Sắc Xanh Ngày Tàn

Chương 36: Cho những điều không thể lãng quên (1)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên đời này không có thứ gì không chịu hạn chế hơn cảnh trong mơ, nó đã vượt qua không gian và thời gian, áp đảo sinh tử, thậm chí còn không quan tâm đến ý muốn chủ quan của người nằm mơ, khi nó buông xuống thì tuyệt không dung tình.
Tất cả cây cối đều trơ trụi, chỉ để lại những chạc cây hình thù kỳ dị, phủ kín tàn tuyết loang lổ. Bóng cây lay động theo gió, thỉnh thoảng vang lên âm thanh kỳ quái như tiếng khóc nỉ non, vào ban đêm lại càng khiến người ta sợ hãi.
“Chạy đi! Chạy nhanh lên! Chết tiệt! Hoắc Lan Hề, con quá chậm!”
Người đàn ông quất roi ngựa như đuổi gia súc, đứa bé trai bị ông mắng chửi đang cực lực chạy một mạch về phía trước, đôi khi còn không nhịn được mà quay đầu nhìn ông. Trong không khí tràn ngập hơi thở căng thẳng làm người ta ngột ngạt, là mùi thuốc lá rẻ tiền, mùi than dùng để nấu nướng quyện với mùi máu động vật mới bị giết chết, hiện giờ thứ mùi này lại càng nồng, vì người đàn ông thả hai con chó Rottweiler* đã bị bỏ đói suốt một tuần. Hai con chó lớn màu đen kia nhe hàm răng sắc nhọn của mình ra, tiếng gầm gừ trong họng làm tim người ta đập nhanh hơn, chúng bất thình lình giãy thoát khỏi sự cầm chân của chủ nhân, đuổi theo đứa bé trai đang chạy thục mạng kia.
*Rottweiler hay còn gọi là rốt hoặc rotti là một giống chó có nguồn gốc từ Đức được dùng như loại chó chăn gia súc nhưng thường được huấn luyện để trở thành chó nghiệp vụ. Chúng còn là những con chó chiến đấu tốt và có khả năng chịu đựng được các vết thương.
1e5708eb7901b4a5cb65b5848c8c405e
“Chỉ có kẻ mạnh mới có thể không bị người khác giết chết, chính sách tàn bạo có thể dồn con vào chỗ chết bất cứ lúc nào, những kẻ láng giềng của con còn tham lam hơn kền kền, thậm chí những con chó mà con thích cũng sẽ vì đói khát mà muốn xé nát da thịt của con!” Người đàn ông quát lên bằng chất giọng pha lẫn khẩu âm Anh cổ, “Quá chậm! Con sắp bị đuổi kịp rồi!”
Mọi chuyện trở nên ngày càng tệ hại.
Thời tiết lạnh đến dị thường, dù không có tuyết phủ kín núi đồi nhưng không khí thở ra cũng sẽ nhanh chóng ngưng tụ lại thành màu trắng ởn, mà một khi đi tiểu không nhanh thì thứ đồ giữa háng cũng có thể đông lạnh thành đá.
Đứa bé trai chỉ mặc một chiếc sơ mi sợi đay mỏng, nếu ngừng chạy trong thời tiết như vậy thì nó hoàn toàn không sống nổi đến sáng ngày hôm sau. Thỉnh thoảng trên mặt đất lồi ra mấy cành cây, bước chân giẫm lên cũng phát ra tiếng vang giòn giã, Hoắc Lan Hề nhớ từng có một lần đang chạy băng băng thì giẫm bẹp một phát lên một con rắn đã bị đông cứng. Mấy ngày trời thằng bé không được ăn no, rễ cây dương xỉ và thứ rau dại ăn vào miệng là chua loét vốn không đủ no. Bụng rỗng tuếch, đầu gối đã nặng như chì, nhưng vì để không phải trở thành thức ăn của hai con chó dữ kia, nó vẫn phải liều mạng chạy về phía trước.
Tiếng gió rít gào bên tai, trong rừng chỉ quanh quẩn tiếng chó sủa và tiếng thở dốc của đứa bé trai, nhưng hai con chó Rottweiler đói khát càng đuổi càng gần. Thể lực đứa bé trai đã cạn kiệt, nó dùng chút sức lực cuối cùng bước lên hai bước, sau đó phát ra một tiếng kêu trầm trầm, đổ cả người xuống đất.
Ngã sấp xuống như vậy, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, lập tức rách da chảy máu.
Không còn sức đứng dậy chạy nữa, nó kinh hãi quay đầu lại, con chó đã đuổi tới nơi. Nó thấy hai cái miệng máu mở ra, mang theo chất nhầy và hàm răng nhọn hoắt trong miệng, nhào về phía yết hầu mềm mại của nó.
Tiếng súng vang lên liên tục, vào ngay thời điểm chỉ mành treo chuông, cha của nó nổ súng cứu nó.
Hai con chó Rottweiler trúng mấy phát súng ngã vào vũng máu, phát ra tiếng rên rỉ hấp hối trước khi lìa đời. Đứa bé trai cảm thấy may mắn, cũng có cả bi thương, chúng vẫn luôn là bạn thân của nó, nếu tối nay chúng không định cắn đứt cổ của nó thì tình hữu nghị giữa chúng nó sẽ mãi mãi không tan vỡ.
“Quá chậm, vẫn quá chậm! Con nhỏ bé yếu ớt như đàn bà! Ta thật sự muốn vạch quần con ra nhìn xem có phải thằng cu ở trong thụt ngược lại thành âm đ*o không!” Người đàn ông buộc phải hạ gục mấy con chó cưng của mình cảm thấy rất đau lòng, ông hung hãn quất mấy roi về phía đứa bé trai, miệng xối xả chửi mắng.
Vì đói khát mà khoang bụng xót xa rát bỏng cực kỳ khó chịu, lúc này lại còn bị đánh khiến toàn thân đều nóng lên. Dần dần nó đã không còn nghe thấy tiếng mắng chửi của cha mình nữa, gương mặt uy nghiêm cương nghị kia cũng dần méo mó biến dạng. Hoắc Lan Hề nhỏ tuổi đau đầu như muốn nứt ra, hai tai ù ù, nôn một ít dịch dạ dày đắng ngắt ra rồi hôn mê bất tỉnh.
Nửa hôn mê nửa tỉnh táo, nó cảm nhận mình bị một đôi bàn tay mạnh vẽ rắn chắc khiêng lên vai, dọc theo con đường mà nó chạy băng băng trở về điểm xuất phát.
“Tỉnh rồi à?” Người đàn ông dùng nước nóng lau trán cho con trai, động tác không hề nhẹ nhàng nhưng ánh mắt cũng đã dịu đi ít nhiều. Người đàn ông này không thể dùng từ anh tuấn để miêu tả, cái mũi cao đến kỳ quặc, lộ ra phần giữa mặt bị dài, đường cằm cũng quá thô kệch, làm người ta khó cảm thấy thân thiện. Đứa bé trai mê man trên giường giống mẹ hơn chứ không quá giống cha mình, chỉ có đúng đôi mắt màu xám xanh sâu thăm thẳm là giống nhau như đúc.
Hoắc Lan Hề vốn định giả vờ còn chưa tỉnh, nhưng nghe thấy tiếng cha mình gọi thì không thể không mở mắt. Huyệt thái dương giật thình thịch, sốt cao xình xịch, bụng vẫn cồn cào không ngừng kêu gào vì đói khát.
“Đói à?”
Đứa bé trai ngồi dậy từ trên giường, không nói một lời nhìn người đàn ông trước mặt. Mùi thịt kỳ quái quẩn quanh trong phòng, liên tục bay vào mũi của nó, len lỏi vào từng lỗ chân lông, xâm nhập vào cơ thể nó một cách phô trương. Hoắc Lan Hề định gật đầu theo bản năng nhưng lại lập tức lắc đầu – tham ăn sẽ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc của cha, nó không ngốc.
“Hoắc Lan Hề, con có hận ta không?”
“Không, thưa cha.” Nó gục đầu suy nghĩ cực kỳ nghiêm túc, sau đó lại ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt cha mình, đáp, “Con yêu cha.”
“Một người đàn ông không nên treo chữ ‘Yêu’ bên miệng một cách dễ dàng như thế!” Người đàn ông không hề cảm động trước lời bày tỏ của con trai, ngược lại còn nghiêm mặt hơn, ông dạy dỗ nó, “Đàn ông thì phải kiệm lời kiên nhẫn, chỉ có đám đàn bà mới thích khoác lác ba hoa!”
Có lẽ đúng là những lời dạy bảo của cha mình từ khi còn nhỏ khiến nó trở nên kiệm lời thầm lặng, Hoắc Lan Hề gật đầu “Vâng” một tiếng, sau đó lại cúi gằm mặt xuống.
“Được rồi, uống canh đi.” Suy cho cùng thân là người cha cũng không có trái tim làm từ sắt đá, thấy hai má đứa con trai đỏ bừng bệnh tật, ông khẽ thở dài, “Uống canh đi, mai còn phải chạy tiếp.” Ông đưa bát canh tới trước mặt con trai, quả thực có thịt trong bát nước canh màu trắng đục, là thịt chó.
Hoắc Lan Hề chìa tay ra, vừa mới chạm vào sườn bát đã lập tức rụt tay về. Nó nhìn cha mình bằng ánh mắt thăm dò, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của cha mình mới hối hả bưng bát canh tới, uống mấy ngụm thật lớn liền tù tì.
Thịt được chế biến sơ sài, nước canh dậy lên thứ mùi tanh tưởi, nhưng đây đã là mỹ vị khó cầu.
“Nếu ta không có súng săn trong tay, kẻ bị ăn và kẻ ăn đã đảo lộn rồi, bên bị xé toạc da thịt, ăn nuốt vào bụng sẽ là con.” Người đàn ông không giỏi ăn nói này luôn giữ vẻ nghiêm túc vào phần lớn thời gian, nhưng lúc này lại nói rất nhiều với con trai, “Con chạy trốn càng nhanh, sẽ càng không bị gò bó; con càng mạnh, sẽ càng không phải sợ hãi.”
Bọn họ đang sống vào thời kỳ quân sự độc tài trong chiến tranh, mùa đông dài đến vô tận, móng vuốt của tử thần lơ lửng trên đỉnh đầu mỗi một người hạ đẳng.
Đứa bé trai gật đầu: “Con hiểu.”
Bàn tay nặng nề xoa lên đỉnh đầu đứa con trai, dưới ánh đèn mờ nhạt, gương mặt người đàn ông lộ rõ vẻ mệt mỏi, thần sắc cũng ôn hòa hơn: “Được rồi, uống hết canh đi.” Ông đứng dậy định đi, bỗng nhiên lại bị con trai gọi giật lại.
“Cha,” Gương mặt tuấn tú thoáng lên vẻ bi thương, Hoắc Lan Hề khẽ nói, “con nhớ mẹ.”
Nỗi nhớ nhung lặng lẽ không dấu vết lan trong màn đêm mờ mịt, hai người đàn ông một lớn một nhỏ im lặng nhìn nhau.
Sau một khoảng thời gian trầm mặc rất dài, người đàn ông cũng mở miệng: “Bà ấy đã mất, dù thân xác bà ấy đã rời xa, nhưng linh hồn lại mãi mãi tồn tại bên cạnh chúng ta.” Ngừng một chút, ông lại nói, “Không chỉ là mẹ con, một ngày nào đó ta cũng sẽ bỏ con mà đi, nhưng mỗi khi con ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao, giữa hàng ngàn hàng vạn ngôi sao lấp lánh ấy, sẽ luôn ẩn giấu một con đường về nhà.”
Đứa bé trai an tâm nhắm mắt lại, mệt mỏi lắm rồi, chẳng bao lâu đã lại chìm vào mộng mị.
“Hoắc Lan Hề! Hoắc Lan Hề, tỉnh lại đi.”
Một chậu nước đá giội xuống đầu, thiếu tá không quân cố sức hé mi mắt ra, lần này là tỉnh thật.
Hắn bị người ta trói trên ghế, trước mặt là một người đàn ông có hình xăm trên trán.
“Chết tiệt! Không biết nước để uống hiếm thế nào hả!” Tù trưởng lớn tiếng chửi mắng một người đàn ông nhìn có vẻ rất ngu ngốc, sau đó lại lập tức nhíu mày nhìn Hoắc Lan Hề, cười đầy ẩn ý, “Anh xem, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Hết chương 36.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.