“Giết bọn chúng.” Đến khi những vị khách lạ tới từ Roeste nhận ra bản thân đã trở thành mục tiêu tấn công thì đã muộn. Bọn họ bị đám người phẫn nộ kia bao vây, ngày càng ép sát, người đàn ông được gọi là “tù trưởng” lạnh lùng nhếch miệng, “Vừa lúc thử luôn khẩu súng phun lửa mới cướp được.”
Lớp vỏ kim loại trông khá ngầu, ngón trỏ khẽ chạm vào cò súng, một ngọn lửa màu xanh tím lập tức phụt ra từ nòng súng đen ngòm, giống như một con rắn độc khè lưỡi. Người cao ít nhất hai mét kia dí súng lại gần Lang Xuyên, sau đó nhe răng cười chĩa súng vào hai người, hỏi: “Đứa nào trước?”
Nhà khoa học sợ run lẩy bẩy, nhưng Lang Xuyên lại bỗng nhảy về phía trước – vậy mà cậu lại có thể dùng tay không chạm vào khẩu súng phun lửa kia, dùng lòng bàn tay của mình để dập tắt ngọn lửa.
Hành động điên rồ này làm tất cả mọi người đều sững sờ. Ai cũng hãi hùng vì đây là thứ vũ khí tầm gần có thể thiêu trụi cả da lẫn xương của một người thành tro trong vài giây, lòng bàn tay của chàng trai trẻ lập tức xuất hiện những vết cháy xém, mơ hồ còn thấy cả xương, cực kỳ đáng sợ.
Nhưng Lang Xuyên lại huơ huơ tay với đám người đang trợn mắt há mồm, vì điều xảy ra sau đó còn làm bọn họ ngỡ ngàng hơn – những vết thương đáng sợ kia đang từ từ khép miệng, da thịt trong lòng bàn tay trở về trạng thái hoàn hảo không hề hư tổn.
“Sao lại thế?” “Tù trưởng” nhíu chặt mày, anh ta phải trả giá rất nhiều cho đống vũ khí đạn dược này, nhưng lại không ngờ được ngọn lửa bùng lên kia còn không thể làm bị thương một thằng nhãi trói gà không chặt.
“Hỏng, đồ hỏng…” Lang Xuyên nghiêng đầu rụt cổ lại, vươn ngón tay ra chọc vào thứ vũ khí người cao lớn đang cầm, sau đó đắc ý chỉ sang “tù trưởng”, “Bị lừa rồi, đồ đần…”
Khỏi nói cũng biết, “tù trưởng” lại càng nhíu chặt mày, đám người xung quanh cũng bắt đầu xì xào bàn tán.
Nhân lúc mọi người còn đang thất thần, Lang Xuyên bỗng chộp lấy khẩu súng phun lửa từ trong tay người cao lớn kia rồi bắn phía đám người vây quanh mình và Phí Lý Mang. Một quầng lửa lớn phun ra từ nòng súng, thần Hephaestus* ngượng ngùng cuối cùng cũng nổi cơn thịnh nộ, phô diễn thần uy. Người cao to kia lập tức biến thành cây cột lửa, ngay cả một tiếng rên thảm thiết cũng không kịp phát ra khỏi cổ họng thì đã cháy rụi. Những người còn lại gào thét bỏ chạy, may mà “tù trưởng” đứng gần chàng trai trẻ phản ứng nhanh mà nhảy lùi về sau, nếu không đừng nói là vệt màu trên mặt mà ngay cả hộp sọ của anh ta cũng sẽ bị tan ra do nhiệt độ tăng đột ngột.
*Hephaestus (Hephaistos) là vị thần trong thần thoại Hy Lạp. Ông là vị thần của kỹ nghệ, bao gồm nghề rèn, thủ công, điêu khắc, kim loại và luyện kim, và lửa.
Thấy đám người vây quanh mình bỏ chạy tạo ra kẽ hở, Lang Xuyên quay đầu bỏ chạy, còn hô lên với Phí Lý Mang: “Đồ đần, chạy mau!”
“Chạy… chạy đi đâu?”
“Đồ đần, chạy trước mặt tôi ấy!”
“Giết bọn chúng!” Quận 11 không thể để chuyện như vậy xảy ra, đám người phản ứng kịp nhanh chóng vác vũ khí lên, vừa đuổi theo hai tên đàn ông đang chạy trốn vừa nổ súng về phía bọn họ.
Hai tên đàn ông chạy về phía máy bay rơi ban đầu. Với tốc độ chạy của chàng trai trẻ, việc thoát khỏi truy kích thật sự dễ như trở bàn tay, nhưng cậu còn phải lo cho một nhà khoa học vụng về. Viên đạn truy kích xẹt qua vành tai của cậu, còn có hai ba phát nhắm thẳng vào cơ thể cậu.
Loại đạn này sẽ bắn nát vụn xương, Lang Xuyên cố chịu cơn đau để làm lá chắn cho Phí Lý Mang, còn không ngừng đỡ y chạy – nhưng cái tên đi dép lê loẹt quẹt kia thật sự làm người ta thất vọng, bản thân vấp một cái đã ngã sấp mặt xuống đất.
“Ngu ngốc -” Lang Xuyên vội quay đầu lại nhìn y, nhưng vẫn không ngăn được cơ thể vẫn chạy băng băng về phía trước theo quán tính, “rầm” một tiếng đâm sầm vào ngực một người. Trả lời câu hỏi “Lang Xuyên đã ăn gì vào lần thứ ba gặp Hoắc Lan Hề?” để mở phần hai mươi mốt.
Ngẩng đầu lên, cậu thấy một gương mặt đàn ông mũi thẳng môi mỏng. Đôi mắt thâm trầm màu xám xanh lạnh lùng nhìn xuống người trước ngực, hoàn toàn không có biểu cảm gì, nhưng đáp lại hắn là một đôi mắt vàng kim xanh lá sáng ngời lấp lánh, xán lạn như một đứa trẻ nhặt được kẹo.
Bất chấp cơn đau trên người, chàng trai trẻ mừng rỡ hô lên thành tiếng: “Hoắc Lan Hề!”
Mọi việc xảy ra tự nhiên như nước chảy, đây là lần đầu tiên cậu mở miệng gọi tên hắn.
“Hoắc Lan Hề!” Phí Lý Mang quỳ rạp trên mặt đất cũng hô lên, lại một lần nữa y biết mình đã được cứu sống.
Đám truy kích lập tức chạy tới, cầm đầu vẫn là “tù trưởng”. Những vệt màu trên mặt đã chảy ra ít nhiều trước sức nóng của ngọn lửa, không còn che giấu được gương mặt non choẹt búng ra sữa nữa. Nhưng vì vóc dáng anh ta cường tráng, cánh tay to như bắp chân, không còn những hình vẽ xanh đen lòe loẹt, hình tượng “tù trưởng” của anh ta lập tức trở nên hữu danh vô thực.
“Hóa ra là thiếu tá Hoắc.” Có vẻ hai người biết nhau, sau khi bình thản liếc nhìn đối phương, “tù trưởng” lạnh giọng nói, “Dù là anh đi nữa thì cũng không thể ra mặt hòa giải đâu! Tôi không biết thằng nhãi này dùng cách giả dối nào che mắt mình, nhưng nó giết thuộc hạ của tôi, tôi muốn nó lấy mạng ra đền!”
“Thật sự xin lỗi, tôi cảm thấy rất tiếc cho thuộc hạ của cậu.” Hoắc Lan Hề hoàn toàn không thèm nhìn Lang Xuyên, chỉ nói với người đàn ông trước mặt, “Nhưng giờ tôi nhất định phải đưa bọn họ đi.”
“Thực ra tôi cũng không quá để ý việc một tên thuộc hạ chết, có chiến đấu ắt sẽ có hi sinh.” Giọng điệu khi nói chuyện của “tù trưởng” Quận 11 này trái ngược hoàn toàn với con trai nguyên thủ Roeste, anh ta đổi giọng, dùng tư thế đầy thành ý để gửi lời mời tới thiếu tá không quân, “Tham gia cùng chúng tôi đi! Trở thành một thành viên của băng Godot chúng tôi, cùng nhau đảo chính lật đổ Roeste!”
“Sao thế được.” Hoắc Lan Hề vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, như thể không hề bất ngờ trước những gì mình nghe thấy.
“Có gì mà không được?” “Tù trưởng” không nghe ra ý từ chối rõ ràng của đối phương, hai mắt vẫn tỏa sáng ảo tưởng về tương lai, “Đám người thượng đẳng nghĩ rằng chúng ta không có quyết tâm vùng dậy cả đội quân, nhưng vận mệnh ở ngay trong tay chính chúng ta, chúng tôi đã xác định tư tưởng sẽ đánh đổi hết thảy để giành lấy! Anh là anh hùng chiến tranh không thể thay thế, được người người ủng hộ và ngưỡng mộ! Nếu anh đồng ý tham gia, tôi cũng có thể mở rộng cửa đón tiếp hai người này, tuy là nhà khoa học đổi được màu rau củ khá vô dụng nhưng tôi rất tò mò về thằng nhóc bên cạnh anh…” Đôi mắt đen láy hướng về chàng trai đứng cạnh thiếu tá không quân, hình ảnh kinh người vừa rồi vẫn còn ghim chặt trong óc anh ta, anh ta thật sự tò mò về Lang Xuyên, “Sao cậu ta có thể trở nên như thế? Liệu có thể khiến chúng tôi cũng trở nên giống cậu ta…”
“Tôi phải đi.” Thiếu tá không quân hoàn toàn không có chút hứng thú nào với lời khoác lác của đối phương, dùng ánh mắt ra hiệu cho nhà khoa học đang quỳ trên đất, sau đó quay đầu bỏ đi.
“Không! Hoắc Lan Hề, anh hãy nghe tôi nói, chỉ cần anh gật đầu thì đội quân của chúng ta sẽ lớn mạnh vô cùng, giống như cơn lốc quét ngang cả thế giới, từ Quận 11 đến Quận 10, rồi đến Quận 9 -”
Thiếu tá không quân không có ý định dừng lại, bước nhanh về phía máy bay của mình.
“Nếu tôi nói ‘Không được’ thì sao?” “Tù trưởng” bị từ chối không cam tâm, nhận lấy vũ khí từ tay thuộc hạ bắn một phát lên trời. Đạn nổ làm bừng sáng cả khoảng trời đêm như sao băng, rơi thành một đường cong duyên dáng. Quả nhiên tiếng súng này khiến cả ba người đàn ông đang chuẩn bị rời đi đều phải dừng bước lại, anh ta đắc ý nói tiếp, “Nếu anh đã không muốn gia nhập, tôi đành phải giải quyết anh tại đây vậy, dù gì việc Roeste mất đi một phi công chủ lực cũng chẳng thiệt hại gì cho chúng tôi.”
Hoắc Lan Hề xoay người lại, hắn bật thiết bị kết nối không dây đính kèm với quân phục không quân, chẳng bao lâu sau một giọng nói vang lên từ thứ đồ chỉ bé bằng cái cúc áo kia: “Thiếu tá Hoắc Lan Hề, đây là trung tá Tất Cạnh phụ trách đóng quân tại Quận 11, toàn bộ đại đội máy bay ném bom đã sẵn sàng,” Người nọ từng gặp Hoắc Lan Hề, so với đội quân chiến đấu với người của hành tinh Melon thì quân đội phụ trách quét mặt đất chắc chắn có địa vị thấp hơn trong quân ngũ. Người đàn ông có quân hàm rất cao bên kia đầu dây lại cực kỳ khép nép cung kính nói với thiếu tá không quân, “Dựa theo chỉ thị trước đó của ngài, chúng tôi đã khóa vào vị trí của ngài, nếu sau ba phút nữa không nhận được tín hiệu cất cánh của ngài từ Quận 11 thì chúng tôi sẽ san mảnh đất này thành bình địa trong vài phút tiếp theo.”
Nghe được rõ ràng từng câu từng chữ của trung tá Tất Cạnh, sắc mặt “tù trưởng” lập tức héo như tro, không tin nổi mà hô lên: “Anh đang đùa đúng không!”
“Không.” Hoắc Lan Hề vẫn bình tĩnh trả lời, “Vừa rồi cậu hẳn đã nghe thấy, nếu ba phút nữa mà không nhận được tín hiệu của tôi, nơi này sẽ trở thành bãi phơi xác.”
“Nơi này là vùng hoang mạc bằng phẳng, vốn không có chỗ ẩn nấp. Một khi đội quân máy bay ném bom hành động thì người của anh và người của tôi đều cùng chết. Không ai trong chúng ta may mắn thoát được cả!”
“Đúng,” Thiếu tá không quân gật đầu, bỗng kéo Lang Xuyên lại gần mình hơn, “Cậu ấy là người mà tôi đưa đi từ chỗ của sĩ quan tổng chỉ huy, tôi đã từng hứa sẽ bảo vệ cậu ấy an toàn, nếu hôm nay cậu ấy không thể thoát, vậy thì một quân nhân không làm tròn bổn phận cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý hi sinh vì nhiệm vụ.”
“Không lẽ anh định bắt những người già, phụ nữ và trẻ em ở đây chết chùm hết hay sao?!” “Tù trưởng” giơ tay chỉ ra đằng sau, chỉ về những người đi theo anh ta. Bọn họ đều kinh hoàng mở to mắt, sợ hãi vô cùng trước bờ vực tử vong. “Băng Đua Xe” mà nhiều người đàm tiếu cũng không tàn bạo hung ác như vậy, bọn họ cũng có những cụ già đầu bạc, cũng có những đứa trẻ mới chập chững biết đi.
“Tôi rất lấy làm tiếc.” Thiếu tá không quân cúi người về phía những cụ già, phụ nữ và trẻ em vô tội, sau đó bắt đầu đếm ngược, “Cậu chỉ còn một phút ba mươi giây.”
“Hoắc Lan Hề!” Toàn thân rùng mình, người đàn ông cầm đầu kinh ngạc nhìn quanh, nhìn những người đáng thương đang bị bóng ma tử vong bao trùm, tiếng gầm hằn học phát ra từ cổ họng, “Tôi đã nghĩ ít nhất anh không phải đao phủ giết người!”
“Một phút hai mươi giây.”
“Chẳng nhẽ anh đã quên anh cũng giống chúng tôi! Anh vốn không phải người thượng đẳng gì hết, dù anh có nép dưới váy con gái nguyên thủ thì dòng máu người hạ đẳng vẫn chảy trong người anh!”
Thiếu tá không quân mặt không đổi sắc: “Một phút.”
“Nhìn xem chúng ta đã phải trải qua những gì?!” Trừ sự buồn bã, trong giọng anh ta còn pha lẫn sự van nài, “Chúng ta bị vứt bỏ ở đây, vùng vẫy giãy chết, cố hết sức để sinh tồn! Tại sao có những người có được tất thảy một cách dễ dàng nhanh chóng, lại có những người từ khi sinh ra đã là đối tượng bị cướp đoạt, bị áp bức? Không công bằng!”
“Ba mươi giây.” Hoắc Lan Hề nói, “Tôi xin được nhắc cậu, không còn nhiều thời gian nữa.”
Cuối cùng “tù trưởng” buộc phải hạ lệnh buông tha. Thu lại khẩu súng trong tay, anh ta biết người đàn ông này nói là làm, anh ta không muốn hy sinh vô ích khi mà chiến tranh còn chưa phát động.
Ngay trước khi ba người sắp ngồi vào máy bay, “tù trưởng” rõ ràng có quen biết với thiếu tá không quân bỗng hô lên với bóng lưng cao ngất kia: “Tôi đã gặp cha anh!”
Đến Lang Xuyên cũng nhận ra, Hoắc Lan Hề luôn giữ thái độ thờ ơ nhất quán khẽ thay đổi sắc mặt, đang định rời đi thì bỗng dừng lại một chút, sau đó mới bước tiếp.
Máy bay phi thẳng về phía trước, xông lên bầu trời đêm, bám đầy đất bụi.
“Đêm nay đúng là kích thích, còn tưởng chúng ta sẽ chết cả nút ở đó chứ!” An toàn rồi, Phí Lý Mang tự nhiên lại bừng bừng phấn khích, khua tay múa chân, “Tuy máy bay của cậu nát bét rồi nhưng phải thừa nhận, thằng nhóc này có thể điều khiển thứ máy móc phức tạp như thế đi một đoạn đường dài không gặp nguy hiểm gì như vậy đúng là kỳ tích! Vấn đề nhỏ lúc hạ cánh hoàn toàn không đáng kể. Sau khi được cải tạo gene, cậu ấy thông minh vượt xa người thường, học gì cũng rất nhanh, tôi nghĩ cậu ấy có thể trở thành phi công xuất sắc như cậu chỉ trong chưa đầy một tháng, thậm chí có khi còn ưu tú hơn…”
Lang Xuyên ngồi ghế sau, nghe lời Phí Lý Mang nói thì ngại ngùng cắn môi dưới, cậu đang chờ sự thừa nhận và khen ngợi từ Hoắc Lan Hề.
Nhưng từ đầu đến cuối thiếu tá không quân không hé nửa lời, ánh mắt lạnh lùng vẫn hướng về phía trước.
Cho đến khi bọn họ đã rời xa Quận 11, Hoắc Lan Hề mới tìm một vùng đất bằng để đáp xuống.
“Sao vậy? Không lẽ máy bay dự phòng này cũng gặp vấn đề?” Phí Lý Mang ngơ ngác hỏi, Hoắc Lan Hề đáp máy bay xuống, đi tới ghế sau nơi Lang Xuyên đang ngồi.
Hắn xốc áo chàng trai trẻ lên, hành động hết sức thô bạo, túm cậu ra khỏi buồng lái rồi ném thật mạnh xuống đất.