Sắc Màu Ấm

Chương 70:




Mấy ngày tiếp theo Mạch Nha sống ở chỗ Thiệu Khâm. Sinh hoạt của Giản Tang Du đã bình thường trở lại. Thỉnh thoảng sẽ đến công ty phụ giúp Giản Đông Dục. Lúc này cô mới biết được hai ngày qua Giản Đông Dục đã giải quyết hết những rắc rối kia, không những tìm được người hợp tác mới, làm ăn còn rất thuận lợi.
Giản Tang Du đang bận rộn đánh máy giúp anh trai. Cô nhìn qua cửa kính thì thấy người hợp tác mới. Cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của anh ta, dáng ngồi thẳng, mái tóc đen nhánh ko có gì đặc biệt, nửa chiếc cổ thon dài trắng trẻo lộ ra vô cùng nổi bật.
Màu trắng đó có vẻ không được khỏe mạnh.
Giản Tang Du bĩu môi, nghĩ thầm, quả nhiên thân thể của người làm ăn kinh doanh cũng không được quan tâm chăm sóc chu đáo. Lại không kiềm chế được nghĩ đến Thiệu Khâm, không biết bệnh đau dạ dày của anh có phải là càng ngày càng nghiêm trọng không….
Đang ngẩn ngơ thì trong phòng họp có tiếng động, người đàn ông kia và mấy vị trợ lý có vẻ rất giỏi bên cạnh đi ra.
Lúc này Giản Tang Du mới thấy rõ mặt mũi của anh ta. Là một người đàn ông rất khá, khuôn mặt thanh tú nhã nhặn đôi mắt thâm trầm, dáng người cao to mạnh mẽ. Trong đám người đó, anh ta nổi bật nhất. Tuy bộ dạng anh tuấn bức người, nhưng tạo cho người ta cảm giác áp lực không thôi.
Anh ta đi lướt qua bên cạnh Giản Tang Du nhìn lướt bộ dáng ngẩn ngơ của cô, khóe môi lại hiện lên ý cười kín đáo.
Giản Tang Du nhìn anh ta từ từ đi xa, trong lòng hơi hiếu kỳ, nhịn không được hỏi Giản Đông Dục:” Anh, người kia___”
“À…, lúc nãy là tổng giám đốc Bạc Cận Yến.” Giản Đông Dục còn đang rất vội, chân mày anh nhíu chặt.
Trong đầu Giản Tang Du đang cố gắng tìm kiếm một chút, xác định mình không biết người đàn ông này. Cô cũng không để tâm tới việc này nữa, cười cười tới gần Giản Đông Dục nói:” Anh, tình hình của công ty càng ngày càng tốt, có phải anh nên xem xét việc kết hôn với chị Tiểu Nam không?”
Giản Đông Dục nghe vậy, ngón tay thong thả lật từng trang văn kiện, không ngẩng đầu lên lạnh lùng nói:” Làm sao em biết cô ấy bằng lòng gả cho anh?”
Giản Tang Du ngạc nhiên mở to mắt:” Chị Tiểu Nam đã ở cạnh anh nhiều năm như vậy….”
Giản Đông Dục ngẩng đầu, mặt cũng không chút thay đổi, ánh mắt sắc bén lạnh lùng:” Chồng chưa cưới của cô ấy là Hà Tịch Tranh.”
Một lúc lâu sau Giản Tang Du khó hiểu nuốt nước miếng. Không phải Trình Nam đã hủy bỏ hôn ước với Hà Tịch Tranh từ lâu rồi sao? Chuyện này là như thế nào? Cẩn thận nghĩ lại hai ngày nay cũng không thấy Trình Nam đến công ty.
Giản Tang Du lo lắng nhìn anh trai. Cô còn tưởng chỉ cần chân anh trai khỏe hơn, tất cả vấn đề có thể giải quyết rõ ràng.
Giản Đông Dục cảm nhận được ánh mắt của cô, khóe môi lộ ra một nụ cười rất nhạt:” Mỗi người đều có cuộc sống của mình, chuyện của em chỉ là việc ngoài ý muốn. Em nên biết chính xác phải đi như thế nào. Nhìn thái độ của mọi người ra sao mà sống. Chuyện của anh, em cũng không thể thay đổi được gì. Vấn đề giữa anh và Trình Nam thật sự có rất nhiều. Cho dù năm đó không xảy ra chuyện của em, bọn anh cũng đi đến bước này thôi.”
Giản Tang Du im lặng rũ mắt xuống, trong lòng cảm xúc hỗn loạn.
***
Bạc Cận Yến ngồi vào trong xe căn dặn tài xế lái xe đi, lấy điện thoại ra bấm số, rất nhanh bên kia đã nghe máy. Bạc Cận Yến lộ ra suy nghĩ bỡn cợt hiếm có:” Thì ra người kia chính là Giản Tang Du sao? Thiệu Khâm cậu thích người như vậy….”
Thiệu Khâm đến trước khung cửa sổ, nhìn bầu trời bên ngoài trong xanh, cong cong khóe môi:” Liên quan gì tới cậu.”
Bạc Cận Yến cười ra tiếng, ngón tay nhẹ nhàng gõ nệm ghế bên cạnh:” Cậu nhờ tớ đi một vòng lớn như vậy làm chi? Cứ trực tiếp đưa tiền cho cô ấy là được rồi. Dù sao quảng cáo sản phẩm mới của cậu cũng cần người làm. Tớ thấy bọn họ rất chuyên nghiệp, sẽ không bất phân công tư đâu.”
Thiệu Khâm nhíu mày, đương nhiên anh không thể làm như vậy. Nếu Giản Tang Du biết được, không biết sẽ kháng cự như thế nào.
Thiệu Khâm khinh thường nói vào điện thoại: “Yêu như cậu, khó trách không theo đuổi được vợ.”
Lập tức mặt Bạc Cận Yến đen lại, lạnh lùng trả lời: “Cậu lo cho bản thân xong trước đi rồi mới trở lại cười tớ.” Nói xong liền nhanh chóng ngắt điện thoại, mím chặt môi âm trầm nhìn chăm chú về phía trước.
Thiệu Khâm nhìn màn hình điện thoại đen thui, biết đã giẫm lên chân đau của người nào đó. Anh dụi điếu thuốc trong tay, lúc này mới đi qua hành lang trở lại phòng bệnh lần nữa.
Trên giường bệnh, sắc mặt Thiệu Trí chán nản, cả người gầy đét, tệ hơn lần trước lúc anh đi thăm. Môi bạc thếch khô nứt, hơi thở mong manh. Thiệu Khâm nán lại cả buổi sáng, gần như không nhìn thấy anh ta mở mắt ra.
Bà nội ngồi đỡ trên ghế dựa bên giường nhắm mắt, có chút thả lỏng nhưng sắc mặt lại căng thẳng. Cả phòng bệnh đều yên tĩnh chỉ còn lại tiếng điện tâm đồ nhảy từng nhịp.
Thiệu Khâm vỗ vỗ lên bàn tay của bà nội, nhỏ giọng nói:” Bà về đi, con ở đây chăm sóc cho.”
Bà nội chậm rãi mở mắt ra, lắc lắc đầu, ánh mắt phức tạp nhìn giường bệnh của Thiệu Trí, thở dài:” Mới 23 tuổi.”
Thiệu Khâm không nói gì, trầm ngâm nhìn người đàn ông sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh.
“Khi còn bé Tiểu Trí rất thích học theo con. Con mặc quần áo, nói chuyện, làm việc, mỗi dạng nó đều thích học.” Bà nội nhìn ra lá cây xào xạc ngoài cửa sổ mà nhớ lại, xúc động nói “Chúng ta cũng không đúng, nếu như chú ý nó nhiều hơn, ít cưng chiều nó hơn, có lẽ đứa nhỏ này còn có thể cứu được.”
Thiệu Khâm lẳng lặng ngồi một bên.
Anh hận Thiệu Trí. Tuy không phải anh em ruột, nhưng là cùng nhau lớn lên từ nhỏ, anh cũng không phải là không có tình cảm với nó.
Như bà nội nói, khi còn nhỏ Thiệu Trí rất thích bắt chước anh. Thiệu Khâm không thể không thừa nhận. Trước khi nhập ngũ, có một khoảng thời gian anh cũng có nhiều thói hư tật xấu, ăn chơi trác táng.
Lúc ban đầu, vui đùa theo đuổi Giản Tang Du là việc chứng minh rõ ràng nhất.
May mắn là lúc anh đi sai đường. Thiệu Chính Minh ném anh vào bên trong một khe núi, một nơi có điều kiện rất ác liệt. Anh hoàn toàn dựa vào bản thân, cắn răng chịu đựng mà vượt qua. Cũng trong quá trình này, anh dần dần sửa đổi tính tình, biến thành một người có trách nhiệm, biết đúng sai, là một người đàn ông không thẹn với lương tâm.
Giờ phút này Thiệu Khâm cảm thấy thật may mắn. Tuy rằng cha anh không cho anh nhiều sự yêu thương trong quá trình trưởng thành, nhưng vào thời khắc quan trọng đã đưa tay giúp anh.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Thiệu Chính Lâm đi vào, mái tóc trước nay được chải cố định ngay ngắn rõ ràng đã điểm vài phần hoa râm, ông ta liếc nhìn Thiệu Khâm đen tối.
Thiệu Khâm thản nhiên đối mặt với ông ta. Bà nội muốn phá vỡ cục diện bế tắc này, chống tay vịn đứng lên, nói với Thiệu Chính Lâm:” Con ngồi đây đi, mẹ và Thiệu Khâm đi trước.”
Thiệu Khâm đỡ bà nội, nhìn bà tuổi già sức yếu đi đứng hơi khó khăn, trong lòng trĩu nặng.
Bà nội biết ân oán của anh và cha con Thiệu Chính Lâm. Bà đã lớn tuổi, dường như trong lòng đã rõ. Lúc nãy chắc chắn bà nhìn thấy hai chú cháu như hai dòng nước cuồn cuộn, mới lên tiếng hóa giải.
Bà nội bước ra ngoài hai bước, quay đầu nghiêm túc nhìn Thiệu Chính Lâm:” Chính Lâm à, nhìn mọi việc thoáng một chút, đừng làm những chuyện để con phải hối hận.”
Mặt Thiệu Chính Lâm liếc nhìn Thiệu Khâm hoàn toàn vô cảm, nặng nề đáp:” Con biết.”
Thiệu Khâm và Thiệu Chính Lâm đối diện trong giây lát. Ánh mắt tối tăm của ông ta cho thấy không cam long. Hiển nhiên anh không ngây thơ cho rằng Thiệu Chính Lâm sẽ bỏ qua như vậy. Tình hình của Thiệu Trí càng ngày càng nặng hơn, không thể chịu nổi là chuyện sớm muộn. Thiệu Chính Lâm sẽ đối phó anh như thế nào? Thiệu Khâm hơi khó chịu.
Chỉ cần không nhằm vào Giản Tang Du và con trai, anh có lòng tin có thể ứng phó được.
***
Lúc Thiệu Khâm đưa bà nội về, tiện đường đi đón Mạch Nha. Mạch Nha nhìn thấy bà cố rất vui, lấy kẹo trong cái balo nhỏ ra, lột vỏ kẹo đưa vào miệng bà cố.
Bà nội cười lắc lắc đầu:” Không được, răng của bà cố đều là giả, cắn không nổi.”
Mạch Nha tò mò nhoài người ra phía sau ghế nhìn vào miệng bà, chỉ còn kém là không lấy kính lúp ra nghiên cứu:” Giả sao? Sẽ không rơi ra chứ?”
Bà nội cười ha ha, vò đầu thằng bé: ” Mỗi ngày ông nội con đều nhắc tới con đó, cuối cùng ba con cũng không chịu được dẫn còn về rồi.”
Mạch Nha ngoan ngoãn ngồi vào ghế sau, học theo giọng điệu của bà cố:” Mỗi ngày con đều nhắc tới ông nội đấy, là tại ba không chịu dẫn con về.”
Thiệu Khâm không nói gì gật đầu:” Đúng, đều là ba sai.”
Xe vừa vào ga ra, Thiệu Khâm liền nhìn thấy Cố Dĩnh Chi mặc áo khoác chờ ở cửa. Trong đêm, bóng dáng của bà không mạnh mẽ kiên cường như trước. Mà là nhỏ nhắn mềm mại, nhìn ra phần lưng hơi cong, không ngừng nhìn về hướng của anh.
Trong lòng Thiệu Khâm bỗng nhiên hơi chua xót, vỗ vỗ đầu con trai, nói:” Bà nội chờ ở cửa kìa, con đi trước đi.”
Mạch Nha mở cửa xe cố hết sức chạy lại, nhào vào lòng Cố Dĩnh Chi cười trong trẻo. Xa xa có thể nghe được tiếng vừa cười vừa nói của con trai và Cố Dĩnh Chi.
Thiệu Chính Minh cũng đi ra, khuôn mặt xưa nay luôn luôn nghiêm túc, nháy mắt vô cùng rạng rỡ.
Thiệu Khâm đi qua. Vẻ mặt của Thiệu Chính Minh và Cố Dĩnh Chi hơi mất tự nhiên. Hai năm con trai không về nhà, lúc này ba người trong nhà giống như người xa lạ.
“Giản Tang Du kêu con dẫn con trai đến thăm ba mẹ.”
Thiệu Khâm mở miệng giống như đã nói xong. Cố Dĩnh Chi hơi bất ngờ, mặt đầy lúng túng, ôm Mạch Nha đi vào trong:” Vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Quan hệ với cha mẹ đã hơi cải thiện, nhưng mà với Giản Tang Du vẫn không nóng không lạnh. Thiệu Khâm cũng không lo lắng, mặc dù có thể thông qua con trai thường xuyên gặp mặt ăn cơm. Thỉnh thoảng thông qua sự hợp tác của con trai ba người có thể đi xem phim.
Loại cuộc sống này đối với Thiệu Khâm là vô cùng hạnh phúc rồi.
***
Chớp mắt đã vào thu, cuối cùng Thiệu Trí cũng không thể chống đỡ được nữa.
Vào đầu thu, cậu ta mới vừa tròn 24 tuổi, vợ chồng Thiệu Chính Lâm người đầu bạc tiễn kẽ đầu xanh. Ngày đưa tang, nhiều lần mẹ Thiệu Trí không kiềm chế được xông lên đánh Thiệu Khâm, cằm Thiệu Khâm đều bị bà ta làm trầy vài chỗ.
Thiệu Khâm cố chịu đựng, bây giờ anh cũng đã làm cha mẹ. Ít nhiều cũng hiểu tâm trạng lúc này của bà ta. Tuy nhiên, trong chuyện này, từ đầu đến cuối Thiệu Khâm không cảm thấy mình mắc nợ đối phương. Nhưng mà nhìn cục diện bây giờ cũng nhịn không được xúc động.
Con cái đều là máu thịt của cha mẹ, những kẻ xấu xa cũng không ngoại lệ.
Ngược lại Thiệu Chính Lâm lại rất bình tĩnh, ngoài ánh mắt nồng đậm bi thương ra, chưa có hành vi kích động nào. Thậm chí cũng không nhìn Thiệu Khâm, vẫn gắng gượng chống lưng xử lí chuyện tang lễ. Thỉnh thoảng an ủi mẹ Thiệu Trí vài câu. Gặp khách khứa đến chia buồn cũng không kể lể này nọ
Ông ta càng lí trí như vậy, trong lòng Thiệu Khâm càng bất an.
Loại bất an này duy trì rất lâu. Qua mấy tháng, Thiệu Chính Lâm cũng không có động tĩnh gì, trong lòng Thiệu Khâm bắt đầu nghi ngờ chẳng lẽ Thiệu Chính Lâm đổi tính?
Cuộc sống nửa vui nửa buồn, những ngày nhạt nhẽo càng nhiều hơn trước. Cái loại bên ngoài yên lặng bên trong gợn sóng làm cho Thiệu Khâm hơi sốt ruột. Thậm chí có đôi khi anh đi toilet cũng nghĩ, có lẽ trước hết Thiệu Chính Lâm muốn hành hạ tra tấn tâm lý của anh cho đã, sau cùng mới ra tay?
Thiệu Khâm chỉ có thể bố trí không ít cơ sở ngầm bên cạnh Giản Tang Du và con trai. Ngay cả bên cạnh Cố Dĩnh Chi và Thiệu Chính Minh cũng không có buông lỏng.
Tuy Thiệu Chính Minh cảm thấy con trai có phản ứng quá khích. Nhưng nghĩ đến tính tình của Thiệu Chính Lâm, ông vẫn im lặng phối hợp. Chỉ dùng lời lẽ nghiêm khắc nhắc nhở:” Chính con cũng phải cẩn thận, nguyên nhân của việc này từ con mà ra, không được vì mình có chút nghề trong tay mà chủ quan”.
Thiệu Khâm nghiêm túc gật đầu. Làm sao anh để mình có chuyện được? Anh còn phải chờ Giản Tang Du đổi ý để cả nhà đoàn tụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.