Sắc Màu Hoàng Hôn (Shades Of Twilight)

Chương 18:




Ngày Lucinda tổ chức tiệc chào mừng anh về nhà đã tới, và Webb muốn biết thảm hoạ sẽ lớn đến mức nào khi anh lái xe về nhà. Anh không quan tâm, nhưng nó sẽ làm Lucinda bực bội nếu mọi chuyện không diễn ra đúng như ý bà. Từ những gì anh đã trải nghiệm chiều hôm đó thì mọi chuyện trông có vẻ không được tốt đẹp cho lắm.
Không phải là một chuyện lớn gì, thậm chí không phải là một cuộc chạm trán, nhưng là thước đo khá chính xác cho các quan điểm ở nơi công cộng. Anh đã ăn trưa ở Painted Lady với chủ tịch của ủy ban nông nghiệp, và lời bình luận của hai người phụ nữ sau lưng anh đã rất dễ dàng nghe được.
"Anh ta chắc chắn là trát đồng trên mặt," một trong hai người phụ nữ nói. Bà ta đã không nói lớn tiếng, nhưng cũng không hạ thấp nó đủ để đảm bảo là không thể bị nghe. "Nếu anh ta nghĩ mười năm là đủ lâu để chúng ta quên chuyện gì đã xảy ra ...hừm, anh ta nên có suy nghĩ khác là vừa."
"Lucinda Davenport không bao giờ nhìn thấy bất kỳ lỗi lầm nào trong những người mà bà ta ưa thích," người phụ nữ khác bình luận.
Webb đã nhìn vào mặt của vị chủ tịch, đang trở nên đỏ sẫm khi ông chuyên tâm vào bữa ăn trưa và giả vờ là ông không nghe được gì.
"Bà có nghĩ là người nhà Davenport sẽ thậm chí e ngại trước khi cố nhét kẻ sát nhân xuống họng của chúng ta," người phụ nữ đầu tiên nói.
Mắt Webb nheo lại, nhưng anh không quay đầu lại và đối mặt với những người phụ nữ đó. Có bị tình nghi là kẻ sát nhân hay không, anh đã được nuôi lớn để làm một quý ông người miền nam, có nghĩa là anh sẽ không cố tình làm cho phụ nữ xấu mặt nơi công cộng. Nếu là đàn ông đang nói thế về anh thì anh sẽ có phản ứng khác, nhưng họ không chỉ là hai người phụ nữ nhiều chuyện, họ cũng đã khá lớn tuổi, theo giọng nói của họ. Cứ để cho họ nói; da của anh đủ dày để chịu đựng được.
Nhưng những nữ chúa của xã hội có rất nhiều quyền lực, và nếu tất cả bọn họ đều cảm thấy như thế thì bữa tiệc của Lucinda sẽ bị phá hỏng. Anh không quan tâm đến bản thân mình; nếu mọi người không muốn giao dịch làm ăn với anh, tốt thôi, anh sẽ tìm người khác. Nhưng Lucinda sẽ vừa đau lòng vừa thất vọng, và đổ lỗi cho chính mình là đã không bảo vệ anh cách đây mười năm. Vì bà, anh hy vọng -
Kính chắn gió bị vỡ tan, bắn những mẫu kính nhỏ xíu vào Webb. Có tiếng gì đó bay xẹt qua tai anh, nhưng anh không có thời gian để lo lắng về chuyện đó. Cú né người theo phản xạ đã làm anh giật mạnh vô lăng trong tay, và bánh xe bị va mạnh dữ dội khi chiếc xe đổi hướng chạy lên lề đường. Anh chiến đấu để kiểm soát nó, cố gắng mang chiếc xe trở lại mặt đường trước khi anh rơi xuống hố hoặc ống rãnh sẽ làm anh lao nghiêng vào con hào. Anh không thể nhìn thấy được bởi kính chắn gió đã bị vỡ, chưa vỡ nát hoàn toàn nhưng đã trở thành một màu trắng với những vết rạn nứt dày như một cái mạng nhện. Một viên đá, anh nghĩ, tuy nhiên chiếc xe tải chạy trước mặt anh với khoảng cách quá xa cho nên anh không nghĩ là bánh xe sẽ nghiến đá bắn được xa như thế. Có lẽ là một con chim, nhưng anh lẽ ra sẽ nhìn thấy một thứ lớn như thế.
Anh điều khiển cả bốn bánh xe lên vỉa hè, và xử lý chiếc xe một cách dễ dàng. Anh tự động đạp phanh, nhìn ra chỗ bị hư hại tương đối bên phải của kính chắn gió để cố gắng đánh giá khoảng cách của anh với lòng đường và xem anh có đủ chỗ để kéo xe ra khỏi đó hay không. Anh gần như đến được con đường phụ dẫn đến con đường riêng của Davencourt. Nếu anh có thể đi đến chỗ quẹo đó, chắc sẽ không có nhiều giao thông như -
Kính chắn gió lại bị vỡ, lần này chếch sang bên phải hơn. Một phần của lớp kính bị vỡ vụn từ khung cửa, những mẩu nhỏ lấp lánh bị giữ lại bởi lớp phim an toàn làm kính không bị vỡ tan từng mảnh. Đá hả, khốn kiếp thật, anh nghĩ một cách dữ dội.
Có kẻ đang bắn anh.
Anh vội chồm người về phía trước và dùng tay đập mạnh lớp phim an toàn, phá hủy nó để anh có thể nhìn thấy ở phía trước, sau đó anh đạp mạnh chân ga. Chiếc xe bắn nhanh về phía trước, hất mạnh anh vào lưng ghế. Nếu anh dừng lại và để cho kẻ đang bắn một mục tiêu cố định, anh sẽ chết, nhưng thật khó để có thể bắn ai đó đang chạy tám mươi lăm dặm một giờ.
Nhớ lại tiếng bay vù sát sạt mà anh đã nghe ngay bên tai phải của anh sau phát súng đầu tiên, anh ước tính đường đi của viên đạn đầu tiên và trong đầu anh hiện lên kẻ bắn anh đang ở trên bãi cồn cao chỉ vừa qua chỗ quẹo vào đường phụ. Bây giờ anh đã gần đến được con đường đó, và nếu anh rẽ vào đó, kẻ bắn anh sẽ có thể bắn ào ào vào anh. Webb đạp mạnh chân ga xuống và chiếc xe gầm rú qua chỗ quẹo, sau đó chạy qua con đường đồng cỏ với cây cối dày đặc, nơi Beshears nghĩ là chỗ mà kẻ trộm giấu xe của hắn -
Webb nheo mắt để ngăn làn gió rít mạnh và đạp mạnh chân phanh, quay cuồng vô lăng khi anh buộc chiếc xe xoay đầu lại như một cảnh sát xa lộ, sự điều khiển mà anh đã thuần thục khi anh còn là một thanh niên lái xe điên cuồng trên cùng con đường này, con đường dài và thẳng tắp. Khói bốc lên từ lớp xe của anh khi chúng để lại một vết cao su đen trên vỉa hè. Một chiếc xe khác phóng qua anh, bóp kèn inh ỏi. Xe của anh rung chuyển và thắng rít lại, sau đó đứng thẳng với đầu xe chỉa theo hướng anh đã đến. Đây là xa lộ bốn làn xe chạy có dải phân cách, có nghĩa là anh đang đi sai đường, ngược với giao thông. Hai chiếc xe khác húc thẳng đầu về hướng xe anh. Anh đạp mạnh chân ga một lần nữa.
Anh chạy đến con đường trên đồng cỏ ngay trước khi anh lẽ ra sẽ đụng trực diện với một trong những chiếc xe đó, và quẹo gấp xe. Anh thắng ngay lập tức và giật mạnh cần số vào chỗ đậu. Anh nhảy ra khỏi xe trước khi nó hết rung chuyển, né qua bên hông xe và để mặc nó cản lối ra của con đường đồng cỏ, để phòng hờ đây là nơi kẻ bắn anh đã đậu xe của hắn. Có phải cùng là kẻ đã đột nhập nhà, hay là một sự trùng hợp ngẫu nhiên? Bất cứ ai sử dụng đường cao tốc này đều đặn, mà có lẽ là cả ngàn người, có thể nhận thấy con đường đồng cỏ. Nó trông giống như là con đường đi săn dẫn vào rừng, nhưng những hàng cây và bụi cây đã được dọn sạch khoảng một phần tư dặm và mở rộng đến một cánh đồng rộng nằm gối đầu với đất của Davencourt.
"Mẹ kiếp, trùng hợp ngẫu nhiên gì chứ," anh thì thầm với chính mình khi lặng lẽ len lỏi qua các hàng cây, lợi dụng thiên nhiên để ngăn cản bất kỳ ai có thể nhìn thấy rõ và bắn anh.
Anh không biết anh sẽ làm gì nếu anh bất ngờ chạm mặt với kẻ đang cầm cây súng săn trong khi anh thì tay không, nhưng anh không có ý định để cho chuyện đó xảy ra. Anh đã từng trưởng thành ở nông thôn mặc dù là, hay có vẻ như thế mà anh có những lợi thế khi sống ở Davencourt. Lucinda và Yvonne đã làm cho anh thích nghi với bạn học của anh, và những người anh đã xử lý trong phần còn lại của đời anh. Anh đã săn bắt sóc, nai và thú có túi ôpôt, sớm học được cách xuyên qua khu rừng dày đặc mà không gây chút tiếng động nào, cách theo đuổi trò chơi mà chúng có mắt và tai tốt hơn anh. Những tên trộm đã đánh cắp gia súc của anh và tuồn chúng vào Mexico đã phát hiện được là anh giỏi dò đường như thế nào và không để bị nhìn thấy nếu anh không muốn thế. Nếu kẻ bắn anh đang ở đây, anh sẽ thấy hắn, và hắn sẽ không biết anh ở nơi đâu quanh đây cho đến khi quá muộn.
Không có chiếc xe nào khác đậu trên con đường đồng cỏ. Sau Khi xác nhận chuyện đó, Webb ngồi chồm hổm xuống sát mặt đất và lắng nghe tiếng động xung quanh anh. Năm phút sau, anh biết rằng anh đang theo đuổi gió. Không có ai ở đó cả. Nếu anh đã đoán đúng hướng đi của viên đạn, thì kẻ bắn anh đã lấy tuyến đường khác ngay bãi cồn cao đó.
Anh đứng lên và đi trở lại xe của mình. Anh nhìn kính chắn gió bị phá hủy, với hai cái lỗ nhỏ xuyên qua nó, và nổi giận thật sự. Phát súng đã bắn rất tài tình; một trong hai phát có thể đã giết anh nếu góc đạn được chỉnh sửa chỉ bằng một sợi tóc. Anh mở cửa và chồm người vào trong, kiểm tra những cái ghế. Có lỗ rách ở phía sau chỗ tựa đầu của tài xế, chỉ cách khoảng một inch từ chỗ tai phải của anh đã đặt ở đó. Viên đạn đã quá mạnh, thậm chí sau khi đi qua kính chắn gió, đã có thể hoàn toàn xuyên qua chỗ ngồi và làm một lỗ xuyên qua kính chắn gió ở phía sau. Viên đạn thứ hai đã làm rách một lỗ ở ghế sau nơi nó găm vào.
Anh cầm chiếc điện thoại di động lên, mở nó ra và gọi Beshears Carl.
Carl lái xe đến mà không bật đèn hay còi, theo yêu cầu của Webb. Ông thậm chí cũng đã không mang theo một cảnh sát nào đi cùng. "Hãy giữ kín chuyện," Webb nói. "Càng ít người biết về chuyện này thì càng tốt."
Bây giờ Carl đang đi vòng qua xe, quan sát từng chi tiết. "Mẹ kiếp, Webb," cuối cùng ông nói. "Ai đó đang rất bực cậu."
"Tôi không có tâm trạng để bị chơi xỏ đâu."
Carl liếc nhìn lướt qua Webb. Khuôn mặt anh toát lên vẻ lạnh lùng, nguy hiểm, dấu hiệu cho thấy điềm dữ cho bất cứ ai dám giở trò với anh. Ai cũng biết Webb Tallant có tính khí, nhưng đây không phải là nổi nóng: đây là một thứ khác, cái gì đó có tính toán và tàn bạo.
"Có ý tưởng gì không? " anh hỏi.
"Cậu vừa mới trở lại - bao lâu hả, một tuần rưỡi? Cậu đang gây thù chuốc oán thật nhanh, loại nghiêm trọng đấy."
"Tôi nghĩ là cùng kẻ đã đột nhập vào nhà," Webb nói.
"Giả thuyết thú vị đấy." Carl nghĩ về nó, tay xoa cằm. "Vậy cậu không nghĩ đó chỉ là một kẻ trộm bình thường à? "
"Không phải bây giờ, tôi không nghĩ vậy. Không có chuyện gì xảy ra ở Davencourt mười năm qua, cho đến khi tôi về nhà."
Carl làu bàu nói, vẫn xoa cằm khi ông nghiên cứu Webb. "Cậu đang nói cái điều tôi nghĩ cậu đang nói hả? "
"Tôi đã không giết Jessie," Webb gầm gừ. "Điều đó có nghĩa là có kẻ khác làm, người nào đó đã ở trong phòng của chúng tôi. Thông thường, tôi lẽ ra sẽ ở đó. Tôi không bao giờ vào quán rượu vào lúc khuya, và tôi không lãng phí thời gian với những phụ nữ khác. Có lẽ Jessie đã làm hắn ngạc nhiên, như cách Roanna đã làm. Roanna đã gặp hắn trong hành lang trước; phòng của tôi và Jessie nằm ở mặt trước phía bên trái, nhớ không? Bây giờ Corliss đang dùng phòng đó, tôi ngủ trong phòng ngủ ở phía sau. Nhưng cái tên gọi là kẻ trộm đã không biết điều đó, đúng không? "
Carl khẽ huýt sáo giữa kẽ răng. "Điều đó sẽ biến cậu thành nạn nhân dự định ngay từ đầu, nghĩa là đây là lần cố gắng thứ ba để giết cậu. Tôi có khuynh hướng tin cậu, cậu trai, chủ yếu là vì không có lý do gì để cho cậu giết Cô Jessie cả. Đó là điều mà chúng tôi lúng túng mười năm nay. Bất cứ người nào đã làm chuyện đó chắc đã nghĩ thực sự là buồn cười, cậu bị trách tội giết chết cô ấy. Điều đó còn tốt hơn là giết chết cậu. Bây giờ thì, người nào ghét cậu đủ để cố giết cậu cách đây mười năm, và vẫn còn nổi điên lâu như thế này vậy? "
"Khốn kiếp nếu tôi biết," Webb nói nhẹ nhàng. Trong nhiều năm anh đã nghĩ người tình bí mật của Jessie chắc đã giết cô, nhưng với những diễn biến mới này thì giả thuyết đó không hợp lý chút nào cả. Sẽ hợp lý hơn nếu kẻ sát nhân cố giết anh, mà không phải là Jessie. Thậm chí sẽ hợp lý hơn, nếu anh muốn nghĩ về vụ án mạng một cách hợp lý, là hai người họ đã có ý đồ giết anh. Điều đó sẽ loại bỏ anh, và Jessie sẽ được thừa kế nhiều hơn phần gia tài của Davenport. Nếu cô chỉ đơn giản ly dị với anh, di sản của cô sẽ không được nhiều như thế, vì bất kể lời đe dọa của Jessie cô phải biết rõ là Lucinda sẽ không tước quyền thừa kế của anh chỉ vì họ ly dị. Anh không nghĩ Jessie đã tham gia vào âm mưu giết anh. Giống như Roanna, cô chỉ là kém may mắn, nhưng đối với Jessie việc kém may mắn đã giết chết cô.
Carl lấy ra một cọng dây từ trong túi của ông và buộc một đầu dây quanh cây bút. "Hãy đến đây, giữ tấm kính chắn gió này thẳng lên như cậu có thể làm," ông nói, và Webb tuân theo. Carl luồn đầu dây bên kia qua cái lỗ đạn, kéo cọng dây qua cho đến khi cây viết bị kẹt lại bên ngoài và giữ cọng dây ở đó. Sau đó ông buộc đầu dây kia quanh một cây viết khác, lần này ông kẹp đầu dây dưới chỗ kẹp của cây viết, và luồn cây viết qua cái lỗ đạn ở phía sau chỗ tựa đầu.
Ông nhìn đường đạn và lại huýt sáo nhỏ. "Ở khoảng cách mà hắn ta đang bắn, nếu hắn điều chỉnh tầm ngắm chỉ một chút về phía phải, viên đạn lẽ ra sẽ bắn trúng giữa mắt của cậu đấy."
"Tôi đã nhận thấy đó là một phát súng đẹp," Webb nói một cách giễu cợt.
Carl cười toe toét. "Tôi đã nghĩ cậu có thể là người biết thưởng thức kỹ năng bắn giỏi. Viên đạn thứ hai thì sao?"
"Nó xuyên qua nấp xe sau."
"Ừm, bất cứ cây súng săn nai tốt nào cũng sẽ bắn được viên đạn với nhiều lực như thế trong khoảng cách đó. Không thể nào dò tìm được nó, dù là chúng ta có thể tìm được vỏ đạn." Ông quan sát Webb. "Cậu thật là mạo hiểm khi dừng lại ở đây như thế này."
"Tôi đang nổi điên mà."
"Ừ, nếu có lần sau, hãy bình tĩnh lại trước khi cậu quyết định đuổi theo một người có vũ trang. Tôi sẽ kéo chiếc xe này về, và người của tôi sẽ kiểm tra kỹ nó, nhưng tôi không nghĩ chúng tôi sẽ tìm được bất cứ thứ gì giúp được chúng ta cả."
"Trong trường hợp đó, tôi không muốn người nào khác biết về chuyện này. Tôi sẽ giải quyết vụ chiếc xe."
"Cậu có thấy phiền không nếu cho tôi biết là tại sao cậu lại muốn giữ kín chuyện này? "
"Một là, tôi không muốn hắn cảnh giác. Nếu hắn được thả lỏng, có lẽ hắn sẽ lơ là. Hai là, ông không thể làm được thêm chuyện khỉ gió nào nữa. Ông không thể hộ tống tôi đến những nơi tôi đến, và ông không thể cho người canh chừng Davencourt hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Ba là, nếu Lucinda khám phá ra, nó có thể giết chết bà ấy."
Carl nói làu bàu. "Webb, người nhà của cậu cần biết để cẩn thận."
"Họ đã rất cẩn thận. Cái kẻ được gọi là kẻ trộm đã làm họ hoảng sợ. Bây giờ chúng tôi đã có khóa then cửa mới, cửa sổ an toàn hơn, và chúng tôi đã có hệ thống báo động, nếu nó báo động, sẽ làm cho mọi con chó trong vòng bán kính ba mươi dặm tru lên. Việc chúng tôi đã làm chuyện đó cũng không phải là một bí mật gì trong Tuscumbia."
"Vì thế cậu nghĩ là hắn cũng biết, và sẽ không dám thử lẻn vào nhà một lần nữa hả? "
"Hắn đã vào nhà hai lần mà không gặp rắc rối gì. Thay vì thử lại, lần này hắn đã cố bắn tôi trên xa lộ. Nghe có vẻ như là hắn đã nghe được thông tin đó."
Carl khoanh tay ngang ngực và nhìn anh chằm chằm. "Tối nay Lucinda có một bữa tiệc lớn đấy."
"Ông nghĩ hắn ta có thể ở trong số khách mời à," Webb nói. Bản thân anh cũng đã nghĩ về điều đó.
"Tôi dám chắc là khả năng rất cao. Cậu có lẽ muốn nhìn vào danh sách khách mời và xem liệu cậu có nhận ra tên của ai đó mà cậu không hoà hợp, người nào đó không có mối quan hệ tốt khi kết thúc một số vụ làm ăn. Mẹ kiếp, hắn thậm chí không cần phải được mời; từ những gì tôi nghe, có rất nhiều người ở đó đến nỗi hắn có thể tung tăng đi thẳng vào và sẽ không có ai nhận ra."
"Ông cũng được mời mà, Carl. Ông có đến không? "
"Không thể không đến. Booley cũng sẽ ở đó. Cậu có đồng ý để tôi bàn chuyện này với ông ấy không? Con chó già đó vẫn còn khá ranh mãnh, và nếu ông ấy biết để theo dõi, ông ấy có thể phát hiện được điều gì đó."
"Đương nhiên, nói với Booley thì được. Nhưng không người nào khác, ông nghe rõ rồi chứ?"
"Được rồi, được rồi," Carl làu bàu. Ông nhìn xe của Webb lại. "Cậu muốn tôi đưa cậu về nhà không? "
"Không, mọi người sẽ hỏi này nọ. Chở tôi vào phố lại đi. Dù sao thì tôi cũng phải kiếm một chiếc xe khác để ngồi, và tôi sẽ thu xếp để sửa chữa chiếc xe này. Như bất kì ai có vấn đề cần lo lắng thì tôi hiện đang có một chiếc xe gặp trục trặc." Anh nhìn đồng hồ đeo tay. "Tôi sẽ phải cố về nhà kịp lúc cho buổi tiệc."
Khách mời sẽ đến trong nửa tiếng đồng hồ nữa, và bóng dáng Webb thì không thấy đâu cả. Tất cả mọi người trong nhà đã có mặt ở đó, bao gồm mẹ anh và cô Sandra. Yvonne đang bắt đầu đi tới đi lui, vì bình thường Webb không khi nào đến muộn trong bất cứ chuyện gì, và Lucinda càng lúc càng bực bội hơn.
Roanna ngồi bất động, giữ nỗi lo lắng bên trong. Cô không để cho mình nghĩ về tai nạn xe, vì cô không chịu được chuyện đó. Cha mẹ cô đã chết như thế, và từ đó cô tránh né từ bất cứ ý tưởng nào về tai nạn xe hơi. Nếu cô đi ngang qua một vụ tai nạn trên đường cao tốc, cô không bao giờ trố mắt nhìn nhưng cẩn thận giữ ánh mắt của mình nhìn sang chỗ khác và vượt qua nơi xảy ra tai nạn nhanh hết mức có thể. Webb không thể nào gặp tai nạn, anh chỉ đơn giản là không thể.
Sau đó họ nghe tiếng cửa trước mở, và Yvonne vội vã chạy đến cửa. "Con đã đi đâu vậy? " Roanna nghe câu hỏi bực bội của người mẹ.
"Xe con bị trục trặc," Webb trả lời khi anh nhảy hai bậc thang một lúc. Anh quay trở lại dưới lầu trong mười lăm phút, đã cạo râu và mặc y phục cà vạt đen mà Lucinda đã khăng khăng yêu cầu.
"Xin lỗi tôi về muộn," anh nói với mọi người khi băng qua phòng để đến tủ rượu và mở cánh cửa. Anh tự rót cho mình một ly tequila và nốc cạn, rồi đặt cái ly xuống và cười toét miệng với họ. "Hãy bắt đầu cuộc vui nào."
Roanna không thể rời mắt khỏi anh. Anh trông giống như một tên cướp biển mặc dù với bộ quần áo sang trọng. Mái tóc dày sẫm màu của anh vẫn còn lấp lánh đen vì ẩm ướt và được chải một cách giản dị. Anh di chuyển với vẻ uyển chuyển khoan dung của một người quen với quần áo lịch sự, không có vẻ gì là ngượng ngập. Cái áo khoác nằm hoàn hảo trên bờ vai rộng của anh, và cái quần rất vừa vặn trông rất gọn gàng mà không bị bó. Webb đã luôn biết cách ăn mặc, bất kể với quần áo gì. Cô đã nghĩ không ai có thể trông đẹp hơn anh trong giày ống, quần jean và áo sơ mi, và bây giờ cô nghĩ không ai trông đẹp hơn trong bộ quần áo cà vạt đen. Những cái khuy đen chạy dọc xuống cái áo sơ mi trắng như tuyết, có những nếp gấp nhỏ, và cặp khuy tay áo phù hợp lấp lánh ở cổ tay to lớn của anh.
Cô đã không nói chuyện riêng với anh kể từ đêm anh đến phòng cô, và cô đã nói với anh là tại sao cô đã không nhìn thấy kẻ trộm. Webb đã cấm cô không được làm việc cho đến khi bác sĩ gia đình kiểm tra và cho phép cô hoạt động, chuyện mà ông vừa mới làm vào hôm qua. Sự thật là, trong vài ngày đầu tiên sau khi cô được xuất viện về nhà, cô đã không cảm thấy muốn làm việc hoặc làm bất cứ thứ gì ngoại trừ ngồi bất động. Chứng nhức đầu đã rất dai dẳng, và nếu cô di chuyển nhiều, cô cứ cảm thấy buồn nôn đi cùng với sự chấn động. Những cơn nhức đầu chỉ mới hết vào hai ngày trước, và cơn buồn nôn cũng biến mất cùng với nó. Tuy nhiên, cô không nghĩ cô sẽ dám liều để khiêu vũ tối nay.
Webb đã rất bận rộn, và không chỉ với công việc. Anh đã trông coi việc sửa lại những cái then cài trên những cánh cửa thép, củng cố lại cổng chính, thậm chí những cái khóa then cửa trên những cánh cửa đôi, và hệ thống báo động đã làm cô phải kéo cái gối lên đầu để nén tiếng ồn khi nó được thử nghiệm. Nếu cô không ngủ được và muốn mở cánh cửa ra ban công để có thể tận hưởng không khí mát mẻ, trước tiên cô phải bấm mã số trên cái hộp nhỏ được đặt ở gần cửa sổ của mỗi phòng. Nếu cô mở cánh cửa mà không bấm mã số, thì tiếng ồn sẽ làm mọi người bật khỏi giường của họ.
Giữa chứng nhức đầu của cô và công việc của anh, chỉ đơn giản là đã không có thời gian để nói chuyện riêng. Trong những bi kịch của sự tổn thương, hầu hết sự xấu hổ của cô đã phai tàn. Sau cuộc viếng thăm lúc nửa đêm của anh, đề tài đó đã chưa hề được đề cập lại, như thể họ đều muốn tránh nó.
"Trời ơi, cháu trông thật đẹp trai," Lúc này Lucinda nói, quan sát Webb từ đầu xuống chân. "Hơn trước đây, nếu cháu không phiền ta nói vậy. Việc vật lộn với bò, hoặc bất cứ chuyện gì khác cháu đã làm ở Arizona, chắc chắn đã giữ cho cháu có được thân hình rắn chắc."
"Là bò đực tơ," anh chỉnh sửa, mắt anh lấp lánh với vẻ thích thú. "Và, đúng, cháu đã vật lộn với vài con."
"Con đã nói là xe con bị trục trặc," Yvonne nói. "Có chuyện gì với nó vậy?"
"Hộp số bị hư," anh nói một cách trôi chảy. "Con phải gọi người kéo nó."
"Vậy thì bây giờ con đang lái xe gì? "
"Một chiếc xe tải nhỏ." Mắt anh toả sáng lấp lánh khi anh nói nó, và Roanna thấy sự căng thẳng trong anh, loại gia tăng tình trạng cảnh giác, như thể anh đang chuẩn bị cho một chuyện gì đó mà chỉ có anh mới biết. Cùng một lúc có sự thích thú rõ ràng ở khóe miệng của anh, và cô thấy anh nhìn như mong đợi ở Gloria.
"Một chiếc xe tải à," Gloria nói với vẻ khinh thị. "Tôi hy vọng là sẽ không mất nhiều thời gian để sửa xong xe của cháu."
Sự thích thú càng trở nên rõ nét hơn, mặc dù Roanna tự hỏi liệu cô có là người duy nhất nhìn thấy nó hay không. "Chuyện đó không quan trọng," anh nói, và cười toe toét một cách tinh quái. "Tôi đã mua chiếc xe tải."
Nếu anh đã mong đợi một tràng đả kích, Gloria đã không làm anh thất vọng. Bà phóng vèo cái bài giảng về việc "nó trông như thế nào đối với việc một người trong gia đình chúng ta lái một chiếc xe tầm thường như vậy."
Khi bà chuyển sang phần về hình tượng mà họ phải duy trì, mắt Webb càng lấp lánh hơn. Anh nói, "Nó cũng là một chiếc xe truyền động bằng bốn bánh. Bánh xe lớn, như loại những người bán rượu lậu sử dụng để họ có thể chạy trong rừng." Gloria nhìn anh chằm chằm, thất kinh và im lặng trong khoảnh khắc, khi mặt bà ửng đỏ.
Lucinda đang che giấu nụ cười của bà sau lòng bàn tay. Greg ho rồi quay đi để nhìn ra cửa sổ.
Corliss cũng đang nhìn ra cửa sổ. Cô ta nói, "Chúa ơi, trông như là một cảnh trong phim Field of Dreams."
Lucinda, biết rõ ý của cô ta, đứng lên và nói với vẻ thoả mãn rõ ràng, "Dĩ nhiên rồi. Nếu ta tổ chức tiệc, thì họ sẽ đến."
Lời nhận xét đó khiến mọi người đều cười ngoại trừ Roanna, nhưng Webb nhận thấy một nụ cười thoáng chạm vào môi cô. Đó là cái thứ ba, anh nghĩ.
Chẳng bao lâu sau ngôi nhà đầy ắp tiếng cười, tiếng nói của mọi người. Một vài người đàn ông mặc đồ vét cà vạt đen, nhưng hầu hết bọn họ đều mặc đồ vét sẫm màu. Phụ nữ thì mặc đủ kiểu từ áo dạ hội ngắn trên đầu gối đến dài chấm gót. Mọi người trong gia đình Davenport và Tallant đều mặc áo dạ hội dài, một lần nữa là theo chủ ý của Lucinda. Bà biết đúng cách gây ấn tượng và xác lập phong cách.
Lucinda trông có vẻ tươi tắn, trông khỏe hơn trong cả một thời gian dài trước đó. Mái tóc bạc của bà được búi lên một cách sang trọng sau đầu, và cái áo dạ hội màu hồng đào, với cách trang điểm khéo léo, mượn màu sắc tao nhã của nó chiếu sáng trên khuôn mặt bà. Bà hiểu mình đang làm gì khi khăng khăng đòi treo đèn màu hồng đào.
Trong khi Lucinda nói chuyện một cách lôi cuốn với bạn bè, Roanna lặng lẽ xem chừng để mọi chuyện được diễn ra êm xuôi. Người cung cấp thực phẩm đã rất có năng lực, nhưng thảm hoạ lúc nào cũng sẽ thậm chí xảy ra với một bữa tiệc được tổ chức kỷ càng nhất. Những người phục vụ được thuê cho buổi tiệc di chuyển qua đám đông với những cái khay chứa đầy những ly sâm banh vàng nhạt hoặc những món khai vị đủ loại. Với những người thích ăn uống vui say, một bữa tiệc đứng khổng lồ đã được thiết lập. Trên sân, ban nhạc đã bắt đầu chơi những bài nhạc quyến rũ mọi người ra bên ngoài khiêu vũ dưới ánh đèn lung linh màu hồng đào .
Roanna nhận thấy Webb di chuyển qua đám đông, nói chuyện dễ dàng với mọi người, dừng lại để nói đùa hoặc đưa ra một số nhận xét về chính trị, sau đó tiếp tục đi qua nhóm khác. Anh có vẻ rất thoải mái, như thể anh không hề biết là có bất kỳ người nào có thể nhìn anh một cách ngờ vực, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy sự căng thẳng gia tăng trong đôi mắt dữ dội, long lanh của anh. Cô nhận ra là sẽ không có ai nói bất cứ thứ gì để làm giảm giá trị về sự hiện diện của anh. Có một sức hút ở anh khiến anh nổi bật ngay cả trong đám đông của tầng lớp thượng lưu này, một sự tự tin mà không có nhiều người có được. Anh thật sự không quan tâm chết tiệt đến những gì bất cứ người nào trong bọn họ nghĩ. Ít ra, không phải vì bản thân anh. Anh trông có vẻ thư giãn và tự tin nhưng sẵn sàng hành động nếu cần.
Khoảng mười giờ, khi bữa tiệc đã diễn ra hơn hai tiếng đồng hồ, anh tới gần sau lưng cô khi cô đang khảo sát bàn tiệc đứng để chắc chắn rằng không cần phải châm thêm thứ gì. Anh đứng sát đến nỗi cô cảm thấy được sức nóng của cơ thể to lớn của anh, và anh đặt tay phải vào thắt lưng của cô. "Em cảm thấy ổn chứ? " anh hỏi nhỏ.
"Vâng, em khoẻ," cô nói một cách máy móc khi cô quay sang nhìn anh, lặp lại cùng những lời mà cô đã dùng ít nhất là một trăm lần đêm đó để trả lời cho câu hỏi tương tự. Mọi người đã nghe tin về vụ trộm và sự chấn động của cô, và đều muốn biết về nó.
"Cô trông rất tốt," tất cả những người khác đã nói, nhưng Webb thì không. Thay vào đó anh đang nhìn tóc của cô.
Những vết khâu trên da đầu của cô đã được tháo chỉ một ngày trước khi cô đến gặp bác sĩ gia đình. Hôm nay, để chuẩn bị cho buổi tiệc, cô đã đến tiệm làm tóc, cô thợ tóc đã nhẹ nhàng chải tóc thành một kiểu xoắn lại tinh vi để giấu chỗ bị cạo nhỏ.
"Anh có thể nhìn thấy không? " cô hỏi một cách lo lắng.
Anh biết ý cô muốn nói gì. "Không, không nhìn thấy gì cả. Đầu của em vẫn còn đau à? "
"Chỉ một chút. Nó chỉ là hơi bị đau khi chạm vào chứ không thực sự đau."
Anh nâng bàn tay khỏi thắt lưng của cô và hất một trong những chiếc bông tai lủng lẳng của cô, làm cho những ngôi sao vàng đung đưa. "Em trông đủ ngon để ăn đấy," anh nói nhỏ.
Cô ửng hồng mặt, vì cô đã mong là cô sẽ trông có vẻ hấp dẫn tối nay. Chiếc áo dạ hội màu vàng của cô bổ sung cho nước da và mái tóc màu hạt dẻ sẫm màu của cô.
Cô ngước nhìn anh, và hơi thở của cô bị nghẹn lại trong ngực. Anh đang nhìn xuống cô với vẻ ham muốn dữ dội, cao độ trên mặt anh. Thời gian đột ngột có vẻ đứng yên xung quanh họ, mọi người đều nhạt nhòa trong ý thức của cô, tiếng ồn và tiếng nhạc bị chặn lại. Máu của cô đập mạnh qua tĩnh mạch của cô, từ từ, mạnh mẽ.
Đây là cách anh đã nhìn vào cô ngày họ đã đi cưỡi ngựa chung với nhau. Cô đã nhầm nó với sự ham muốn ...hay là cô đã lầm?
Họ hoàn toàn đứng riêng ở đó giữa đám đông. Cơ thể của cô bị kích thích, hơi thở của cô nhanh và cạn, vú của cô dâng lên như thể để được anh chạm vào. Sự đau đớn nhức nhối vì muốn anh quá cao độ đến nỗi cô nghĩ cô sẽ chết. "Đừng," cô thì thầm. "Nếu anh không có ý đó ... thì đừng."
Anh không trả lời. Thay vào đó ánh mắt của anh di chuyển từ từ xuống vú cô, nấn ná ở đó, và cô biết núm vú cô đã cương cứng thấy rõ. Cơ hàm của anh hơi co giật.
"Tôi muốn nâng ly chúc mừng."
Lucinda biết làm thế nào để làm mình nghe được trong đám đông mà không cần phải lớn tiếng. Từ từ hàng trăm giọng nói dập tắt, và mọi người quay về phía bà khi bà đứng một mình, mỏng manh yếu ớt nhưng vẫn như một nữ hoàng.
Lực hút giữa Roanna và Webb bị tan ra, và Roanna rùng mình khi họ đều quay sang nhìn Lucinda.
"Cho cháu trai của tôi, Webb Tallant," Lucinda nói một cách rõ ràng, và nâng ly sâm banh của bà về phía Webb. "Ta nhớ cháu một cách tuyệt vọng trong khi cháu vắng mặt, và ta là bà già sung sướng nhất trong hạt Colbert vì bây giờ cháu đã trở về."
Đó là một nét hống hách của bà, buộc mọi người phải cụng ly với anh, thừa nhận anh, chấp nhận anh. Khắp nơi trong phòng những cái ly được nâng lên hướng về phía Webb, sâm banh được uống đề chúc mừng sự trở về của anh, và những tiếng "chúc mừng đã về nhà" đồng thanh vang lên khắp căn phòng. Roanna, với bàn tay trống rỗng, mang lại cho anh một nụ cười tiếc nuối thoáng qua.
Cái thứ tư, anh nghĩ. Đó là hai lần trong một đêm.
Thần kinh của cô cảm thấy đau buốt sau khoảng thời gian im lặng đã trôi qua giữa họ. Cô tuồn người vào đám đông và đi ra ngoài để chắc chắn là mọi thứ được ổn trên sân. Vài cặp đi dạo trên nền đất, lối đi của họ được thắp sáng bởi hàng ngàn ngọn đèn được móc vào hàng cây và bụi cây, một mê cung của dây điện được cẩn thận bọc xốp và dán chặt để không có ai bị vấp chúng. Ban nhạc đã hết chơi những bài nhạc cũ, vì đã khởi động được đám đông khiêu vũ, và bây giờ đang chơi những giai điệu sôi động hơn, cụ thể là bài "Ca hát suốt ngày đêm." Ít nhất là có năm mươi người đang khiêu vũ hăng say trên sàn nhảy.
Giai điệu chấm dứt với một tràng vỗ tay và tiếng cười, rồi những tiếng rì rầm vang lên trong sự tĩnh lặng với những lời "giết vợ của anh ta" đã được nghe thấy rất rõ ràng.
Roanna dừng lại, vẻ mặt của cô cứng đờ. Sự im lặng lan ra khi mọi người nhìn cô một cách không thoải mái. Thậm chí thành viên của ban nhạc cũng đứng yên, không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng ý thức được là có chuyện gì đó đã xảy ra. Người phụ nữ vừa nói quay đầu lại, khuôn mặt của cô ta trở nên đỏ sẫm vì bối rối.
Roanna nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, là Cofelt, thành viên của một trong những gia đình sống lâu đời nhất trong hạt. Sau đó cô nhìn quanh những khuôn mặt khác đang đứng sững lại trong ánh đèn màu hồng đào quyến rũ khi họ nhìn cô. Những người này đã đến nhà của Webb, tận hưởng lòng hiếu khách của anh, và vẫn nói xấu sau lưng anh. Không phải là chỉ có Cora Cofelt, người đã không đủ may mắn để bị nghe thấy. Tất cả các khuôn mặt này lộ vẻ có tội vì họ cũng đã nói y như cô ta. Nếu họ đã sở hữu bất cứ phán quyết hay ho nào, cô nghĩ với sự cuồng nộ dâng trào, họ lẽ ra đã nhận ra cách đây mười năm Webb không thể nào là đã giết vợ anh.
Phép lịch sự tối thiểu thông thường của một nữ chủ nhân là không làm gì để làm xấu hổ khách khứa của cô ta, nhưng Roanna cảm thấy sự cuồng nộ đi qua người cô. Cô run rẩy với cảm xúc dâng trào. Nó chảy qua người cô cho đến tận đầu ngón tay.
Cô có thể chịu đựng nhiều cho bản thân mình. Nhưng, lạy Chúa, cô sẽ không đứng ở đó và để cho họ phỉ báng Webb.
"Các người lẽ ra phải là bạn bè của Webb," cô nói bằng một giọng mạnh mẽ, rõ ràng. Ít khi trong đời cô thấy giận dữ hơn thế này, ngoại trừ với Jessie, nhưng đây là một loại giận dữ khác. Cô cảm thấy lạnh lùng, kiểm soát mình một cách hoàn hảo. "Các người đáng lẽ phải biết cách đây mười năm anh ấy sẽ không bao giờ gây tổn hại Jessie, các người đáng lẽ phải hỗ trợ anh ấy thay vì hội ý nhau và thì thầm về anh ấy. Không có một người nào trong số các người – không có người nào - bày tỏ bất cứ sự cảm thông nào với anh ấy ở đám tang của Jessie. Không một ai trong số các người lên tiếng thay mặt anh ấy. Nhưng các người đã đến nhà của anh ấy tối nay làm khách mời, các người đã ăn thức ăn của anh ấy, các người đã nhảy nhót .... và các người vẫn còn nói xấu anh ấy."
Cô ngừng lại, nhìn hết mặt người này đến mặt người khác, sau đó tiếp tục. "Có lẽ tôi nên nói rõ vị trí của gia đình tôi với mọi người, để đề phòng có bất cứ sự hiểu lầm nào. Chúng tôi hỗ trợ Webb. Hoàn toàn, chấm hết. Nếu có bất kỳ người nào trong các người ở đây cảm thấy các người không thể kết giao với anh ấy, vậy thì xin vui lòng rời khỏi ngay bây giờ, và sự kết giao của các người với gia đình Davenports và Tallants sẽ chấm dứt."
Sự im lặng bao trùm trên sân, thật xấu hổ. Không ai di chuyển. Roanna hướng về ban nhạc. "Chơi - "
"- bản nào đó chậm chậm," Webb nói từ phía sau lưng cô. Bàn tay anh, cứng cáp và ấm áp, cuộn quanh khuỷu tay của cô. "Tôi muốn nhảy với cô em họ của tôi, và đầu của cô ấy vẫn còn rất đau để có thể giựt mạnh."
Một tràng cười vang lên quanh sân. Ban nhạc chơi bản "Mặt trăng xanh ngắt," và Webb kéo cô vào cánh tay anh. Những cặp khác cũng di chuyển với nhau và bắt đầu lắc lư theo điệu nhạc, và sự cố được kết thúc.
Anh ôm cô với khoảng cách của anh em họ, không phải sự gần gũi của một người đàn ông và một người phụ nữ đã cùng nằm trần truồng với nhau giữa đống khăn trải giường nhàu nát. Roanna nhìn chằm chằm vào cổ họng của anh khi họ nhảy. "Anh đã nghe được bao nhiêu?" cô hỏi, một lần nữa giọng cô yên tĩnh và bình thản.
"Mọi chuyện," anh nói một cách lơ đễnh. "Tuy nhiên em đã sai về một chuyện."
"Là chuyện gì? "
Có tiếng sấm sét gầm gừ ở xa, và anh nhìn lên ở bầu trời đen kịt khi làn gió mát đột ngột thổi đến với hứa hẹn mang theo một trận mưa. Sau mấy ngày trêu chọc, giống như thể cơn bão cuối cùng cũng đang đến. Khi anh liếc nhìn xuống cô, đôi mắt xanh của anh chiếu lấp lánh. "Có một người đã chia buồn với anh ở đám tang của Jessie."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.