Sắc Màu Ấm

Chương 79: Ngoại truyện 2




Giản Tang Du bị đề nghị của Thiệu Khâm làm rung động. Mặc dù đã có Mạch Nha, nhưng giữa bọn họ vẫn luôn thiếu một giai đoạn mà bất kì cặp vợ chồng nào cũng phải trải qua. Cô luôn hi vọng có thể cùng với Thiệu Khâm trải qua những việc giống như những cặp vợ chồng khác. Chồng cùng vợ vượt qua giai đoạn thai nghén gian nan nhất, cùng chờ đợi đứa con của họ ra đời, cùng nhau chứng kiến sự ra đời của một sinh linh mới.
Người đàn ông như Thiệu Khâm sẽ có biểu cảm như thế nào? Trong lòng Giản Tang Du hơi mong đợi. Rồi lại thấp thỏm bất an, cô sợ cô sẽ làm Thiệu Khâm thất vọng. . . . . .
Hai người đã đi rất nhiều bệnh viện, hiện tại trị liệu khoa học kỹ thuật đã phát triển hơn. Ở đâu cũng có thể thấy những quảng cáo có thể chữa được những bệnh nan y. Lúc nhàn hạ Thiệu Khâm sẽ cầm tài liệu nghiên cứu, vẻ mặt chú tâm. Hiển nhiên anh rất quan tâm tới chuyện này.
Sau khi Cố Dĩnh Chi biết được, phản ứng còn lớn hơn Thiệu Khâm. Liên tiếp giới thiệu không ít người quen. Vẻ mặt bà nghiêm túc nói cho Giản Tang Du biết, những người kia rất có vai vế trong vấn đề phụ khoa, chắc chắn sẽ thành công.
Mỗi ngày Giản Tang Du phải tiếp nhận rất nhiều kiểm tra, uống rất nhiều thuốc bổ. Trong thời gian ngắn mỗi lần nhìn thấy đồ ăn cô đều cảm thấy đau khổ, vị giác trở nên có vấn đề. Thiệu Khâm ở bên cạnh nhìn cũng thấy đau lòng không chịu được. Hết lần này tới lần khác, anh tự nhủ với mình có gấp cũng không được, chỉ có thể càng cưng chìu vợ hơn, không cho cô làm bất cứ thứ gì.
Rất nhanh Giản Tang Du có ảo giác mình đã trở thành phụ nữ có thai.
Sau khi làm xong phẫu thuật thông ống dẫn trứng, mỗi ngày Thiệu Khâm đều tính toán suy nghĩ xem lúc nào có thể bắt đầu kế hoạch tạo người.
Giản Tang Du nhìn thấy anh lôi lịch ra, lên lịch tính toán từng ngày một, quả thật dở khóc dở cười: “Đã hai tuần lễ rồi anh vẫn còn chưa tính toán xong sao?”
Thiệu Khâm nghiêm trang ôm vợ đặt lên đùi, hôn lên mặt cô : “Bây giờ em là người phải cố gắng. Sau này đổi lại là anh phải cố gắng rồi.”
Mất một lúc lâu Giản Tang Du mới hiểu ý nghĩa trong lời nói của anh. Mặt cô đỏ lên. Da mặt củaThiệu Khâm từ trước đến giờ rất dày, không thèm để ý chút nào đến cô, anh nói tiếp: “Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật bù được không? Giao Mạch Nha cho bố mẹ anh, chúng ta tranh thủ tuần trăng mật để tạo người.”
Giản Tang Du kinh ngạc vòng tay quanh gáy anh: “Anh có thời gian rảnh sao?”
Thiệu Khâm mỉm cười mút lên sống mũi của cô: “Chỉ cần em bồi dưỡng tốt thân thể của mình, những chuyện khác không cần em đụng tới.” Anh liếm nhẹ vành tai của cô, cười nhẹ nói, “Thân thể của em quá yếu, mỗi lần đều chỉ chịu được nửa đường là ngất đi rồi. Như vậy làm sao chúng ta có thể sinh con được?”
Giản Tang Du ngượng ngùng cắn răng nhìn chằm chằm vào anh. Rất lâu sau mới ngẩng gương mặt đỏ bừng mắng anh: “Đó là tại anh quá lâu.”
Trong phút chốc, đôi mắt đen nhánh của Thiệu Khâm ánh lên nụ cười. Bàn tay vuốt ve vòng eo của cô, thò vào trong áo cô, nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực mềm mại của cô cách lớp áo lót: “Em không thích sao? Anh nhớ mỗi lần em đều khen anh lợi hại. Không làm vài lần thì em sẽ không thể đạt tới cao trào được. . . . . .”
Giản Tang Du vội vàng đưa tay bịt miệng anh lại, khuôn mặt xấu hổ và giận dữ: “Không cho nói!”
Thiệu Khâm lưu manh lại lè lưỡi ra liếm vào lòng bàn tay của cô một chút! Cảm giác ẩm ướt trong lòng bàn tay làm cho Giản Tang Du cảm thấy như bị điện giật, hơi tê dại.
Ánh mắt của cô như dung túng cho hành động của anh, nhìn Thiệu Khâm không thể tưởng tượng nổi.
Thiệu Khâm được voi đòi tiên, kéo áo lót của cô ra, ngón tay vân vê trên đỉnh núi của cô. Giản Tang Du cắn môi trợn mắt nhìn, một lát sau cô từ từ thả lỏng, thân thể giống như một dòng nước hòa tan vào ngực anh.
“Đừng làm rộn.” Giản Tang Du núp trong ngực anh, cúi đầu thở dốc, giữ chặt lấy ngón tay tà ác của anh kháng nghị, “Còn một tuần nữa mới được.”
“Nhất định chúng ta có thể sinh được một bé con đáng yêu——”
Đối với kế hoạch tạo người của cha mẹ, bạn học nhỏ Mạch Nha luôn tỏ vẻ bất mãn. Nó khoanh tay ngồi trước bàn ăn giở trò tuyệt thực: “Tại sao ba mẹ còn muốn sinh em bé? Có phải hai người không thương Mạch Nha nữa phải không?”
Giản Tang Du im lặng, đá vấn đề này là cho ông xã mình.
Thiệu Khâm sờ sờ chóp mũi, kiên nhẫn giải thích với con trai: “Trước kia ba không được nhìn thấy con ra đời, cho nên cảm thấy thật đáng tiếc. Ba hy vọng có một bé con để có thể bù đắp khoảng tình cảm này của người làm cha.”
Mạch Nha càng mất hứng hơn:”Đây không phải là ba có ý ghét con rồi sao? Sau khi có em bé ba sẽ chỉ yêu thương nó mà thôi!”
Thiệu Khâm im lặng vài giây: “Con và em đều là con của ba, ba sẽ không thiên vị ai cả.”
“Ba chỉ hứa cuội.” Mạch Nha thương tâm gục mặt xuống bàn ăn, gối lên cánh tay, vẻ mặt u buồn, “Bé con sẽ khóc lóc, náo loạn. Mạch Nha lớn tuổi, sẽ không tranh giành lại với nó.”
Giản Tang Du: “. . . . . .” Con của anh rốt cuộc là học được ở đâu cái lý luận quái gở đó vậy.
Thiệu Khâm không thể làm gì khác hơn nói mơ hồ: “Đúng vậy, bé con vừa khóc vừa quấy làm sao có thể bằng Mạch Nha đáng yêu chứ.”
Mạch Nha mở to đôi mắt đen như mực, khó hiểu hỏi ngược lại: “Nếu bé con không đáng yêu, tại sao ba còn muốn sinh bé con?”
Giản Tang Du: “. . . . . .”
Thiệu Khâm: “. . . . . .”
Dưới ánh mắt soi mói tủi thân của con trai, Thiệu Khâm chỉ có thể lựa chọn cách lên giọng để trấn áp con. Anh vỗ bàn nói lạnh lùng: “Bởi vì ba và mẹ « nói yêu thương », không cẩn thận có bé con rồi!”
Mạch Nha : “. . . . . .”
Thiệu Khâm vì cái khó ló cái khôn của mình nên càng đắc chí. Anh không nghĩ tới vì một câu nói của mình, đã làm cho cuộc sống bình yên hoàn toàn rối loạn.
Khi anh đóng cửa nghĩ muốn làm ít chuyện xấu với vợ, thì Mạch Nha sẽ điên cuồng gõ cửa, giọng nói lảnh lót gào to: “Ba mẹ không được ‘nói yêu thương’, làm nên chuyện xấu, để có bé con!”
***
Thỉnh thoảng lại bị con trai quấy rối, cuối cùng Thiệu Khâm vượt qua mọi khó khăn gian khổ chịu đựng hết một tuần. Đợi đến khi Giản Tang Du đã bình phục lại sau cuộc phẫu thuật có thể sinh hoạt vợ chồng bình thường. Thiệu Khâm lập tức vô lương tâm giao con trai cho Thiệu Chính Minh chăm sóc.
Mạch Nha bị Thiệu Chính Minh ôm vẫn khóc to, vẻ mặt bi thương, vươn bàn tay mập mạp ra lên án anh: “Ba rất hư, bây giờ lại vứt bỏ Mạch Nha. Sau này Mạch Nha nhất định sẽ báo thù, sẽ đánh bé con!”
Đầu Thiệu Khâm đầy vạch đen.
Không biết những đứa trẻ nhà khác khi biết cha mẹ lại sinh thêm em bé sẽ có phản ứng như thế nào ? Sao con của anh lại có phản ứng dữ dội như vậy?
Thiệu Chính Minh trấn an Mạch Nha, quay về phía Thiệu Khâm phất phất tay: “Con đi nhanh đi, từ nhỏ tới lớn nó luôn ở bên cạnh mẹ, có thể là do thiếu thốn tình thương nên mới có ý muốn độc chiếm mãnh liệt như vậy, từ từ rồi sẽ tốt thôi.”
Trước khi đi, Thiệu Khâm nhìn thấy con mình khóc tới chết đi sống lại qua kính chiếu hậu. Anh cảm thấy đau lòng vô cùng. Lần này nếu sự cố gắng của hai người họ không thành thì có một đứa con trai thôi cũng tốt——
Ngay ngày thứ hai Thiệu Khâm liền dẫn Giản Tang Du ra nước ngoài nghỉ phép. Quay đầu liếc nhìn vợ đang gối đầu lên vai mình thiếp đi. Cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng của cô chu lên. Một mùi thơm ngát quanh quẩn ở chóp mũi như có như không. Lửa dục vọng trong thân thể Thiệu Khâm bỗng rục rịch trỗi dậy, cảm giác tội lỗi với con trai đã bị thú tính đang hừng hực bốc lên che phủ.
Đến khách sạn, Thiệu Khâm lập tức đẩy Giản Tang Du ngã xuống giường, cắn lên đôi môi đang khẽ cong lên. Đáy mắt u tối chuyển động, túm lấy bàn tay cô đặt lên dục vọng đang có dấu hiệu thức tỉnh của mình. Anh nói: “Hiện tại có thể bắt đầu chứ?”
Giản Tang Du im lặng đẩy ngực anh: “Thiệu tiên sinh, anh có thể cầm thú như vậy sao ? Anh không để cho em có thời gian nghỉ ngơi sao?”
Thiệu Khâm nằm trên người cô bắt đầu giở trò. Không tới mấy động tác đã xé tan chiếc áo sơ mi của cô, lộ ra bộ ngực đẫy đà được bao phủ bởi chiếc áo lót đen ra ngoài: “Anh thích dáng vẻ thở dốc của em khi em nằm dưới thân anh.”
Thật sự Giản Tang Du có hơi mệt. Tối hôm qua thu dọn hành lý đến khuya. Sáng sớm lại phải ra khỏi nhà từ sớm để kịp chuyến bay. Lúc này mí mắt của cô không thể nhấc lên nổi, miễn cưỡng nói: “Ông xã, em không muốn.”
Thiệu Khâm chống hai cánh tay, nhìn vào mắt cô thật sâu, một lát sau bắt lấy tay cô đặt giữa hai chân mình: “Vậy em giúp anh đi.”
Giản Tang Du nhớ tới lần trước cô đã lấy tay giúp anh ở công viên trò chơi. Sau đó, lúc cầm ly nước bàn tay cô vẫn còn run rẩy. Cô cự tuyệt không hề suy nghĩ: “Không được.”
Thiệu Khâm lại tuyệt không tức giận, ngược lại cười phá lên đầy quái lạ: “Vậy dùng miệng thì sao?”
Giản Tang Du kinh ngạc trừng to mắt. Đôi mắt trong veo nhìn Thiệu Khâm hơi dao động. Trong thoáng chốc, cảm giác tội lỗi dâng lên trong cô, cảm giác mình thật sự quá hèn mọn!
Nhưng ý tưởng kia vừa thoáng qua trong đầu lại tạo ra một sự khó chịu. Ánh mắt của Thiệu Khâm không nhịn được rơi vào cánh môi mềm mại của cô. Hàm răng chỉnh tề trắng nõn nằm ở phía dưới, bộ dáng khả ái càng làm cho tâm ma của anh khó kiềm chế.
Bàn tay khô ráo của Thiệu Khâm vuốt ve gò má của cô, giọng khàn khàn dụ dỗ: “Cục cưng ngoan của anh, em hãy nhìn anh một chút xem nào.”
Giản Tang Du luống cuống dời tầm mắt đi, khuôn mặt đỏ bừng, ngay cả nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp: “Nhìn, nhìn cái gì ——”
Thiệu Khâm cười xấu xa đè ngón tay của cô lại, để cho cô có thể tinh tế cảm nhận dáng vẻ của cự vật cứng rắn của mình. Vật kia mơ hồ nhúc nhích, nhảy bắn lên trong lòng bàn tay của cô.
Cô kinh hoảng lúng túng muốn chạy trốn.
Thiệu Khâm hung hăng đặt cô ngồi lên đùi mình, để vật cương cứng kia cọ vào thân thể cô. Cách chiếc quần dài cũng có thể cảm nhận được kích cỡ kinh người của nó.
Giản Tang Du mắc cỡ không ngẩn đầu lên được. Làm sao cô có thể ngậm nó. . . . .
Thiệu Khâm dịu dàng hôn sống mũi và khóe môi của cô. Nâng khuôn mặt cô lên không ngừng hôn hít: “Giữa vợ chồng chuyện như vậy rất bình thường, chúng ta có thể từ từ bắt đầu.”
Giản Tang Du không chống lại dáng vẻ làm nũng nhưng cứng rắn của anh. Từ từ cởi chiếc quần lót của anh. Thiệu Khâm nhìn cô ngồi trên nệm, cả người nhoài trên chân của mình. Tim anh không tự chủ đập nhanh hơn.
Giản Tang Du mới vừa kéo chiếc quần lót của anh một chút, đầu vật xanh tím kia liền lộ ra. Giản Tang Du chưa nhìn thấy hết chiều dài, mặt đã biến sắc. Lập tức muốn rút chân bỏ chạy.
Thiệu Khâm đứng dậy, tiến lên một bước túm chặt lấy hông của cô, ôm cô trở lại, trực tiếp ngã thẳng lên giường.
Giản Tang Du bị anh đè lên, giận dỗi mắng: “Đồ lưu manh, buông tay ra!”
Thiệu Khâm cũng muốn làm căng. Nhưng đàn ông đều có thói hư tật xấu, luôn hi vọng có thể thỏa mãn những ảo tưởng dục vọng của mình. Mặc dù Giản Tang Du chưa hề làm gì, chỉ cần cô biết điều nằm dưới thân anh đã khiến anh thỏa mãn không kiềm chế được rồi. Cho nên cũng không nhất thiết phải làm tư thế kia.
Anh bỗng nổi hứng muốn trêu chọc cô, đôi chân dài quỳ gối sang 2 bên người cô, cúi người cười nói: “Không dùng tay cũng không cần miệng, vậy chúng ta đổi chỗ khác.”
Giản Tang Du đâu có biết nhiều tư thế như vậy. Tất cả kinh nghiệm của cô đều do Thiệu Khâm chỉ dạy. Cho nên khi cô nhìn thấy Thiệu Khâm đẩy cao bộ đồ ngủ của mình qua ngực. Anh quỳ xuống đem cự vật nóng bỏng kia cọ sát vào giữa hai ngực của cô. Cô không nhịn được, kêu lên sợ hãi, đạp anh thẳng xuống giường.
“Thiệu Khâm anh là đồ biến thái!”
***
Giản Tang Du tủi thân vô cùng. Cô cảm thấy Thiệu Khâm đã hoàn toàn bước trên con đường lưu manh không thể quay trở lại. Hơn nữa bộ dạng ham hố của Thiệu Khâm này thật khiến cô không được tự nhiên. Đại khái là hàng năm bị bóng ma quá khứ ám ảnh mạnh mẽ, đã làm cho cô có bản năng kháng cự dữ dội với chuyện có những hành động qúa thân mật. Cho nên lúc thấy Thiệu Khâm đối xử với mình như vậy, cô không kiềm chế được mình đã bị anh hạ nhục.
Cô tự giam mình ở trong phòng tức giận gọi điện thoại cho Trình Nam.
Trình Nam im lặng vài giây, cuối cùng không nhịn được nói: “Thật ra thì đây là tình thú của vợ chồng. Trước kia em luôn có sự kháng cự với chuyện này. Hiện tại cũng nên buông thả một chút, có thể còng tay anh ta lại vân vân ——”
Giản Tang Du kinh ngạc dừng lại: “Chị Tiểu Nam, không phải chị đã từng dùng còng tay với anh em chứ?” Thử nghĩ xem một Trình Nam dịu dàng đơn giản lại có khẩu vị nặng như vậy làm cho Giản Tang Du bị sốc.
Trình Nam lúng túng yên lặng một hồi lâu, cuối cùng khuyên nhủ: “Tang Du, em nên buông thả một chút. Bây giờ chuyện cũng đã qua, những kí ức không vui kia chính là bóng ma trong lòng em. Bất kể lúc ấy em có ý thức được hay không, thì việc em yêu anh ấy là không thể chối cãi được. Cho nên đừng chấp nhất vì những chuyện trong quá khứ nữa. Thử phối hợp với anh ấy xem sao, như vậy tình cảm của hai người cũng sẽ tốt hơn .”
Giản Tang Du cúp điện thoại, ngồi ở trên ghế sa lon ổn định lại tâm trạng của mình. Lúc nãy thật sự cô đã phản ứng hơi quá khích rồi. Thiệu Khâm trẻ như vậy, tinh lực luôn dồi dào, trong thời gian dài đã phải nhịn quá lâu. . . . . . Hơn nữa nếu đã quyết định sống cùng nhau thì cô không nên để những chuyện trước kia làm ảnh hưởng.
Giản Tang Du hơi đau lòng cho anh.
Cho nên lúc mở cửa phòng, thấy vẻ mặt khẩn trương của Thiệu Khâm, cô nhỏ giọng ngập ngừng: “Em ——”
“Anh xin lỗi.” Thiệu Khâm ôm vợ vào trong ngực, lo lắng, “Anh chỉ muốn trêu chọc em, không muốn em dùng ngực giải tỏa cho anh, khụ, anh không giỡn vậy nữa.”
Giản Tang Du đỏ bừng cả khuôn mặt, đứng im tại chỗ, hồi lâu cũng không lên tiếng. Thiệu Khâm cho rằng cô vẫn còn tức giận, khẽ cúi người nhìn cô : “Bà xã, anh sai rồi, em——”
Thiệu Khâm chưa kịp dứt lời đã bị hành động tiếp theo của cô khiến anh giật mình sững sờ.
Người vợ từ trước tới giờ luôn rất dịu dàng của anh bỗng dưng lại dùng sức đẩy ngã anh xuống mặt nệm! Hơn nữa lại cúi người giật bung áo sơ mi của anh!
Thiệu Khâm kinh ngạc nhìn vợ của mình, đây không phải là anh đang nằm mơ chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.