Khi Hoắc Lan Hề bước vào bệnh viện Pollieu thì Phí Lý Mang đang ngồi chung với một đám con gái mặc áo trắng. Tên kia vẫn đeo chiếc kính gọng hồng trông hơi ngu ngốc nhưng ăn mặc đã chỉnh tề hơn nhiều, thậm chí mái tóc như tổ chim cũng được sửa sang lại, nhìn không còn lôi thôi nữa.
Trước khi trở lại Roeste, Phí Lý Mang luôn sầu khổ không có phụ nữ thích mình. Tuy Quận 11 có rất nhiều phụ nữ chỉ cần trả tiền là sẽ bán thân, nhưng sau khi y sờ vào túi tiền thì lại cảm thấy thân là một nhà khoa học kiêu ngạo thì không nên làm việc giẫm đạp bản thân như thế. Khi gối đầu nằm một mình giữa màn đêm quạnh quẽ se lạnh trong “Vườn địa đàng”, người này thường mỗi tay nâng một “tiểu thư Cà Chua” cực lớn rồi đặt lên ngực mình ra vẻ có ngực bự, sau đó tự bóp méo giọng nói vào trong gương: “Phí Lý Mang, em yêu anh chết đi được! Trí tuệ của anh cũng tuyệt vời như khuôn mặt của Hoắc Lan Hề vậy!” Ngay sau đó, y lại đặt hai quả cà chua lên đầu, ra vẻ đàn ông nghiêm túc trầm tính nói: “Ồ không, dù Hoắc Lan Hề có là người bạn tốt nhất của tôi thì tôi vẫn phải nói thật lòng một câu, trí tuệ của tôi còn ngon hơn khuôn mặt cậu ta nhiều!”
Lúc thì sắm vai tên đực rựa Phí Lý Mang, chốc sau lại giả làm cô em ngực bự điên cuồng hâm mộ mình. Y chuyển vai qua lại, tự diễn tự vui, có vẻ đã quen với trò này.
Có những lúc hiếm hoi y sẽ đột nhiên buông hai cái ngực giả trong tay ra, nhìn chằm chằm không chớp vào người lôi thôi tuềnh toàng trước gương, tên đàn ông nhỏ thó tóc rối bù xù làm mặt quỷ với đối phương, sau đó làm thịt quả cà chua từng miếng một.
Nhưng giờ thì khác, y được một đám y tá trong bệnh viện và bệnh nhân bao vây, bọn họ trưng vẻ mặt tò mò ham muốn khi nghe y nói bậy bạ về các thí nghiệm nghiên cứu trong đời sống, nghe y giải thích về một loại mô ngoại bì trong giai đoạn đầu phát triển của phôi thai con người, còn bị y sờ soạng mu bàn tay với lý do giảng giải.
Mấy ngày trước còn phải làm việc trong trung tâm nghiên cứu gene nồng nặc quỷ khí, hai ngày nay Cận Tân lại điều y đến nơi này. Thân bị vây trong địa ngục rồi lại được lên thiên đường, ngửi mùi hương thơm ngát khiêu gợi từ tóc mấy cô gái, Phí Lý Mang gần như đấm ngực giậm chân, hối hận bản thân về trễ.
“Đó là… Đó là thiếu tá Hoắc Lan Hề!”
Không biết cô gái tinh mắt nào phát hiện ra thiếu tá không quân, vừa hô lên một tiếng thì những người còn lại y như được triệu tập, tất cả đều đổ xô về phía hắn.
Ai còn quan tâm tới kỹ thuật đời sống hay thí nghiệm gene gì nữa, Phí Lý Mang bị bỏ lại bơ vơ lập tức bực mình bĩu môi, thều thào: “Đám phụ nữ vẫn mãi mãi nông cạn như thế, so với nhà khoa học có tư duy tân tiến thì lại chỉ bâu vào đám quân nhân tứ chi phát triển!”
Trong số những cô gái vây quanh hắn, có rất nhiều người xinh đẹp, khí chất hoàn toàn khác biệt với dạng thanh khiết như Cận Á, bọn họ ngập tràn vẻ đẹp hoang dại và đẫm mùi tình dục. Mấy cô bao vây hắn, tíu ta tíu tít nói không ngừng, vừa lặp đi lặp lại việc mình kính trọng yêu mến hắn lại vừa nháo nhào lên tìm giấy bút hòng xin chữ ký. Nhưng Hoắc Lan Hề vẫn chỉ nhíu mày, mím chặt môi đến độ mỏng như lưỡi dao.
Không nhận lại được dù chỉ là một nụ cười, ánh mắt tha thiết và những lời nói nhiệt tình của mấy cô gái hoàn toàn không được đáp lại. Thiếu tá không quân chưa bao giờ thích thú với cảnh bị bao vây kiểu này, hắn chỉ đáp lại bọn họ một tiếng còn cô đọng hơn cả nét chữ giản thể – hắn không nhìn những cô gái đẹp xung quanh mình, chỉ nheo mắt nhìn về phía nơi mình sắp phải đi rồi nói: “Cảm phiền nhường đường.”
Hắn nói xong thì sải bước không quay đầu lại, ngay cả Phí Lý Mang hô lớn vẫy tay với hắn, hắn cũng chẳng nhìn.
Người mà Hoắc Lan Hề tới tìm không phải Phí Lý Mang mà là bác sĩ đa khoa Ngụy Bách Luân của bệnh viện Pollieu.
Chiếc áo blouse màu trắng phủ bên ngoài bộ quân phục màu xanh đậm, người đàn ông khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, quân hàm còn cao hơn thiếu tá không quân, hai hàng lông mày với độ dày vừa phải tạo điểm nhấn cho một đôi mắt trong trẻo và hiền lành, trên sống mũi còn có một cặp kính, ngoại hình của anh không đẹp trai cho lắm, nhưng khí chất tao nhã lại vượt xa hàng tá người.
Ngụy Bách Luân lấy báo cáo kiểm tra của thiếu tá không quân ra, lắc đầu và nói: “Tôi không thể giải thích lý do tại sao cậu bị đau vai. Báo cáo kiểm tra cho thấy vết thương cũ của cậu đã lành, cũng không phải hoại tử xương và khối u ở vai. Để làm rõ nguyên nhân, tôi e rằng cậu sẽ phải trải mổ phanh.” Ngừng lại một lát, anh nói thêm, “Nhưng nếu làm vậy, chắc chắn cậu sẽ không thể tham gia cuộc bay mô phỏng tuần sau.”
Lần bay thử thứ ba của Olivier là chuyện đại sự của toàn bộ đế quốc mà ai ai cũng biết. Người nào thính mũi kiểu gì cũng ngửi được mùi chính quyền sắp chuyển giao trong không khí.
Hoắc Lan Hề lắc đầu: “Hôm nay tôi tới không phải để biết nguyên nhân phát bệnh, tôi chỉ muốn xin thuốc giảm đau.”
“Thuốc giảm đau? Lần trước tôi đã đưa cho cậu thuốc giảm đau hỗn hợp của Aminophenazone và Phenobarbital rồi,” Ngụy Bách Luân nhíu mày, lập tức phản ứng, “Chúng không có tác dụng với cậu à?”
*Aminophenazone (hoặc aminopyrine, amidopyrine, Piramidon) là một pyrazolone có đặc tính giảm đau, chống viêm và hạ sốt nhưng có nguy cơ mất bạch cầu hạt.
**Phenobarbital là thuốc chống co giật được sử dụng riêng hoặc với các loại thuốc khác để kiểm soát co giật. Thuốc hoạt động bằng cách kiểm soát các hoạt động điện bất thường trong não xảy ra trong một cơn động kinh. Việc kiểm soát và giảm cơn động kinh cho phép bạn thực hiện nhiều hoạt động bình thường hàng ngày, giảm nguy cơ gây hại khi bạn mất ý thức và giảm mắc bệnh co giật thường xuyên, đe dọa tính mạng.
Hoắc Lan Hề gật đầu: “Phải, tôi cần loại mạnh hơn.”
“Thuốc giảm đau có dược tính mạnh hơn thì cũng sẽ có tác dụng phụ nguy hiểm hơn, không có lệnh từ cấp trên, tôi không thể cho bất cứ ai loại thuốc nguy hiểm như thế.” Ngụy Bách Luân tiếc nuối lắc đầu, “Xin lỗi thiếu tá, thứ cho tôi không thể nghe theo.”
“Chết tiệt.” Hoắc Lan Hề vươn tay đỡ lấy vai trái bắt đầu đau âm ỉ, lắc đầu chửi một tiếng, nhưng cũng không có ý trách cứ đối phương.
Chỉ là chuyện nhỏ nhưng lại không thể giúp, Ngụy Bách Luân thấy hơi áy náy. Cúi đầu nghĩ một lúc, anh nở nụ cười, bắt đầu nói chuyện phiếm với người kia: “Hỏi thăm Cận Á giúp tôi, khi nào hai người tổ chức lễ cưới?”
“Lễ cưới?” Thiếu tá không quân ngẩn ra thấy rõ, dường như vốn chẳng hề nghĩ đến chuyện này.
Ngụy Bách Luân khẽ thở dài: “Nơi này thường có lính của The Hornet tới khám, tôi từng nghe bọn họ nói chuyện cậu ở bên Cận Á chỉ vì một câu nói đùa của Cận Tân.”
“Không phải như vậy.” Quả quyết lắc đầu phủ nhận, lần này Hoắc Lan Hề nhìn có vẻ như không đặt cái gì trong lòng lại trả lời dứt khoát như chém đinh chặt sắt.
Thiếu tá không quân gặp con gái nguyên thủ lần đầu ở nghĩa trang, nhắc tới cũng tình cờ, hắn tới để tưởng nhớ một người bạn đã chết trận ngoài không trung, còn bạn của Cận Á thì được chôn cất ngay ngày hôm đó.
Còn chưa bỏ trần gian để nghênh đón tử thần
Linh hồn nàng bay lên cao vượt qua tầm với
Mang sinh mệnh của nàng cận kề bên Chúa
Nàng đi dưới đất, cũng dạo bước trên Thiên đường.
Ngâm xong bài thơ đó, cô chậm rãi bước lên, đặt nhành hồng trắng lên thành quan tài sắp được chôn xuống lòng đất, dịu dàng an ủi mọi người xung quanh còn đang chìm trong bi thương mà than khóc: “Đừng làm cô ấy cảm thấy buồn, linh hồn của cô ấy đang bay rất cao ở nơi chúng ta không theo kịp, cái chết cũng giống như sự tái sinh.”
Nghĩa trang không nên là nơi nảy sinh tình cảm, nhưng Hoắc Lan Hề lại trúng tiếng sét ái tình với cô gái ấy.
Hết chương 10.
Lời tác giả: Bài thơ được trích từ “Văn bia của Elizabeth Ranquet” của nhà thơ Pierre Corneille, người Pháp.
Nhìn thì tưởng thiếu tá thích em gái kia, nhưng thực ra tôi cảm thấy tên này chỉ thích cảnh giới thoát tục mà cô em này thể hiện lúc đó mà thôi… Mọi người hiểu mà ha >.<