“Gần đây có một lời đồn rất sôi nổi, chẳng biết có phải tin do người của Đảng Xã hội tung ra hay không, bọn họ nói sĩ quan tổng chỉ huy si mê một người đàn ông, thật sự bằng lòng vì anh ta mà trả giá hết thảy.” Phí Lý Mang đang cắm mặt vào điều chỉnh lại thiết bị giám sát do chính mình tạo ra, không ngẩng đầu lên mà hỏi Lang Xuyên, “Dạo này cậu với Cận Tân thân nhau thế, cậu có biết anh chàng xui xẻo đó là ai không?”
Năm phút. Không đợi được câu trả lời của Lang Xuyên, Phí Lý Mang quay lại thì thấy tên kia đang nghiêng đầu ngồi bên cửa sổ, đôi mắt hướng thẳng về bầu trời.
Không trung bị khuất đi dưới dải lụa mỏng của buổi bình minh, những áng mây tuôn chảy tựa như sóng nhiệt trắng lòa, một ít hơi nước rung lên cũng ngày càng bay cao lên bầu trời. Buổi sáng rất đẹp, trời cao như biển rộng, nhưng nhà khoa học mãi mãi không hiểu được: Bầu trời trên đầu là chuyện quá đỗi bình thường, tại sao ngày nào cũng có mấy tên điên cứ hướng về nó một cách kỳ quặc như thế.
Phí Lý Mang bĩu môi, tiếp tục vùi đầu vào thiết bị di động trong tay: “Tôi biết cậu nhớ Hoắc Lan Hề, nhưng mà chịu thôi, quân nhân chính là viên đạn của quốc gia, một khi bắn ra thì không còn tự quyết được nữa. Neudenburg tiếp giáp Quận 11, hiện tại thế cục đảo điên không rõ, mất liên lạc tạm thời với Roeste cũng là chuyện hợp lẽ thường. Chưa kể Hoắc Lan Hề có phải loại người thích tranh công động tí là hô hào to tát đâu. Có khi giờ tên đó đang ở trên giường một cô em xinh đẹp nào đó, vui đến độ quên cả Cận Á ấy chứ…”
Nghe thấy tên của thiếu tá không quân, cuối cùng chàng trai ngồi bên cửa sổ cũng quay đầu lại. Cậu trợn mắt nhìn đối phương, một lúc lâu sau mới hỏi: “Anh đang làm gì thế?”
Phí Lý Mang đắc ý đẩy gọng kính hồng trên sống mũi, nhướng mày đáp: “Tôi đang cải tạo một cái huy hiệu đeo trên ngực của đám lính Hornet, lặng lẽ thay lên quân phục của Đồng Nguyên…”
Từ ngày nhảy với Vũ Liệt một điệu hôm đó, Phí Lý Mang đã bị phong thái nhẹ nhàng của nữ đại tá làm cho si mê điên đảo thần hồn, một lòng muốn loại trừ tình địch. Y tự mình chế ra một cái máy nghe lén, kích cỡ còn nhỏ hơn móng tay út, cẩn thận ngấm ngầm gài lên huy hiệu Hornet chẳng biết nhặt được ở chỗ nào. Y cố tình khiêu khích Đồng Nguyên, còn chủ động ra tay đánh nhau với cậu ta một trận.
Khi đó, nhà khoa học mặt mũi bầm dập bỗng rống lên đánh về phía trước, đẩy đội trưởng đội vệ binh đang định xoay người rời đi xuống đất. Y banh chân ngồi trên người cậu ta, miệng ầm ĩ la lối “Cơ ngực to thế, để tôi kiểm tra xem nào!” Y lợi dụng khi mặt mình cọ lên cổ cậu ta, vươn tay sờ loạn xạ trên ngực – đội trưởng đội cận vệ chưa từng bị người ta ôm chặt như thế cực kỳ hoảng sợ, ngoài việc gào lên “Đồ con rệp chết tiệt này, bị điên à? Mau buông ra!” thì đã quên tiệt bản thân hoàn toàn có thể thoải mái đẩy đối phương ra dựa vào ưu thế hình thể của mình.
“Tôi có thể nghe thấy tên đó đang làm gì, thế nhưng tên đó lại không nghe được tôi… Nếu tên đó đi mời đại tá khiêu vũ, tôi sẽ phải đánh phủ đầu luôn. Chỉ cần nắm chắc đường đi nước bước của tên đó, chắc chắn tôi sẽ dư sức thắng trong trận chiến đấu này… Khà khà, vậy nên tôi mới luôn nói, đầu óc của tôi cũng đỉnh như vẻ đẹp trai của Hoắc Lan Hề vậy…” Phí Lý Mang hoàn thành xong thiết bị giám sát thì thử điều chỉnh, ngón tay to và ngắn gảy gảy một hồi trên thứ dụng cụ chẳng mấy tinh vi hay đẹp đẽ, một màn hình ba chiều lập tức hiện ra trước mắt y và Lang Xuyên, nhà khoa học chớp đôi mắt tròn, cười đến độ hài lòng tự mãn, “Nghiên cứu của mấy nhà khoa học đế quốc về thiết bị giám sát vẫn đang ở giai đoạn phát hiện cảm biến hồng ngoại ở mức độ thấp của con người, thế mà tôi đã có thể thấy được toàn bộ hình ảnh 3D…”
Có vẻ như Đồng Nguyên đặt đồng phục ở bên giường, có thể nhìn thấy qua máy quay trên huy hiệu ở ngực, cậu ta vẫn đang ngủ.
Người đàn ông trên giường để trần nửa thân trên, cậu ta lật người lại, có vẻ như đã tỉnh. Trên mặt vẫn còn vẻ buồn ngủ nhập nhèm, cậu ta xốc chăn qua một bên, nhìn về chỗ phồng lên dưới háng, thoải mái lột cái quần lót màu đen xuống, bắt đầu tuốt.
Đội trưởng đội cận vệ có cánh tay và bắp đùi cường tráng, cơ bụng rõ ràng từng khối, bả vai rất dày. dương v*t bừng bừng cũng hấp dẫn ánh mắt người khác, lông mu màu đen kéo thẳng từ dưới rốn xuống gốc dương v*t như một bụi dương xỉ rậm rạp. Đồng Nguyên gối một tay sau đầu, tay kia thì nhanh chóng thỏa mãn bản thân. Khi cơ thể căng lên, những cơ bắp màu mạch trở nên cứng như đá, hai đường chữ V cũng hiện ra sâu như dao khắc bên trên xương chậu.
Đội trưởng đội cận vệ có vẻ đang rất hưởng thụ, cậu ta nhắm mắt lại, tiếng rên trào ra từ mũi.
Vô thức nghiêng đầu, Lang Xuyên nhìn không rời mắt, mím môi nhìn chằm chằm vào thứ càng ma sát càng cứng lên kia, nuốt một miếng nước bọt. So với Hoắc Lan Hề, cơ thể không mảnh vải che thân của đội trưởng đội cận vệ tỏa ra sức mạnh cường tráng của người trẻ tuổi, cũng mang theo sự gợi cảm nóng bỏng khôn cùng, thật sự rất đẹp.
“Đừng… Đừng có nhìn! Cậu là trẻ con, xem mấy cái này làm gì!” Thấy bộ dạng thèm nhỏ dãi hai mắt lom lom của cậu trai bên cạnh, cuối cùng Phí Lý Mang cũng hoàn hồn từ trạng thái sững sờ, lập tức tắt màn hình ba chiều đi. Y nổi giận đùng đùng phồng cả quai hàm, hai má căng đến mức đỏ bừng, ngay cả lời nói cũng lắp bắp, “Hay cho đội trưởng…. của lực lượng phòng vệ quốc gia, sao có thể tự sờ mình trước mặt người khác ngay giữa ban ngày ban mặt như thế?!”
Hưng phấn muốn quan sát bị dập tắt, Lang Xuyên liếc mắt bĩu môi: “Anh ta cũng đâu có làm trước mặt người khác, rõ ràng là chính anh muốn xem…”
“Không biết xấu hổ! Hornet đúng là rặt một đám không biết xấu hổ!”
Phí Lý Mang vẫn còn đang xù lông nhưng Lang Xuyên đã chẳng còn rảnh mà để ý tới y. Ngụy Bách Luân vừa từ ngoài vào, nở nụ cười ôn hòa với cậu: “Đến lúc kiểm tra rồi.”
Dù là kiểm tra theo thường lệ nhưng cũng rất tỉ mỉ kỹ càng. Từ khi Lang Xuyên bắt đầu chính thức tham gia huấn luyện bay, cứ cách vài ngày là phải kiểm tra cơ thể theo lệnh của sĩ quan tổng chỉ huy. Cơ thể cậu vẫn là một dấu hỏi chưa có lời đáp, Cận Tân luôn lo nếu sơ suất thì sẽ khiến người này tuột khỏi bàn tay mình.
“Thân thể của cậu rất tốt, huấn luyện bay giúp cậu cường tráng hơn và cũng khỏe mạnh hơn.” Ngụy Bách Luân cúi đầu ghi chép gì đó, mỉm cười nói với Lang Xuyên đang ngồi dậy khỏi giường kiểm tra, “Cậu đang được đào tạo ở đơn vị nào?”
“V1.”
“V1?” Ngụy Bách Luân quay đầu lại, vẻ kinh ngạc chợt lóe lên rồi biến mất, “Đây là đội bay trực thuộc sĩ quan tổng chỉ huy. Nếu như nói trung đội bay V17 của Hoắc Lan Hề là mạnh nhất đế quốc thì V1 chính là đội quân có huyết thống cao quý, ngông cuồng tự cao tự đại nhất, rất khó có thể tưởng tượng bọn họ sẽ cho một người không hề có chống lưng trong quân đội gia nhập.”
“Chẳng có gì hay cả.” Lang Xuyên cúi đầu trước, cậu thật sự chẳng hề thích thú, nếu cho cậu thân phận là phi công của trung đội V17, cậu sẽ bằng lòng trao đổi. Ngừng một lát, cậu bỗng hỏi, “Bác sĩ Ngụy, có cách nào bổ đầu tôi, lấy cái người kia ra không?”
“Ai?” Ngụy Bách Luân giật mình, sau đó lại hiểu ra, “Hoắc Lan Hề à?”
“Ừa, ở đây này, đêm nào cũng có.” Chàng trai trẻ nâng tay chỉ vào đầu mình, cậu vẫn chưa hề ngừng nhíu mày, mặt cũng mờ mịt không rõ, “Trước kia khi mơ thấy anh ta tôi vẫn không hề muốn tỉnh lại, nhưng gần đây lúc nào tôi cũng thấy anh ta toàn thân dính máu, giống như đang rơi vào nguy hiểm cực độ vậy.”
“Cậu qua đây, cho cậu xem thứ này.”
Ngụy Bách Luân dùng vân tay và mật khẩu mở cánh cửa vào hầm ngầm, Lang Xuyên cũng vào theo anh. Bọn họ đứng trước ngăn tủ bày rất nhiều ống nghiệm thủy tinh, Ngụy Bác Luân lấy ra một cái ống nghiệm bị bịt kín từ một chỗ bí mật, có thể thấy được chất lỏng màu đen giống như nhựa đường ở bên trong.
Nó như vật chết, nhưng rõ ràng lại đang sống. Nếu quan sát thật kỹ sẽ thấy dọc thứ vật chất màu đen này có vô số giác hút li ti đang dính chặt vào thành thủy tinh.
“Đây là cái gì?” Thứ có hình thù kỳ quái này làm Lang Xuyên rất tò mò, nhưng cũng mơ hồ bận tâm, “Anh dẫn tôi tới xem cái này, có liên quan đến Hoắc Lan Hề à?”
“Thứ vật chất này đã vượt ra khỏi phạm trù tri thức của tôi, tôi chỉ phát hiện ra các peptit nhỏ, protein, amin sinh học và các ion kim loại nặng trong đó, ngoại trừ hơn chục loại enzyme mà con người biết đến, nó còn chứa một enzyme chưa được biết đến nhưng có hoạt tính rất mạnh và một loại vật chất di truyền cũng chưa ai biết tới, nó có khả năng lây nhiễm mạnh nhưng tiến triển chậm và có thể gây hại cho tế bào vật chủ trong tận vài năm.” Ngụy Bách Luân khẽ thở dài, “Đến giờ tôi mới chỉ nghiên cứu được từng đó, có lẽ mang thứ này trình cho các chuyên gia sinh học trong quân đội sẽ tốt hơn. Nhưng tôi đã hứa với Hoắc Lan Hề sẽ cho cậu ấy biết đầu tiên, dù thế nào đi nữa cũng không thể bỏ dở giữa chừng.”
Lang Xuyên sợ đến run rẩy, tuy cậu cũng không thể hiểu hết được lời đối phương nói, nhưng cũng ý thức được mọi chuyện có vẻ không tốt đẹp gì.
“Thực ra tôi đã bắt đầu nghiên cứu công nghệ cánh tay robot và vai cơ khí điều khiển bằng xung thần kinh, nếu nghiêm trọng hơn, có lẽ phải thay một nửa cơ thể…” Chàng trai trẻ lập tức hiểu được ngụ ý của đối phương, có lẽ anh sẽ cắt bỏ, sau đó thay cánh tay máy cho Hoắc Lan Hề!
“Không! Không được!” Lang Xuyên nhào tới xốc cổ áo Ngụy Bách Luân lên. Đôi con ngươi màu xanh vàng lộ ra tơ máu, nước mắt cũng trào lên, “Anh ấy là phi hành gia! Dù có từ bỏ sinh mệnh cũng không thể từ bỏ cánh tay, không thể!”
Cậu tỏ ra hết sức tổn thương, như thể một giây sau là bật khóc, nhưng rồi vẫn mím chặt môi như một quân nhân thực thụ, cố ép cho tất cả đau đớn của mình trở ngược vào trong.
Ngụy Bách Luân lại thở dài, vỗ nhẹ lên vai Lang Xuyên để an ủi cậu.
“Trong nhận thức của mọi người, dù cánh tay robot có tiên tiến tới đâu thì cũng không thể vượt qua tứ chi trời sinh, hiện tại cũng đúng là như vậy. Nhưng tôi hi vọng có thể lợi dụng công nghệ trí thông minh nhân tạo mà chủ tịch quốc hội tôn thờ, để cơ thể con người được kết nối với cảm biến xúc giác bằng trí tuệ nhân tạo thông qua phẫu thuật, bằng cách này thì cánh tay robot sẽ có thể đạt được mức độ tương đồng cao nhất với tứ chi của con người, thậm chí không hề khác biệt.” Lời Ngụy Bách Luân nói cũng không phải chỉ là để an ủi đối phương, “Vì để cho máy móc và con người có thể kết nối thật sự, tôi đã may mắn có được một người tham gia thí nghiệm tình nguyện…”
Lang Xuyên bước ra mấy bước, hướng theo ánh nhìn của đối phương mà dừng tầm mắt ở khúc cua. Sau đó cậu nhìn thấy Hoắc Lan Hề.
Không, phải nói là thấy một gương mặt giống y hệt thiếu tá không quân.
Olivier không mặc đồng phục không quân ngồi dưới đất, tuy rằng diện mạo vẫn anh tuấn nhưng phần da nhân tạo ở cổ của “anh ta” đã bị tróc ra hơn nửa, để lộ dây thần kinh và dây nối kim loại phức tạp. Khóe môi nở một nụ cười mềm mại, Olivier nho nhã lịch sự gật đầu với chàng trai trước mắt: “Rất vinh hạnh được gặp cậu.”
Tầm nhìn trước mắt hỗn độn không thể phân biệt được như đất trời rung chuyển, chàng trai trẻ cảm thấy linh hồn mình bị kéo ra khỏi cơ thể ngay khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau. Cậu thẫn thờ bước lên phía trước, sau đó ôm chặt lấy đối phương, cậu vùi mặt vào hõm cổ chằng chịt dây dẫn của người nọ, ban đầu mới chỉ thấp giọng nức nở, ngay sau đó đã biến thành gào khóc.
Nước mắt lã chã rơi trên những sợi dây dẫn kim loại. Không nghe được hơi thở từ tim phổi phả ra, dù ngoại hình có giống nhau như đúc, suy cho cùng vẫn chẳng phải là người mà cậu vẫn ngày nhớ đêm mong.
“Tôi là người máy, tôi sẽ gỉ sét.” Nâng tay ôm lấy cậu trai trong ngực, bàn tay vuốt ve sau gáy cậu. Khác hoàn toàn với chất giọng lạnh lùng trầm thấp của Hoắc Lan Hề, giọng của Olivier toát ra tình ý êm tai cực hạn, tựa như đang niệm những lời khẩn cầu đẹp đẽ nhất, “Thế nên đừng khóc nữa, được không?”