn lông ướt cho Thiệu Khâm lau mặt, Thiệu Khâm lại nắm chặt tay của cô không chịu buông ra, trong đáy mắt anh ẩn ẩn thú tính: “Vào phòng hay là ở tại chỗ này?”
Giản Tang Du vẫn còn đứng đó, Thiệu Khâm dự định sẽ dụ dỗ vợ mình, ai ngờ cô khẽ khom người xuống , chống lên tay vịn của xe lăn cắn cắn vành tai của anh, giọng nói trêu chọc nỉ non: “Chờ em một chút.”
Yết hầu của Thiệu Khâm lay động, trong mắt tràn đầy lo sợ khi được yêu thương.
Giản Tang Du đi ra từ phòng ngủ, trong tay cầm theo một xấp giấy tờ, Thiệu Khâm nhìn thoáng qua nhíu mày lại: “Cái gì vậy?”
“Hợp đồng mua nhà.” Cô ngồi xổm người xuống đối diện trước mặt anh, đặt một xấp giấy tờ vào trong tay của anh: “Ký đi, chứ để loay hoay lại quên mất.”
Thiệu Khâm cũng không thèm nhìn đến, định ném nó lên bàn trà, đưa tay bắt lấy cổ tay cô: “Làm chuyện đại sự trước đã.”
Giản Tang Du không thuận theo, chu miệng lên không vui, cầm lên giấy rầu rĩ: “Có phải anh chỉ hứng thú với thân thể của em thôi, ngoài ra không còn nghĩ gì đến chuyện khác nữa phải không?”
Thiệu Khâm nghĩ thầm ‘anh cũng vì yêu em nên mới muốn làm chuyện đó với em, không yêu thì cần quái gì.’
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt không vui của vợ, anh phải đè dục vọng biến thành sói, nhìn kỹ giấy tờ: “ Em đã xem qua rồi sao?”
Giản Tang Du nhìn ngón tay thon dài của anh lật từng tờ, từng tờ qua, căng thẳng nuốt nước miếng, hạ quyết tâm, đưa tay cầm lấy bộ phận đang cương cứng ở giữa đùi của anh.
Thiệu Khâm ngẩn ra, nhìn cô bằng cặp mắt sâu thăm thẳm.
Mặt Giản Tang Du nóng hổi, từ từ cởi dây thắt lưng của anh, mới vừa kéo cái quần tam giác thì vật lửa nóng to lớn kia bật ra ngoài, rất dữ tợn và đáng sợ, thẳng tắp nhìn về phía cô.
Giản Tang Du đè xuống cảm giác chua xót trong dạ dày, lòng bàn tay bao trùm nhẹ nhàng lên vật đó.
Thiệu Khâm rên lên một tiếng, nắm chặt giấy tờ hồ sơ còn đang cầm trong tay, trong đáy mắt càng thêm sâu thẳm.
Những ngón tay Giản Tang Du lên xuống dọc theo nó, cúi người xuống gần nó, ghé sát vào đùi của anh liếc nhìn anh: “Ký nhanh một chút, em đang đợi anh nè.”
Thiệu Khâm nhìn gương mặt nhỏ nhắn nõn nà, đôi môi đỏ thắm gần sát bảo bối của mình, chỉ cần anh hơi ráng sức là có thể đưa vào miệng của cô rồi.
Anh nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn: “Em không còn kháng cự nữa hả?”
“Ừ.” Giản Tang Du trả lời một tiếng, vuốt vuốt vật cương cứng kia, vuốt ve nó lên xuống tỉ mỉ, đôi môi đỏ thắm, mềm mại gần như hôn lên nó, đầu lưỡi nho nhỏ vươn ra một chút, luống cuống nhìn Thiệu Khâm: “Lỡ như em sơ ý làm không tốt, răng làm anh đau thì sao?”
Tim Thiệu Khâm như muốn tan chảy, mẹ kiếp, đây là sự thật chứ không phải nằm mơ sao?
Giản Tang Du cầm cây bút trên bàn đưa cho anh, nhìn anh mong đợi: “Anh ký xong đi rồi dạy cho em.”
Thiệu Khâm cầm cây bút run run, cúi xuống ký nhanh tên của mình lên.
“Ở phía sau còn nữa.” Giản Tang Du nhẹ nhàng nhắc nhở, Thiệu Khâm đang định ký phần sau thì chuông cửa lại vang lên.
Giản Tang Du nhíu mày lại, không hề nhúc nhích, cứ nhìn Thiệu Khâm: “Anh ký tên trước đi.”
Chuông cửa cứ vang lên liên tục, Giản Tang Du vẫn khăng khăng theo dõi anh. Rốt cuộc Thiệu Khâm cảm giác có điều gì đó không đúng, đầu ngọn bút từ từ nghiêng qua, ánh mắt lạnh dần: “Đi mở cửa .”
Vẻ mặt Giản Tang Du lo lắng, cười miễn cưỡng: “Anh ký xong đi, sẵn em đem dẹp luôn.”
Thiệu Khâm lập tức bỏ bút xuống, nhưng không có can đảm nhìn xem trong xấp giấy tờ thật ra là cái gì. Hai người nhìn nhau không ai dám đánh vỡ sự giằng co này, cho đến khi giọng nói của Mạch Nha ở ngoài cửa vang lên cùng tiếng gõ: “Ba, mẹ, mau mở cửa!”
Khóe môi Giản Tang Du khẽ mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn đứng dậy đi mở cửa.
Thiệu Khâm nhanh chóng sửa lại quần áo cho chỉnh tề, bàn tay run rẩy, mở ra trang kế tiếp trong hợp đồng mua nhà mà mình vừa ký xong, một hàng chữ lớn suýt chút nữa đã đâm mắt anh đau đớn _ Đơn thỏa thuận ly hôn.
Cả người Thiệu Khâm sững sờ, cố ép mình xem tiếp, từng con chữ anh quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn nữa, nhưng nhìn như thế nào cũng không hiểu. Ngay ca ba chữ “Giản Tang Du” nho nhỏ kia cũng làm cho anh cảm thấy xa lạ, không phân biệt được.
Chỉ một giây sai lầm nữa thôi thì anh đã ký rồi.
Thiệu Khâm không thể tưởng tượng nổi, ngước lên nhìn Giản Tang Du đang nắm tay Mạch Nha đi tới. Đôi mắt u ám của anh trong nháy mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ, giận dữ và vẻ không thể tin, người phụ nữ này….. Thật độc ác.
“Đây là cái gì?” Thiệu Khâm vung vật trong tay lên, tiếng nói kinh người, nhưng chỉ có mình anh biết, tim của anh đang thít chặt suýt nữa thở không được.
Mạch Nha bị Giản Tang Du đang nắm tay run lên, dường như bị Thiệu Khâm đáng sợ như vậy hù dọa, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn kinh hoảng lên nhìn ba mẹ.
Giản Tang Du thản nhiên nhìn anh, thật ra những đợt sóng lòng đã cuồn cuộn ngất trời, nhưng trên mặt lại lĩnh lặng như nước: “Như anh đã thấy, đơn thỏa thuận ly hôn, ngoại trừ con ra em không cần gì cả.”
Tất cả sự tức giận của Thiệu Khâm dồn hết vào lòng bàn tay, trong mắt long lên sồng sộc, mất hết lý trí, quăng mạnh hết giấy tờ ra ngoài: “Ly hôn? Em đừng nằm mơ!”
Trang giấy trắng như những hoa tuyết nhẹ nhàng bay lượn xung quanh hai người, như một dòng xoáy không tiếng động, cuối cùng gần như yên lặng.
Trong phòng yên tĩnh không có một tiếng động nhỏ nào, chỉ có tiếng thở nặng nề bị đè nén của Thiệu Khâm.
Hai mắt anh đỏ bừng nhìn Giản Tang Du chằm chằm, nói gằn từng chữ: “Anh sẽ không ly hôn, con là của anh, em cũng là của anh. Anh sẽ không để cho mẹ con em có cơ hội bỏ đi.”
Anh không dám nghĩ Giản Tang Du lại đối xử với anh như vậy, nhất định cô đã biết hết rồi. Nhưng tại sao không dùng cách khác? Đừng….. tàn nhẫn như vậy, khiến cho anh khổ sở chịu không nổi.
Tất cả kiêu ngạo và tình cảm sâu nặng của anh đặt hết vào người phụ nữ này nhưng lại không đáng một xu.
Thiệu Khâm cảm thấy cả người rét run, anh chống tay lên xe lăn đứng dậy, cảm giác đau nhức ở chân truyền đến để anh có một chút lý trí.Anh nhìn Giản Tang Du thật sâu, giọng nói trầm xuống: “Tang Du, chúng ta nói chuyện lại một chút. Anh….. Anh tình nguyện đền bù cho em, anh yêu em và con lắm.”
Giản Tang Du nhìn anh lạnh lùng, giọng nói càng không có ấm áp gì: “Không cần, nếu anh tức giận là vì vừa rồi em lừa dối anh thì không cần thiết. Lời cầu hôn của anh cũng không có quang minh chính đại, chúng ta cũng giống vậy thôi.”
Con ngươi đen nhánh của Thiệu Khâm co rút, người phụ nữ trước mắt này là Giản Tang Du, là người mà mình quen biết sao?
Giản Tang Du siết chặt bàn tay nhỏ bé mềm yếu của Mạch Nha, đáy lòng cố định hơn: “Nếu sự việc đã đến nước này rồi, vậy thì không còn gì để che dấu. Bất kể Mạch Nha có phải là con của anh hay không, cũng không quan trọng. Bởi vì Mạch Nha chỉ là con của một mình em. Cho dù có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ không rời khỏi nó.”
Trái tim Thiệu Khâm căng thẳng, bật cười, nói: “Em nghĩ rằng….. Anh muốn giành con với em sao?”
Giản Tang Du hơi nhếch khóe môi, lạnh nhạt thừa nhận.
Thiệu Khâm chết lặng vì tức giận, ngón tay nắm chặt dựa lưng của xe lăn cũng trắng bệch rõ khớp xương, gân xanh nhảy thình thịch trên trán, anh hơi quay mặt đi, không dám nhìn những biểu hiện lạnh lùng đến thấu xương của cô.
“Giản Tang Du, tình yêu của anh đối với em đúng là không đáng một đồng. Cho dù anh có móc cả trái tim ra cho em, thì em cũng không ngoảnh lại nhìn.”
Bóng lưng Thiệu Khâm cao lớn thẳng tắp, giấu đi khuôn mặt trong bóng tối, chịu đau đến tái xanh, trên trán bịn rịn mồ hôi vì vết thương ở chân.
Anh cố nén đau nhức, từ từ nói: “Chuyện năm đó, anh biết em không thể nào chấp nhận. Dù có đền bù thế nào cũng không thể thay đổi được bi kịch đó. Anh không thể nói ra với em, thậm chí tự mình quyết định dùng hôn nhân để trói chặt em. Tất cả chỉ vì…… Anh yêu em. Cho dù em không cần nhưng anh vẫn yêu em. Anh không muốn mất em và con. Anh muốn sống chung với hai mẹ con em, chăm sóc bọn em, bảo vệ em và con trai. Cho dù em phán anh phải thi hành án bao lâu, anh cũng chấp nhận, chỉ cần em đừng ly hôn với anh, để anh còn có thể đựơc nhìn thấy mẹ con em.”
Lúc Thiệu Khâm nói những lời này giọng nói khàn khàn, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không có nhìn đến hai mẹ con bọn họ. Thế nhưng những lời nói đó giống như có ma lực, cắt trái tim đã ngụy trang cứng rắn của cô ra thành từng mảnh vụn, đau đến trước mắt cô cũng hoa cả lên.
Giản Tang Du ngẫng đầu nuốt xuống chua xót không biết phát sinh từ đâu, cổ họng nghẹn ngào.
Thiệu Khâm xoay lại nhìn cô mong đợi: “Bà xã, cầu xin em, đừng ly hôn với anh, anh không thể xa em và Mạch Nha được.”
Giản Tang Du nắm chặt quả đấm, móng tay cắm sâu vào trong thịt non ở lòng bàn tay, từng cơn đau đớn kịch liệt nhắc nhở cô không được tin anh nữa, không thể mềm lòng được.
Đây là kẻ thù của cô, là thủ phạm hại cô tan nhà nát cửa.
Giản Tang Du tràn đầy tức giận nhìn anh chằm chằm, giọng nói tàn nhẫn: “Thiệu Khâm, anh cảm thấy có khả năng này sao? Đừng nói yêu đương gì với em, anh tự hỏi lại mình đi, anh biết yêu là sao ư? Anh sử dụng lý do chính đáng, nhưng đơn giản là có ý định giam cầm em. Áy náy tự trách bản thân, anh dùng nhiều cách để chuộc tội với em. Vậy anh có nghĩ tới em chưa? Em sẽ chịu gả cho thủ phạm cưỡng bức em, khiến cuộc sống của em lệch khỏi quỹ đạo sao?”
Thiệu Khâm bị hận ý trong mắt cô làm sững người, bước chân không vững lùi về sau một bước, khuôn mặt nhìn cô đau thương.
Hốc mắt Giản Tang Du càng ngày càng đỏ, ngực đau như bị vạn mũi tên bắn xuyên tim.
Mạch Nha dè dặt cẩn thận nắm chặt tay Giản Tang Du, ánh mắt bàng hoàng dao động giữa ba và mẹ, cuối cùng sợ quá khóc ra thành tiếng, giọt nước mắt rơi lả chả trên sàn nhà: “Ba mẹ đừng gây gỗ, Mạch Nha muốn thấy hai người vui vẻ, đừng cãi vả ầm ĩ….”
Trong lòng Thiệu Khâm càng đau thương hơn, chống mạnh bước lên trước một bước: “Con ngoan đừng khóc, tới đây nào.”
Giản Tang Du kéo mạnh Mạch Nha lại, khom người ôm con lên đề phòng.
Thiệu Khâm nhìn cô kinh ngạc.
Giản Tang dùng ánh mắt gần như cảnh giác quan sát anh, ôm Mạch Nha không ngừng bước lui về phía cửa: “Anh không chịu ký đơn thỏa thuận ly hôn cũng không sao, em biết luật pháp có quy định rõ ràng, chỉ cần ở riêng hai năm thì có thể ly hôn. Hai năm em có thể chờ được.”
Thiệu Khâm nhìn hai mẹ con từng bước lui khỏi phạm vi của mình, cách mình càng ngày càng xa, cầm cây gậy nơi góc tường muốn đuổi theo cho kịp: “Tang Du, em hãy nghe anh nói, là anh không tốt, anh không nên không hỏi ý kiến của em đã quyết định kết hôn, anh không nên giấu diếm sự thật với em, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của anh, em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được….”
Trong lòng Giản Tang Du vừa đau vừa mệt mỏi, một người đàn ông kiêu ngạo như Thiệu Khâm, cho tới bây giờ lại hạ thấp mình trước mặt cô như vậy. Có lẽ đúng như lời anh nói, thật sự anh có yêu….. Nhưng có yêu thì thế nào? Giống nhau thôi, không thể nào gạt bỏ chân tướng sự thật.
Giản Tang Du ôm Mạch Nha tông cửa xông ra, chạy một mạch đến thang máy.
Thiệu Khâm không hề suy nghĩ nhiều, lảo đảo đuổi theo, nhưng vẫn chậm một bước, cửa thang máy đã vô tình khép lại.
***
Giản Tang Du chạy ra khỏi cao ốc, điên cuồng chạy ra cản xe taxi, cô sợ Thiệu Khâm đuổi theo kịp, sợ anh cướp Mạch Nha đi, sợ anh tiếp tục nói nữa, cô không muốn nghe, càng không dám nghe, mỗi một câu nói như lưỡi dao sắt bén cắm mạnh vào ngực cô.
Anh càng hèn mọn, cô càng thấy đau đớn.
Trời bắt đầu đổ cơn mưa nhỏ, từng giọt lạnh lẽo rơi rơi lên mặt, làm cho tầm mắt càng thêm mờ nhạt. Giản Tang Du chỉ cảm thấy trên mặt lạnh như băng, nhưng không dám đưa tay lên chạm vào, giống như cảm giác lạnh lẽo kia khắc lên mặt cô những vết thương vậy.
Cuối cùng cũng có xe dừng trước mặt họ, Giản Tang Du vừa ôm con chui vào ghế sau, thì Thiệu Khâm từ trong cao óc đuổi tới.
Mặt Giản Tang Du lập tức đổi sắc, vội vàng hối thúc tài xế cho xe chạy.
Thiệu Khâm nhìn chăm chú chiếc xe lái đi, anh trừng lớn mắt, rốt cuộc thân hình cao lớn không chịu đựng nổi nữa suy sụp té lăn trên mặt đất, vết thương trên đùi đau thắt ruột gan, cho dù cơ thể không bị ngã xuống thì sâu thẳm trong lòng anh cũng đau đớn vô cùng.
Mạch Nha ghé sát vào cửa sổ nhìn Thiệu Khâm càng ngày càng mờ nhạt, quay đầu vào trong khóc: “Mẹ, ba té xuống rồi, mau dừng xe đi.”
Giản Tang Du không dám quay đầu lại dù chỉ là một khắc, đầu mũi cay cay, nước mắt giống như thủy triều tràn mi, che đi vẻ ngoài giả bộ lạnh lùng. Cô ôm thân thể nho nhỏ của con vào trong ngực, siết chặt cánh tay lại: “Chúng ta không quay lại nữa, con yêu.”
Mạch Nha vùng vẫy ra, quỳ lên ghế, giọng trẻ con nức nở kêu: “Ba, ba.”, vẫn chăm chú nhìn Thiệu Khâm qua cửa kính cho đến khi bóng dáng của anh biến mất hoàn toàn, không thể nhìn thấy nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.