Đấu trường chỉ dùng đá tảng để xây nên, vừa mới hoàn thành vào mấy ngày trước giờ đã chật kín người. Ghế đá tròn để mọi người nghỉ ngơi thì thô ráp, số lượng cũng còn lâu mới đủ, nhưng giữa nơi rừng hoang núi thẳm này mà có được một quảng trường hình tròn như vậy cũng hoành tráng lắm rồi. Mọi người cầm đuốc trong tay, xung quanh đấu trường cũng có lửa đốt, ánh lửa chiếu rọi màn đêm rực rỡ, dù cách hàng trăm dặm cũng có thể nhìn thấy cả khoảng trời đỏ tươi.
“La Mã tồn tại cùng với những đấu trường đồ sộ, một người đàn ông chỉ khi ở bên bờ cái chết mới có thể hấp thụ hết những bài học của cuộc đời.” Tù trưởng lại vẽ sơn màu lên mặt, hoa văn màu xanh đen gần như được thêu trên mặt, anh ta nghiêng đầu cười với thiếu tá không quân bên cạnh, “Anh đã là chồng trên danh nghĩa của Molly rồi, anh cũng đã trở thành một phần tử trong số chúng tôi.”
Người phụ nữ xấu xí kia an vị bên cạnh Hoắc Lan Hề, nghiêng đầu cười ngây ngô với hắn, trong khi đó thiếu tá không quân lại hơi nhíu mày, bóng tối khảm bên trong đôi mắt sâu thẳm, không thể đoán được cảm xúc của hắn.
Chẳng bao lâu sau có vài người trong băng Godot dắt một con gấu nâu hoang dã tới, gấu nâu đã bị thương trong cuộc vây bắt, miệng vết thương bị xích sắt cứa vào liên tục, trông nó cũng có vẻ cực kỳ hung bạo.
“Dã Thú” có diện mạo còn xấu xí đáng sợ hơn gấu nâu cũng xuất hiện, thân trên để trần, thân dưới mặc quần được chế từ lông thú rừng. Trông gã ta còn to lớn hơn, như một ngọn núi di động, bước nào cũng hùng hùng hổ hổ, đất trời theo đó mà biến sắc theo. Cơ bắp vạm vỡ kia cũng rất đáng sợ, hoàn toàn vượt qua giới hạn sinh trưởng của một con người, dưới da vằn vện những đường gân xanh đáng sợ, như thể sẽ phá da mà bùng nổ bất cứ lúc nào.
Trên ngực trái gần tim của gã ta cũng có bốn con số: 3085.
Cùng vị trí, cùng kiểu chữ, mỗi một người ở đây đều có in số màu xanh đen trên người, có lẽ là sau khi khởi động lại kế hoạch cải tạo gene thì cũng thừa hưởng luôn thói quen đánh số lên những vật thí nghiệm.
“Dã Thú” đi tới cạnh Molly thì bỗng dừng bước. Gã ta lén nhìn cô, nhưng cô lại đang liếc trộm người đàn ông kia. “Dã Thú” trở nên bối rối lo sợ, đứng đờ ra tại chỗ một lúc lâu, cuối cùng mới lấy hết can đảm bước lên phía trước. Gã ta lấy một đóa hoa cúc dại màu tím từ sau lưng ra, khom người xuống nhét vào tay Molly chỉ cao đến cẳng chân mình.
Gã khổng lồ gãi đầu, nở một nụ cười thẹn thùng, nhưng Molly lại chẳng phản ứng gì, vung tay ném đóa hoa xuống đất.
“Dã Thú” khổ sở cúi đầu, nhìn đóa hoa bé nhỏ bị ném xuống đất kia một lúc rất lâu, sau đó lại ném cho Hoắc Lan Hề ánh mắt oán hận.
“Được rồi, đúng là tên ngu ngốc!” Tù trưởng giảng hòa vỗ lên eo “Dã Thú”, cười hì hì nói, “Đi xé xác con gấu kia đi!”
Gã khổng lồ bước vào giữa đấu trường hình tròn, vẫy tay với đám đông khán giả xung quanh. Máu đang sôi sục trong huyết quản, gã ta gầm lên như nhận được khích lệ, phát ra tiếng gào đinh tai nhức óc, y hệt như một con thú thật sự.
Xung quanh đều là lửa trại sáng trưng, đêm khuya không khác gì ban ngày. Đám quái vật nấp trong hang núi cũng kêu lên cùng, sau khi trải qua thí nghiệm biến đổi gene tàn khốc, bọn họ chỉ còn có thể nói được những từ đơn giản, có người thậm chí còn mất cả năng lực ngôn ngữ cơ bản nhất. Những ngày tháng sống lén lút vụng trộm quá mức tủi nhục, cần phải xả hết ra một lần. Hiện tại ai ai cũng đều hưng phấn, đồng loạt khàn giọng cố sức gầm rú để đáp lại tiếng gào thét của “Dã Thú”.
Cuộc chiến giữa con người và dã thú vừa đơn giản lại đẫm máu, nhưng không ngờ lại là trận chiến không cân sức, “Dã Thú” tay không chiến đấu chiếm thế thượng phong ngay từ ban đầu. Trên người gã có mấy vết máu khi tróc thịt do gấu tát, cổ cũng trúng một vết cắn của nó, nhưng tên này quả thực là con thú danh xứng với thực, hung mãnh, cường tráng, sức lực lại lớn vô cùng, cuối cùng gã ta đã bẻ gãy cổ con gấu kia.
“Dã Thú” vác cái xác khổng lồ của con gấu nâu lên, đám người đứng xem sôi trào đến đỉnh điểm, chỉ có một người phụ nữ bế đứa bé chậm rãi xuyên qua giữa đám đông, không bị quấy rầy bởi không khí quanh mình. Chị ta vừa ngâm nga câu ca dao với đứa bé trong vòng tay, vừa nhắc nhở những người xung quanh nói nhỏ một chút, đừng làm con mình tỉnh.
Người đàn bà này là mẹ của “Dã Thú”, “Dã Thú” bị bắt đi khi mới chỉ là đứa bé trai mười tuổi, người phụ nữ thân là mẹ cũng không thể thoát khỏi móng vuốt ma quỷ của đám lính Hornet. Gương mặt của chị ta sau khi trải qua cải tạo gene cũng biến dạng, cằm lệch, lợi nhô ra ngoài, tay bị phủ kín đốm trắng như nấm, nhưng vẫn còn đỡ hơn Molly một chút.
Chị ta bế một đứa trẻ bị khăn lau bẩn thỉu che khuất gương mặt trong ngực, dù xung quanh có ồn ào ầm ĩ như thế nào thì đứa bé kia cũng không hề khóc lóc, vẫn ngủ như thể xung quanh im lặng.
Tù trưởng cũng phấn khởi hô to, vỗ tay giơ ngón cái với “Dã Thú”, bỗng có một tên lâu la của băng Godot chạy tới cạnh anh ta, sau khi thầm thì mấy câu, sắc mặt của tù trưởng đã hoàn toàn thay đổi.
“Lôi tới đây!” Tù trưởng vung tay lên, lại có thêm mấy tên thuộc hạ khác xông ra, trói chặt một chàng trai trẻ tóc vàng.
“Hóa ra vết thương của mày đã khỏi lâu rồi, mệt tao còn lo lắng cho mày bao lâu.” Tù trưởng vươn tay sờ lên mặt Hạ Cách Nhĩ, hành vi rất suồng sã, như một tên lưu manh côn đồ đang chọc ghẹo đàn bà xinh đẹp.
“Bỏ cái tay bẩn thỉu của anh ra!” Hạ Cách Nhĩ phát điên lên, tên khốn trước mắt dùng thủ đoạn ti tiện để giết chết đồng đội của cậu ta, vừa nhìn thấy người này là không kìm được tức giận, muốn ăn sống nuốt tươi anh ta. Cậu trai trẻ hết sức thất vọng, yêu đương cùng giới đi ngược lại tôn chỉ của thần chưa nói, lại còn hại mình thất bại trong gang tấc – kế hoạch vốn đang thuận lợi, không ngờ đúng thời khắc quan trọng lại bị hai tên lâu la canh giữ chỗ máy bay quấn lấy nhau đụng phải, trên người có vết thương hành động bất tiện, không chống cự nổi đã bị bắt giữ.
“Tao sẽ giết mày ngay lập tức, mày là đồ không thức thời, không quan tâm thịnh tình và lời mời của tao, vẫn mưu đồ chạy trốn!” Kề sát mặt lại gần đối phương, tù trưởng nheo mắt lại, gương mặt chưa rũ vẻ trẻ con lóe lên sự hung tàn độc địa. Hai người đối diện trong chốc lát, anh ta bỗng thay đổi sắc mặt, thân thiện nhoẻn cười, “Nhưng đêm nay cảm xúc của mọi người đang dâng trào, không thể để mày làm hỏng sự hưng phấn của bọn họ được, để lấy công chuộc tội,” Tù trưởng xoay người chỉ vào “Dã Thú”, “mày đánh với tên kia một trận đi!”
Hoắc Lan Hề đang định lên tiếng ngăn cản thì người đàn bà bế đứa nhỏ kia lại lảo đảo đi tới bên cạnh tù trưởng, đặt ngón giữa dọc môi mình, khẽ “suỵt” một tiếng.
Những người mới tới băng Godot thấy người đàn bà này ưỡn ẹo trước mắt rất phiền phức, vung tay đẩy chị ta một cái: “Cút ra xa!”
Người phụ nữ loạng choạng rồi ngã xuống đất, đứa bé trong ngực cũng bay ra ngoài. Tấm vải bọc rơi xuống đất, đứa bé kia lộ ra một khuôn mặt nho nhỏ.
Vòm miệng bị rách, trán lõm xuống, hai tròng mắt lồi ra, khuôn mặt đầy nấm và những nếp nhăn mà chỉ người già mới có, một khuôn mặt cực kỳ xấu xí.
Đứa trẻ không khóc, vì nó đã chết từ lâu rồi. Có lẽ vì gene khác với người thường nên đứa bé chết yểu đã bị ánh nắng và nhiệt độ cao trên sa mạc làm khô quắt, nhưng dáng vẻ trước khi chết vẫn được bảo tồn đến mức tối đa.
Mọi người sống chui sống nhủi ở Kerryland đều có khuôn mặt dị dạng và sợ hãi mang khuôn mặt như thế đón ánh mặt trời, một người mẹ thấy đứa bé mình vừa sinh ra xấu xí vô cùng thì khóc lóc kêu gào đòi chết, sau đó ma xui quỷ khiến bắt đầu dùng tã lót quấn chặt mặt và người nó lại.
Vốn ban đầu chị ta chỉ muốn bảo vệ con mình không bị người khác cười nhạo, ai ngờ lại làm nó ngạt chết.
“Tôi chỉ muốn… Muốn bảo vệ nó…” Người phụ nữ nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào đứa bé đã chết trên mặt đất, tất cả người ở đây đều hướng ánh mắt về đứa bé này – đó là một đứa trẻ vừa ra đời đã bị mẹ mình làm chết ngộp, đồng thời cũng là lời răn dạy rõ ràng và đẫm máu nhất: Cải tạo gene không phải là sự ưu ái được Thượng Đế ban tặng, mà là những ảo mộng ác độc ẩn sâu trong tâm trí đám người thượng đẳng.
Sau khoảng năm phút im lặng, người đàn bà bỗng khóc ré lên. Tiếng khóc này thê lương cùng cực, như thể xé phổi mà ra, chị ta gào lên với con mình: “Giết những người đó! Giết bọn chúng!”
Cảm xúc phẫn nộ lây lan nhanh hơn bất cứ bệnh dịch nào, đám quái thái vừa rồi còn ngoan ngoãn đần độn như sơn dương giờ đây như phát điên đồng loạt. Bọn chúng cũng gào lên hùa theo: “Giết bọn chúng!”
Nói lời đe dọa rõ ràng chỉ như đổ thêm dầu vào lửa, tù trưởng nhanh chóng cân nhắc tình hình trước mắt trong đầu, thầm nghĩ phải tìm một trò vui nào đó để chuyển hướng sự chú ý của lũ quái vật này. Chàng trai tóc vàng trông rất đáng yêu, đương nhiên anh ta không định lấy mạng cậu ta, nhưng nay cảm xúc quần chúng kích động, có vẻ anh ta cũng không tự quyết được nữa. Tù trưởng đẩy Hạ Cách Nhĩ về phía “Dã Thú”, nở một nụ cười lộ liễu với lũ quái vật lâu nhâu xung quanh, nói giọng nịnh hót: “Giết chóc đơn thuần có gì thú vị đâu, sức mạnh và gân cốt của các người là món quà từ thần thánh, chỉ khi quyết đấu mới phô bày được sức mạnh khiến người ta sợ hãi của mấy người!”
“Giết nó!” Đám quái vật lại gào lên, “Giết nó!”
Hạ Cách Nhĩ vừa giãy giụa để thoát khỏi dây thừng trên người vừa định chạy về hướng quảng trường hình tròn, nhưng rồi lại bị Hoắc Lan Hề lên tiếng ngăn lại.
“Lui ra.” Tầm mắt hạ xuống giữa đấu trường, gương mặt của thiếu tá không quân nghiêm nghị, giọng nói lạnh tanh, “Đây là lệnh.”
“Chẳng phải tên đó chỉ to xác thôi hay sao! Tôi là thiếu úy không quân của đế quốc, sao có thể lùi bước trước một con quái vật như thế!” Vừa rồi chạy trốn động vào vết thương cũ, Hạ Cách Nhĩ cắn răng chịu đau, vẫn còn mạnh miệng, ai ngờ lại bị Hoắc Lan Hề giơ tay cản lại – thái độ của thiếu tá không quân cứng nhắc, lực cánh tay rất mạnh, chàng trai tóc vàng lảo đảo không đứng vững, suýt nữa còn ngã ngửa ra.
“Lùi lại!” Gió ban đêm rất lớn, thiếu tá không quân cởi bỏ áo khoác ngoài của mình, chỉ để lại một cái áo trong mỏng manh. Hắn trừng mắt với tù trưởng bên cạnh, “Nếu thắng, thì để chúng tôi đi.”
“Không… Không được…” Molly khóc nức nở khi thấy Hoắc Lan Hề đi tới trước mặt “Dã Thú”, nhưng mẹ của “Dã Thú” đã thẹn quá hóa giận nãy giờ, chị ta nhào tới tóm lấy mặt cô ta. Người phụ nữ xấu xí không dám nói gì thêm, chỉ ôm mặt cúi gằm mặt xuống.
“Dã Thú” đang ở giữa đấu trường chắc hẳn cũng bị sự tức giận của người mẹ lây cho, ngay từ khi nhận ra Molly thích người đàn ông này, gã ta đã muốn lấy mạng hắn. Cơ thể bắt đầu co giật cực kỳ đáng sợ, gương mặt cũng vặn vẹo trở nên xấu xí vô cùng, không chờ đối thủ của mình đứng lại, “Dã Thú” đã đánh một cú móc sau gáy thiếu tá không quân.
Cú đánh của những người này có vẻ hết sức liều lĩnh, đôi khi còn cậy bản thân nhiều sức nên có thể chiến thắng hết thảy. Sau vài lần linh hoạt né tránh những cú đánh mạnh mẽ của đối phương, Hoắc Lan Hề chú ý đến vết thương mà gấu nâu để lại trên người “Dã Thú”, thế là hắn quyết đoán chỉ tấn công vào những vị trí đó.
Hoắc Lan Hề chín chiêu giả một chiêu thật, nhìn như lần nào cũng chỉ né tránh những nắm đấm ngang với súng máy hạng nặng, nhưng vẫn luôn nắm được thời cơ trong khoảnh khắc, hung hăng đánh trả. Tên to xác hoàn toàn bị đối phương dắt mũi, chưa kể dần mất trọng tâm mà bước chân cũng ngày càng hỗn loạn, ngoại trừ gầm lên một hai tiếng phô trương thanh thế thì không còn bất cứ cách chống đỡ nào.
Nhanh nhẹn vòng ra phía sau “Dã Thú”, Hoắc Lan Hề dùng khuỷu tay nện liên hoàn vào xương sống của gã ta, nhân lúc “Dã Thú” kích động xoay người thì chắp năm ngón tay lại thành lưỡi dao cắm thẳng vào bụng gã ta một phát hộc máu – hắn gập tay lại, túm chặt da thịt gã, máu dính đầy tay, theo những ngón thon dài rơi tong tỏng xuống đất.
Cơ thể cồng kềnh phát ra tiếng rỗng kinh hồn táng đảm, đồng thời cũng trúng thêm một cú quét chân ngang gối của Hoắc Lan Hề mà khuỵu người, ngã quỵ xuống đất.
Thiếu tá không quân hoàn toàn chiếm thế chủ động, đang định tiếp tục thi triển để đối phương hoàn toàn khuất phục thì cơn đau bỗng ập tới nơi bờ vai hắn không một lời báo trước.
Ngay cả Hạ Cách Nhĩ đứng một bên lo lắng nhìn chăm chú cũng nhận ra biểu cảm của Hoắc Lan Hề thay đổi trong khoảnh khắc. Cách lớp áo sơ mi mỏng tang, có thể thấy vị trí xương vai của hắn đang gồ lên một cách dị dạng, cả người hắn run rẩy, trán cũng túa mồ hôi. Người đàn ông này chịu đựng cơn đau đến ngạt thở, không thể nào nhấc vai lên được nữa.
Thắng bại trận đấu này vốn đã ngã ngũ, thế nhưng giờ lại xảy ra biến cố. Cơn đau như bão lốc đánh úp tới làm hắn đứng không vững, Hoắc Lan Hề quỳ gối trên mặt đất, buộc phải nâng tay giữ chặt vai trái, cảm giác như muốn nắn đoạn xương vai lồi ra kia về chỗ cũ.
“Dã Thú” nhân cơ hội này mà phản công, gã ta đứng dậy bước chân nặng nề ra sau lưng người đàn ông.
“Giết chết nó!” Mẹ gã ta lại gào lên lần nữa, toàn bộ lũ quái vật đang xem cũng đồng loạt hùa theo, “Giết nó!”
Như chùy sắt ngàn cân nện xuống lưng, xương sống phát ra tiếng gãy vụn đáng sợ, mỗi một cước đều như muốn phá nát lục phủ ngũ tạng của hắn. Hoắc Lan Hề giãy giụa đứng dậy mấy lần, “Dã Thú” lại giẫm thêm một phát nặng hơn, tống hắn trở về sàn đất.
Mặc cho “Dã Thú” giẫm từng phát từng phát lên người, thiếu tá không quân không còn giãy giụa nhúc nhích nữa. Trên áo sơ mi trắng có những dấu chân to lớn và bẩn thỉu, máu từ phổi trào ra khỏi miệng bắn tung tóe trước mắt. Trước mắt hiện lên một quầng sáng mờ ảo, trên vai nhẹ nhõm một cách kỳ lạ, Hoắc Lan Hề cố quay đầu qua một bên, lại nhìn thấy người đàn ông mặc áo choàng đen kia.
Ông ta đứng sau đám người, nhìn mình từ đằng xa, đôi mắt sâu thẳm và mái tóc hoa râm giấu đi dưới vành mũ rộng.
– Hoắc Lan Hề, không phải chờ đến lúc bị truy đuổi mới chạy, con phải luôn chạy, mãi mãi chạy!
Giống như ngược về ngày xưa. Hắn là con cừu non còn cha là người chăn cừu, cừu non và chó dữ đuổi nhau trong rừng cây đen thẳm, người chăn cừu thì luôn đăm đăm nhìn bên cạnh, vung tay quất roi ngựa.
“Dừng tay!” Nước mắt không kìm được mà rơi lã chã, Hạ Cách Nhĩ gào lên với xung quanh, “Các người có biết anh ấy là ai không? Anh ấy là người anh hùng trung trinh và quả cảm! Anh ấy đã bao lần vào sinh ra tử, bảo vệ bình an của toàn nhân loại!”
Những lời này chẳng hề lọt tai đám quái vật, bọn họ vẫn vẫy đuốc rít gào: “Giết nó!”
Hạ Cách Nhĩ muốn thoát khỏi đám lâu la giữ chặt mình để tiến tới, tù trưởng lại lặng lẽ nắm lấy cánh tay cậu ta, cực kỳ tiếc nuối mà lắc đầu: “Anh ta chết rồi…” Tù trưởng đặt tay còn lại lên ngực, trong giọng nói có âm mũi nghẹn ngào, “Thiếu tá không quân đáng thương, mang theo chiến tích và thanh danh cả đời, chết ở một ngôi làng chẳng có tiếng tăm, chết dưới chân một con quái vật khổng lồ…”
“Dã Thú” lại giơ cao chân lên, gã ta đang định dồn lực vào đùi, định dùng một cước cuối cùng này để tiễn thiếu tá không quân chầu trời. Nhưng một tràng âm thanh từ xa vọng lại đã hấp dẫn sự chú ý của gã ta, luồng sáng bạc chợt lóe lên giữa trời đêm – một chiếc máy bay giáng xuống từ trên trời, đáp thẳng vào khoảng sân rộng hình tròn. Rất gần “Dã Thú” và Hoắc Lan Hề.
Trình độ hạ cánh cực kỳ tệ hại, gầm máy bay suýt nữa đã bị mài mòn sạch, không khí mù mịt bụi và cát bay lả tả.
Cửa khoang điều khiển bật mở, đầu tiên là một con chó, sau đó lại đến một người đi xuống.