Sắc Màu Ấm

Chương 64:




Giản Tang Du kinh ngạc nhìn chằm chằm Thiệu Khâm, lấy túi xách che trước ngực. Cô hoàn toàn tin tưởng Thiệu Khâm có thể hành động như lời anh nói. Vỏ bọc bên ngoài chỉ là ngụy trang, bản chất lưu manh của anh đã ăn sâu vào xương tủy không thể nào sửa được.
“Đồ lưu manh, anh thử nhào tới mà xem!” Giản Tang Du nghiến răng nghiến lợi, đưa tay vào trong túi xách nắm chặt một món đồ bên trong.
Bộ dạng cô như chuẩn bị đối phó với ác bá cường hào làm cho Thiệu Khâm không nhịn được mà bật cười. Anh vô cùng hứng thú nghiêng người, cúi đầu nhìn động tác của cô: “Chuẩn bị lấy cái gì ra đối phó với anh vậy? Kìm điện hay bình xịt cay?”
Giản Tang Du sửng sốt, trên mặt có chút ngượng ngùng, nhưng ngay sau đó liền mở miệng châm chọc anh: ” Kinh nghiệm của anh có vẻ phong phú quá nhỉ.”
Thiệu Khâm nhíu mày không nói chuyện, chỉ chăm chú nhìn cô, lại mở miệng: “Em hợp tác cái gì vậy, nói cho anh biết đi.”
Giản Tang Du nheo mắt lại cười với anh, giọng khàn khàn đầy khiêu khích: “Sao em phải nói cho anh biết.”
Đôi mắt hạnh của cô híp lại, bên trong tầng tầng lớp lớp ánh sáng long lanh. Thiệu Khâm nhìn dáng vẻ kinh hoàng của cô, thừa dịp nghiêng người về phía cô, thuận thế lấy tay giữ chặt gáy cô: “Cô bé này!”
Thiệu Khâm mắng một câu, ngậm lấy cánh môi cô, mút mãnh liệt.
Giản Tang Du bị động tác của anh làm cô hoảng sợ, làm ra vẻ muốn lấy bình xịt cay trong túi để đối phó với tên vô lại này.
Con mắt Thiệu Khâm trầm xuống, tay dùng sức ép cô ngã về phía sau, khiến cho Giản Tang Du không thể lấy vật trong túi ra. Ý thức được hành động kịch liệt của anh, cô rên lên: “Đừng ——”
Đầu lưỡi Thiệu Khâm mơn trớn tách hàm răng cô len vào trong miệng cô.
Hơi thở tràn đầy nam tính, có chút xa lạ lại có chút quen thuộc không ngừng khuấy động ở trong miệng cô. Anh cuốn lấy đầu lưỡi của cô, hết dây dưa quấn quýt lại xâm lược hết sức điên cuồng.
Từ trước đến giờ cô rất quen thuộc với đầu lưỡi của anh. Cô cảm thấy thân thể mình khô nóng giống như có một chiếc công tắc bí ẩn đã bị mở chốt. Bị kỹ xảo thành thạo của anh trêu chọc, làm cho toàn thân như nhũn ra. Lại cảm thấy một dòng khoái cảm đang rục rịch cuộn lên.
Giản Tang Du càng thêm tức giận đối với phản ứng của mình. Hết lần này tới lần khác bị anh đè chặt trên ghế không thể động đậy. Cô dùng đầu lưỡi của mình trêu chọc anh, hai chiếc lưỡi quấn quýt cuốn chặt lấy nhau.
Sự chủ động của cô làm cho đáy mắt của Thiệu Khâm toát ra vài phần kinh ngạc. Lực giữ cổ tay cô dần nới lỏng, từ từ dời về phía bộ ngực phập phồng của cô, anh nhào nặn nó mãnh liệt.
Ôm trọn bờ ngực mềm mại dịu kỳ. Đầu lưỡi lại đang bị cô ngậm chặt khiến anh càng phấn khích.
Giản Tang Du đợi tới lúc anh thả lỏng mình ra, đột nhiên cắn mạnh vào lưỡi của anh một cái.
“Đau ——” Thiệu Khâm bị cô cắn không chút lưu tình, đau đớn rút lui.
Sắc mặt Giản Tang Du còn khó coi hơn mặt anh: “Thiệu tiên sinh, có phải anh đã quên mất chúng ta đã ly hôn rồi không? Hành động vừa rồi của anh có thể được cho là quấy rối tình dục đó! Tôi cũng có thể kiện anh vì tội này!”
Thiệu Khâm âm trầm nhìn cô, lúc anh đắm chìm trong lưới tình, cô trước sau như một vẫn thờ ơ lạnh nhạt với anh. Cảm giác như vậy làm cho anh rất khó chịu, làm cho anh cảm thấy thất bại. Lúc đầu, Giản Tang Du ngoan ngoãn thuận theo anh, nhưng giờ phút này cô lại như một con nhím xù đầy gai nhọn.
Giản Tang Du chống tay vào lưng ghế đứng lên, sửa sang lại quần áo, ánh mắt chế giễu nhìn Thiệu Khâm: “Nếu Thiệu tiên sinh đã nghẹn lâu như vậy thì hãy tìm người khác mà giải tỏa. Tôi không có hứng thú làm tình với kẻ cưỡng hiếp.”
Đây là lần thứ hai, hai người gặp nhau. Và là lần đầu tiên Giản Tang Du mất khống chế. Và cũng là lần đầu tiên cô đề cập tới vết thương của hai người.
Nhìn đôi mắt đen nhánh của Thiệu Khâm từ từ híp lại, vẻ mặt nhăn nhó. Bỗng nhiên Giản Tang Du lại sinh ra một cảm giác buồn bã vô cùng.
Không tiếc lời nói nặng đã kích anh làm cho cô cảm thấy dễ chịu chút. Vì để phòng ngừa việc không cẩn thận lại sa ngã. Cho nên những đau đớn buồn bã lúc nãy của cô cũng không đáng kể nữa.
Thiệu Khâm không nói chuyện, cũng không tức giận, chỉ xoay người nhìn thẳng về phía trước, đường nét nửa bên mặt nghiêng nghiêng lạnh lùng căng thẳng.
Giản Tang Du không muốn giằng co nữa. Trước mặt Thiệu Khâm, tất cả sự lạnh lùng thờ ơ của cô đều biến mất! Cô thật vô dụng, cô không nên lên xe, không nên có suy nghĩ có thể dùng lý trí để ở cùng Thiệu Khâm!
Giản Tang Du nhanh chóng cởi dây an toàn ra, mở cửa xe chạy trối chết.
Mưa nhỏ dần, trên đường phố Steel Forest không có người qua lại, sương mù mờ ảo giăng khắp phố. Thiệu Khâm nhìn dáng vẻ mảnh khảnh kia vội vàng chạy xa, cho đến khi cô vào trong trạm xe lửa anh vẫn còn đang ngẩn người.
***
Buổi tối Giản Tang Du đi cùng Ngô tổng đến hộp đêm như đã hẹn. Đây là một nơi rất quen thuộc với cô, nhưng với tư cách là khách thì đây lại là lần đầu tiên.
Ngô tổng là một người đàn ông hơn 40 tuổi, thoạt nhìn rất uy nghiêm chính trực. Nhưng Giản Tang Du lại cảm thấy ông như một trưởng bối. Lúc trước khi còn làm trong vũ đoàn, cô đã có cơ hội được quen biết ông. Ngô tổng không có dáng vẻ phách lối, đối với một đám vũ công như bọn cô vẫn vô cùng khách sáo.
Giản Tang Du có ấn tượng rất tốt với ông, cho nên không hề có một chút phòng bị, giờ lại tìm ông để bàn chuyện hợp tác.
Hẹn bàn chuyện làm ăn ở những nơi thế này làm cô có cảm giác bất an. Cô biết có rất nhiều đàn ông tới đây vừa uống rượu vừa bàn chuyện làm ăn.
Sau khi vào trong, cô phát hiện bên trong có rất nhiều người, có cả nam lẫn nữ. Đông người làm cô cũng thả lỏng bản thân hơn. Chỉ có điều tình huống hiện tại lại không giống có ý định bàn chuyện làm ăn lắm.
“Ngô tổng!” Giản Tang Du có chút do dự, “Mọi người đang họp mặt ở đây ư? Nếu không hôm khác tôi tới tìm ông cũng được.”
Giản Tang Du muốn đi, Ngô tổng lại đưa tay ra ngăn cản, nho nhã cười: “Không có chuyện gì, chỉ là mấy bằng hữu tụ tập gặp nhau thôi, Cô cứ nói về hợp đồng của cô, bọn họ chơi thì bọn họ cứ chơi. Tôi xem được thì ký với cô luôn, sao hả?”
Giản Tang Du hơi động lòng. Thật ra đối với những mưu tính trên thương trường, cô hoàn toàn không biết gì cả. Nhưng cô rất muốn giúp đỡ cho anh trai. Nếu như lần này mà bàn bạc thành công thì cũng coi như là cô đã làm được chút việc cho anh trai mình, không cần núp sau lưng Giản Đông Dục để anh bảo vệ cô nữa.
Huống chi, đông người như vậy chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Giản Tang Du liền yên tâm gật đầu, Ngô tổng tìm một chỗ ngồi hơi xa một chút, ngồi xuống cùng cô.
Lúc bắt đầu Ngô tổng vẫn vô cùng đứng đắn nói chuyện hợp tác với cô. Sau đó Giản Tang Du bị chuốc vài chén rượu, đầu óc trở nên mơ màng, cô cảm thấy sắp không trụ vững được nữa.
Trong không gian mờ ảo này, ngay cả khuôn mặt của Ngô tổng cũng trở nên mờ đi, ánh mắt của ông ta có gì đó không bình thường, không phải là ánh mắt hiền hòa đứng đắn như mọi khi nữa.
Ông lo lắng cúi người nhìn Giản Tang Du, hơi thở nóng rực phả vào tai cô: “Giản tiểu thư, cô không sao chứ? Hợp đồng của chúng ta có cần ký nữa không?”
Giản Tang Du cảm thấy đầu óc của mình đã không còn tỉnh táo nữa. Nhưng ít nhất cô vẫn còn biết trước mặt mình là ai, biết mình đang ở đâu, tối nay cô định làm gì. Cho nên cô nhất định phải làm tốt chuyện ký kết hợp đồng, cho nên cô cố gắng ngồi vững trên ghế nhưng lại phát hiện ra toàn thân không có chút sức lực nào.
Ngô tổng vẫn đang chờ: “Cô có mang theo hợp đồng không? Mang ra cho tôi xem một chút là có thể ký rồi.”
Giản Tang Du thử giơ tay lên, nhưng lại hoàn toàn thích hợp với câu nói “có lòng nhưng chẳng có sức”. Chẳng lẽ là do cô uống quá nhiều? Nhưng tửu lượng của cô đâu có kém như vậy đâu, không thể chỉ một chén mà lại say như thế này được.
Giản Tang Du nói với Ngô tổng: “Tôi để hợp đồng trong túi xách.”
Giọng nói phát ra cũng thật đáng thương, thân thể Ngô tổng nhích tới gần cô hơn một chút, cánh tay thuận thế khoác lên vai cô: “Cô nói cái gì, nhạc ở đây ồn quá.”
Giản Tang Du nhíu mày nhìn ông ta. Ngô tổng mỉm cười cúi đầu, cánh tay khoác lên vai cô vẫn còn chút chừng mực: “Sao vậy? Sao mặt cô lại hồng như vậy? Uống nhiều quá sao?”
Giản Tang Du lắc đầu, lặp lại: “Hợp đồng tôi để trong túi xách, ông có thể đưa hộ tôi túi xách được không?”
Ngô tổng ôn hòa đáp ứng, cầm túi xách của cô nghiêng người hỏi cô : “Không có gì bí mật chứ? Cô gói kĩ như vậy không phải là không muốn cho người khác nhìn thấy chứ?”
Giản Tang Du yếu ớt mấp máy môi: “Không có gì đâu.”
Ngô tổng lại đưa tay vòng ra sau cô, cánh tay đặt lên lưng cô, cầm tay của cô để mở túi, còn mập mờ nói nhỏ: “Vậy thì cô tự lấy đi.”
Trong đầu Giản Tang Du vang lên một hồi chuông báo động khi ông ta càng ngày càng nhích tới gần, dạ dày co rút, cảm thấy tình trạng này thật quái dị.
“Ngô tổng, tự tôi có thể lấy được.” Giản Tang Du đưa tay muốn đẩy ông ta ra nhưng lại bị ông ta ôm mạnh lấy.
Cô trừng to mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn người đàn ông trước mặt.
Trong nháy mắt Ngô tổng đã xé bỏ bộ mặt giả nhân giả nghĩa trước đây, trở nên rất đáng khinh tởm, nhỏ giọng bỡn cợt: “Những chuyện náo loạn của cô và hai anh em nhà họ Thiệu trước đây tôi cũng biết. Cô cũng đã bị hai anh em họ chơi qua rồi, cô cần gì phải giả bộ thanh cao trước mặt tôi?”
Giản Tang Du giận đến run người, giơ tay lên muốn tát cho ông ta một bạt tai. Nhưng cổ tay lại dễ dàng bị ông ta khống chế.
“Vì cô mà đại thiếu gia nhà họ Thiệu cũng bị mất chức, lại còn trở mặt thành thù với cha mẹ, hai năm không thèm về nhà.” Ngô tổng nói tiếp, cười càng thêm tà ác, “Rốt cuộc cô có điểm gì tốt, tôi cũng muốn nếm thử chút.”
Đầu óc Giản Tang Du có chút mơ hồ, nhưng không phải vì tình hình trước mắt mà là vì những điều cô nghe được làm cô thêm khiếp sợ.
Qua Mạch Nha cô biết là bây giờ Thiệu Khâm và bạn bè hợp tác mở một công ty. Cô chỉ cho là Thiệu Khâm đã chán cuộc sống quân đội, dù sao lúc đầu anh nhập ngũ cùng là vì bị Thiệu Chính Minh ép buộc.
Nhưng cô không bao giờ nghĩ là anh rời quân đội là vì cô sao?
Ngô tổng vẫn còn đang lảm nhảm những điều khó nghe, nhưng đầu óc của Giản Tang Du càng ngày càng loạn. Đến lúc tay người kia đang sờ loạn trên người cô, theo bản năng Giản Tang Du bật ra một tiếng: “Thiệu Khâm ——”
. . . . . .
Giản Tang Du nhớ rõ trước kia mỗi khi bị ác mộng hành hạ. Trong vô thức cô đều tưởng tượng ra một bóng người cao ngất, luôn ở thời điểm cô đau khổ nhất cứu vớt cô. Lúc cơn ác mộng còn chưa bắt đâu, anh sẽ dùng tư thế như chúa cứu thế, cứu cô thoát khỏi ác mộng, cố gắng đánh ngã ba tên có ý muốn lăng nhục cô trên mặt đất, sau đó sẽ nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Thật ra cô không hề muốn hồi tưởng lại giấc mơ này. Bởi vì mỗi lần giấc mơ kia đến, cô lại kinh ngạc phát hiện ra bóng hình của người nọ càng ngày càng rõ hơn, càng ngày càng giống Thiệu Khâm. Cô không thể thừa nhận, cô vẫn không thể thoát khỏi giấc mộng thời niên thiếu kia.
Cuối cùng nếu như chân tướng không bị vạch trần, cô cũng đã mê muội. Rốt cuộc những hình ảnh trong giấc mơ của cô suốt năm năm qua là gì? Thật ra đối với những hồi ức về năm năm trước, cô vẫn rất mơ hồ, Thiệu Khâm rốt cuộc đã làm gì? Hẳn là lúc đó cô phải rất đau đớn, vì cô gái nào cũng sẽ khắc sâu trong mình kí ức về lần đầu tiên phá thân, chảy máu, sau đó sẽ nhịn đau mà hoàn thành hết mọi quy trình.
Nhưng thật sự một chút kí ức cô cũng không có.
Khi tỉnh lại chỉ cảm thấy thật xấu hổ, nhục nhã, khi tắm cũng không dám soi gương.
Sau đó, trong thời gian 2 năm ở Mĩ, cô đã hỏi bác sĩ tâm lý, Wendy nói sở dĩ cô vẫn luôn gặp giấc mơ kia, có lẽ là vì bình thường những chuyện “cưỡng bức” kinh khủng mà cô đọc báo chí, phim ảnh, tin tức hoặc là trong cuộc sống hàng ngày cô có tiếp xúc qua những hình ảnh như thế, nay lại xảy ra trên người mình, nên tất cả đều gia tăng trong giấc mơ của cô.
Wendy còn nói, trong giấc mơ cô luôn thấy một người tới cứu mình thoát khỏi cơn ác mộng, điều này cho thấy với cô người kia rất quan trọng, là người có thể làm cho cô cảm thấy an toàn.
Cho nên khi nghe cái tên mà mình bật ra, giống như khi nhìn thấy Thiệu Khâm đẩy cửa đi vào, cả trái tim Giản Tang Du cũng rung lên trong thoáng chốc. Hốc mắt ướt át, một dòng chất lỏng nóng bỏng chảy trên khuôn mặt lạnh băng của cô.
Thiệu Khâm không kích động giống như trong giấc mơ của cô, mà nhỏ giọng nói chuyện với Ngô tổng mấy câu. Sau đó sắc mặt Ngô tổng trở nên tái nhợt, lập tức buông Giản Tang Du ra, còn liên tục cười làm lành với Thiệu Khâm: “Hiểu lầm, là hiểu lầm thôi.”
Giản Tang Du đần độn nhìn Thiệu Khâm, thậm chí cũng quên mất che dấu sự yếu ớt của mình.
Thiệu Khâm cúi người trước mặt cô, ngón tay cái lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô, khẽ chạm lên cánh môi của cô: “Coi như em vẫn còn chưa ngu ngốc tới độ không biết đường về nhà, vẫn còn biết gọi tên anh.”
***
Giản Tang Du nghĩ chắc là cô bị bỏ thuốc rồi, tác dụng của thuốc này làm cho toàn thân cô không còn một chút sức lực nào, nhưng tinh thần thì vẫn bình thường không có bị kích dục….
Cho nên khi Thiệu Khâm ôm cô ra bãi đỗ xe, sau khi tình trạng của Giản Tang Du dần dần bình phục, cô nhỏ giọng nói với anh: “Anh gọi điện cho anh trai em tới đón em đi.”
Thiệu Khâm lẳng lặng liếc nhìn cô một cái, nói: “Nếu em không sợ anh của mình sẽ tự trách bản thân, thì anh cũng không sao cả.”
Giản Tang Du cắn môi không lên tiếng.
Thiệu Khâm đặt cô ngồi vào ghế phụ, sau đó thắt dây an toàn cho cô. Giản Tang Du nhịn mấy lần liền hỏi: “Anh muốn dẫn em đi đâu?”
“Về nhà.” Thiệu Khâm cũng không ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm trầm liếc cô, bổ sung một câu, “Trở về nhà của chúng ta.”
Ánh mắt Giản Tang Du dại ra nhìn anh, cổ họng nghẹn lời, sau khi đấu tranh một hồi mới lạnh lùng mở miệng: “Đó là nhà anh.”
Cho dù Giản Tang Du từng tự cảnh cáo mình một lần, đó không phải là nhà của cô và Thiệu Khâm, đó là nơi cô không bao giờ muốn nhớ đến. Nhưng khi Thiệu Khâm ôm cô vào căn nhà quen thuộc đó, cô vẫn mơ hồ có chút buồn bã mất mát.
Mỗi một nơi trong căn nhà này đều có kí ức của bọn họ, vui vẻ, đau khổ, ngay cả khi kí đơn ly hôn cũng là ở đây. . . . . .
“Thả em xuống.” Giản Tang Du không dám nghĩ thêm nữa, thúc giục Thiệu Khâm.
Thiệu Khâm đặt cô xuống ghế sa lon, ngồi xuống bên cạnh cô, từ từ cởi cà vạt của mình: “Giản Tang Du, nếu như em ngoan ngoãn nghe lời anh, thì anh đã không cần cả ngày phải lo lắng cho em.”
Chỉ một câu nói của Thiệu Khâm làm cho trái tim Giản Tang Du rung lên. Cô yên lặng nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng lạnh lùng của Thiệu Khâm, không nhịn được nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh quan tâm em làm gì, ai cần anh quan tâm tới em!”
Thiệu Khâm không vui nhìn cô một cái, giống như muốn nói gì rồi lại thôi.
Giản Tang Du chột dạ dời tầm mắt đi, bất kể tối nay Thiệu Khâm đã giúp đỡ cô như thế, nhưng chuyện nào ra chuyện đó. Hơn nữa lúc này, cô hoàn toàn không nhúc nhích được, nên có chút kiệng kị với Thiệu Khâm.
Hi vọng đầu óc tên lưu manh này đừng chuyển nhanh như vậy, ngàn vạn đừng tới gần đây. . . . . . trong lòng Giản Tang Du yên lặng cầu nguyện.
Thiệu Khâm an tĩnh ngồi bên cạnh, bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt nhìn cô nồng nàn .
Giản Tang Du sợ hết hồn, theo bản năng trừng mắt nhìn anh: “Nhìn cái gì?”
Khóe môi Thiệu Khâm nhếch lên, hai cánh tay mạnh mẽ vây quanh người cô, đáy mắt tràn đầy ý cười: “Giản Tang Du, bây giờ em không thể nhúc nhích được, em nói anh nên làm gì bây giờ?”
Giản Tang Du khẩn trương nuốt nước miếng một cái, vừa thử nâng tay mấy lần, quả nhiên chẳng có chút sức lực nào.
Tâm trạng Thiệu Khâm càng phấn khởi, tiếng nói khàn khàn tiến tới gần cô hơn. Đôi mắt đen nhánh long lanh, chậm rãi gạt nhẹ tóc cô: “Đầu tiên sẽ liếm sạch em hay là trực tiếp ôm em vào phòng mà yêu thương hả?”
Giản Tang Du cắn răng, gân xanh trên trán nổi lên: “Anh dám!”
Thiệu Khâm đưa tay véo véo khuôn mặt đầy tức giận của cô, mỉm cười hôn lên môi cô : “Cũng đúng, nếu không có em phối hợp thì đâu còn có ý nghĩa nữa.”
Giản Tang Du thở phào nhẹ nhõm, chỉ nghe thấy Thiệu Khâm như vừa tỉnh ngộ: “Không bằng tắm trước? Tắm rửa xong tác dụng thuốc trên người em sẽ giảm bớt một chút, sau đó mới có thể đáp lại anh.”
Thiệu Khâm cúi người ngậm vành tai của cô, nhẹ nhàng cắn, nhiệt độ vẫn còn lưu lại bên tai cô: “Lúc đó mới có sức kẹp chặt chặt hơn’’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.