Sắc Màu Ấm

Chương 84: Mạch Nha VS Trần Úc (3) kết hôn




Sau đó Mạch Nha cũng chưa từng nhắc lại nụ hôn này lần nào. Ngay cả một câu xin lỗi cũng không có. Có lẽ cậu cảm thấy lúng túng, cũng không muốn đánh vỡ mối quan hệ người thân hòa thuận giữa hai người.
Tất nhiên Trần Úc cũng sẽ không chất vấn cậu. Cô biết rõ vai trò của mình khi ở bên cạnh cậu. Nụ hôn đầu chỉ có thể trao cho người mình thích, đối với Trần Úc mà nói, đoạn tình cảm này đã không còn gì để hối tiếc nữa.
Mạch Nha va Diệp Ân không ai muốn hi sinh lý tưởng của mình vì nhau. Có đôi khi Trần Úc cảm thấy không hiểu Diệp Ân, lại càng không hiểu sao cô ấy có thể tàn nhẫn tới mức nói đi là đi. Thậm chí cũng không có một lời từ biệt với Mạch Nha.
Mùa hè sau khi Mạch Nha thi tốt nghiệp trung học xong cũng không có biểu hiện gì kì lạ. Nhưng Trần Úc nhạy cảm vẫn phát hiện ra sự khác thường của cậu. Mạch Nha bắt đầu học hút thuốc lá, trên người lúc nào cũng nồng nặc mùi thuốc.
Sáng sớm Trần Úc lại dẫn Mạch Nha đi leo núi. Mạch Nha không thích những hoạt động như vậy nhưng vẫn rất biết điều, thay đồ thể thao đi theo cô.
Bánh trôi nhỏ đội mũ lưỡi trai đi theo phía sau, vừa bò vừa dựa vào cậu bắt anh trai cõng cô, cuối cùng khiến Mạch Nha mệt mỏi rã rời. Sau khi về nhà, cậu thề không bao giờ leo núi cùng Trần Úc và bánh trôi nhỏ nữa.
Nhưng lúc đứng trên đỉnh núi quan sát thành phố, khoảnh khắc bị gió phả thẳng vào mặt, Mạch Nha đã nghĩ thông suốt: Mất đi Diệp Ân cũng không phải là chuyện tồi tệ nhất trên thế giới.
Dưới sự quấy rối của Trần Úc và bánh trôi nhỏ, dần dần cuộc sống của Mạch Nha lại náo nhiệt như cũ, náo nhiệt đến mức cậu không có thời gian nhớ tới Diệp Ân nữa.
Mạch Nha rời nhà sớm hơn Trần Úc, cuộc sống trong doanh trại khiến cho cậu tạm quên đi tình yêu đã mất. Thỉnh thoảng lại nhận được tin của Trần Úc, tất cả giống như lại trở về lúc ban đầu, trở về lúc họ còn bé.
Trần Úc vẫn ít lời như cũ, lúc nào cũng dặn Mạch Nha phải chú ý giữ gìn sức khỏe, ăn uống đầy đủ. Khiến cho Mạch Nha phải trợn tròn hai mắt, cảm thấy Trần Úc càng ngày càng giống Giản Tang Du, luôn nói không ngừng. . . . . .
Nhưng cậu muốn cô nói cái gì khác đây?
Mỗi lần nhận được thư Mạch Nha đều hồi đáp lại, vẫn giống như trước, nghĩ gì viết thế, không chút kiêng dè.
Trong thư cậu chỉ nhắc tới những áp lực trong doanh trại của mình, thậm chí quên mất cả hỏi thăm Trần Úc, xem cuộc sống ở trường của cô thế nào? Đã quen hay chưa? Đã có bạn trai chưa?
Cho nên khi về nhà, bất ngờ cậu lại phát hiện ra lúc Trần Úc nghe điện thoại đều cố tình tránh đi. Tâm tư càng ngày càng phức tạp hơn, bàn tay nắm chiếc đũa cũng chặt hơn.
Lúc bánh trôi nhỏ ngồi bên cạnh cậu, miệng đang gặm một cánh gà lẩm bẩm một câu: “Nhất định chị ấy đang yêu, em thấy có một anh thường đưa chị ấy về.”
Giản Tang Du nhìn chằm chằm nó : “Lúc ăn không được nói chuyện.”
Bánh trôi nhỏ mất hứng mút mút ngón tay bóng lưỡng của mình, tiếp tục lầm bầm: “Chờ tới lúc chị kết hôn dọn ra ngoài, con sẽ dọn đến ở với chị ấy. Mẹ còn trẻ như vậy mà đã bước vào thời kì mãn kinh rồi, thật hung dữ.”
Mạch Nha lạnh lùng nghe mấy lời đó. Cậu thừa nhận mình hơi không thoải mái. Nhưng cảm giác này quá ngắn ngủi nên cậu cũng không quá để ý tới nó. Nhất là lúc nghe thấy câu “dọn đi” của em gái, cậu càng không được tự nhiên hơn. Nhưng cũng chỉ nghĩ rằng đây là sự lưu luyến giữa người thân trong nhà. Nếu có một ngày Bánh trôi nhỏ có người yêu, nhất định cậu cũng sẽ rất quan tâm tới nó, nhưng cậu vẫn cảm thấy rất tức giận.
Một lần khác, cậu lại bắt gặp Trần Úc đang nhỏ giọng nghe điện thoại ở hành lang, Mạch Nha tỏ vẻ như vô ý cười hỏi: “Bạn trai à?”
Trần Úc sửng sốt, nhưng ngay sau đó khóe mắt cong lên lắc đầu: “Không phải.” Nếu như không thích, đương nhiên cô sẽ không nhận. Như vậy là không có trách nhiệm đối với bản thân mình, còn không tôn trọng tình cảm của người khác.
Mạch Nha rõ ràng vô cùng vui mừng, trong ánh sáng mờ ảo ở hành lang vẫn có thể thấy rõ vẻ mặt cậu trở nên dịu dàng tươi tắn hơn. Cậu đi tới bên cạnh Trần Úc, khoác tay lên vai cô khẽ giọng nói: “Nếu như cô có người yêu nhất định phải nói cho tôi biết, cô ngốc như vậy nếu bị lừa cũng sẽ không biết.”
Mạch Nha 21 tuổi, nhưng lại cao lớn hơn so với Trần Úc. Trần Úc nói chuyện với cậu đều phải ngẩng đầu lên. Nhìn thấy từng đường nét cứng rắn trên khuôn mặt cậu khiến cho trái tim của Trần Úc đập rộn lên.
Cô nhanh chóng cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Tôi biết rồi.”
Thực ra ở trường học có rất nhiều nam sinh thích Trần Úc, nhưng cô chưa bao giờ để tâm tới họ. Cô chỉ quan tâm tới việc đọc sách, cô muốn chứng mình bản thân mình trong tương lai, cũng muốn báo đáp cho gia đình Thiệu Khâm.
Về phần Mạch Nha, cho tới bây giờ cô cũng không còn hy vọng xa vời muốn ở chung với cậu nữa. Hoàng tử và cô bé lọ lem chỉ có thể tồn tại trong những câu truyện cổ tích. Dù kết cục của Mạch Nha và Diệp Ân có như thế nào thì cô và Mạch Nha cũng không phải là người cùng một thế giới.
Lần sau khi Mạch Nha trở về lại đi cùng với Diệp Ân.
Trần Úc thấy hai người bọn họ lại đi cùng nhau thì vô cùng khiếp sợ. Suy nghĩ cẩn thận thì thấy trong một năm nay những tin tức của Mạch Nha gửi đến ít hơn. Có lẽ cậu vẫn giữ liên lạc với Diệp Ân. . . . . . Nhưng nhìn thấy gương mặt tràn đầy sức sống của Mạch Nha, Trần Úc vẫn cảm thấy thật vui sướng.
Ba năm nay, hai người bọn họ cũng thay đổi rất nhiều. Mạch Nha đã không còn là một cậu thanh niên cố chấp như trước. Mà Diệp Ân cũng dịu dàng hơn trước rất nhiều. Cả buổi tối ánh mắt của Mạch Nha không hề rời khỏi Diệp Ân, dịu dàng chuyên tâm lắng nghe Diệp Ân nói.
Trần Úc liền tránh vào phòng bếp, cố ý không muốn nghe thấy bất kì tiếng động gì từ phòng khách.
Sau đó Diệp Ân cũng đi vào giúp. Lúc chuẩn bị món ăn không cẩn thận bị dây dầu mỡ lên quần áo. Trần Úc liền dẫn cô đến phòng mình tìm cho cô một bộ quần áo thích hợp. Lúc Diệp Ân cởi quần áo ra Trần Úc mới phát hiện ra vết sẹo trên người cô. Qua chiếc gương to Diệp Ân nhìn thấy vẻ mặt từ chú ý tới kinh ngạc của cô, bật cười nói: “Giật mình à? Thật ra tôi cũng không biết mình bị bỏng lúc nào, có lẽ là từ lúc rất nhỏ.”
Diệp Ân còn nói cho Trần Úc biết, thật ra cô không phải là con ruột của ba mẹ cô. Cô được nhận nuôi từ cô nhi viện.
Trần Úc không biết, tại sao đằng sau một Diệp Ân hoàn hảo lại có một câu chuyện thê lương đến thế, trên người cô ấy còn có một vết sẹo to nữa.
Diệp Ân cúi đầu cài cúc áo lại, quay đầu lại mỉm cười nói với cô : “Thật ra hai chúng ta đều giống nhau, nhưng điểm khác biệt duy nhất chính là tôi mạnh mẽ hơn, còn cô thì giỏi che giấu nội tâm của mình. Trần Úc, hẳn là cô cũng hiểu cảm xúc của tôi, tôi chỉ không ngừng chứng minh mình là kẻ mạnh, chỉ có như vậy mới có thể đáp lại kì vọng của cha mẹ tôi.”
Dĩ nhiên Trần Úc hiểu Diệp Ân, giống như cô cố gắng chứng minh bản thân mình; Chỉ hi vọng không làm cho Thiệu Khâm và Giản Tang Du thất vọng, càng muốn thoát khỏi cuộc sống nơi núi sâu kia.
Quan hệ của Mạch Nha và Diệp Ân lại trở lại như trước. Mặc dù Diệp Ân vẫn học ở nước ngoài, Mạch Nha cũng vẫn sống ở doanh trại. . . . . .
Trong thư Mạch Nha nói cho Trần Úc biết, sau khi Diệp Ân tốt nghiệp trở về bọn họ sẽ kết hôn.
***
Diệp Ân tốt nghiệp nhưng không trở lại. Sau khi kết thúc bốn năm đại học cô chọn ở lại tiếp tục học lên thạc sỹ. Có nghĩa là Mạch Nha lại phải đợi cô ấy thêm bốn năm nữa, cũng có thể sau khi kết thúc bốn năm này Diệp Ân lại học lên tiếp. Lý trí của Mạch Nha lần này yếu hơn so với lần trước, cậu cũng không viết thư cho Trần Úc nữa.
Mạch Nha thay đổi hoàn toàn, lúc nào cũng trầm mặc, rất lâu cũng không thèm nói chuyện với ai cả.
Lúc về nhà, cậu cũng ít cười đùa với người nhà như trước. Ngay cả khi bị bánh trôi nhỏ trêu chọc, cậu cũng không có phản ứng. Một lần nữa lại bị Diệp Ân vứt bỏ, đối với cậu là một đả kích lớn. Cậu dành nhiều thời gian cho một nguời con gái như vậy cuối cùng đều thành công dã tràng.
Không được tình yêu đáp trả làm cho con người trở nên tuyệt vọng, Trần Úc quá hiểu điều này.
Quan hệ giữa Mạch Nha và Trần Úc cũng rất bình lặng. Trần Úc cố gắng không quấy rối cậu. Mạch Nha hiện tại khiến cô cảm thấy xa lạ. Cô cũng không biết nên an ủi cậu thế nào.
Lúc Mạch Nha ăn sáng lại phát hiện Trần Úc cầm một chiếc túi LV. Điều này không hề phù hợp với một cá tính luôn tiết kiệm của Trần Úc. Cậu suy nghĩ hồi lâu. Sau đó có một ngày cậu đưa bánh trôi nhỏ đi dạo phố thì gặp Trần Úc đang đi cùng một người đàn ông.
Cậu biết người đàn ông này, bọn họ luôn lẩn quẩn trong một vòng tròn lớn, dù chưa hề quen nhau nhưng họ cũng biết về nhau. Khuôn mặt cậu không thay đổi đi tới trước mặt Trần Úc, gật đầu với Bạc Diệp Nam: “Trùng hợp thế.”
Bạc Diệp Nam cũng lịch sự đáp lại cậu, trầm giọng nói: “Tôi và Úc đi xem phim, cậu có đi cùng không?”
Mạch Nha còn chưa kịp đáp lại, bánh trôi nhỏ đã làm ầm ĩ lên: “Được, chúng ta đi xem Trường Giang Thất——”
Bánh trôi nhỏ còn chưa kịp dứt lời đã bị Mạch Nha lạnh lùng lôi đi.
Buổi tối lúc Trần Úc về nhà phát hiện Mạch Nha đang ngồi chờ trong phòng cô. Cậu ngồi trên chiếc ghế gần đầu giường, chậm rãi ngẩng đầu lên. Ánh đèn vàng trên tường chiếu vào đôi mắt của cậu khiến cho nó càng trở nên đáng sợ hơn.
Trần Úc không biết sao mình lại thấy sờ sợ, bây giờ trông Mạch Nha rất u ám, cô hoàn toàn không biết cậu đang nghĩ gì.
Kết quả câu đầu tiên Mạch Nha nói ra làm cho cô ngạc nhiên vô cùng. Mạch Nha cầm một tập tài liệu ném vào mặt cô, vẻ mặt tràn đầy giễu cợt: “Cô cảm thấy đàn ông như vậy có thể thật lòng với cô bao nhiêu?”
Trần Úc nhìn thấy tư liệu về Bạc Diệp Nam. Lúc trước cô không hề biết gia cảnh nhà Bạc Diệp Nam lại lớn như vậy. Cô và Bạc Diệp Nam cũng không phải quan hệ giống như Mạch Nha nghĩ ——
Nhưng khi nhìn thấy hình Bạc Diệp Nam và Diệp Ân chụp ở nước ngoài, cô vẫn giật mình. Mạch Nha ghét Bạc Diệp Nam như vậy có lẽ là vì chuyện tình của Diệp Nam và Diệp Ân ở nước ngoài.
Trần Úc cố gắng giải thích, lại bị Mạch Nha thô bạo đè trên giường, cô kinh ngạc không nói lên lời. Bên mũi phảng phất mùi hương dễ chịu của Mạch Nha làm cho cô choáng váng.
Mạch Nha nhìn vào mắt cô, ánh mắt dịu dàng tha thiết hiếm có . Cho tới bây giờ chưa bao giờ cậu có vẻ mặt như vậy, Trần Úc cảm thấy tim cô cũng muốn nhảy ra ngoài.
“Trần Úc, cô ngoan nào.” Mạch Nha dùng bàn tay khô ráo vuốt vuốt sợi tóc của Trần Úc sợi tóc, giọng nói trầm ấm đầy cuốn hút vang lên bên tai cô “Nghe lời tôi, tôi không muốn cô đi cùng cậu ta nữa.”
***
Mỗi lần Trần Úc và Bạc Diệp Nam gặp nhau Mạch Nha đều tức giận. Dù bọn họ gặp nhau vì vấn đề công việc hay vì việc cá nhân. Trần Úc không biết tại sao Mạch Nha lại biết cô và Bạc Diệp Nam gặp nhau. Mỗi lần như vậy cô đều bị Mạch Nha châm chọc. Cuối cùng có khi đến mấy ngày liền cậu không thèm nói chuyện với cô một câu.
Nghiêm trọng nhất là một lần Mạch Nha bắt gặp cô và Bạc Diệp Nam cùng ăn cơm. Mạch Nha không hề lịch sự trực tiếp đi tới lôi cô đi.
Trần Úc ngồi trên xe đầy bất an, cài dây an toàn xong, giải thích với Mạch Nha: “Tôi và cậu ấy chỉ là bạn thôi——”
Mạch Nha mím môi không lên tiếng, bạn bè sao? Từ lúc nào thì cô bắt đầu kết bạn vậy. Nhiều năm nay Trần Úc luôn rất khó khăn trong việc kết bạn, đừng nói là bạn khác giới, bạn cùng giới cũng không có một người nào.
Cứ mỗi lần nhìn thấy Trần Úc cười nói với Bạc Diệp Nam là cậu bị đánh mất lý trí.
Trần Úc cũng không nên nhìn chằm chằm vào đàn ông như vậy! Càng nghĩ cậu càng giận, cuối cùng cậu dùng toàn bộ sự tức giận của mình nhấn mạnh chân ga tăng tốc.
Xe chạy càng lúc càng nhanh, cửa xe không đóng kín, ngoài cửa xe gió lạnh buốt gào thét ùa vào càng khiến không khí trong xe muốn đóng băng.
Trần Úc trầm mặc im lặng. Thật ra thì cô có giải thích thì cũng có tác dụng gì đâu? Điều Mạch Nha quan tâm căn bản không phải là quan hệ của cô và Bạc Diệp Nam. Mà là cậu quan tâm tới việc Bạc Diệp Nam đã cướp đi lần đầu tiên của Diệp Ân.
Xe đột nhiên ngừng lại không hề báo trước, tiếng phanh xe vang lên chói tai. Đột nhiên Mạch Nha nói ra một câu mà cả đời này có lẽ Trần Úc cũng không dám nghĩ tới. Giọng nói của cậu không có một chút cảm xúc nào: “Úc à, chúng ta kết hôn đi.”
Nếu như đổi lại là Diệp Ân, đối mặt với một người đàn ông mà cô biết là cậu ta không thương mình cầu hôn cô, nhất định cô sẽ đầy lý trí mà cự tuyệt. Thế nhưng đây lại là Trần Úc, trước mặt lại là người đàn ông cô đã thầm mến gần 10 năm nay.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Trần Úc, Mạch Nha nắm chặt vô lăng đến khớp xương trắng bệch. Câu nói này của cậu mang theo vài phần phẫn nộ. Bạc Diệp Nam đã cướp mất Diệp Ân. Bây giờ lại còn muốn cướp đi Trần Úc của cậu. Nhưng sau khi nói ra cậu cũng không hề thấy hối hận hơn nữa lại còn thấy khẩn trương hơn.
Thậm chí cậu còn cảm thấy sợ Trần Úc sẽ cự tuyệt cậu. Nếu như ngay cả Trần Úc cũng không cần cậu, thì cậu thật là một người thất bại.
May mắn, trên mặt Trần Úc lại lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, đôi mắt trong suốt.
Cô gật đầu với cậu: “Được, chúng ta kết hôn đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.