Cơ thể đàn ông để trần thân trên rất vạm vỡ và cường tráng. Vai rộng eo thon, hai chân rắn chắc thon dài, màu da lúa mạch đậm tỏa ra ánh sáng khỏe khoắn, mồ hôi đọng trước ngực. Cậu ta vừa mới tập thể hình thì lúc này lại bị người gõ cửa.
Người đàn ông xuất hiện tại cửa vào làm cậu ta chấn động, cũng lập tức cảnh giác nhìn quanh. Thấy phản ứng của đối phương, người nọ mỉm cười nói: “Tôi biết sẽ không ai theo dõi giám sát ngoài cửa phòng đội trưởng đội vệ binh, không ai biết tôi tới đây cả.”
“Chủ tịch quốc hội đại giá quang lâm không biết là có chuyện gì?” Đồng Nguyên xoay người khoác quân trang vào, không hề có bất cứ thái độ tôn kính nào với Andreas vừa tùy tiện vào phòng.
Andreas không nói thẳng ý đồ của mình khi tới, lại hướng ánh nhìn qua một bức ảnh đặt trên bàn, trong ảnh có ba người, một cặp anh em trai trẻ tuổi có ngoại hình cực kỳ giống nhau, còn có một cô gái tóc xoăn dài tới eo, cực kỳ xinh đẹp.
Andreas dùng ngón tay gõ lên khung ảnh, giọng điệu tiếc nuối xót xa: “Nếu thượng úy Đồng không bỏ mình, hiện tại hẳn là cậu ấy và người vợ xinh đẹp đã sống hạnh phúc bên nhau rồi, giống như thiếu tá Hoắc và con gái nguyên thủ vậy.”
“Việc này chẳng liên quan gì đến ông cả.” Đồng Nguyên vung tay úp khung ảnh xuống mặt bàn, lạnh mặt nói thêm, “Còn nữa, tôi không thích ai nhắc đến Hoắc Lan Hề trước mặt tôi!”
“Tôi chỉ bất bình thay cho anh trai cậu thôi mà, cậu ấy vốn đã chuẩn bị kết hôn, lại đột ngột mất đi sinh mệnh không rõ lý do.” Andreas nhún vai đầy ẩn ý, “Chuyện này rất kỳ lạ, lại có những người thoát được điều tra chỉ vì có quan hệ bám váy.”
“Cho dù có khoang thuyền chạy thoát hiểm bảo vệ thì tổn thương anh ta phải chịu là quá nhẹ, không một ai nghi ngờ tại sao Hoắc Lan Hề rơi từ vũ trụ xuống đại cầu mà lại còn sống.” Người đàn ông siết chặt tay đấm xuống mặt bàn, ánh mắt sáng ngời lóe lên sắc lẻm như dao, tiếng nói phẫn nộ thoát ra từ cổ họng, “Tôi nghe được video tin tức của anh trai trước khi anh ấy chết, nhưng không ai tin tôi cả!”
“Tôi hiểu tâm trạng của cậu, ngọn lửa báo thù thiêu đốt hừng hực, cũng sắp thiêu cháy cậu rồi.” Andreas trưng vẻ mặt nghiêm nghị, đưa tay nắm lấy tay Đồng Nguyên, tỏ thái độ hòa ái của bậc trưởng bối, “Tôi và cha các cậu từng là bạn thân nhất, cậu và Đồng Thanh cũng không khác gì con ruột của tôi, tôi thật sự cảm thông với nỗi đau của cậu.” Dừng một lát, trước ánh mắt không hề tín nhiệm của đối phương, sắc mặt người đàn ông vẫn không mảy may thay đổi, “Tôi muốn cho cậu một cơ hội.”
“Ha!” Đồng Nguyên rút bàn tay mình từ lòng bàn tay thô ráp kia ra. Đương nhiên cậu ta biết ý nghĩa thành bại trong lần bay thử nghiệm thứ ba của Olivier với cả đế quốc, cũng hiểu được mục đích đối phương tới lần này, “Tôi nguyện trung thành với sĩ quan tổng chỉ huy, tình cảm cá nhân đều không thể vượt qua hay áp đảo lòng trung thành này được.”
Andreas cũng không ngạc nhiên trước phản ứng của đối phương, người thanh niên này có thể nổi bật lên giữa một đám binh lính cao lớn anh tuấn với năng lực xuất chúng, trở thành cánh tay phải của con trai nguyên thủ, tất phải có lý do – một trong số đó chính là lòng trung thành không màng mạng sống. Chủ tịch quốc hội đa mưu túc trí vẫn tỏ ra kiên nhẫn, tựa như con nhện khều nhẹ lưới tơ thử cuốn lấy con mồi bên trong, cẩn thận nghiền ngẫm ẩn ý trong từng biểu cảm trên mặt đối phương: “Cậu có thể nghe về kế hoạch của tôi trước đã,” Andreas lấy một con chip bé hơn cái móng tay ra, đặt trước mắt Đồng Nguyên, “Chỉ cần lắp con chip này vào hệ thống điều khiển máy bay của Hoắc Lan Hề…”
“Làm vậy quá hèn hạ!” Đồng Nguyên lập tức sầm mặt, quả quyết từ chối, “Ông luôn miệng nói trí tuệ nhân tạo có tiềm năng vô hạn, vậy thì hẳn phải nên đánh bại anh ta một cách quang minh chính đại ngoài vũ trụ! Dù cho tôi hận anh ta thấu xương thì cũng sẽ không dùng thủ đoạn ti tiện như thế để giết anh ta!”
“Một khi chip được lắp thành công, máy bay tiêm kích của Hoắc Lan Hề sẽ bị mất động lực trong vài giây ngắn ngủi, việc này sẽ không cướp đi sinh mạng của cậu ta, chỉ khiến cậu ta tạm mất đi ưu thế vào thời điểm trận quyết đấu căng thẳng nhất thôi.” Andreas lại vươn tay nắm lấy tay Đồng Nguyên, dùng ánh mắt thành khẩn lại mê hoặc nhìn thẳng vào mắt đối phương, “Tôi cũng không muốn cậu phản bội cấp trên của mình, trên thực tế tôi và sĩ quan tổng chỉ huy chỉ khác nhau về quan điểm, cũng chẳng có thù hận sâu nặng gì. Hoắc Lan Hề quá hiếm có, không đúng, phải nói là phi công con người xuất sắc như Hoắc Lan Hề sẽ không bao giờ có được người thứ hai trên đời này nữa, dù có là tôi năm hai mươi tuổi cũng không thể! Nhưng Olivier thì khác, nó có thể được sản xuất và đưa vào sử dụng với số lượng vô hạn. Hãy tưởng tượng xem ai là hàng rào bảo vệ cả nhân loại khi quân đội của hành tinh Melon kéo đến…”
Đội trưởng đội vệ binh chìm vào suy tư không nói câu nào, ánh mắt dao động hướng về nơi khác, sắc mặt âm u khó đoán.
Andreas nói tiếp: “Tôi muốn cho loài người một cơ hội, mà cơ hội đó giờ nằm trong tay cậu. Olivier sẽ có nhiều đất dụng võ hơn trong lĩnh vực quân sự, chúng sẽ cống hiến vì hòa bình của toàn nhân loại.”
“Máy bay riêng của anh ta đã được niêm phong trong kho Odyssey, không ai có thể tiếp cận cho đến trước lần bay thử thứ ba.” Sắc mặt nặng nề thoáng dịu đi nhưng giọng điệu vẫn cứng nhắc quyết liệt như trước, cậu ta lắc đầu, “Ông uổng phí tâm cơ rồi, chủ tịch quốc hội.”
“Bản thân tôi cho rằng cậu quá khiêm tốn rồi, thượng úy.” Andreas không đồng ý, lắc đầu nói, “Cậu là sĩ quan Hornet, cũng là cánh tay phải của sĩ quan tổng chỉ huy, hơn nữa cậu còn có quan hệ đặc biệt với hạm trưởng Vũ Liệt,” Liếc mắt qua khung ảnh bị úp trên bàn, chủ tịch quốc hội cười đầy ẩn ý, “Chẳng có gì khó khăn nếu muốn tiếp cận máy bay của thiếu tá Hoắc.”
Andreas để lại con chip kia rồi đứng dậy bỏ đi.
Giữa màn trời mênh mông, mơ hồ thấy được một lớp ánh sáng trắng mềm mại trôi nổi. Đó là hàng rào hạt xung luôn vô hình vô sắc bị những xung điện từ trong khí quyển gây nhiễu, xem ra một siêu bão kèm theo sấm sét cực mạnh sắp xảy ra.
Nước biển điên cuồng rít gào, bầu trời chạng vạng âm u như một khối chì nguyên chất, cảm giác nặng nề áp bách làm người ta thấy khó thở. Việc Roeste xuất hiện thời tiết kiểu này rất khác thường.
Cận Á trong nhà không khỏi cảm thấy hoảng hốt, tay thái cà chua cũng khẽ run lên – lưỡi dao sắc bén cứa vào ngón tay, máu lập tức chảy ra.
“Hoắc Lan Hề đâu rồi?” Nhà khoa học nhỏ thó bỗng xuất hiện bên cạnh nữ chủ nhân, bốc lát cà chua đã thái mỏng lên nhét vào miệng, khi đói là y chẳng còn quan tâm “tiểu thư Cà Chua” gì nữa, vùi hoa dập liễu cũng phải no cái bụng.
Con chó bự đang nằm trước cửa sổ sát đất, không chớp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chủ nhân của nó đang đứng bên bờ biển cùng với kẻ xâm lăng kia. Vẻ mặt chú chó còn thoáng chút mất mát, như thể đang cảm thấy mình bị lạnh nhạt.
Cận Á cũng đưa mắt ra ngoài cửa sổ, mút vết thương rất nhỏ trên ngón tay, vẻ mặt chất chồng lo lắng. Dù cho chồng chưa cưới đối xử với chàng trai trẻ kia vẫn thờ ơ như trước, nhưng cả cô gái này và Thiểm Linh nhạy cảm đều như phát hiện ra gì đó, oái oăm thay lại chẳng thể nói ra – một đốm lửa gần như không thể nhận thấy đã bùng lên giữa hai người đàn ông, giống như một dạng cộng hưởng tư tưởng thần thánh, một dạng biểu hiện của tình cảm bao la. Bờ môi đỏ mọng khẽ hé mở, cô thấp thỏm nói với Phí Lý Mang bên cạnh: “Ngay cả trong thời tiết mưa bão như vậy, Lan Hề vẫn ra biển bơi. Đây là thói quen của anh ấy.”
“Cái… Cái gì?” Phí Lý Mang suýt thì nghẹn, “Trời này, đi bơi?!”
Cận Á nhún vai, tỏ ý bản thân đã quen với chuyện này rồi.
Đại dương xanh biếc và quyến rũ bao nhiêu khi sóng phẳng lặng như gương thì nó lại làm người ta kinh sợ bấy nhiêu khi nổi bão, cây đinh ba giận dữ dâng sóng lên, tiếng sóng trào đinh tai nhức óc tựa như vị thần đang gào thét.
“Cậu cũng muốn theo à?” Thiếu tá không quân cởi quần áo định xuống nước, nhìn lướt qua cậu trai gần đây luôn lẽo đẽo đi theo mình đứng bên cạnh, “Tôi không định làm thầy dạy bơi cho cậu đâu.”
“Không cần anh dạy.” Lang Xuyên xoay cổ, sau đó lột sạch quần áo không sót lại cái gì, còn đảo mắt đầy tinh nghịch, “Ở trên trời tôi chính là chim, ở dưới biển tôi chính là cá.”
Chàng trai trẻ đã có da có thịt hơn một chút, xương sườn không còn nhô ra rõ nữa, tứ chi rất nhỏ, đường nét cơ thể gọn gàng xinh đẹp. Bốn con số trước ngực nhìn rất chướng mắt trên da thịt trắng nõn, tại nơi giao giữa hai cẳng chân dài là một thằng em mềm mại màu hồng.
Hoắc Lan Hề quan sát cơ thể căng tràn tuổi trẻ này, một lúc lâu sau mới quay mặt đi: “Mặc quần lót vào.”
Lang Xuyên bĩu môi, tức tối kéo quần lót lên.
Bọn họ giẫm lên bờ cát mịn lạnh như băng tiến về phía biển, sóng biển quật lên mặt khiến người ta đau đớn. Thiếu tá không quân bơi trước đối phương vài mét, ngoài miệng tuy nói không muốn dạy chàng trai kia học bơi nhưng dáng bơi lại tao nhã chậm rãi, dường như đang cố ý để đối phương nhìn rõ.
Lang Xuyên đuổi theo Hoắc Lan Hề tiến về phía trước từng chút một, khi nước biển chưa quá ngực, cậu học theo đối phương hít một hơi thật sâu rồi ngụp xuống nước, nhưng sau đó không hề ngoi lên.
Bị nước biển xô đẩy qua lại, lập tức khiến cơ thể liên tục chìm xuống, chìm dần, tới tận sâu trong đáy biển. Đôi mắt vàng kim xanh lá kia có thể nhìn thấy rõ mọi thứ trong đêm, cũng cực kỳ thoải mái trong làn nước biển đen như mực. Dù cho bốn phía tối đen như không có sự sống, nhưng cậu vẫn nhìn thấy các loài cá màu sắc rực rỡ, cá heo mũi nhọn và loài sứa phát ra ánh huỳnh quang, thậm chí là cả thực vật phù du không thể nhìn thấy bằng mắt thường và sinh vật biển cổ đại đã tuyệt chủng từ lâu.
Bị mê hoặc bởi đủ loại cảnh tượng ngoạn mục và kỳ lạ, chàng trai trẻ buông mình vào vòng tay của thiên nhiên, nhe hàm răng trắng cười như trẻ con, từng chuỗi bong bóng trong suốt bật ra từ khuôn miệng không ngăn được ý cười. Cậu dang hai tay làm động tác như đang nghênh đón, như thể đang nhảy múa với dòng nước biển cuộn xoáy, và tưởng tượng rằng bản thân đang bay trong không gian với đôi cánh dang rộng.
Cho đến tận khi nhìn thấy một bóng người bơi về phía mình, túm lấy cổ tay của cậu rồi kéo cậu bơi lên mặt nước.
“Sợ à?” Thiếu tá không quân ngoi lên mặt biển nói với cậu trai bên cạnh, “Sợ thì giờ có thể quay đầu lại.”
“Không, từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ sợ hãi.” Lang Xuyên bơi về phía trước bằng tư thế vừa học Hoắc Lan Hề khi nãy, cậu quay đầu nói với người đàn ông phía sau, “Xem ai trong chúng ta tới bờ bên kia trước.”
Bão táp như muốn cắn nát hai người đàn ông trên biển, chẳng mấy chốc đã không còn thấy bóng dáng ngoi lên lặn xuống của hai người. Cận Á ở trong nhà rốt cuộc không nhịn nổi nữa mà đội mưa đi về phía bờ biển, cô lo lắng vết thương ở vai Hoắc Lan Hề sẽ khiến hắn chết đuối, nhưng lại không thể ngăn cản sự cố chấp của đối phương. Người phụ nữ dưới mưa ướt đẫm toàn thân, thân hình mảnh khảnh run rẩy liên hồi, nếu không phải Phí Lý Mang liều mạng ngăn cản, có lẽ cô sẽ tiếp tục bước xuống biển.
“Lan Hề, Lang Xuyên, hai người đâu rồi?” Hai người lớn tiếng kêu gọi bên bờ biển, nhưng ngoại trừ sóng cuộn biển gầm liên tục đáp lại thì chẳng thu hoạch được gì khác.
Mãi cho đến khi gió lặng sóng êm, hai người đàn ông mới hiện ra trên mặt nước. Nhìn bọn họ có vẻ như đều đã kiệt sức, hai cơ thể bị nước biển ngâm trắng bệch dính sát lại với nhau, chao đảo loạng choạng, thất tha thất thểu, gần như phải đỡ lấy nhau mới có thể tiến vào bờ cát.
Cố hết sức điều chỉnh lại hơi thở của mình, Hoắc Lan Hề cúi người nhặt quần áo trên bờ cát lên, quay đầu liếc mắt nhìn Lang Xuyên cũng đang thở hồng hộc, cố nói với đối phương khi mà ngay đến việc mở miệng cũng khó khăn: “… Đồ điên.”
Lang Xuyên không chịu yếu thế, lập tức thở ra một hơi rồi giễu cợt ngược lại: “Như nhau… Như nhau.”
Hai người không ăn tối, trận đấu đá coi thường tính mạng vừa rồi đã tiêu hao hết toàn bộ thể lực của bọn họ, đương nhiên cũng chẳng còn khẩu vị.