Sắc Màu Ấm

Chương 63:




Thiệu Khâm và Đỗ Minh Sâm cùng nhau đi xuống lầu, hai người không nói với nhau một câu nào. Sự im lặng kéo dài tới tận lúc họ xuống tầng một, Thiệu Khâm bỗng nhiên mở miệng: “Giản Tang Du và mẹ của anh không giống nhau, anh đừng thương hại cô ấy.”
Đỗ Minh Sâm đưa lưng về phía anh khóe môi nhếch lên, không cảm thấy ngạc nhiên khi Thiệu Khâm tìm người điều tra lý lịch của mình.
Anh từ từ xoay người, đôi mắt trong suốt trở nên lãnh đạm, trong giọng nói mang theo vài phần đùa cợt: “Làm sao anh biết là tôi thương hại cô ấy mà không phải là yêu cô ấy?”
Mặt Thiệu Khâm không chút thay đổi liếc anh một cái, không nói lời nào.
Đỗ Minh Sâm từ từ tiến đến gần anh một bước, ý cười trong đáy mắt ngày càng sâu: “Thiệu tiên sinh, anh thật sự đã hiểu lầm tôi rồi. Tôi thừa nhận lúc mới bắt đầu qua lại với Giản Tang Du là cô ấy đã phải trải qua những chuyện giống mẹ tôi. Tôi biết mồ côi cha mẹ là rất khó khăn. Nhưng hiện tại, tôi biết rất rõ mình đang nghĩ cái gì.”
Nhìn thấy ánh mắt chuyên tâm của anh ta, ấn đường của Thiệu Khâm cau lại. Nếu như anh là Thiệu Khâm trước kia, đối mặt với khiêu khích như thế, anh sẽ hung hăng mà cảnh cáo đối phương tránh xa người phụ nữ của mình một chút, nhưng bây giờ. . . . . .
“Anh có thể thử xem trong lòng cô ấy có anh hay không?”
Thiệu Khâm biết muốn phá được rào cản giữa mình và Giản Tang Du rất khó khăn. Nhưng anh cũng không muốn thấy Giản Tang Du yêu người khác.
Sở dĩ anh giữ khoảng cách không gần không xa với Giản Tang Du, thậm chí cực khổ buông tay cho cô 2 năm để cô tỉnh táo lại, cũng vì chứng minh một chuyện —— không phải cô cho rằng 2 người có thể quên nhau là có có thể quên được. Cũng không phải là cá quay về biển, quên đi chuyện sông hồ là có thể cứu rỗi.
Đỗ Minh Sâm không tức giận, cười nhạt hỏi: “Nếu có thì sao?”
Biểu cảm trên mặt Thiệu Khâm tối đi, khinh thường nói: “Anh lấy đâu ra tự tin đó?”
Đỗ Minh Sâm tự nhiên liếc nhìn bầu trời đêm, không chút để ý thở dài: “Thiệu tiên sinh, có chuyện này tôi vẫn muốn hỏi anh. Nếu như có một ngày Tang Du yêu người khác. . . . . . anh sẽ buông tay chứ? Anh có đồng ý để cô ấy tìm thấy hạnh phúc của mình không?”
Toàn thân Thiệu Khâm cứng ngắc đứng im tại chỗ, giống như bị ai đó đấm mạnh vào ngực.
Đỗ Minh Sâm chăm chú nhìn anh, nói tiếp: “Mặc dù bây giờ tôi đang giúp cô ấy dũng cảm đối mặt với anh. Nhưng đây chỉ là muốn cô ấy sớm thoát ra khỏi quá khứ. Mà quá khứ của cô ấy bao gồm cả anh, nếu có một ngày cô ấy thật sự có thể bước ra khỏi quá khứ, vậy anh——”
Thiệu Khâm hiểu ý của anh ta, nhưng không biết nên trả lời thế nào.
Anh chắc chắn sẽ không buông tay. Nhưng nếu như Giản Tang Du ở cùng anh chỉ có đau khổ, chính miệng Giản Tang Du nói với anh cô đã tìm được hạnh phúc của mình, vậy thì anh. . . . . .
Vấn đề này không phải đã có đáp án từ hai năm trước rồi sao?
Bàn tay đút trong túi quần của Thiệu Khâm nắm chặt lại, lạnh lùng đáp: “Cô ấy sẽ không yêu người khác.”
Anh nhanh chóng xoay người rời đi, không để ý tới ánh mắt sáng quắc của người đàn ông phía sau. Giản Tang Du và anh có ràng buộc sâu như vậy, làm sao cô có thể quên mất anh, làm sao cô có thể yêu người khác được?
Thiệu Khâm không hề tin chút nào!
***
Giản Tang Du giúp Mạch Nha thu dọn đồ xong, vẫn bất an nhìn về phía cửa. Cô không biết tại sao Thiệu Khâm lại muốn tiễn Đỗ Minh Sâm về, cũng không biết hai người đó nói gì với nhau, nhưng hẳn là có liên quan tới cô.
Hiện tại cô không muốn nhắc tới chuyện tình cảm, bất kể là Thiệu Khâm hay Đỗ Minh Sâm, cô cũng chưa sẵn sàng. Con mắt đen nhánh của Mạch Nha lại quay sang liếc cô, nằm ngáp thẳng trên đùi Giản Tang Du: “Mẹ, con mệt quá, con muốn ngủ”
Giản Tang Du chăm chú nhìn nó một cái: “Ừ, tối nay ngủ ở nhà.”
Mạch Nha mở to mắt, vui mừng hỏi: “Thật sao? Ba cũng có thể ngủ ở đây sao.”
Giản Tang Du nhìn nó chẳng biểu hiện gì, Mạch Nha ấm ức rũ mắt xuống: “Phòng của cậu cũng bỏ không mà, ba có thể ngủ ở đó.”
“Ở đây không có quần áo cho ba con thay.” Mặc dù Giản Tang Du đã biết con trai có nhiều mưu mô, nhưng vẫn không đành lòng phá tan ảo tưởng tốt đẹp của con.
Sau khi Thiệu Khâm vào nhà, vẻ mặt lạnh lùng không nói chuyện, nhưng ánh mắt nhìn cô càng ngày càng quái dị.
Giản Tang Du không muốn dính dáng quá nhiều với anh, cho nên đưa chiếc túi nhỏ của con cho anh: “Đồ đều ở bên trong, thời gian không còn sớm, anh đi nhanh đi.”
Thiệu Khâm nhìn cô sâu lắng, hồi lâu vẫn không nói lời nào.
Giản Tang Du thấy không khí trở nên trầm mặc có chút thở khó thở. Vừa định nói gì đó, thì bỗng Thiệu Khâm đứng lên. Anh cầm lấy túi của con, lòng bàn tay đặt lên đầu con: “Đi thôi.”
Mạch Nha không cam tâm tình nguyện đeo ba lô vào, miệng vểnh cong lên, nó cảm thấy công sức của mình như dã tràng, muốn đập cho ba mình một phát.
Lúc Thiệu Khâm đi ra ngoài, bỗng quay đầu lại nhìn Giản Tang Du một cái đầy hàm ý sâu xa, ẩn chứa nhiều thâm ý. Đột nhiên Giản Tang Du cảm thấy Thiệu Khâm muốn nói gì đó với mình. Nhưng cuối cùng anh vẫn yên lặng dắt con trai bước vào hành lang dài tối đen như mực, dần dần ngay cả tiếng bước chân cũng biến mất không nghe thấy gì nữa.
***
Sau mấy ngày Thiệu Khâm cũng không xuất hiện trước mặt Giản Tang Du. Mỗi ngày Mạch Nha cũng đều trò chuyện cùng cô, nói cho cô biết hôm nay đã làm gì, ăn gì.
Giản Tang Du bình tĩnh nghe, thỉnh thoảng lại bị nó chọc cười. Trong điện thoại trước sau không vang lên một tiếng động nào. Cô lại không biết đầu bên kia không phải chỉ có con trai đang nghe giọng nói của cô. Thiệu Khâm cũng lẳng lặng ngồi bên cạnh, nghe tiếng cười trầm ổn của cô, tưởng tượng ra gương mặt đang mỉm cười của cô .
Mấy ngày sau Giản Đông Dục và Trình Nam cũng về nước. Giản Tang Du không sợ sẽ phải cô đơn nữa. Nhưng thông báo của Giản Đông Dục và Trình Nam làm cho cô khiếp sợ. Bọn họ chuẩn bị gây dựng sự nghiệp trong nước.
Giản Tang Du sững sờ lắng nghe, nhíu mày hỏi anh trai: “Anh quyết định khi nào vậy? Sao không nói cho em biết trước một tiếng.”
Giản Đông Dục yên lặng hồi lâu, đưa tay vuốt tóc của cô, nói thâm ý: “Ba mẹ ở đây, sớm muộn gì chúng ta cũng phải trở về. Nếu như anh nói trước với em, em nhất định sẽ không đồng ý.”
Giản Tang Du yên lặng cúi đầu, đột nhiên cảm thấy mình có chút ích kỷ.
Chân Giản Đông Dục đã tốt hơn, quan hệ của anh và Trình Nam cũng càng ngày càng ổn định. Bây giờ là lúc nên phát triển sự nghiệp. Trình gia là một gia tộc lớn như vậy. Nếu Giản Đông Dục không có sự nghiệp của mình, rất khó được bọn họ chấp nhận.
Cho nên bọn họ bắt đầu thảo luận kế hoạch, điều tra thị trường. Ở phương diện này, Giản Tang Du không am hiểu lắm. Cô chưa từng kinh doanh, đối với việc đưa một công ty vào hoạt động và vận hành lại càng không biết gì. Chỉ có thể làm giúp họ một chút việc vặt.
Công ty của Giản Đông Dục và Trình Nam cuối cùng cũng chính thức khai trương. Quy mô không lớn, cũng chỉ có vài nhân viên, nhưng sự nghiệp của anh sau này sẽ không chỉ có vậy. Giản Tang Du nhìn anh trai mỗi ngày đều dùng hết mười phần tinh lực làm việc, trong lòng rất vui vẻ.
Bất quá công ty mới không có danh tiếng, quy mô lại nhỏ, việc làm ăn tự nhiên cũng không tốt lắm. Giản Đông Dục cùng Trình Nam vẫn rầu rĩ. Hàng ngày chạy đi tìm khách hàng, Giản Tang Du muốn giúp họ cũng không thể giúp được .
Cuộc sống trôi qua từng ngày, Mạch Nha luân phiên tới ở nhà cha rồi lại nhà mẹ, phần lớn thời gian vẫn là ở cùng Giản Tang Du.
Trong lúc Thiệu Khâm gọi điện cho Mạch Nha, thỉnh thoảng lại bị Giản Tang Du bắt máy nhầm, hai người cũng nói mấy câu vu vơ. Hiện tại Thiệu Khâm đã có kinh nghiệm, chỉ cần đề tài liên quan tới con trai, bình thường Giản Tang Du sẽ để chút mặt mũi cho anh.
***
Lại qua mấy ngày, vào một buổi chiều mưa dầm dề.
Trên đường từ công tay về nhà, Thiệu Khâm thấy Giản Tang Du đang chờ xe bus trên đường. Mùa hè ở thành phố N mưa rất nhiều, có khi buổi sáng trời rất trong xanh nhưng đột nhiên xế chiều trời lại mưa to tầm tã.
Mặc dù cô cố gắng chống chọi lại thời tiết. Nhưng có lẽ vì đã đứng trong mưa hồi lâu, gấu váy đã bị mưa thấm ướt, trên khuôn mặt lấm tấm vài giọt nước chảy xuống. Trên vai áo cô cũng đã ướt đẫm, từng đường nét của cô như ẩn như hiện sau lớp áo mỏng manh.
Thiệu Khâm dừng xe lại trước mặt cô, kéo cửa sổ xe xuống nói: “Lên xe đi.”
Giản Tang Du hết sức sửng sốt, cự tuyệt: “Không cần, em sẽ bắt taxi.”
Thiệu Khâm không kiên nhẫn nhíu mày lại, không thèm để ý sự cố chấp của cô: “Mưa lớn như thế này rất khó để bắt taxi, em đã sắp ướt hết rồi kìa.”
Giản Tang Du lúng túng nhìn anh chằm chằm.
Thiệu Khâm trực tiếp nghiêng người mở cửa xe ra.
Hai người giằng co không lâu, Giản Tang Du do dự vài giây lại cúi người chui vào xe. Thiệu Khâm đưa cho cô một hộp khăn giấy, nhìn lướt qua từng đường nét của cô: “Em càng ngày càng quyến rũ.”
Giản Tang Du vẫn chưa kịp phản ứng lại với những gì anh nói, bực mình vò khăn giấy trong tay thành một cục ném vào mặt anh: “Lưu manh!”
Giản Tang Du giận đến mức không ngừng thở hổn hển. Dưới động tác kịch liệt của cô lớp áo mỏng càng dính sát lấy bộ ngực thêm. Thậm chí động tác của cô còn làm cho nó lộ rõ hơn.
Thiệu Khâm mím môi nhìn cô mờ ám.
Giản Tang Du mạnh tay phủi nước đọng dính trên y phục, nhất là chỗ áo làm khuôn ngực cô mờ ảo ẩn hiện, cúi đầu xuống thấp hơn, cố ý tránh ánh mắt có lửa của Thiệu Khâm
Thiệu Khâm mải miết nhìn vào từng đường cong của cô. Ký ức rõ ràng về nơi mềm mại của cô lúc hai người còn quấn quýt bên nhau làm anh không kìm được, liếc mắt nhìn thêm mấy lần. Vẻ quyến rũ chết người ấy làm cho yết hầu anh khô khốc, bụng mơ hồ có một chút nhiệt tản ra.
Anh không tự nhiên chỉnh lại tư thế ngồi của mình.
Giản Tang Du vẫn cẩn thận quan sát anh, sợ bản tính lưu manh của anh bộc lộ, lại nhào tới mình, cảm nhận được động tác của anh, cô lại càng cảnh giác nhìn anh vài lần.
Ánh mắt không tự chủ chú ý tới bộ phận nam tính của anh, trong nháy mắt mặt cô nóng lên: “Anh——”
Thiệu Khâm cảm nhận được tầm mắt của cô, ý cười càng sâu: “Làm sao? Em ăn mặc như vậy mới làm anh bị thu hút, không phải em cũng đang nhìn anh sao.”
Giản Tang Du vừa thẹn vừa giận, cô vẫn đề phòng Thiệu Khâm, dĩ nhiên sẽ không tự chủ chú ý tới sự biến hóa của anh.
Nghĩ đến hai người đã ly hôn từ lâu, lại chăm chú nhìn vào bộ phận quan trọng của một người đàn ông là có chút kì quái, cô nuốt khan quay đầu: “Cho em tới đài truyền hình.”
Thiệu Khâm nhíu mày: “Đến đó làm gì?”
Giản Tang Du không để ý tới anh .
Thiệu Khâm đoán cô tới đó làm việc, lo lắng nói: “Em vẫn còn tham gia vũ đoàn sao? Việc đó quá vất vả, anh giúp em——”
“Không cần.” Giản Tang Du lạnh lùng cự tuyệt, “Chuyện của em không cần anh quan tâm.”
Thiệu Khâm mím chặt đôi môi mỏng, lạnh lùng nhìn chăm chú phía trước.
Điện thoại trong túi Giản Tang Du vang lên, cô bắt máy, cất giọng trả lời nhẹ nhàng. Thiệu Khâm theo bản năng nhíu hai mắt.
“Ừ, được, cám ơn Ngô tổng, chuyện hợp tác anh có thể nói chuyện với. . . . . . Cái gì? Muốn thảo luận với tôi? Nhưng chuyện này tôi cũng không hiểu rõ lắm.” Mặt Giản Tang Du lộ vẻ khó xử, để ý thấy Thiệu Khâm đang nhìn mình liền xoay lưng lại với anh, tiếp tục trả lời điện thoại, “Vậy cũng tốt, buổi tối gặp lại.”
Thiệu Khâm đợi cô cúp điện thoại mới hỏi: “Hợp tác cái gì?”
Sắc mặt Giản Tang Du không tốt nhìn chằm chằm vào anh. Thiệu Khâm bật cười: “Giản Tang Du, nếu em không trả lời tốt câu hỏi của anh thì anh sẽ xé rách bộ quần áo của em, em có tin không?”
Giản Tang Du kinh ngạc trước tốc độ biến đổi từ vẻ nho nhã thành một kẻ lưu manh của anh, nghẹn lời trố mắt nhìn anh.
Thiệu Khâm nhìn bộ dạng hoảng sợ của cô, thâm tâm càng thêm khó chịu. Anh dừng xe ven đường, tắt máy, đôi mắt đen nháy mang theo sự nóng bỏng nhìn cô như muốn đốt cháy.
Anh nói: “Không nói? Cũng tốt, dù sao từ lúc nhìn thấy em mặc như vậy, anh đã muốn xé rách nó rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.