Sắc Xanh Ngày Tàn

Chương 45: Chính nghĩa không có sức mạnh (5)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trời còn chưa sáng hẳn, mây trôi nhanh trên không trung như thể bị ai đó vung roi mà vội vàng trốn chạy. Sau khi chàng trai trẻ rời đi, thiếu tá không quân không thể ngủ lại nữa. dương v*t giữa háng vẫn còn lưu lại độ ấm trong lòng bàn tay của người kia, nóng đến kinh người. Lang Xuyên không di chuyển ngón tay, chỉ nắm lấy nó đã đủ để phác lên toàn bộ dục vọng khát cầu đã lâu của hắn.
Hoắc Lan Hề không muốn phản bội vị hôn thê của mình, một giây cũng chưa từng nghĩ đến.
Nhưng khi hắn ý thức được bản thân có suy nghĩ này thì lại không thể xua nó đi, cũng giống như bị một giọng nói thầm thì nào đó thôi miên, vừa nhắm mắt lại đã nhìn thấy đôi mắt còn đẹp hơn đá Malachite* kia. Ý chí của một người đang chật vật đấu tranh chống lại bản năng của hắn, nhưng thứ kia cho thấy nó có sức mạnh vô cùng lớn, ý chí càng muốn vứt bỏ thì nó lại càng cắm rễ sâu hơn, bừng bừng sức sống. Thiếu tá không quân nản lòng ngồi dậy khỏi giường, cúi đầu chửi một tiếng “Chết tiệt!”, chẳng biết là đang chửi bản thân đã động lòng tự lúc nào, hay là đang chửi tên khốn đáng giận giả ngây giả dại kia.
*Đá Malachite là loại đá được gọi với tên Việt là đá lông công, bắt nguồn từ tên gọi trong tiếng Hy Lạp cổ – Malache và dịch ra là “cây cầm quỳ”.
2019082411001424180120190726172837914434
Hắn lẳng lặng ngồi một lát, sau đó chỉnh lại quần áo bị Lang Xuyên kéo xé rồi đi ra ngoài cửa.
Kerryland được bao bọc trong những dãy núi cằn cỗi hoang vu trải dài vô tận, khi nào may thì có thể nhìn thấy mấy điểm chồi xanh. Lúc này cả vùng núi đều đang chìm trong giấc ngủ, thôn làng cũng tịch mịch không có tiếng người, nếu không phải bị người của băng Godot phát hiện ra thì chỉ e sự im lặng của nơi này sẽ mãi mãi không thể bị đánh mất.
Một ngôi làng hoang vắng không có trên bản đồ của đế quốc, vòi không chảy ra nước, ngày nào cũng sẽ có người chịu trách nhiệm vận chuyển nước từ đập chứa bỏ hoang, đổ đầy những cái thùng khổng lồ. Mực nước của hồ chứa thì không ngừng giảm xuống, đám quái thai ở Kerryland đang trực tiếp đối mặt với nguy cơ cạn kiệt nguồn nước. Vậy nên việc “Dã Thú” giội cả thùng nước lên người Hoắc Lan Hề lúc trước như chọc vào vảy ngược của tù trưởng, vì quá lãng phí.
Hôm nay đến lượt Molly, trước đây cứ tới lượt cô ta thì “Dã Thú” sẽ luôn ân cần ở bên cạnh giúp đỡ, nhưng từ khi Hoắc Lan Hề tới đây, Molly đã chẳng còn liếc mắt tới tên to xác kia nữa.
“Để tôi.”
Lúc này thiếu tá không quân vẫn còn máu tụ và vết thương, nhưng trong mắt cô gái này thì tuyệt đối không giấu đi được cái đẹp làm người ta thèm nhỏ dãi, mái tóc ngắn màu nâu, đôi mắt màu xám xanh, sống mũi thẳng và đường cằm thon mà cương nghị. Molly ngượng ngùng dịch qua một bên, để Hoắc Lan Hề hoàn thành hết việc lấy nước của mình. Đặt những thùng nước lên trên một chiếc xe tải cũ kỹ, thỉnh thoảng Hoắc Lan Hề lại phải dừng bước, cử động bả vai âm ỉ đau. Trong khi cô gái xấu xí thấp đến kỳ quặc kia lại như một đứa trẻ con đang chập chững tập đi, tầm mắt luôn dõi theo sau lưng thiếu tá không quân, ánh nhìn đong đầy tình cảm hướng về phía bóng lưng cao ngất kia.
“Khi… khi nào thì anh đi?” Đợi thùng nước cuối cùng được đặt lên xe tải, Molly đánh bạo mở lời hỏi người yêu trong lòng mình, cô ta là người hiếm hoi giữa một đám quái thai ở đây bị tổn thương trí não ít nặng nề hơn, cũng có thể biểu đạt suy nghĩ trong lòng mình một cách đầy đủ hơn.
“Hôm nay hoặc ngày mai, tôi còn phải gặp một người.”
“Trở về… trở về bên cạnh vợ anh sao?”
Hoắc Lan Hề không đáp lại, sau mấy giây trầm ngâm thì mới gật đầu.
“Không thể ở lại à?” Cô gái xấu xí vươn tay túm lấy cổ tay áo người đàn ông, sốt ruột như sắp khóc tới nơi, “Vì tôi quá xấu, đúng không?”
Ngày đó, thiếu tá không quân bị trói buộc đối mặt với sự xâm phạm của cô gái, bất đắc dĩ phải dùng cơ thể va vào cô ta, cô gái bị đẩy ngã xuống đất ôm mặt khóc lớn, sau đó cũng nói ra câu này: Vì tôi quá xấu, đúng không?
“Không.” Câu trả lời ngày đó và hôm nay của Hoắc Lan Hề hoàn toàn thống nhất, “Là một người lính, tôi phải trở về đơn vị để sẵn sàng bất cứ lúc nào quốc gia cần tới, là một người chồng, tôi không thể để cho vợ mình chờ quá lâu.”
Tình hình ngày hôm đó cũng chẳng khiến người ta vui vẻ nổi, nhưng điều khiến hắn vừa bất ngờ lại biết ơn là có vẻ như cuối cùng cô gái xấu xí này lại quyết định đứng về phía mình, cô đồng ý thay hắn chăm sóc cho trung úy tóc vàng bị thương, cũng hứa rằng khi đối phương tỉnh sẽ lập tức nghĩ cách cho bọn họ gặp nhau. Trong khi đó trước mắt người ngoài, Molly không những không nói chữ nào, còn tiếp tục giả điên giả dại giấu giếm bao che cho thiếu tá không quân.
“Hu hu hu…” Cô gái vẫn rất đau đớn, tròng mắt lồi liên tục chảy ra nước mắt mờ đục, làm ướt cái cằm vẹo của mình, “Chắc chắn vợ anh đẹp lắm… Vì thế nên anh mới yêu cô ấy…”
“Không, không phải. Tôi yêu cô ấy là vì… Là vì…” Bất chợt nghẹn lời, vậy mà Hoắc Lan Hề lại nhận ra mình không thể trả lời nổi câu hỏi đơn giản này. Dừng một lát, hắn cúi người xuống trước Molly, đặt tay lên vai cô, nhìn thẳng vào mắt đối phương, “Ngoại hình xinh đẹp rồi cũng sẽ tàn úa, phẩm chất đẹp đẽ lại trường tồn mãi mãi. Cô là một cô gái lương thiện, chính nghĩa lại có trái tim thương người, cô sẽ gặp được một người đàn ông đáng để yêu thương, hai người sẽ thề nguyện trung thành với nhau, yêu nhau cả đời, cô sẽ mặc áo cưới trắng tinh, trở thành vợ của người đó trong lời chúc phúc của mọi người…”
“Vợ… Chồng…. Cưới… Váy cưới…” Đáy mắt Molly lộ ra sự khát khao, cô nghiêng đầu thì thầm lặp đi lặp lại, “Tôi thế này… cũng có thể hay sao?” Mỗi cô gái đều từng ao ước được mặc váy cưới trắng tinh, kể cả là người dị dạng bị tổn hại dung nhan cũng không ngoại lệ.
“Tất nhiên.” Thiếu tá không quân hiếm khi nói nhiều như vậy, lòng biết ơn với cô gái này cũng không hề giả dối. Hắn cúi người ghé sát lại gần cô, đặt một cái hôn lên má cô, “Cảm ơn.”
Trong nháy mắt, Mặt Trời mọc nhuộm vàng bãi cát, ngọn lửa vô hình vô dạng thiêu đốt hừng hực nơi cuối chân trời, không trung cũng hoàn toàn sáng lên.
Rời khỏi Hoắc Lan Hề, Lang Xuyên cũng khó có thể chìm vào giấc ngủ. Mắt của cậu có thể thoải mái nhìn trong bóng đêm, dù có đi bừa ở một nơi tối đen hoàn toàn xa lạ cũng không thấy sợ hãi, Tiếng gọi từ tù trưởng hiếm khi dậy sớm khiến cậu dừng bước, anh ta mạnh mẽ ôm lấy Lang Xuyên, bổ sung hết nhiệt tình còn thiếu vào lúc trước. Nhưng chàng trai trẻ lại chẳng hề mặn mà với chuyện này, cậu vẫn cúi gằm mặt, uể oải ủ rũ. Tình nhân của cậu là một kẻ lừa gạt, rõ ràng có tình cảm sục sôi như lửa cháy cũng không chịu thừa nhận, dối gạt cậu, cũng dối gạt bản thân.
Hai người ngồi sóng vai nhau trên thềm đá, tù trưởng hỏi: “Sau đó những tù nhân ở nhà tù Fimbul thế nào?”
“Chết hết rồi.”
“Tôi biết mà, đó là kết cục ngồi chờ chết, thật ngu xuẩn!” Lang Xuyên cũng chẳng giải thích với đối phương, rằng những tù nhân kia đã bị thiếu tá không quân xử bắn bên ngoài cổng nhà tù, cũng không nói nhiều về hành động “đồ tể nhân từ” đó. Ngược lại, tù trưởng xắn tay áo của mình lên, cho cậu xem vết bỏng trên cánh tay, “Ở đây, ở đây, còn cả trên lưng tôi nữa.” Anh ta nói, “Hơi nóng từ ống dẫn làm toàn thân tôi phồng rộp lên, rất nhiều lần tôi đều tưởng là mình sẽ bị nướng chín trong cái ống chật hẹp đó.. Nhưng tôi biết chỉ cần có thể kiên trì đến cuối, chịu đựng đến cuối, tôi sẽ có thể nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới!”
Có vẻ không tập trung, Lang Xuyên không đáp, ánh mắt lơ đãng hướng về khoảng không trước mặt – một người đàn ông nhìn qua có vẻ rất lớn tuổi đang bị vài người trong băng Godot đánh đập, chúng thường coi ông như nô lệ mà sai khiến, bắt ông đi làm một vài công việc nặng nhọc. Người đàn ông kia mặc chiếc áo choàng đen dính đầy tro bụi, một tên Godot tát ông lật cả mũ áo choàng, để lộ mái tóc bạc phơ. Trước quyền cước của một đám đàn ông trai tráng, ông già vâng vâng dạ dạ hết sức đáng thương.
“Liên tục dụ dỗ, còn bao nhiêu lần uy hiếp đe dọa, tôi bỏ ra mấy tháng trời để khiến hơn bốn trăm con quái vật ở đây phục tùng nghe lời, nhưng thằng nhóc cậu vừa tới, vậy mà bọn họ lại có thể răm rắp tuân theo cậu!” Tù trưởng nhún vai, ngoài mặt thì ra vẻ thoải mái, trong lòng lại cực kỳ không cam tâm, “Phải rồi, tôi đã thấy anh bạn người máy kia của cậu – trời ạ! Suýt nữa tôi còn tưởng Hoắc Lan Hề có anh em sinh đôi -“
“Dừng tay!” Lang Xuyên bỗng hô lớn, cậu bật dậy chạy về phía đám người của băng Godot đang làm trò bạo lực kia. Tù trưởng còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản, người này đã gọi “đàn em” của mình tới, chính là tên “Dã Thú” hung hãn cường tráng kia.
“Dã Thú” không nói hai lời, nhấc một tên đang đấm đá ông lão lên đỉnh đầu – người đàn ông trông phải khoảng trăm cân hoàn toàn chẳng là gì trước mặt “Dã Thú”, tên kia chửi bới léo nhéo, sau đó lại bị đối phương dễ dàng ném văng ra ngoài.
Lang Xuyên giơ ngón cái với “Dã Thú”, khen gã ta làm tốt. Tên ngốc to xác kia lập tức sờ lên gáy mình tỏ vẻ cực kỳ thật thà phúc hậu, gã ta cười ha ha không ngừng, gương mặt xấu xí vô cùng giờ lại không còn đáng sợ như vậy nữa.
“Ông có sao không?” Lang Xuyên tiến tới kéo ông lão kia ra, dùng khuỷu tay đỡ ông. Cậu nghiêng đầu nhìn đối phương hồi lâu, bỗng nhận ra mình rất thích ánh mắt của người này. Ông lão này có nếp nhăn sâu như dao khắc, nhưng đôi con ngươi màu xám xanh lại không hề bị cực khổ gió sương nhuốm màu, ánh mắt của ông tựa như từng dòng nước ngầm mãnh liệt chảy bên dưới mặt sông băng, ngập tràn thứ sức mạnh kiên cường không khuất phục. Người trẻ hơn mấy chục tuổi chưa chắc đã có được ánh mắt như vậy, hoặc phải nói, chẳng ai có thể có được đôi mắt đó. Ngoại trừ người kia.
“Không sao.” Ông lão chìa bàn tay cũng phủ kín những nếp nhăn năm tháng, lau vết máu trên khóe miệng, nở một nụ cười ôn hòa thân thiện với chàng trai trước mắt, “Cảm ơn cậu, chàng trai trẻ.”
Chẳng bao lâu sau hai người một già một trẻ đã bắt đầu vui vẻ nói chuyện với nhau, giống như tâm đầu ý hợp một cách kỳ lạ, chỉ muốn kết thành bạn vong niên. Bọn họ nói về tự do và hi vọng, về những năm tháng chiến tranh kỳ lạ và một đất nước lý tưởng không có rào cản thành lũy ngăn cách. Lang Xuyên vẫn còn chưa hiểu hết tất cả những từ ngữ này, nhưng chẳng rõ tại sao vừa nghe đã thấy thích.
“Cậu nghĩ gì về ‘Tự do’?”
“Đó là thứ tốt đẹp lắm à?”
“Tôi nghĩ vậy.” Ông lão gật đầu, nở nụ cười, “Đáng để một người vì nó mà theo đuổi cả đời.”
Chàng trai trẻ nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó nghiêm túc trả lời: “Thế thì là Hoắc Lan Hề.”
“Đó là lý tưởng của cậu à?”
“Tôi không biết.” Lang Xuyên rất thật thà trả lời ông, khóe môi tròn đáng yêu cuối cùng cũng không giấu được nụ cười ngại ngùng, “Có lẽ là… Hoắc Lan Hề.”
“Hoắc Lan Hề… Hoắc Lan Hề…” Ông lão nhắc lại cái tên mà đối phương nhắc tới thêm lần nữa, “Là thiếu tá không quân siêu ngầu đó hả?” Thấy cậu chàng đỏ bừng hai má gật mạnh đầu, nụ cười của ông cụ cũng lớn hơn, những nếp nhăn nếm trải gió sương cũng giãn ra ít nhiều, “Tôi không thích cậu ta lắm, cái mặt đó như thể có ai giết cha rồi cướp mẹ cậu ta đi không bằng ấy.”
“Tôi cũng có một đứa con trai.” Ông lão dừng một chút, đôi mắt sâu lóe lên ánh dịu dàng, “Nó rất giỏi, cũng rất thông minh, thậm chí còn dũng cảm hơn tất cả những người trưởng thành mà tôi từng gặp. Nếu nó có thể bình an lớn lên, tôi nghĩ hiện tại chắc chắn nó sẽ không thua kém vị thiếu tá không quân siêu ngầu kia.”
Lang Xuyên khó hiểu hỏi: “Thế giờ anh ta đang ở đâu?”
Ông lão đưa tay chạm vào ngực mình: “Nó vẫn luôn ở trong tim tôi.”
“Anh ta… đã chết rồi à?”
Ông lão lắc đầu, tự mình chuyển chủ đề: “Vợ tôi có thể coi là chết vì đảo chính, con tôi cũng vì vậy mà ly tán. Có một khoảng thời gian tôi như mất đi ý nghĩa để tiếp tục sống, tôi làm việc đi sớm về khuya, mặc cho đám người giàu áp bức bóc lột, ngày nào cũng lay lắt trôi qua, thầm nghĩ cứ sống tạm bợ thế đến hết đời. Nhưng không bao lâu sau, tôi gặp phải một tai nạn vô cùng đáng sợ, cũng vì vậy mà phải trả cái giá mà người ngoài khó có thể tưởng tượng được, rồi sau đó tôi lại quen biết với một người phụ nữ, nàng không quá xinh đẹp, nhưng lại rất kiên cường thiện lương. Chúng tôi trải qua một khoảng thời gian hạnh phúc, nhưng rồi nàng cũng bị cướp đi, giống như vợ tôi, con tôi vậy.” Ông lão dừng lại, ho vài tiếng cho nhuận họng mới nói tiếp, “Vào khoảnh khắc ấy tôi mới thức tỉnh. Mọi người vẫn luôn ảo tưởng rằng vết thương lâu ngày không khỏi rồi đến một ngày kia sẽ khép miệng hoàn toàn, nhưng lại quên mất rằng cách tốt nhất để đối phó với vết thương mưng mủ ấy lại là khoét bỏ nó đi một cách triệt để.”
Đôi con ngươi màu xanh lá không hề chớp, Lang Xuyên tỏ ra kiên nhẫn chưa từng thấy mà nghe ông lão nói tiếp:
“Từng có lần tôi du lịch tới Quận 7 và thuyết giảng cho người dân ở đó. Tôi nói đến dân chủ, bình đẳng và tự do, nói rằng từng công nhân đều nên dũng cảm đòi hỏi quyền lợi cho mình từ kẻ thống trị, cũng nói về lý tưởng tuyệt vời và một thế giới mới ‘lấy kiếm rèn cày’*… Ban đầu mọi người nghe mê say lắm, nhưng tự nhiên có một màn hình ba chiều khổng lồ hiện ra giữa quảng trường, thiếu tá không quân siêu ngầu đó bước xuống máy bay chiến đấu với ánh sáng lấp lánh tỏa sau lưng, thật sự giống như một vị thần đáp xuống trần gian vậy. Không còn bất cứ ai thèm nghe lời lải nhải của một lão già như tôi nữa, đám phụ nữ thì điên cuồng gào thét, đàn ông cũng nhiệt huyết sục sôi, bọn họ cầu cho con mình một ngày kia có thể giống như cậu ta, người già thì hi vọng có thể sống an ổn đến cuối đời dưới vòng tay che chở của vị anh hùng này… Mọi người quỳ vái trước con đại bàng bay cao nhất đó, dần dần quên mất đi bản thân vẫn chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Người thượng đẳng phải đắp nặn hoặc là cổ xúy một vị anh hùng để thu phục lòng dân, mà Hoắc Lan Hề chính là một ‘anh hùng’ như vậy đấy.”
*Cụm từ này nghĩa là chấm dứt những hoạt động phá hủy (như chiến tranh, bạo lực) và chuyển sang những hoạt động mang tính chất hòa bình, tạo dựng (chẳng hạn như phát triển nông nghiệp, sử dụng nguồn lực và công nghệ để cải thiện chất lượng đời sống nhân dân).
“Ngoại trừ Roeste, tất cả mọi nơi đều ca tụng công trạng của Hoắc Lan Hề, tư thế oai hùng khi bay lên không trung của cậu ta xuất hiện khắp nơi trên những màn hình lớn nhỏ từ đầu đường đến cuối ngõ, người thượng đẳng dốc hết sức để khoác lác rằng cậu ta là người đàn ông kiệt xuất nhất thời đại này, nhưng lại có bao nhiêu người mong ngóng cậu ta sẽ bỏ mạng ngay ngày hôm sau. Một khi cậu ta mất đi giá trị này, kẻ thống trị sẽ bỏ rơi cậu ta không khoan nhượng, và khi một anh hùng mới được ‘bồi dưỡng’ nên, chẳng bao lâu sau cậu ta cũng sẽ bị mọi người quên lãng.” Sau một khoảng lặng ẩn ý, ông lão nói với chàng trai bên cạnh, “Nếu như cậu có khả năng và cơ hội, cậu có bằng lòng gánh vác trách nhiệm làm lá cờ đầu, dẫn dắt những người ở đây hướng về một tương lai vô ngần hay không?”
Ánh mắt ông thành khẩn, giọng nói đầy ý mời gọi, nhưng chàng trai trẻ lại từ chối không cần suy nghĩ: “Tương lai của tôi và Hoắc Lan Hề tồn tại cùng nhau, ngoài nó ra, tôi đều không quan tâm.”
Vậy mà ông lão lại cười, còn nói: “Trước đây mỗi khi con trai tôi bị thương, tôi cũng đều nấu canh thịt chó với tơ hồng vàng*. Hiếm khi nó thích được một vị thuốc Đông Y như tơ hồng vàng, canh thịt chó cũng có thể giúp nó hồi phục nhanh hơn. Nghe nói vị thiếu tá mà cậu thích kia bị thương, tôi nghĩ giờ cậu ta sẽ cần đến đấy.”
*Dây tơ hồng vàng (thuộc họ bìm bìm) là một loại dây ký sinh trên các cây khác, thân sợi có màu vàng hay nâu nhạt, không có lá. Theo Đông y, hạt tơ hồng có vị ngọt, cay, tính ôn, vào 2 kinh can và thận có tác dụng bổ can thận, tráng dương, ích tinh tủy, mạnh gân cốt, thông tiểu, nhuận tràng, sáng mắt. Dây tơ hồng có vị ngọt đắng, tính bình, không độc. Có tác dụng thanh nhiệt, lương huyết, lợi thủy, giải độc.
to-hong
Lời này khiến Lang Xuyên rất buồn bã, ở cái nơi này đến một người bình thường có ngoại hình bình thường còn chẳng có lấy mấy mống, lấy đâu ra chó. Sau đó cậu bỗng nhớ ra, theo mình tới đây ngoại trừ người máy Olivier, còn có một con chó chăn cừu Collie, Thiểm Linh.
Hết chương 45.
Zen: Thực ra mắt Lang Xuyên trong tưởng tượng của mình là Opal cơ, Opal lửa xanh vàng như này nè, đá Opal đó.
119706836_3269914133091599_3021369751826235774_o 1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.