Sắc Xanh Ngày Tàn

Chương 48: Chuyện quá khứ (1)




“Vì tôi thích anh, hơn nữa tôi biết, anh cũng thích tôi.”
“Sao cậu biết là tôi thích cậu?” Tiến sĩ Hứa Lãng Hà hơn ba mươi tuổi nhìn còn rất trẻ, không giống học giả mà như sinh viên. Mái tóc đen mềm mại và đôi mắt ôn hòa, khuôn mặt gầy gò mang theo khí chất hào hoa độc đáo. Thấy chàng trai trên bàn thí nghiệm ngẩng đầu nhìn mình, Hứa Lãng Hà đẩy cậu trở lại, nhẹ nhàng cười với cậu, “Nằm xuống đi.”
“Vì ánh mắt đó, lúc anh nhìn tôi khác lúc anh nhìn người khác.” Chàng trai trên bàn thí nghiệm thân thể hở hang trần như nhộng, trước ngực có bốn con số màu đen như hình xăm: 2507. Cậu không nằm hẳn xuống mà hơi nhổm người dậy, hếch cằm với người đàn ông bên cạnh, giọng điệu như làm nũng, “Lúc anh nhìn người khác thì còn ra dáng bác sĩ gì đó, lúc nhìn tôi thì không khác nào người anh bất lực trước đứa em nghịch ngợm của mình.”
“Đúng rồi, đúng là hết cách với cậu đấy.” Hứa Lãng Hà nói câu này là nghĩ một đằng nói ra một nẻo, vì không có một vật thí nghiệm nào biết điều lại nghe lời như 2507. Những người khác sẽ muốn chạy trốn, khóc và la hét khi phải tiêm nhiều loại thuốc thử sinh hóa khác nhau, nhưng người này thì chưa từng như thế.
Trung tâm nghiên cứu sinh hóa này nằm dưới lòng đất, không phân biệt được đâu là ngày đâu là đêm, đèn dây tóc bật quanh năm không tắt. Một số nhà nghiên cứu khoa học đang tiến hành nghiên cứu sinh hóa virus, một nhóm khác thì cải tạo gene cho những người chịu thí nghiệm. Mọi người ở đây đều có nước da nhợt nhạt, sắc mặt cứng đơ do thiếu ánh sáng mặt trời, 2507 không thích tất cả mọi người, chỉ trừ có tiến sĩ Hứa luôn giữ nụ cười thân thiện trên mặt.
Cậu được đưa tới nơi này khi mới mười bốn tuổi, ở bên cạnh Hứa Lãng Hà đã ba năm. Ba năm qua người ta luôn gọi cậu là 2507, tên thật là gì cậu cũng đã quên rồi.
Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà đến gần đây tiến sĩ Hứa mới bắt đầu nghiên cứu gene trên người cậu.
Phần lớn thời gian, anh ta chỉ mang cho cậu một số file âm thanh được ghi âm để cho cậu nghe những âm thanh của tự nhiên mà có thể cậu sẽ không bao giờ nghe được nữa. Gió và mưa trong tự nhiên kết hợp với tiếng kêu của vượn và côn trùng, trong số tất cả âm thanh cậu thích nhất là nghe tiếng chim bay. Vì thứ âm thanh đó khiến cậu cảm thấy tự do, cảm thấy thoải mái không còn ràng buộc.
Nhưng tiến sĩ Hứa kia lại nói với cậu, có lẽ loài chim vẫn chưa đủ tự do, vì đôi cánh của chúng không thể xuyên qua tầng khí quyển.
Hứa Lãng Hà còn nói: “Một trăm bảy mươi bảy phân, sau khi tiêm thuốc ức chế tăng trưởng giống insulin, cậu sẽ không thể cao hơn nữa…”
2507 vòng tay ra sau gáy gối lên, chớp mắt với đối phương: “Dù sao tôi cũng cao bằng anh rồi, không cần phải cao thêm nữa đâu.”
Hứa Lãng Hà cúi đầu, tiếp tục ghi chép gì đó vào sổ, trong khi đó chàng trai nằm ngửa trên giường thì bị băng chuyền đưa vào trong một cái máy nửa kín, nơi mà cậu sẽ phải kiểm tra toàn bộ các khâu cùng với thuốc khử trùng nồng độ cao.
Vì thể trạng của hầu hết các vật thí nghiệm đều cực kỳ không ổn định, chỉ nhiễm một lượng nhỏ vi khuẩn và virus cũng có thể khiến thí nghiệm thất bại trong gang tấc, thậm chí còn lấy đi tính mạng của bọn họ.
Khi chàng trai bị băng chuyền đưa trở lại, toàn thân đã ướt đẫm. Dung dịch khử trùng xịt khắp người, mùi không hề dễ ngửi, những giọt nước lạnh như băng cũng đâm vào da thịt khiến cậu đau đớn.
Hứa Lãng Hà lấy khăn mặt từ tay y tá, lau khô cơ thể và mái đầu ướt sũng của chàng trai trẻ, bác sĩ luôn tự làm công việc vốn là để cho y tá làm này. Khăn mặt trắng tinh mềm mại cũng thoang thoảng mùi thuốc khử trùng, lau khô mặt và thân trên của cậu, sau đó lau tới thân dưới. Cảm thấy thứ dưới háng bị bàn tay nắm lấy cách một lớp khăn, 2507 bỗng nở nụ cười, bất chợt ghé đầu lại gần hôn đối phương.
Cậu thổi một hơi ấm áp vào tai anh ta, khẽ nói: “Anh có cảm nhận được không? Tôi cương rồi.”
Thân thể run lên, Hứa Lãng Hà tiếp tục lau chùi cơ thể cho chàng trai trẻ, gương mặt lại đỏ bừng như gái mới lớn. Anh ta cụp mắt, cố hết sức giả vờ không thèm để ý: “Cơ thể cậu hơi nóng, cậu sốt rồi.”
Trả lại khăn cho y tá, khoác một bộ quần áo bệnh nhân màu xanh nhạt mới tinh cho cậu, Hứa Lãng Hà nói: “Nội mạc động mạnh của cậu đang xảy ra thoái hóa qua đường sinh dục, cậu có cảm thấy trên người khó chịu chỗ nào nữa không?”
Bề mặt cơ thể rất nóng, toàn thân quặn đau, thực sự rất khó chịu, chỗ nào cũng thấy khó chịu. Lúc bắt đầu thí nghiệm 2507 cảm thấy cơ thể mình đã có những thay đổi rõ rệt, thị lực tốt hơn, thính giác nhạy bén hơn, sức lực cũng mạnh hơn trước không chỉ gấp mười lần; Cậu phản ứng nhanh nhạy, đọc nhanh như gió, không phải tốn sức để ghi nhớ bất cứ thứ gì. Nhưng sự thay đổi làm người ta vui mừng này không duy trì lâu dài. Chẳng bao lâu sau, tất cả các bộ phận trên cơ thể này bắt đầu suy giảm chức năng ở các mức độ khác nhau, bước chân của tử thần đã ngày một gần hơn.
Nhưng cậu vẫn muốn để đối phương yên tâm, cậu thực sự không thích nhìn gương mặt nhăn nhó của người này.
Chàng trai trẻ giả vờ nói rằng bản thân mình vẫn ổn, một người đàn ông cũng mặc áo blouse trắng lập tức vội vàng chạy tới hô lớn: “Tiến sĩ! Tiến sĩ! 2419 xuất hiện triệu chứng động kinh, chúng tôi đã sử dụng thuốc cấp cứu nhưng vẫn không khống chế được!”
Hứa Lãng Hà lập tức chạy qua, nhưng còn chưa bắt đầu cứu chữa thì đã tuyên bố kết thúc, một vật thí nghiệm đã chết.
Tiến sĩ trẻ mềm lòng tự trách mình rất nhiều, dù cho nụ cười mỉm của anh ta vẫn ôn hòa như trước.
2507 không mặc quần lót, khoác bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, chân trần giẫm trên sàn nhà đi tới. Chàng trai trẻ nhìn Hứa Lãng Hà ngồi một mình dưới đất, thấy ánh mắt anh buồn bã vô cùng, cơ thể sau lớp áo blouse trắng cũng trở nên gầy gò hơn ngày thường. Cậu đi tới trước mặt anh ta, sau đó ngồi xuống sóng vai với anh ta.
Hứa Lãng Hà cúi gằm mặt, tầm mắt hướng xuống đất. Chàng trai trẻ nghiêng mặt qua nhìn người đàn ông này hồi lâu, sau đó cậu nghiêng đầu gối lên vai anh ta, vẫn cứ cố ý gọi sai tên đối phương: “Đừng đau khổ, Lãng Xuyên.”
“Thiếu đi một loại enzyme ghép DNA… Chuỗi DNA tái tổ hợp sau khi bị cưỡng ép cắt đứt, thể hiện mạnh mẽ bên ngoài chẳng khác nào phù dung sớm nở tối tàn, không có loại enzyme này thì sẽ không thể duy trì lâu dài được…” Anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn những người thí nghiệm chết trước mặt mình, cảm thấy buồn bã và chán nản vì sự bất lực của bản thân. Hứa Lãng Hà vừa thở dài vừa cười khổ, “Tôi học thạc sĩ ngành Y là để muốn cứu người, nhưng giờ lại thành đao phủ…”
2507 ngẩng đầu, nâng tay vỗ nhẹ lên người đàn ông sau lưng, gương mặt trẻ con lộ ra biểu cảm dịu dàng vô tận, giống như đứa con đang an ủi mẹ nó: “Ít nhất tôi vẫn còn sống đây.”
“Nhưng mà… Nhưng mà…” Hứa Lãng Hà quay sang nhìn thẳng vào mắt chàng trai trẻ, anh tiếp tục kìm nén nỗi buồn đau sâu trong cõi lòng, nghẹn ngào mà nói, “Cậu cũng sắp chết…”
“Thế thì sao?” Chàng trai trẻ bĩu môi, chẳng hề quan tâm mà nói, “Ít nhất thì tôi đã từng sống.”
“Bị giam trong lồng cũng coi là sống hay sao?” Hứa Lãng Hà bị cái tên lạc quan này chọc cười, lắc đầu bất lực xong lại nghiêm túc nhìn cậu, “Nếu có một ngày cậu có thể rời khỏi nơi đây, nhớ kỹ phải tới nơi rộng lớn nhất, ở đó quay đầu lại nhìn Trái Đất mà cậu đã từng sống, như thế mới không uổng phí một cuộc đời thật sự…”
“Được, tôi nhớ rồi.” 2507 lại nghiêng đầu, cười hì hì dựa vào vai đối phương.
“Cũng may nguyên thủ đã ý thức được loại thí nghiệm này quá tàn khốc, cũng quá hão huyền xa vời. Ông ấy đã đồng ý với tôi, các cậu là nhóm thí nghiệm cuối cùng của đế quốc. Nếu không có bất cứ phép màu nào xảy ra trên người các cậu, kế hoạch ‘Sắc xanh ngày tàn’ sẽ bị gác lại -“
“Vẫn còn đau khổ vì cái chết của lũ hạ đẳng à?” Khi hai người đang nói chuyện, một người đàn ông vừa mặc quân phục vừa khoác áo blouse trắng đi tới. Hắn ta nhìn bọn họ từ trên xuống, nở một nụ cười hời hợt, “Hứa Lãng Hà, đôi khi cái bộ dạng trách trời thương dân này của cậu y hệt như đám đàn bà. Cậu đừng quên ngoài việc là một nhà sinh vật học thì cậu còn là một người lính, quân nhân nên có sự nhẫn tâm nói một không nói hai, cùng với sự quyết tâm phải hoàn thành sứ mệnh của mình.”
Người đàn ông tên Maule này cũng là một trong những người phụ trách ở trung tâm thí nghiệm sinh hóa, nhưng hoàn toàn khác với Hứa Lãng Hà, hắn ta thích hủy diệt hơn là sáng tạo, thứ mà hắn ta chịu trách nhiệm nghiên cứu ở đây chính là những vũ khí virus sinh học vô hình có thể giết người.
“Tôi khác anh, gia tộc Maule luôn muốn hiến thân cho nghiên cứu sinh hóa từ đời này qua đời khác, đều coi việc cống hiến cho nguyên thủ như thiên chức tối cao của đời mình!”
Còn chưa dứt lời, ba bốn nhân viên nghiên cứu đầy đủ vũ trang xuất hiện đằng sau người đàn ông, trên tay bọn họ là một con quái vật có diện mạo khá đáng sợ.
Quái vật còn chưa hoàn toàn thức tỉnh hoàn toàn từ trạng thái đông lạnh cực hạn, lớp vảy màu xanh sẫm bốc lên hơi lạnh trắng xóa.
“Sao lại đưa tới đây? Mang về phòng thí nghiệm của tôi ngay!” Maule lạnh giọng mắng thuộc hạ của mình, “Nhất định phải cẩn thận, đám lính không quân khó lắm mới bắt được một con còn sống đấy! Một khi nó chết, thứ này sẽ lập tức biến thành một bãi mủ, không để lại cho mấy người dù chỉ là mảnh xương đâu!”
Người đàn ông quay đầu rời đi, nhưng lời nói của hắn ta đã kích thích trí tò mò của chàng trai trẻ.
Nhờ sự dung túng của Hứa Lãng Hà, 2507 có được quyền đi lại tùy ý, hệ thống nhận dạng khuôn mặt trên cổng sẽ để cho cậu đi qua, những nhân viên tuần tra khác cũng không gây khó dễ cho cậu. Nhân lúc không ai trông giữ, cậu chạy khỏi phòng thí nghiệm của mình.
Những ngày tháng bị mắc kẹt dưới lòng đất đã quá nhàm chán, không gì thú vị hơn một cuộc phiêu lưu khuấy động lòng người như vậy. Sau một màn trốn Đông núp Tây đầy điệu nghệ, cuối cùng tên này cũng thành công lẻn vào phòng thí nghiệm mà không bị thuộc hạ của Maule bắt gặp.
Sau đó cậu nhìn thấy con quái vật này, là người của hành tinh Melon mà ai ai cũng nhắc tới.
Hình dạng to lớn hơn nam giới bình thường rất nhiều, dù cơ thể có tứ chi tương tự nhân loại nhưng con quái vật này cũng xấu đến mức làm người ta sợ hãi. Chàng trai trẻ chưa từng gặp một cái gì lớn như thế, nghẹn họng choáng váng nhìn nó, chỉ thiếu nước thất thanh la lớn. Lượn vài vòng quanh cái bàn mổ đang trói chặt con quái vật, mấy lần muốn đưa tay ra sờ vào.
Có một chất màu đen đọng lại trên da hoặc lớp giáp vảy của nó, trông giống như máu từ vết thương.
2507 do dự hồi lâu, cuối cùng cũng lấy hết can đảm vươn tay về phía con quái vật –
“Xoẹt” một tiếng, vảy cứng vẽ một vết rách trên ngón tay cậu, thứ vật chất màu đen kia cũng dính vào.
Điều không ai tưởng tượng nổi cứ thế xảy ra, có tác động từ nhiệt độ của máu, thứ chất lỏng dính trên ngón tay như có sự sống, nhanh chóng chui qua miệng vết thương, biến mất không tung tích.
Bệnh khởi phát đột ngột, các tế bào hồng cầu nhanh chóng phồng lên và vỡ ra, các cơ quan nội tạng cũng như bị thiêu cháy. Kẻ xâm lược ập đến dữ dội, trong khi cơ thể người sau khi trải qua biến đổi gene lại tự động tiến vào trạng thái kích hoạt chữa lành, hai thứ điên cuồng va chạm nhau, cắn nuốt và dung hợp với nhau trong tuần hoàn máu.
Cơn đau trong cơ thể tăng lên gấp bội, hơi thở của chàng trai trẻ bắt đầu suy kiệt, cũng gần như ngừng lại đến nơi. Cậu bị sốc.
“Lang Xuyên, tỉnh lại đi… Lang Xuyên…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.