Chờ đến khi thần trí tỉnh táo hơn, lúc này Hoắc Lan Hề mới nhận ra quân phục của mình đã bị lột bỏ, và người đang mặc chính là tên đàn ông vừa mới giội một thùng nước lên người hắn.
Quân phục bẩn thỉu vô cùng, bên trên có vết máu, và cả vết cháy.
Gã này cao lớn vạm vỡ như một ngọn núi, nhìn có vẻ phải hơn hai mét, quân phục của thiếu tá không quân trên người gã ta không thể cài được tử tế, cổ tay áo cũng phải cách cổ tay cả đoạn.
Hoắc Lan Hề thoái quan sát diện mạo của người đàn ông này, tóc gần như trọc lóc, có mấy nhúm thưa thớt sót lại, gương mặt dị dạng, hàm nhô mũi rộng, răng thì hô, há miệng là lập tức có nước dãi dính dớp chảy ra. Ngoại hình này còn làm người ta sợ hãi hơn cả thằng gù ở nhà thờ Đức Bà.
“Mày đúng là đồ ngu! Dùng tay hắt vào mặt anh ta tí nước là được rồi, giờ thì nguyên một thùng nước đã bị phí phạm!” Tù trưởng vẫn còn đang nổi giận đùng đùng, kêu lớn hét to, “Mau cởi quân trang trên người ra, đây là đồng phục của sĩ quan không quân đế quốc, làm gì đến lượt đồ ngu mày lãng phí!”
Bị tù trưởng mắng thế nào cũng không sao, nhưng vừa nghe thấy anh ta bắt mình cởi quân trang thì người to lớn kia lập tức lùi mấy bước về phía sau, tỏ vẻ cực kỳ luyến tiếc – gã ta cúi đầu, ngón tay vặn vẹo móc vào nhau, y hệt một đứa trẻ con mắc lỗi.
“Được rồi, mày đi ra đi.” Chàng trai thủ lĩnh có gương mặt trẻ con trái ngược phất tay như ra lệnh, “Tao muốn nói chuyện một chút với vị khách này của chúng ta.”
Chờ tên to lớn nghe lời ra khỏi cửa, tù trưởng trợn mắt với Hoắc Lan Hề, hướng ngón cái ra đằng sau: “Tên đó có biệt danh là ‘Dã Thú’, lúc nào cũng cảm thấy tham gia quân đội siêu ngầu, nhưng mà gã ta là quái thai, mãi mãi không mặc nổi quân trang!”
Không khí cực kỳ nóng, nước giội lên người đang dần bay hơi, cảm giác ẩm ướt khó chịu không thể nói rõ. Trán của thiếu tá không quân vẫn còn những giọt nước màu đỏ, khóe miệng cũng dính vết máu, hắn cố hết sức để nói chuyện: “… Người của tôi đâu?”
“Chết rồi.” Đôi mắt sáng vô tội mở to, tù trưởng giơ tay ra, “Bị ‘quả bom đỏ’ mà bọn tôi bố trí kia nổ bắn lên trời rồi, lúc tôi tới thì trừ anh và một tên nhóc con tóc vàng ra, còn đâu đều chầu ông bà hết.”
“Đồ chó…” Hoắc Lan Hề chửi một tiếng, hắn cảm thấy vừa tiếc hận lại vừa phẫn nộ: Cô bé váy đỏ kia vẫn còn là nụ hoa chớm nở, mà cả đám thuộc hạ của hắn đều là thanh niên trẻ tuổi đúng độ trổ hoa.
“Cũng không nên trách tôi. Nghe có tin chiêu binh, chúng tôi vốn nghĩ sẽ xử lý con trai nguyên thủ, ai mà ngờ tên đó lại phái anh tới làm kẻ chết thay!” Tù trưởng thoải mái biện minh, “Vì tự do và chính nghĩa vô hạn, đôi khi cũng không tránh được hi sinh. Giống như nếu người của hành tinh Melon sắp hủy diệt Địa Cầu, anh cũng sẽ phấn đấu quên mình mà tiến lên ngăn cản vậy – bọn nó cũng cao thượng, cũng đáng nhận được sự tôn kính của mọi người như thế.”
“Chó má!” Trong phần lớn mọi tình huống, thiếu tá không quân đều tỏ ra thờ ơ và khắc chế, cảm xúc mãi mãi phẳng lặng không sợ hãi, lại càng không có chuyện mất kiểm soát nói bậy. Hắn ngẩng mặt lên, đau đớn toàn thân khiến gương mặt hắn nhuốm màu mệt mỏi, giọng cũng khàn đục và nhỏ đi, nhưng ánh mắt lạnh thấu xương đó vẫn làm người ta sợ hãi như trước, “Đó chỉ là một đứa bé… Đừng có dùng những từ ngữ cao thượng để dát vàng lên ham muốn cá nhân bành trướng của mày, ‘Chính nghĩa’ và ‘Tự do’ không phải cái cớ để giết chết sinh mệnh!”
“Được rồi được rồi, đừng nóng giận, thiếu tá. Tôi cũng đâu phải đồ tể máu lạnh, nếu không thì tôi cũng chẳng cứu anh và cậu lính tóc vàng kia.”
“Hạ Cách Nhĩ… còn sống?”
“Tên đó là ‘Hạ Cách Nhĩ’ hả? Ờ, đúng rồi, cậu ta vẫn chưa tắt thở, làm người ta mất hứng luôn.” Không còn những vệt màu trên mặt, cái mặt búng ra sữa này chẳng còn chút uy hiếp nào nữa, dù có thêm hình xăm trên trán cũng không thể khiến anh ta nhìn hung hãn và trưởng thành hơn. Tù trưởng nhún vai, tiếc nuối nói, “Tình trạng của cậu ta tệ hơn anh, sống nổi hay không thì tôi cũng chịu. Tuy không có gì vui hơn là nhìn đám tự cho mình là thanh cao các người tắt thở, nhưng tôi cũng không thể ra tay bóp chết cậu ta được.”
“Cậu ấy mới mười chín tuổi…” Hoắc Lan Hề cật lực giãy giụa nhưng dây thừng trói hắn rất chặt, tạm thời không thể thoát ra. Hắn ngẩng đầu nhìn tù trưởng, mí mắt chậm chạp rung lên, nói với anh ta bằng giọng thỉnh cầu, “Để cậu ấy… Để cậu ấy sống…”
“Đương nhiên. Đã bảo tôi không phải sát nhân điên cuồng mà.” Tù trưởng đảo mắt, ra vẻ đòi hỏi điều kiện, “Gì thì gì tôi cũng đưa mấy người về, không để mặc cho anh và cấp dưới chết ngắc ngoải, thế nên anh không muốn cân nhắc tới đề nghị lần trước của tôi hả?”
“Là cậu đưa tôi về?” Hoắc Lan Hề hơi nhíu mày, “Nhưng trước khi tôi ngất đi, rõ ràng đã thấy một người khác…”
“Không, làm gì có ai nữa. Lúc tôi tới thì anh đã hôn mê bất tỉnh rồi, còn Hạ Cách Nhĩ kia thì run lẩy bẩy y như con sên bị ngâm nước biển – tôi cũng không thấy còn ai khác ở đó nữa.” Ánh mắt ngời sáng chân thành, người này trông không giống như đang nói dối, anh ta bổ sung thêm, “Có khi là ảo giác lúc sắp chết thôi, cái chuyện này cũng chẳng có gì lạ.”
Vật thể vỡ nát từ vụ nổ để lại nhiều vết thương trên người, xương cốt toàn thân vẫn đau kịch liệt như thiêu như đốt. Thiếu tá không quân đã quá mệt mỏi, mệt đến độ không thể phán đoán được có phải mình thật sự hoa mắt hay không, hắn nghe thấy thanh niên trước mặt vẫn còn đang lải nhải, cố gắng khuyên mình thay đổi thái độ: “Bọn tôi đánh úp đột ngột, tiêu diệt trung tá Tất Cạnh đóng tại Quận 11, chiếm máy bay ném bom của bọn họ khởi nghĩa tiến về Roeste… Sự thật chứng minh chúng tôi cũng có khả năng khiến lũ người thượng đẳng thấy sợ hãi, chỉ cần anh chịu gia nhập…”
“Cút -” Lồng ngực bỗng quặn đau, Hoắc Lan Hề cúi đầu ho hai tiếng, ho ra một búng máu. Hắn nghĩ có lẽ là vụ nổ khiến phổi bị thương.
Chậm rãi nhắm mắt lại, Hoắc Lan Hề không đáp một lời. Cảnh trong mơ mới vừa rồi vẫn còn sinh động như thật, những ký ức nơi núi rừng giữa mùa đông ấy chưa bao giờ mất đi.
Một người cha đã che chở con trai mình cả một đời bằng cách rèn luyện, đối với hắn mà nói, đau đớn mà người thường không chịu đựng nổi chẳng có gì đáng kể.
Đúng lúc này cửa bị đẩy ra, một người ló đầu vào từ bên ngoài –
Mũi tẹt, lợi nhô ra ngoài, da đầu hói một nửa và mặt nổi đầy đốm trắng như nấm da, cằm lệch về bên trái, miệng lại lệch về bên phải, một mắt đang trợn trừng, nhưng mắt kia lại không thể mở được như bị mù.
Hoắc Lan Hề lại ngẩng đầu lên, đây là một gương mặt còn khủng khiếp hơn cả “Dã Thú” khi nãy, một người bình thường tuyệt đối không thể trở thành như vậy, mà gương mặt này còn thuộc về một cô gái.
Ngược lại hoàn toàn với “Dã Thú”, cô gái này lại thấp bé như một người lùn. Sau khi nhìn quanh một lát thì cô ta đi tới, giống như lúc Lang Xuyên mới trở lại thế giới này, bả vai lúc bước đi bị lệch, hơn nữa còn thích nghiêng đầu sang một bên.
Tù trưởng quay đầu lại nhìn cô ta, vui vẻ tiếp đón: “Hi, Molly!” Sau đó anh ta lại nhìn về phía thiếu tá không quân, cười nói, “Cô ấy là Molly, đừng nhìn cơ thể thấp bé, năm nay cũng hai mươi ba rồi đấy.”
Hoắc Lan Hề có hơi kinh ngạc, hỏi: “Sao mặt cô ta… lại…”
“Cô ấy rất xấu, đúng không?” Tù trưởng luôn cợt nhả bỗng thay đổi sắc mặt, ánh mắt cũng hung ác nham hiểm hơn ít nhiều, “Phải, cô ấy rất xấu, bọn họ đều rất xấu! Molly và ‘Dã Thú’ đều là người bị hại trong kế hoạch ‘Sắc xanh ngày tàn’, mấy năm trước, nguyên thủ vốn còn đang khỏe mạnh bỗng khởi động lại kế hoạch này, bí mật tiến hành thí nghiệm gene trên quy mô lớn. Nhưng những thí nghiệm này đồng loạt thất bại không có ngoại lệ, còn sinh ra rất nhiều quái thai bị biến dị gene. Rốt cuộc quân chủ cũng không tàn nhẫn như thằng con mình, ông ta ý thức được sai lầm thì dừng hẳn thí nghiệm, trục xuất toàn bộ quái vật tới nơi này. Nhưng lần này khi tôi tấn công máy bay vào quảng trường sông Đông và bị bắt, lại phát hiện ra thí nghiệm tàn ác này vẫn còn đang tiếp tục!” Dừng một lát, anh ta cao giọng đầy oán hận, “Đây chính là đế quốc mà anh thề sẽ trung thành đấy! Một quốc gia coi mạng người như cỏ rác, coi tự do như trò đùa!”
Hoắc Lan Hề vẫn còn chấn động vì khuôn mặt dị dạng của cô gái, nhất thời không thể nói gì được. Trong khi đó cô gái xấu xí kia lại ngẩng đầu khụt khịt mũi, đi về phía thiếu tá không quân đang bị trói trên ghế dựa.
Cô ta lắp ba lắp bắp nói: “Tôi… Tôi muốn có con…”
“Đừng nhìn bọn họ xấu xí, chỉ số thông minh lại thấp, nhưng mà bọn họ cực kỳ khỏe, khả năng hồi phục cũng kinh người, không hề thua kém Lang Xuyên – à phải rồi, tôi thích thằng nhóc đó, lúc ở trong tù cũng từng thấy khả năng hồi phục sức khỏe khủng khiếp của cậu ta.” Tù trưởng bật cười, “Đám người dị dạng này dễ lừa lắm, anh nói gì bọn họ cũng tin, hơn nữa còn đông. Bọn họ sẽ được chúng ta kết nạp vào lực lượng ‘Bộ đội đặc chủng’, chính xác, chính là ‘Bộ đội đặc chủng’, chúng ta sẽ dẫn bọn họ tới Roeste báo thù!”
Khi đang nói chuyện, Molly đã đi tới trước mắt Hoắc Lan Hề, cô ta cũng giống như Lang Xuyên, ghé mặt lại gần cổ thiếu tá không quân, ngửi loạn một hồi.
“Thích… thích…” Cô ta bỗng vươn tay ôm lấy eo Hoắc Lan Hề, lực tay rất lớn như muốn bẻ gãy cơ thể hắn, “Cho tôi… Cho tôi một đứa con…”
“Ôi trời, cô ta chấm anh rồi! Trời ơi!” Tù trưởng bên cạnh ra vẻ ngạc nhiên mà nói với Hoắc Lan Hề, “Dã Thú thích Molly, vẫn luôn muốn đẻ con với cô ta. Nhưng mà cô ta không muốn, cô ta muốn một đứa trẻ khỏe mạnh, một đứa trẻ không di truyền thứ gene xấu xí này.” Anh ta ôm lấy lưng cái ghế dựa, ngồi ngược lại nháy mắt với Molly, “Anh ta đúng là một tên đàn ông đẹp, đúng không Molly?”
Giờ đã chẳng hơi đâu mà quan tâm đến người khác, cô gái kia đang thè lưỡi liếm lên vết máu bên khóe miệng của thiếu tá không quân.
Hơi thở vừa nóng vừa tanh phả vào chóp mũi, Hoắc Lan Hề không khỏi cau mày, quay mặt qua một bên – nhưng đối phương lại dán vào gần hơn, tay cũng đã đặt ngay giữa háng của hắn.
“Cô ấy biết phải làm chuyện này thế nào.” Thấy người đàn ông như núi băng ngàn năm cũng đã lộ ra biểu cảm mất tự nhiên, tù trưởng tỏ ra hả hê, “Thiếu tá, đừng soi mói nữa. Tuy Molly chắc chắn không xinh đẹp như vợ chưa cưới của anh, nhưng lúc này cũng chẳng thể câu nệ lắm thế được.”
Hành động xâm phạm ngày một to gan, Molly vừa liếm lên má của Hoắc Lan Hề vừa khua tay với tù trưởng đằng sau, hung dữ tỏ ý bảo đối phương mau rời đi.
Tù trưởng thức thời đứng dậy, lùi bước ra ngoài cửa.
“Thiếu tá Hoắc, nhớ nhẹ nhàng với Molly đó, đây là lần đầu của cô ấy đấy.” Tù trưởng cười ha hả chào thiếu tá không quân theo nghi thức quân đội, sau đó lại quay sang nhắc nhở cô gái có gương mặt dị dạng, “Molly, dù anh ta có nói gì đi nữa, cô cũng không được cởi trói cho anh ta. Cô phải nhớ kỹ, người đàn ông đẹp như thế này mà một khi không thể trói buộc được, chắc chắn sẽ làm tan nát cõi lòng phụ nữ đó nha.”