Sắc Màu Ấm

Chương 60:




Từ sân bay bước ra ngoài lập tức đối diện với khí hậu nóng bức, mùa hè ở thành phố N vẫn làm người ta chóng mặt hoa mắt như cũ. Giản Tang Du cúi người nhìn con trai đội mũ lưỡi trai nhưng có vẻ không vui, nắm tay nó đi về phía trước.
Mạch Nha nhìn mẹ bước nhanh, níu tay cô nhíu mày: “Mẹ, bụng con khó chịu.”
Giản Tang Du ngẩn người, lập tức nhíu mày: “Giản Y Hàm, chiêu này xài hai năm rồi còn chưa chán sao?”
Mạch Nha hừ khinh bỉ, ngồi xổm xuống tại chỗ không chịu đi, bàn tay nhỏ ôm đầu tức giận nói:” Con thật sự khó chịu, không muốn ngồi xe taxi.”
Giản Tang Du yên lặng nhìn nó, một lúc sau cúi gập người xuống, dịu giọng dỗ dành:” Con có hẹn với ba sao?”
Mạch Nha ngẩng đầu nhìn cái bóng của cô che khuất, đôi mắt đen nhánh lóe lên, gật đầu như giã tỏi:” Mẹ, đã lâu rồi con chưa gặp ba….”
Giản Tang Du đưa ngón trỏ gõ gõ chóp mũi của nó, khóe môi mỉm cười:” Được, mẹ và con cùng đợi.”
Mạch Nha ngạc nhiên mở to mắt nhìn, Giản Tang Du nhìn con trai đã sắp 7 tuổi, càng ngày càng hiểu chuyện, bây giờ còn biết đàm phán điều kiện với cô.
“Buổi tối con có thể ở lại nhà ba,” Giản Tang Du do dự vài giây, dịu dàng kéo con trai vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve tóc nó, “Chủ nhật mẹ sẽ đi đón con về.”
Mạch Nha ủ rũ gục đầu xuống, dùng mũi chân di di trên mặt đất:” Mẹ không đi cùng con và ba sao?”
Giản Tang Du khẽ mỉm cười xoa xoa đầu nó, không trả lời.
Vào mùa hè năm trước, cô đã trở về một lần, làm hoàn chỉnh các thủ tục ly hôn với Thiệu Khâm. Lúc đó hoàn toàn trái ngược với bây giờ, lại là mùa mưa dầm, mỗi ngày không khí đều ẩm ướt, làm cho tâm trạng người ta càng nặng nề.
Lúc ấy dường như cô cũng không bị chứng cuồng loạn, Thiệu Khâm vẫn vậy, không còn nóng nảy bướng bỉnh như lúc cô rời xa, giờ đây nội tâm của anh đã trầm lặng hơn rất nhiều.
Cho đến khi đã hoàn thành xong thủ tục, rồi cùng nhau đi ra khỏi cục dân chính, cả hai người cũng hơi lúng túng không biết phải làm sao.
Lần này là kết thúc thật sao?
Lúc đó Thiệu Khâm mặc áo sơ mi trắng đơn giản được ủi thẳng, tay cầm cây dù che lên, anh đứng trong sân im lặng quay đầu chăm chú nhìn cô, giọng nói trầm ấm: “Chúng ta có thể giống như các cặp vợ chồng khác…. cùng nhau ăn bữa cơm chia tay được không?”
Giản Tang Du nên cự tuyệt.
Nhưng là cô lại bị ma xui quỷ khiến đồng ý.
Trong lòng luôn có tiếng nói: Dù sao sau này cũng không về nước, đắm chìm một lần, một lần cuối cùng.
Hai người đi vào nhà hàng trước kia từng đến, Giản Tang Du không thích ăn món Tây, Thiệu Khâm đặt một phòng đơn, gian phòng thoáng mát lịch sự tao nhã chỉ có những ca khúc của thập niên 80 phát đi phát lại
Hai người ngồi đối diện với nhau, Giản Tang Du bất an cầm lấy đệm dựa vào phía sau, không khác gì với kiểu như chuẩn bị treo cổ, cuối cùng cũng không có cách nào kiềm chế cảm xúc mãnh liệt để dễ chịu một chút.
Thiệu Khâm mở miệng trước:” Ở nơi đó em ….có quen không?”
Giản Tang Du “ừ” theo quán tính, bất tri bất giác phát hiện ra thói quen sinh hoạt của mình anh đều nắm rõ như lòng bàn tay, ở đất nước xa lạ, đặc tính ẩm thực đã rất kém, làm sao có thể quen được?
Thiệu Khâm im lặng nhìn cô vài lần, cúi đầu uống trà.
Giản Tang Du lấy một mảnh giấy từ trong túi ra, viết rất nhanh một dãy số, để lên mặt bàn từ từ đẩy qua bên kia:” Đây là số điện thoại bên kia của em, anh có thể gọi cho Mạch Nha.”
Thiệu Khâm nhìn Giản Tang Du rút tay lại, lúc này mới cầm lấy tờ giấy bỏ vào bóp.
Im lặng.
Thời gian ăn cơm yên tĩnh đến mức khiến người ta khó hít thở. Kỳ thật hai người đều chẳng ngon lành gì, một bàn đồ ăn chỉ gắp đại vài miếng. Nhưng hai người đều ăn rất chậm, dường như đều biết rõ ràng là sau bữa cơm này hai người sẽ không còn liên quan tới nhau nữa.
Thiệu Khâm đang ăn, bỗng nhiên trong lòng xuất hiện một cảm xúc mãnh liệt không thể gọi tên, anh đặt đũa xuống, nhìn Giản Tang Du bằng ánh mắt sâu sắc: “Anh ra ngoài một chút.”
Giản Tang Du cũng không nhìn anh một cái:”Ừ…”
Thiệu Khâm cũng không đi xa, anh chỉ đứng hút thuốc ở cuối hành lang mà thôi. Sự chua xót đong đầy đáy mắt cùng với sự rung động trong lòng suýt nữa không kiềm nén được, thiếu chút nữa anh không khống chế mình làm ra hành động kịch liệt rồi.
Anh bảo Trình Nam chờ Giản Tang Du đi rồi mới đem mọi chuyện nói hết với Giản Đông Dục. Anh thừa nhận cách làm của mình quả thực quá liều lĩnh. Lúc ấy anh còn quá trẻ, lại sớm đi bộ đội, trên người luôn còn tồn tại một chút thói hư tật xấu của đàn ông, chuyên chế bá đạo.
Thậm chí anh còn nghĩ, nếu Giản Tang Du bất hòa không chịu ở chung với mình, dù anh có phải trói cô lại anh cũng trói để đem về nhà.
Từ từ cưng chiều, từ từ yêu thương.
Nhưng nếu làm như vậy, chỉ làm cho cô ấy càng xa mình nhiều hơn.
Thiệu Khâm nghe lời Giản Đông Dục đã tìm được vấn đề của mình, biết rõ sự bế tắc này không phải một sớm một chiều có thể cởi bỏ. Vì vậy anh tình nguyện cho Giản Tang Du thời gian….
Thiệu Khâm đã tỉnh táo trở lại, mới quay về ghế của mình,
Ánh mắt Giản Tang Du hơi đỏ lên, ngồi đó cầm cốc nước đến ngẩn người.
Thiệu Khâm đi qua, giọng nói khàn khàn:” Đi chưa?”
Giản tang Du gật gật đầu, hai người lại lặng lẽ đi ra ngoài, bên ngoài mưa phùn còn đang lất phất, Thiệu Khâm không che dù, áo sơ mi trên người rất nhanh bị ướt một mảnh nhỏ, dính sát vào đường cong cơ thể cường tráng của anh.
Giản Tang Du nhìn bóng dáng của anh, hốc mắt nhói đau vô cùng. Hai người đi bộ trên con đường vắng vẻ rất lâu. Khi gặp những vũng nước đọng lại sau cơn mưa, mép váy của Giản Tang Du đã bị ướt.
Thiệu Khâm nắm chặt eo cô, bế cô lên.
Toàn thân Giản Tang Du rung lên, ngẩng đầu nhìn anh.
Xương quai xanh, cằm, cho đến đôi mắt đen nhánh của anh….
Đều là những thứ mà cô từng bị cuốn hút, vô số lần thân mật vuốt ve cùng với những nụ hôn ướt át, tiếng nói trong veo lạnh lùng trầm ấm của đàn ông nhẹ nhàng vang lên bên tai: “Cuối cùng cũng có thể ôm em một lần.”
Giản Tang Du cũng không có vùng vẫy.
Thiệu Khâm ôm cô bước qua, mưa bụi sương mù làm cho người trên đường càng thưa thớt, qua đến bên kia đường Thiệu Khâm cũng không lập tức buông cô ra, Giản Tang Du do dự đưa tay ra, nắm lấy cổ tay lộ ra của anh: “Để em xuống.”
Thiệu Khâm nhìn cô đầy sâu xa, buông một tay ra.
Hai chân của cô rơi xuống đất, thắt lưng vẫn còn bị anh nắm chặt.
Đáy mắt anh xuất hiện rất nhiều cảm xúc, nổi lên một xúc cảm nguy hiểm, cuối cùng dần dần tắt ngúm, anh hôn lên mái tóc ẩm ướt của cô.
Hai người đều lạnh như băng, không hề có độ ấm.
“Hãy thử xem, rời khỏi anh có phải sẽ vui vẻ hay không.” Môi Thiệu Khâm càng lạnh, lại đặt lên vành tai cô làm cô rùng mình, anh nói: “Anh chờ em, đi một vòng, chắc chắn sẽ trở về bên cạnh anh.”
…………………..
Hai năm không ngắn cũng không dài, mỗi tuần Thiệu Khâm và con trai đều nói chuyện điện thoại mấy lần, theo bản năng, Giản Tang Du cũng tránh khoảng thời gian đó. Thỉnh thoảng gặp phải, cũng sẽ cố gắng tìm việc bận rộn.
Thậm chí Thiệu Khâm cũng chưa từng hỏi thăm cô, giống như mối liên hệ duy nhất của hai người thật sự chỉ còn sót lại con trai.
Con trai còn quá nhỏ, cũng không có cách nào, nghỉ đông và nghỉ hè hằng năm đều về ở với anh. Mỗi ngày con trai đều nói bên tai cô nào là không quen sống ở nước ngoài, nhớ nhà, nhớ ba.
Không biết thời gian thật sự có thể chữa khỏi toàn bộ hay không, cô thừa nhận trong lòng cô vẩn còn tổn thương, chỉ là….đã không còn sâu sắc như thế.
Trong hai năm này cô tiếp nhận trị liệu tâm lí, đã có thể lý trí đối mặt với vấn đề. Năm đó cô chịu cú sốc quá lớn, cho nên khi biết mình yêu kẻ đầu sỏ gây ra sự việc kia, khi đó cô trở nên cực kỳ cố chấp, ngoài cô ra, không nghĩ rằng ai cũng đều bị tổn thương.
Nhất là Mạch Nha.
Còn nhỏ tuổi đã nhìn cảnh cha mẹ cãi nhau ầm ĩ, đối với tâm lý của trẻ con sẽ có ảnh hưởng cực kỳ xấu. Cho nên bây giờ, cô thử trút bỏ những ý nghĩ đen tối trong lòng, cho con trai những quyền lợi mà nó nên được.
Rất nhanh Thiệu Khâm đã tới, xe yên lặng dừng ở trước mặt họ, anh nhanh chóng bước xuống xe, từng bước đều trầm ổn không hề vội vã.
Anh vẫn giữ dáng vẻ hăng hái như cũ, khuôn mặt anh tuấn càng trở nên sâu xa khó đoán, giữa chân mày dường như nhuộm lên một lớp sương mù mỏng, dù cách một khoảng cách, không thể nào dễ dàng bị người nhìn thấu.
“Có chút việc nên trễ.” Đôi mắt sâu xa của Thiệu Khâm dừng lại trên người cô trong giây lát, lại dời đi rất nhanh, cúi người nựng má con trai, mặt mày đều giãn ra,”Oắt con, hình như lại cao hơn.”
Mạch Nha vui vẻ giang hai tay ôm chầm lấy Thiệu Khâm, mặt chôn ở ngực anh làm nũng: “Ba, ba còn không tới con sẽ bị mặt trời nướng chín rồi.”
Thiệu Khâm mỉm cười ôm lấy con trai, cúi đầu thân thiết nói giỡn với nó.
Giản Tang Du bên cạnh nhìn, đẩy hành lý của Mạch Nha về phía trước:” Chủ nhật em sẽ đón nó.”
Thiệu Khâm ngước mắt nhìn cô, ánh mắt thâm trầm:” Đoạn đường này khó đón xe.”
Giản Tang Du cố gắng biểu hiện bình tĩnh, nhưng mà….phía sau lưng cô lại vô cùng lạnh lẽo, giọng nói miễn cưỡng bé nhỏ:” Em có người đến đón”
Thiệu Khâm hơi bóp chặt bả vai con trai, trên mặt không có biểu hiện khác thường, anh đứng dậy đem hành lý bỏ vào cốp xe, lúc bị thân xe che lại, ngón tay thon dai hơi run run.
Một chiếc xe Jeep màu đen dừng lại phía sau anh, mở cửa xe bước xuống, lộ ra khuôn mặt tinh tế của Đỗ Minh Sâm.
Đỗ Minh Sâm liếc mắt nhìn Thiệu Khâm một cái, xuống xe chủ động đi về phía anh, vươn bàn tay trắng sạch sẽ ra:” Đỗ Minh Sâm.”
Lần đầu tiên Thiệu Khâm gặp người đàn ông này, ánh mắt của anh dừng lại trên tay kia trong giây lát, vươn tay, giọng nói bình tĩnh:” Thiệu Khâm.”
Ánh mắt của Đỗ Minh Sâm tối lại, có vẽ đăm chiêu nhìn Giản Tang Du đang đứng bên cạnh.
Thiệu Khâm im lặng trong chốc lát, cũng quay đầu về phía cô, nói:” Bọn anh đi trước.”
Mạch Nha nhíu mày nhìn Đỗ Minh Sâm, cái miệng mất hứng dẫu lên, tức tối nhìn ba mình, không phải nên mang vợ con cùng đi sao? Trước kia ba không như thế này!
Thiệu Khâm vỗ vỗ đầu nó, khóe môi cong lên:” Đi thôi con trai.”
Mạch Nha quay đầu nhìn Giản Tang Du, ánh mắt tha thiết tỏa sáng:” Mẹ, mẹ thật sự không đi cùng sao?”
Giản Tang Du giúp nó đeo balo lên lưng xong, lại chỉnh chỉnh vành nón lần nữa, vỗ vỗ vai của nó:” Mẹ còn có việc khác , có việc thì gọi điện thoại cho mẹ.”
Mạch Nha ủ rũ lên xe với Thiệu Khâm, nhìn Đỗ Minh Sâm giúp Giản Tang Du lấy hành lý, hai người đứng ven đường nói chuyện, cuối cùng Đỗ Minh Sâm giúp Giản Tang Du mở cửa xe.
Xe càng lúc càng xa, không thấy rõ biểu tình của hai người, Mạch Nha phẫn nộ quay đầu, nhìn tầm mắt Thiệu Khâm dần dần thu hồi từ kính chiếu hậu.
Nó tức giận quát Thiệu Khâm:” Ba, thiệt thòi cho con một lòng giúp ba làm gián điệp, vừa rồi sao ba không chủ động mời mẹ!”
Thiệu Khâm chuyên tâm lái xe, giống như hoàn toàn không nghe con trai oán giận, chỉ dùng ánh mắt dịu dàng tranh thủ nhìn nó một cái:” Muốn ăn cái gì? Ba chở con đi.”
Mạch Nha bực mình nghiêng đầu qua chổ khác, một lúc sau lại rầu rĩ không vui lầm bầm một câu:” Không phải về gặp bà nội sao?”
Sắc mặt Thiệu Khâm vẫn như cũ phun ra hai chữ:” Không cần.”
Mạch Nha nhíu mày, lại giống như nhớ ra gì:” Ông nội nói ba lâu rồi không có về nhà, ba, ba bận gì sao?”
Thiệu Khâm thần bí khôn lường quay đầu nhéo nhéo cái mũi của nó: “Sao bây giờ con càng ngày càng miệng lưỡi bén nhọn vậy, thậm chí ba cũng nói không lại con, nhanh lên muốn ăn cái gì.”
Mạch Nha nghi ngờ nheo mắt lại, trừng mắt nhìn kỹ Thiệu Khâm.
Thiệu Khâm thản nhiên nghênh đón ánh mắt của nó, mãi cho đến khi di động reo, Mạch Nha nhanh tay đoạt lấy trước, nghe máy. Sau đó nghe trong điện thoại có giọng nói ngọt ngào của phụ nữ, phút chốc Mạch Nha trở nên sắc bén.
Thiệu Khâm không biết làm sao cười khổ, dùng khẩu hình miệng nói:” Thư kí.”
Quả nhiên vị tiểu thư kia mở miệng liền gọi Thiệu Khâm là ” Thiệu tổng”, nói những thứ Mạch Nha nghe cũng không hiểu chuyện gì, chờ sau khi ngắt điện thoại, Mạch Nha tò mò hỏi:” Ba không phải là quân nhân sao? Tại sao cô ấy kêu ba là Thiệu tổng?”
Thiệu Khâm chỉ cười không nói, lập tức Mạch Nha trừng mắt to hơn, sắc mặt biến đổi:” Khó trách ông nội nói đã lâu ba không về nhà, giống như trong phim, những người bị gọi là cái gì tổng, đều đối với thư ký xinh đẹp tốt vô cùng như nhau, uống rượu còn có chị gái xinh đẹp uống cùng.”
Thiệu Khâm sửng sốt, vừa định giải thích, ai ngờ Mạch Nha dùng vẻ mặt bi thương nhìn anh, bộ dạng tôi nghiệp đáng thương:” Ba, hèn chi vừa rồi ba không để ý đến mẹ, không phải ba muốn tìm mẹ mới cho con chứ? Mẹ lớn tuổi hơn chị thư ký, ba không thể không cần mẹ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.