Sắc Màu Quân Nhân

Chương 18:




Tiểu Vương trông thấy hai người đi ra liền vội vàng bước xuống xe mở rộng cửa sau. Liên Hạo Đông dìu Trần Hiểu Sắt ngồi vào ghế sau xong anh cũng theo ngồi luôn ngay bên cạnh, sau đó nói với Tiểu Vương: "Đưa cô ấy về trước."
Trần Hiểu Sắt nằm vật vựa siêu vẹo trong lòng Liên Hạo Đông, hai tay còn ôm chặt eo người ta ngủ một cách rất vô tư thoải mái.
Cây bút cắm trên tóc Trần Hiểu Sắt chọt cấn eo khiến Liên Hạo Đông bực dọc vươn tay giựt phăng nó xuống, rồi tiện tay mở cửa xe ném chuẩn xác vào thùng rác công cộng ven đường. Móc dài của Trần Hiểu Sắt ngay lập tức bảo phủ kín cả chân Liên Hạo Đông, anh nhìn chằm chằm vào mặt người ta không chớp, suốt dọc đường còn rất tự nhiên vỗ về vuốt ve mái tóc của Trần Hiểu Sắt.
Về đến chung cư Liên Hạo Đông dặn dò Tiểu Vương: "Nếu sau một tiếng mà vẫn chưa thấy tôi xuống thì cậu cứ về trước đi."
Tiểu Vương lập tức đáp: "Dạ!"
Đi suốt cả quảng đường dài như thế nhưng tay Liên Hạo Đông vẫn không có giây phút nào rảnh rang. Không phải bẹo má người ta thì là vỗ đầu xoa trán, nhiều lần Trần Hiểu Sắt bị anh véo tới nỗi phải ré lên. Mãi khi đến nơi Liên Hạo Đông mới cảm nhận được tay mình đang sờ thứ gì đó rất mềm rất dễ chịu, từ đó anh đưa ra kết luận, nếu muốn có ấn tượng tốt hơn nữa thì càng phải sờ nhiều hơn nữa.
Hương thơm từ người Trần Hiểu Sắt thoang thoảng bay vào mũi, Liên Hạo Đông vô cùng thoải mái thưởng thức mùi thơm ấy, nhưng bộ phận nào đó trên cơ thể thì không được dễ chịu như thế, từ lúc Trần Hiểu Sắt lên xe rồi nằm hẳn vào lòng anh thì nó đã cứng lên luôn tới giờ. Tay Trần Hiểu Sắt có khi còn vô tình vung vẫy lung tung ‘thọt’ cho nó một phát khiến anh rùng mình khắp người nổi hết cả da gà, sau cùng không nhịn được nữa buộc phải dùng ngón tay gõ nhẹ trán cô nói: “Có chọt thì chọt nhẹ thôi, có nghe không?"
Tiểu Vương giả bộ coi như không nghe không thấy gì hết, bởi vì muốn làm tài xế cho vị thủ trưởng này việc đầu tiên cần phải làm đó chính là có tai như điếc có mắt như mù. Chuyện nên nhìn thấy dù có đang ngủ cũng phải xem như thấy rất rõ ràng, chuyện không nên thấy dù có đang mở to mắt cũng phải coi như không thấy gì. Tiểu Vương lúc nào cũng là sự kết hợp của cả hai việc đó: Chính là có mắt mà như mù.
Liên Hạo Đông vỗ mặt cô: "Nhóc con! Dậy đi! Đến nhà rồi."
Trần Hiểu Sắt cựa người đáp: "Ồh, biết rồi." Vừa động đậy thì hơi rượu bỗng từ đâu ập tới khiến cô muốn ói quá, Trần Hiểu Sắt vội vùng khỏi người anh để bò ra ngoài. Chân Liên Hạo Đông bị cô quỳ nên không thể tránh đi, đành nói: "Đừng có gấp, để tôi đi xuống trước đã."
Trần Hiểu Sắt bụm miệng, không được, không kịp rồi, nó đã trào đến tận cổ rồi. Liên Hạo Đông vội vàng ôm ngang eo Trần Hiểu Sắt để giữ cho cô không bị rơi xuống xe.
Trần Hiểu Sắt: "Ụa.... !" Thức ăn thức uống tuôn ào ào ra ngoài xe, bắn lên cả quần áo hai người, tóc tai của Trần Hiểu Sắt cũng không thoát khỏi.
Liên Hạo Đông vỗ nhè nhẹ lưng Trần Hiểu Sắt để cô ói được dễ chịu hơn, cuối cùng cũng nôn ra tới mật vàng mật xanh. Ói hết xong nhưng cô vẫn còn cảm thấy rất khó chịu, thế là tiếp tục ôm lấy cánh tay Liên Hạo Đông cuộn vào lòng anh nói mình thấy khó chịu quá.
Liên Hạo Đông mở nắp chai nước suối bảo Trần Hiểu Sắt súc miệng, cô ngoan ngoãn nghe lời uống vài hớp, sau khi uống được chút nước Trần Hiểu Sắt cảm thấy đã khá hơn nhưng có lẽ vì mệt nên cô lại ngủ thiếp đi.
Không biết Tiểu Vương mượn được từ đâu về một cây chổi và một cái hốt rác, sau đó đến vườn hoa xúc cho một ki đất quay lại đắp lên phần Trần Hiểu Sắt vừa ói, cậu ta rất chịu khó dọn dẹp hiện trường.
Lúc Liên Hạo Đông bế cô lên cầu thang Trần Hiểu Sắt cứ như đứa bé cuộn tròn trong ngực anh, miệng thì lãi nhãi không ngớt: "Anh không cho nhiều đường vào tôi sẽ không ăn cơm, để xem anh có thể làm gì được tôi nào?" Dường như cô ấy vẫn còn rất say.
Liên Hạo Đông lắc lắc đầu, lục lọi trong túi quần cô lấy chìa khóa mở cửa phòng đi vào. Sửu Sửu bé bỏng đon đả chạy tới vui mừng nghênh đón niềm vui mới và tình yêu cũ của nó.
Anh bế Trần Hiểu Sắt đặt cô lên ghế sofa rồi đi vào xả nước ấm trong bồn tắm trước, mới trở ra kéo rèm cửa sổ lại. Liên Hạo Đông sờ tấm rèm cửa dầy như độn giáp mà cảm thấy rất hài lòng, lần trước đã muốn khen rồi nhưng không có dịp. Nghe nói màn cửa sổ nhỏ này là do Tiểu Vương và Tiểu Trương phải đi tìm rất nhiều cửa hàng chuyên bán về mặc hàng này mới mua được, là loại mà người ta thường hay dùng để che khoang thuyền, vừa đẹp mà giá thành cũng thấp nhưng bởi vì quá dầy nên mới bán không chạy. Liên Hạo Đông chắc rằng, chỉ cần kéo tấm rèm lại, cho dù người ở đối diện cửa sổ cũng không thể nào nhìn thấy ở bên trong.
Sửu Sửu nhảy lên ghế sofa nhìn Trần Hiểu Sắt kêu ăng ẳng như muốn hỏi thăm cô chủ mình bị làm sao vậy? Trần Hiểu Sắt duỗi tay ôm nó thế là toàn bộ cơ thể bị chệch sang một bên, ngã cắm thẳng đầu xuống nền đất. Liên Hạo Đông sợ điếng hồn vội vàng hô to: "Cẩn thận."
Nhưng đã muộn…Trán cô và mặt sàn hôn nhau tạo thành một cú vang dội ghê người. Liên Hạo Đông thót tim nghĩ: Không biết cú này có bị ăn trầu nữa không?
Sửu Sửu bé nhỏ đáng thương bị Trần Hiểu Sắt đè vùng vẫy kêu la ẳng ẳng, thế nhưng vẫn không đánh thức nổi Trần Hiểu Sắt.
Liên Hạo Đông bước tới bế cô lên lại ghế sofa lần nữa, xoa xoa phần trán vừa bị té giúp cô. Nói ra cũng ngộ, Trần Hiểu Sắt vừa bị ngã một cú hoành tráng như thế mà vẫn ngủ tỉnh bơ, nhưng bây giờ lại đột nhiên ngồi bật dậy như cắn phải thuốc lắc bắt đầu múa máy loạn xạ làm Liên Hạo Đông cũng bị sốc toàn tập.
Trần Hiểu Sắt vung cánh tay thon thả lên nói: "Nóng, nóng quá!"
Liên Hạo Đông nói: "Vừa mở điều hòa rồi, một lát sẽ không nóng nữa."
Có lẽ cú ngã đã làm cho Trần Hiểu Sắt u mê rồi, cô không hề có ý thức đề phòng là gì cả, cô nàng nhắm mắt mơ màng ngồi dậy bắt đầu cởi quần áo. Động tác rất nhuần nhuyễn nhưng loay hoay mãi vẫn không cởi ra được, vì váy quá dài lại còn ôm sát người, Trần Hiểu Sắt xoay người cởi tới cởi lui bực dọc càu nhàu.
Liên Hạo Đông thấy vậy tự giác bước đến hỗ trợ.
Liên Hạo Đông đã có cách gì hay chăng? Không hề, chẳng qua chỉ là cậy mạnh, anh thẳng thừng xuống tay xé toạt luôn chiếc váy của con người ta, không tự trách mình sao ra tay quá bạo lực ngược lại còn phê phán Trần Hiểu Sắt mua quần áo không có chất lượng, lầm bầm nói: "Quần áo này làm từ chất liệu gì vậy? Xé cái rách ngay thế này, lần sau nhớ đừng mua loại này nữa."
Váy đã rách đương nhiên cởi ra cũng rất nhanh, chiếc váy vốn nên xổ từ trên đầu xuống nhưng hiện tại thì vô cùng thuận tiện chỉ cần rút ra từ bên dưới là xong.
Mục tiêu kế tiếp của Trần Hiểu Sắt chính là cởi bỏ đi chiếc bra vật cảng tiếp theo trên người mình. Cô nàng rất sảng khoải vòng hai tay ra sau cởi nó, sau đó tiện tay vứt luôn chiếc áo trong bằng một cú ném tuyệt đẹp.
Liên Hạo Đông vội nghiêng đầu né, vì anh biết nếu mình không tránh, nhất định sẽ được đội nó lên đầu là cái chắc. Nhóc con này đúng là điên thật rồi, chẳng lẽ cô ấy không biết chính mình đang dùng sắc dụ một con sói đói khát đã lâu ngày sao?
Trần Hiểu Sắt nhừa nhựa hỏi, "Anh có muốn tắm chung với tôi không?"
Liên Hạo Đông sửng sốt! Lẽ nào cô ấy chọn đêm nay ra tay?
Không đợi Liên Hạo Đông trả lời, Trần Hiểu Sắt đã tự đáp luôn: "Ha ha, không được, tôi không thích anh. Có biết tại sao không?" Cô chỉ tay xuống dưới chân mình nói: "Bởi vì anh đã thay lòng đổi dạ với cái tên ‘lưu manh’ này. Anh thật ngốc, chẳng lẽ anh không nhận ra anh và nó đều cùng một giuộc sao?" Trần Hiểu Sắt dùng tay nâng bầu ngực mình lên kiêu hãnh cười nói: "Anh thấy nơi này của tôi có tuyệt không? Trên người tôi có hai quả hồng mềm mại này này, còn nó có không? Rồi anh sẽ phải hối hận." Nói xong kéo cửa đi vào phòng vệ sinh.
Sửu Sửu bé nhỏ khi không bị lôi vào cuộc oan ức dậm chân ngúng nguẩy.
Trần Hiểu Sắt đột nhiên xoay người lại cảnh cáo nó: "Không được kêu! Còn kêu nữa ta sẽ cắt luôn bi của mi đấy! Để mi ở trước mặt bạn gái mi tự ti chết luôn."
Sửu Sửu nhỏ bé quả thật không kêu la nữa, ngồi chồm hổm trên sàn nhà quẫy quẫy đuôi le lưỡi với Trần Hiểu Sắt như thừa nhận lỗi lầm.
Liên Hạo Đông sặc ho khụ khụ, cô nàng này đã say hết cỡ rồi. Còn nữa, sau này chắc phải dùng lệnh cưỡng chế cô ấy không được nói những lời thô tục ấy nữa.
Dáng người cô không khác so với tưởng tượng của anh là bao, bề ngoài nhìn cô gầy tong teo không có sức hút gì, nhưng bên trong lại rất hoàn hảo đầy đủ. Chẳng trách cô còn tự hào khoe khoang trong tài liệu cá nhân của mình là cup D, bây giờ nhìn kỹ lại mặc dù không đến cup D thật nhưng cup C là tuyệt đối có thể. Rất đầy đặn săn chắc, hai điểm hồng be bé vun cao ngạo nghễ giữa đôi gò bồng đảo tròn trịa trắng muốt khiến cho người ta say mê ngây dại. Vóc người thon thả mảnh khảnh của Trần Hiểu Sắt là vóc dáng của những cô gái phương Bắc, dáng cô cao dong dỏng trông không thua gì với những ngôi sao nữ sexy nổi tiếng quốc tế.
Liên Hạo Đông vội vàng xoay người về hướng khác, anh thấy mình nên ra dáng quân tử một chút.
Trần Hiểu Sắt để trần nửa người loạng choạng đi vào nhà tắm.
Liên Hạo Đông thấy khắp người mình nóng ran bức rức không thể nào chịu nổi, gấp gáp cởi phăng chiếc áo trên người rồi chạy ra ban công hút thuốc.
Đã hút hết mấy điếu thuốc mà Trần Hiểu Sắt vẫn chưa ra khỏi phòng vệ sinh. Liên Hạo Đông lắng tai nghe ngóng nhưng bên trong không hề có tiếng động gì, bèn lên tiếng gọi thử: "Nhóc con à?" Không ai hồi đáp. Anh tiếp tục gọi thêm vài tiếng nữa nhưng vẫn cực kỳ yên tĩnh, không phải bị té vào bồn tắm rồi chứ?
Liên Hạo Đông lục lọi tính tìm cho Trần Hiểu Sắt chiếc áo ngủ nào đó để thay nhưng xốc tới xốc lui lại từ đâu lòi ra một chiếc áo sơ mi của đàn ông, thứ quỷ gì đây? Chiếc áo sơ mi bị vò nhăn nhúm đáng thương sau đó bị vứt không thương tiếc vào sọt rác.
Tủ quần áo của Trần Hiểu Sắt sắp bị Liên Hạo Đông bới thành hang ổ của Sửu Sửu luôn, cuối cùng anh cũng tìm được một chiếc áo ngủ màu đen hai dây. Liên Hạo Đông cầm lên nhìn rồi nhận xét: Chiếc áo này thật gợi cảm. Bản chất xấu xa muôn đời của đàn ông trỗi dậy khiến Liên Hạo Đông quyết định chọn luôn cái này, chốc nữa bảo cô mặc nó để mình có thể thưởng thức.
Bộ đồ ngủ thuộc nhãn hiệu Victoria's Secret này là một trong những người từng hẹn hò trước kia tặng cho Trần Hiểu Sắt khi mới gặp mặt cô lần thứ hai. Bởi vì đối phương nhận thấy Trần Hiểu Sắt ăn nói rất cởi mở và sảng khoái, nhất định là kiểu con gái rất phóng khoáng, định bụng lúc cả hai cùng vui vẻ sẽ dùng tới nó. Nhưng Trần Hiểu Sắt ngoài miệng thường hay phát biểu những lời thô thiển ra, thật chất cô chính là người sống rất có nề nếp và bảo thủ. Hễ có tên nào tán tỉnh với những lời lẽ vô liêm sỉ sẽ bị cô thẳng thừng từ chối ngay lập tức. Trả lại món quà như tát nước vô mặt người ta, đối phương mặt dầy bất chấp nói hy vọng cô nhận lấy chiếc áo ngủ này làm kỷ niệm. Khi đó Trần Hiểu Sắt cũng giơ cái túi lên ngắm nghía, ngoài một chỗ lộ ra không nên lộ thì còn lại cũng khá an toàn kín đáo. Nghĩ lại có thể sau này mình cũng chẳng dám đi mua những kiểu quần áo sexy như thế này. Đồ tốt mà không phải mất tiền mua thì không nên phí phạm, hay cứ nhận đại rồi đem về nhà vứt thẳng vào góc tủ là được.
Liên Hạo Đông vắt áo ngủ lên vai rồi đi vào nhà tắm, lúc mở cửa bất ngờ anh được chiêm ngưỡng một bức tranh Tây Phương tuyệt đẹp. Người con gái đó như nàng tiên cá được làm bằng sứ nằm ngủ trong bồn tắm, mái tóc dài đen nhánh che phủ hơn nửa người, từng lọn tóc bồng bềnh trôi nổi trên mặt nước, làn da cơ thể người đẹp như ẩn như hiện phơi bày trước mặt anh. Nếu trong bồn tắm bây giờ điểm thêm chút màu đỏ của máu, có lẽ nơi này sẽ diễn biến thành hiện trường của một vụ tự sát trong nhà tắm điển hình rồi. Nếu có thêm ánh đèn mờ trắng đen chiếu xuống nữa chắc chắn sẽ tạo nên một kiệc tác văn nghệ tuyệt mỹ, đây chính là vẻ đẹp sâu sắc phía sau của một tác phẩm nghệ thuật hiện đại.
Ngắm nhìn thỏa thích xong Liên Hạo Đông mới bước tới bế Trần Hiểu Sắt ra khỏi bồn tắm, sau đó dùng khăn tắm quấn quanh người cô lại rồi đi ra ngoài.
Giây phút này đột nhiên Liên Hạo Đông nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng, đó là anh muốn kết hôn, hiện tại thì có cơ hội đó rồi.
Liên Hạo Đông vừa đặt cô lên giường thì người đẹp bất ngờ quấn lấy cổ anh, vừa quyến rũ vừa như van lơn cầu xin: "Xin anh, đừng rời bỏ em!"
Liên Hạo Đông vui sướng nhận lời chủ động tỏ tình của người đẹp, nhẹ giọng hỏi: "Em không nỡ xa tôi thật sao?"
Tay Trần Hiểu Sắt mơn trớn vuốt ve sống lưng rắn chắc của Liên Hạo Đông đáp: "Phải, em không muốn xa anh!"
Hai tay Liên Hạo Đông nâng mặt Trần Hiểu Sắt lên hỏi, "Hiểu Sắt, sáng mai tôi phải quay về đơn vị rồi, em có bằng lòng đợi tôi trở lại không?" Liên Hạo Đông thở dồn dập hỏi tưởng chừng như sắp bị đứt hơi, cơ thể trơn láng mềm mại như nhung kia cứ cuồng nhiệt dán sát vào người anh.
Trần Hiểu Sắt khẽ cười đáp: "Em sẽ đợi!" Nói rồi khẽ hé đôi môi đỏ mọng hôn từ từ lên cổ anh, sau đó lướt qua sườn mặt rồi cọ quẹt nhẹ quanh đám râu mới mọc, cuối cùng dừng lại bên khóe môi Liên Hạo Đông nói: "Chuyện đó anh còn phải hỏi sao? Em luôn tình nguyện chờ đợi anh…" Lời cô nói đứt quãng gián đoạn không tròn câu, nhưng vẫn có thể nghe hiểu được: Đây chính là lời tỏ tình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.