Vì sợ tên này lại giở trò đả thương người khác, Lang Xuyên bị đội vệ binh áp giải tới trước mắt Cận Tân, ngoại trừ cổ thì tứ chi đã bị cưỡng chế đeo xích điện, toàn thân từ trên xuống dưới không còn một mảnh vải.
Cơ thể của chàng trai trẻ đã không còn gầy đến hãi hùng như trước nữa, làn da trắng nõn, mông cong chân dài, thằng nhỏ dưới háng dù là màu sắc hay hình dáng cũng đều cực kỳ xinh đẹp. Nhưng rõ ràng cậu đang rất xấu hổ trước bộ dạng trần truồng của mình, thân thể hơi khom, chân đan vào nhau, hai tay vung loạn xạ che trước người, không biết phải làm thế nào cho đúng.
Dù cho quân nổi loạn xâm nhập Roeste đã bị bắt nhưng tâm trạng Cận Tân vẫn không hề khá hơn – sự nể trọng của các trưởng lão ở nghị viện đối với thiếu tá không quân làm gã cảm thấy tức giận, mà lời nói của chỉ huy các lữ đoàn không quân lại càng như đổ dầu vào lửa. Con trai nguyên thủ từ nhỏ đã như vậy, một khi cảm thấy không thoải mái sẽ lập tức muốn tìm thú vui cho mình.
Trên chiếc sô-pha kiểu hoàng gia cực kỳ hoa lệ, người đàn ông ngồi thả một chân co một chân. Hai bên có hai cô gái xinh đẹp, đằng sau còn một cô đang đứng. Dáng người của cả ba cô đều nóng bỏng vô cùng, quần áo hở hang, đường nét gương mặt đẹp hơn cả hoa mùa xuân trăng mùa thu, rõ ràng đều là tình nhân của gã.
Cận Tân dùng ngón tay nâng cằm mình, hứng thú nói với Lang Xuyên: “Bỏ tay xuống, để chúng tôi nhìn cơ thể của cậu.”
Không nghe theo lệnh của con trai nguyên thủ, chàng trai trẻ còn xoay cơ thể dán vào góc tường. Cậu rụt cổ, ánh mắt lập lòe trốn tránh, cố gắng hết sức để không phải tiếp xúc tầm nhìn với đám nam nữ trong phòng.
“Cậu ta rất thẹn thùng.” Thấy đối phương không chịu nghe lời, Cận Tân khẽ nhếch môi, ngón tay khẽ động một chút, một dòng điện lóe lên ánh sáng xanh bò lên trên cơ thể kia – Lang Xuyên kêu thảm thiết một tiếng, đau đớn run lẩy bẩy dưới đất, mạch máu và gân xanh nổi bật trên làn da trắng nõn sạch sẽ như hoa văn cẩm thạch, cây gậy th*t lớn giữa háng cũng vì bị điện giật căng đến mức đỏ lên, nhanh chóng dựng thẳng.
“Cơ thể cậu ta đẹp lắm đúng không?” Cận Tân quay mặt lại, cười hỏi một cô gái xinh đẹp bên cạnh. Cả ba cô gái ngoại hình xuất chúng vờn quanh người đàn ông anh tuấn, bọn họ giống như thú nuôi được cưng chiều, đồng loạt cười khanh khách.
“Mấy chị em nhìn cậu ta đi! Đáng yêu như con chó con, làm người ta muốn xoa đầu.”
“Bản thân em cảm thấy thứ giữa háng cậu ta còn đáng yêu hơn, muốn vươn tay sờ xem thế nào.”
Lang Xuyên một lần nữa bò dậy quỳ trên mặt đất, kẹp dương v*t giữa hay chân, khom người xuống thấp để tránh né sự giễu cợt từ người khác. Sự đau đớn cơ thể phải chịu so ra vẫn kém xa sự nhục nhã trong tâm lý, ánh mắt quan sát như thể mình là đồ chơi chiếu tới từ bốn phương tám hướng, không hề nể nang chĩa thẳng vào cậu, khiến cậu vừa ngượng nghịu đỏ mặt lại vừa phẫn nộ không thôi.
Đối với Cận Tân mà nói thì những người phụ nữ này đều giống như đồ cũ có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào, nhưng khi là tình nhân thì vẫn thể hiện cực kỳ khẳng khái. Gã nhíu mày nói với cô gái xinh đẹp nhất trong ba cô: “Người đẹp này đã bị bỏ đói mấy ngày rồi, chưa được ăn uống gì cả. Em có thể cho cậu ta ăn, cái dáng vẻ đói khát như hổ đó cực kỳ thú vị.”
Một vệ binh bưng khay bạc tới, trên cái đĩa là một tảng thịt bò sống vẫn còn đẫm máu loãng.
Cô gái xinh đẹp nhất kia theo lời của Cận Tân, cầm cái kẹp nhấc miếng thịt bò lên, ném thẳng vào người chàng trai trẻ.
Miếng thịt nặng trịch đập vào bên hông lại rơi xuống đất, máu loãng chảy dọc theo đường thắt lưng chậm rãi nhỏ xuống, cuối cùng ngừng lại trên gò mông cong mẩy, làm tầm mắt Cận Tân cũng không khỏi liếc qua.
Phần đốt sống xương cụt hơi nhô lên giống như một cái gò nhỏ, rất xinh đẹp.
Đúng là rất đói. Lang Xuyên bò dậy, trợn mắt nhìn chằm chằm miếng thịt bò kia hồi lâu, nuốt nước bọt xong lại quay mặt đi.
“Chẳng phải cậu thích dùng tay cầm ăn luôn hay sao?” Cận Tân nhíu mày, ra vẻ không hiểu rõ, “Sao giờ lại không ăn?”.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân |||||
Chỉ cần thoáng biểu hiện thái độ không phục tùng, gã đàn ông ngồi trên chiếc ghế đối diện lập tức không chút nể nang ấn cái nút điều khiển từ xa trong tay.
Lại một lần nữa bị giật điện, Lang Xuyên vẫn đanh mặt không phối hợp, vừa không phản ứng lại đối phương cũng không chịu khuất phục trước chỉ thị của gã. Cổ họng cậu phát ra những tiếng gầm gừ quái dị, cậu vẫn đang liên tục cố gắng giãy giụa để thoát khỏi gông xiềng trói buộc mình.
“Như vậy không sao chứ?” Một người phụ nữ xinh đẹp lo lắng hỏi, “Điện giật liên tục như thế liệu cậu ta có bị thương không?”
“Người này thần kỳ lắm, không bị thương được, khả năng hồi phục lại nhanh nữa.” Cận Tân ra hiệu bằng mắt ý bảo Đồng Nguyên đưa súng laser giắt bên hông cho tình nhân của mình, để làm người đẹp cười gã lại bắt đầu mớm cho đối phương đi làm cái chuyện tàn khốc kia, “Em có thể thử xem.”
“Thú vị quá đi!” Người đẹp kia nũng nịu hô lên, sau đó giơ tay bóp cò về phía thanh niên trên mặt đất – luồng sáng bắn chệch. Độ giật của súng laser gần như không đáng kể, nhưng cô ta vẫn ra cái vẻ yếu đuối bị dọa sợ, ném luôn khẩu súng xuống đất.
Nhìn thấy người đẹp chu môi giậm chân tức tối, Cận Tân xoay người nhặt khẩu súng lên, gã đi tới giơ tay, dùng họng súng dí sát vào trán Lang Xuyên.
Vẻ mặt gã cực kỳ nghiêm túc, mắt hơi híp lại hòa cùng nốt ruồi lệ xinh đẹp như đang phát ra ánh sáng làm người khiếp sợ.
Chàng trai bị họng súng chĩa vào run rẩy ngồi đó, ánh mắt tuy mở lớn không chớp nhưng lông mi lại không tự chủ được rung lên vì sợ hãi – vừa rồi cậu mới đối diện với tử vong, một phát bắn xuyên não thì có năng lực hồi phục mạnh nữa cũng không thể làm gì được.
Giằng co không tiếng động một hồi, cổ tay Cận Tân bỗng chuyển động, gã trả lại súng cho Đồng Nguyên đứng cạnh. Gã xoay mặt Lang Xuyên lại, khôi phục nụ cười ôn hòa thay cho gương mặt nghiêm túc vừa rồi, hỏi: “Cậu đã làm gì chị tôi? Chị ta dịu dàng đến độ gần như ngu xuẩn, thiện lương cũng quá đà, sao có thể chỉ bởi vì cậu mà mất kiểm soát thế được?”
Lang Xuyên vẫn đanh mặt như trước, ngay cả cái nhìn thẳng cũng không muốn cho đối phương.
“Không muốn nói chuyện với tôi à? Vậy tôi đổi câu hỏi – Hoắc Lan Hề đã làm gì với cậu?” Người đàn ông tuấn mỹ vươn tay nâng cằm chàng trai trẻ lên, mạnh mẽ xoay mặt cậu lại về phía mình. Hắn ghé sát lại gần đối phương, giọng nói hạ xuống đến độ trầm trầm quyến rũ, “Vậy mà anh ta lại khiến cho một con quái vật có thể biết xấu hổ, biểu hiện cũng ra dáng như vậy. Không lẽ thiếu tá không quân giỏi lái máy bay, đồng thời cũng giỏi thuần hóa thú -“
“Đồ ngu!” Chữ “thú” như kích thích sự phẫn nộ chôn trong đáy lòng của người này, cậu trừng mắt gào to, “Anh ta không làm gì tôi hết! Chúng tôi chỉ…” Nhíu mày nhớ lại cảnh tượng đêm hôm đó, khóe môi mỏng xinh đẹp bỗng nở một nụ cười động lòng người, “chỉ làm tình…”
“Cậu… Cậu nói cái gì?” Cận Tân chấn động, rồi lại lập tức cười lớn, “Sao có thể! Cậu -“
Đang nói thì bỗng dừng lại, gã cúi xuống, nghiêm túc đánh giá gương mặt chàng trai trẻ, đôi mắt nheo lại khiến gương mặt đẹp trai phủ tràn hơi thở hung ác nham hiểm.
Đôi con ngươi màu xanh vàng sáng đến kinh người, đường nét gương mặt không thể coi như tuấn mỹ vô song nhưng thần thái đáng thương như chú sơn dương sắp bị xử tử, vẻ khờ dại và tà mị mâu thuẫn cùng tồn tại song hành lại khiến người này có sức hấp dẫn mãnh liệt không thể nói rõ thành lời. Quả thực phải làm người ta dõi theo.
“Cũng đúng… Hoắc Lan Hề vốn là một con quái vật, người anh ta có thể thực sự yêu, đương nhiên cũng phải là một con quái vật…” Cận Tân khẽ nói như vừa hiểu ra, nụ cười khó nắm bắt dần hiện lên nơi khóe miệng, sau đó gã lại cúi đầu dán tới trước mặt Lang Xuyên, “Xem ra cậu không nhớ lời tôi nói nhỉ, tôi cho cậu thấy lại ánh sáng mặt trời, được sống lại thêm lần nữa, tôi đã nói cậu chỉ thuộc về tôi, từ thân đến tâm, hoàn chỉnh trọn vẹn.”
Cận Tân cởi dây buộc mái tóc dài màu nâu cháy của mình, ngón tay thon dài như vô thức hất một chút, lọn tóc đó liền rủ xuống vai gã. Gã đứng thẳng dậy, quay đầu cười với Đồng Nguyên: “Cậu tới làm nó, ngay bây giờ.”
“Cái, cái gì?” Đồng Nguyên hoảng sợ, nâng tay tự chỉ vào mình, “Tôi á?”
“Không phải cậu, thì là tôi chắc?” Hài hước nhún vai, thấy vẻ mặt không tình nguyện của đối phương, con trai nguyên thủ lại đanh mặt, giọng nói cứng ngắc, “Đây là mệnh lệnh, thượng úy.”
Đồng Nguyên nhíu mày, ánh mắt sáng giờ cũng trở nên u ám. Cậu ta chưa bao giờ có hứng thú với đàn ông, huống hồ trong mắt cậu ta người này còn không thể coi là đàn ông, cùng lắm chỉ như súc vật. Nhưng mệnh lệnh của sĩ quan tổng chỉ huy thì không được trái, người đàn ông thân mặc quân phục do dự một lát, cuối cùng vẫn cởi thắt lưng da của mình, sau đó kéo khóa quần quân phục xuống.
Đội trưởng đội vệ binh đặt dương v*t trong lòng bàn tay, dí quy đầu tròn nhẵn như nấm thông vào ngay mặt Lang Xuyên.
Trước sau đều có người, có thuộc hạ của mình, còn có con trai nguyên thủ và tình nhân của gã. Đồng Nguyên qua loa tuốt thằng nhỏ của mình, nhưng cậu ta ái ngại nhận ra trước mặt người này, cậu ta không cứng nổi.
“Cậu quá căng thẳng, y như thằng nhóc lần đầu tiếp xúc với tình dục.” Cận Tân thấy được vẻ lúng túng của đối phương thì chợt nở nụ cười, “Cậu có thể để cho người đẹp này làm nóng giúp mình trước.”
Đội trưởng đội vệ binh lại càng nhíu chặt mày, ấn đường hiện rõ đường vân như nhánh sông, cặp lông mày đen dày cũng cau có như sắp xé cả da đầu. Cậu ta nhìn người thanh niên bị đám vệ binh ép quỳ gối trước mặt, sau một hồi ấp úng, cuối cùng cậu ta mới nói: “Tên này… sẽ cắn đứt mất.”
“Nghĩ cách giúp đỡ đội trưởng của mấy người đi.” Cận Tân phất áo choàng đi tới, liếc mắt tới một tên lính Hornet khác, ý cười nơi đáy mắt đôi môi càng nồng đậm, “Đừng để thằng em cậu ta bị thương.”
Thế là người lính kia nghĩ ra cách đơn giản nhất, hắn ta tự tay giữ lấy gò má Lang Xuyên, dùng lực tay ấn để ép cậu mở miệng ra thật to.
Vai bị hai tên vệ binh một trái một phải đè xuống, hai má cũng bị bóp đến đau nhức nhưng cậu vẫn đang cực lực giãy giụa, thế nào cũng không chịu khuất phục lũ người kia.
Con trai nguyên thủ và đám tình nhân xinh đẹp cất tiếng cười lớn, ngay cả bọn lính Hornet luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng cũng không nhịn được mà thay đổi biểu cảm, chờ đợi màn kịch này.
Khi thứ đó của Đồng Nguyên sắp đưa vào miệng mình, Lang Xuyên bỗng bộc phát sức lực kinh người, mạnh mẽ lắc đầu và cánh tay, cuối cùng cũng tìm được cho mình chút không gian để thở hồng hộc. Cậu không kìm chế được mà bật khóc, lòng ngập tràn phẫn nộ và tổn thương như một đứa trẻ yếu ớt bất lực: “Tại sao lại phải như thế! Tôi là người cơ mà!”
Cậu thật sự không hiểu, tại sao tất cả mọi người đều đối xử với mình như đối đãi một con quái vật, ngoại trừ người đàn ông kia.
Giống như đêm đó Hoắc Lan Hề từng làm như thế với mình, cánh tay giãy được ra đột nhiên bắt lấy tay Đồng Nguyên dí vào trước ngực, sờ lên nơi có in bốn con số màu đen. Nước mắt lã chã rơi xuống, cậu khóc nức nở: “Tôi là người mà! Nơi này của tôi cũng giống như anh, cũng biết kích động biết kinh hoàng, cũng biết giày vò đau đớn,” Cố cử động đầu, ánh mắt dừng lại lần lượt ở những gương mặt lạnh lùng xung quanh, “Tôi giống anh, giống cô, cả cô, cả cô nữa, đều là người mà!”
Đôi mắt vàng kim xanh lá bị nước mắt thấm ướt như váng dầu sáng lấp lánh. Chàng trai khóc hết sức đáng thương, ánh mắt cầu xin ấy như cây búa nện thình thịch vào ngực Đồng Nguyên. Đội trưởng đội vệ binh luôn giữ vẻ mặt ghét bỏ cuối cùng cũng động lòng, cậu ta dùng hai tay nhét dương v*t vào trong quần, sau đó nghiêng mặt qua nhìn cấp trên của mình bằng ánh mắt trưng cầu.
Cậu ta hơi ngỡ ngàng phát hiện, người cũng không dễ cảm động trước nước mắt như Cận Tân dường như cũng đang run rẩy khựng lại, gã hơi nheo mắt như đang chìm trong suy tư.
– cha, tim của con và của cha cũng giống nhau, cũng biết đập cũng biết đau, con là con của cha mà…
Hình ảnh trước mắt như đã từng bắt gặp, kéo người đàn ông này về với hồi ức mơ hồ xa xăm, những sự kiện trong quá khứ đó đủ để khiến trái tim trong lồng ngực bỗng như thiêu đốt giữa hè, rồi đột nhiên lại đanh thép như đóng băng.
Sau một khoảng thời gian dài im lặng không lên tiếng, Cận Tân cởi chiếc áo choàng đen bên ngoài bộ quân trang đỏ rực, phủ lên cơ thể trần truồng của chàng trai.
Những cô gái phía sau đồng loạt la lên: “Sao vậy? Chúng em vẫn đang chờ xem kịch mà!”
“Chơi đủ rồi. Không có gì thú vị cả.” Cận Tân cau mày lộ ra vẻ mặt phiền chán, sau đó lại tỏ ra ngạo mạn thờ ơ với gương mặt dưới sàn nhà, lệnh cho đội vệ binh, “Giải cậu ta tới nhà tù Fimbul.”
Khi người thanh niên mặt đầy kinh ngạc bị áp giải đi, con trai nguyên thủ lại ném cho đối phương một ánh mắt cực kỳ coi thường, lạnh giọng mắng chửi: “Còn nói mình là người, vô dụng ngu xuẩn!”
Hắn bỗng quay người đi về phía ba nàng tình nhân cực kỳ duyên dáng, miệng thân mật gọi tên của người đẹp, để cho cái kẻ làm người ta mất hết khẩu vị kia hoàn toàn cách xa khỏi ranh giới tâm trạng của chính mình.
Có thể coi nơi này như cung điện riêng của con trai nguyên thủ, nằm ở cuối của một dãy cây bạch quả cao lớn, lúc này đang được tưới đẫm ánh nắng ban mai. Bên ngoài như một pháo đài, được trang bị đầy đủ vũ khí và được canh phòng rất chặt chẽ. Nếu không phải người thân hay tay chân đáng tin thì tuyệt đối sẽ không biết còn có một nơi như thế này tồn tại.
Cận Á đến thăm em trai của mình, giữa đường lại bắt gặp Lang Xuyên đang bị đội vệ binh áp giải.
“Cận Á! Cận Á!” Lang Xuyên vui sướng như khi thấy người thân của mình, ra sức thoát khỏi kìm kẹp của đội vệ binh phía sau, xông tới trước kéo tay Cận Á lại. Cậu nhìn người phụ nữ này đầy kỳ vọng, còn chưa kịp nói ra lời khẩn cầu thì vành mắt đã đỏ hoe, cuối cùng chỉ có thể nức nở nói, “Đưa tôi về nhà đi…”
Đồng Nguyên cố gắng kéo Lang Xuyên ra nhưng đối phương nhất quyết không chịu buông tay, cánh tay của người phụ nữ đã bị nắm đến đau đớn.
“Cận Á…” Lang Xuyên lại khóc, hiện tại cậu vẫn chưa thể khống chế hỉ nộ ái ố của mình như một người bình thường, “Đưa tôi về nhà đi… Cận Á, đưa tôi về nhà đi mà…”
“Thật sự xin lỗi, thật sự rất xin lỗi…” Cận Á cũng đỏ mắt, nốt ruồi lệ bị nước mắt trong veo chảy ra càng thể hiện rõ sự bi thương, cô cố gắng không để bản thân mềm lòng, lắc đầu nói với chàng trai đang nhìn mình đầy mong mỏi, “Nhưng mà không được… không được, đó là nhà của tôi và Hoắc Lan Hề, không phải của cậu…”
“Cận Á…” Lang Xuyên ngẩn người, ngón tay thoáng buông lỏng, lập tức bị Đồng Nguyên mạnh mẽ kéo đi.
Đám vệ binh tóm lấy dây xích sắt trên cổ chàng trai trẻ, lực kéo mạnh làm cậu ngã ngửa ra đất. Bọn họ túm đầu cậu kéo ra ngoài như đang kéo một con chó, hành động thô bạo dã man khiến khí quản đối phương tắc nghẽn, gân xanh nổi lên trên trán, cả gương mặt bị ép đến đỏ bừng.
“Cận Á… Cận Á…” Hai tay Lang Xuyên níu lấy xiềng xích trên cổ, cậu dùng hai chân đạp xuống nền đất. Cậu dốc hết sức lực không chịu để cho đám lính lôi đi, đồng thời vẫn gào lên tên người phụ nữ – nhưng rõ ràng tất cả đều vô ích.
Cận Á nhìn vết cào màu đỏ lưu lại trên cánh tay, có vài lần định mở miệng ngăn sự tàn bạo của đám lính lại, cuối cùng vẫn cố gắng ép hết những gì định nói bên miệng xuống cổ họng. Cô thầm lẩm bẩm trong lòng: Thật sự xin lỗi, Lang Xuyên, thật sự xin lỗi…
Cô đứng im tại chỗ, không có bất cứ hành động gì, trơ mắt nhìn chàng trai trẻ kia bị lôi đi khuất khỏi tầm nhìn.
Hết chương 25.
Fimbulwinter là mùa đông khắc nghiệt trước ngày tận thế và đặt dấu chấm hết cho sự sống trên Trái Đất, theo Thần thoại Bắc Âu. Các nhà nghiên cứu Bắc Âu tin rằng thần thoại này có thể là một thảm họa khí hậu thực sự đã xảy ra vào năm 535–536.
Chạ biết phại nói chì:)) ai cũng đáng thương.