Sắc Xanh Ngày Tàn

Chương 7: Quốc hội (1)




Sau khi buổi họp quốc hội kết thúc theo lệ thường, một màn hình thông tin ba chiều khổng lồ hiện ra giữa hàng ghế nghị sĩ được xếp theo hình quạt. Chẳng bao lâu sau, một thanh niên mặc áo tù nhân xuất hiện trên màn hình, người này thấp bé, gương mặt đại trà, gầy trơ xương.
Một hàng chữ nhanh chóng chạy trên màn hình –
Họ tên: Mã Kiệt, sinh ngày 06 tháng 12 năm 2937. Quận 11. Bị phán tử hình vì tội cưỡng hiếp và giết chết ba cô gái trẻ, tự nguyện tham gia thí nghiệm “Phản ứng cấy ghép nội tiết tố do căng thẳng* trong tình trạng bị bỏ đói”…
*Nội tiết tố do căng thẳng là những hóc môn được tiết ra trong các tình huống căng thẳng, để giải phóng năng lượng của cơ thể và chuẩn bị cho một tình huống “chiến đấu hay trốn chạy”. Trong số này là những chất hóa học catecholamine (Adrenaline, Noradrenalin) hoặc Glucocorticoid (cortisol) được tiết ra từ tuyến thượng thận.
Sĩ quan tổng chỉ huy cùng với những nhà khoa học của gã muốn kiểm tra xem liệu việc cấy một loại hormone căng thẳng bất thường có thể khiến những binh sĩ con người chiến đấu trong vũ trụ mà không bị ảnh hưởng do hết lương thực hay không, vậy nên kẻ tử tù tự nguyện chấp nhận thí nghiệm đã bị giam ở nơi này mười bảy ngày. Trong mười bảy ngày này, ngoại trừ một ít nước để uống và vệ sinh mặt mũi thì anh ta hoàn toàn không được ăn cơm.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính |||||
Đôi lúc camera giám sát trên đỉnh đầu anh ta lại chuyển động, người thanh niên mặc áo tù nhân ngồi trong một căn phòng không quá chật chội, dù anh ta đang cúi đầu đọc sách nhưng thỉnh thoảng lại nhíu mày tặc lưỡi trông có vẻ cực kỳ nôn nóng. Sau hai tiếng đồng hồ đọc xong cuốn sách nhàm chán này, anh ta đứng dậy đi tới trước giá sách bằng kim loại, định đổi sang một quyển khác.
Thất thần một hồi, Mã Kiệt bỗng xô đổ giá sách kim loại khiến lòng bàn tay mình bị thương. Anh ta vội vàng bò dậy dùng nước bọt sát trùng vết thương của mình, thời gian liếm láp lòng bàn tay hơi dài, một dòng chất lỏng tanh lòm nóng hổi cứ thế dính vào lưỡi anh ta.
Người thanh niên nhiều ngày không được ăn cơm bỗng cảm thấy đói khát khó kiềm chế.
Và rồi hình ảnh khiến người ta vô cùng sợ hãi hiện ra, được camera trong nhà tù ghi lại toàn bộ – người trẻ tuổi kia ra sức cắn đứt ngón út của mình rồi bắt đầu nhai rau ráu. Xương trắng lòi ra, máu chảy đầm đìa, anh ta hoàn toàn không có ý định ngừng lại, một nụ cười điềm tĩnh hiện ra trên khuôn mặt anh ta, hoàn toàn khác với vẻ lo lắng thấp thỏm trước đó…
Màn hình tối đi đúng lúc, tiếng ồn ào vang lên trong khán phòng. Từ khi ngài nguyên thủ Cận Phổ bị bệnh nặng tới nay, Andreas của đảng đối lập và Cận Tân hằm hè công kích nhau liên tục, bọn họ phanh phui những vụ scandal nhận hối lộ hoặc mại dâm của đôi bên, nhưng một kích hôm nay của Andreas quá đẹp. Đây là một đoạn video tư liệu tuyệt mật, ông ta vắt óc tìm mọi cách có thể để cho con trai nguyên thủ một đòn trí mạng ngay trong thời điểm mấu chốt.
Từ lúc đoạn video bắt đầu, Cận Tân đã không tỏ ra quá kinh ngạc, quân đội quốc phòng lên tới cả chục ngàn người, những kẻ ăn không nói có tuyên thệ đảm bảo giữ bí mật đó thường không thể đứng vững trước một số tiền mua chuộc đủ to, cũng không trách được việc có gian tế xuất hiện trong nội bộ. Gã vô thức vươn tay vuốt cằm, ngón tay thon dài lướt qua quai hàm tuấn mĩ, trong lòng lại không yên tâm về Lang Xuyên.
Đối với gã, chàng trai kia có ý nghĩa phi phàm, như là Thượng Đế đã đặt chiếc nhẫn vào ngón tay của gã. Gã tuyệt đối sẽ không cho bất cứ kẻ nào có được cậu ta.
“Tôi nghĩ các trưởng lão trong nghị viện và các vị nghị sĩ chắc chắn không muốn tiếp tục xem hình ảnh tiếp theo, bởi vì nó thật sự quá tàn nhẫn…” Nghị trưởng* Andreas đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi tới trung tâm của hội trường. Ông ta đã hơn năm mươi tuổi, tóc nâu mắt xanh, thân hình vạm vỡ, vì ngoại hình và vóc dáng đều được chăm sóc kỹ lưỡng nên trông ông ta như chỉ mới bốn mươi tuổi. Khi còn trẻ, Andreas cũng là một phi công xuất sắc, trước thời điểm Hoắc Lan Hề tung hoành trên bầu trời, ông ta vẫn giữ vững tất cả các kỷ lục trong những chuyến bay của con người ra ngoài vũ trụ từ trước đến nay, bao gồm số lần tác chiến ngoài không gian, tỷ lệ chiến thắng với người từ hành tinh Melon và số máy bay đối địch bị bắn hạ trong một đợt tấn công. Tất nhiên, ngoại trừ kỷ lục đầu tiên vẫn được ông ta giữ vững vị trí dẫn đầu, tất cả những danh hiệu còn lại đã bị Hoắc Lan Hề phá vỡ và vượt xa. Nhưng dù gì người đàn ông này cũng đã từng là một anh hùng dân tộc kiệt xuất và là lãnh đạo của Đảng Xã hội đối lập nên bất cứ khi nào lên tiếng, lời nói của ông ta vẫn có sức nặng.
*Người đứng đầu của quốc hội gọi là “nghị trưởng”, bậc dưới có “phó nghị trưởng.
Thấy Cận Tân đăm chiêu không nói lời nào, Andreas thong thả tiến tới trước mặt gã, nói: “Quốc hội không hề phê duyệt thí nghiệm gene và sinh hóa, mời sĩ quan tổng chỉ huy cho một lời giải thích về đoạn video vừa rồi.”
“Chỉ cần có thăm dò, ắt sẽ có thất bại. Những người này đều là tù nhân bị kết án tử hình tự nguyện chấp nhận thí nghiệm, hơn nữa còn phải thầm thấy may vì lẽ ra họ đã phải chết.” Đối mặt với những lời buộc tội trực tiếp, Cận Tân giữ vững thái độ cứng rắn và giải thích ngắn gọn, “Hiện giờ bọn họ chết nhưng có ý nghĩa, như vậy là đã đóng góp cho đất nước này nhiều hơn khi còn sống rồi.”
“‘Đối với loài người, con người chính là sự thiêng liêng’, đó là tuyên ngôn của những học giả theo chủ nghĩa nhân văn cách đây hàng chục thế kỷ.” Andreas nhíu mày nhìn chằm chằm vào Cận Tân, nói với gã bằng giọng khiển trách, “Dù là tử tù cần hành hình thì cũng không nên bị bắt phải chịu đựng những cực hình tàn khốc này.”
“Chính vì ‘Con người là thiêng liêng’,” Cận Tân giương mắt nhìn lại Andreas, vẻ mặt ngạo mạn, ngôn từ trực tiếp, “thế nên tôi mãi mãi không thể chấp nhận được dã tâm muốn dùng người máy để lật đổ địa vị con người của ông.”
“Không phải là tôi muốn để trí tuệ nhân tạo thay thế con người, nhưng việc cho trí thông minh nhân tạo tiến vào lĩnh vực quân sự là xu thế bắt buộc.” Andreas mỉm cười, đáp lại đúng trọng điểm, “Đó là vì không còn thanh niên bằng lòng gia nhập quân đội nữa.”
“Thanh niên bây giờ rặt một đám giống nhau, nhắc đến tiền là mắt sáng quắc lên, nhưng nhắc đến hi sinh thì lập tức mặt nhăn mày nhó.” Thượng nghị sĩ ủng hộ Andreas lập tức đứng dậy phản bác, nói rằng ông ta không thể yên tâm giao lại bầu trời trên đỉnh đầu cho đám thanh niên thời nay, vì phần lớn bọn họ đều hấp tấp, lười biếng và tham lam.
Những gì bọn họ nói đều là sự thật. Sau nhiều thế hệ chiến đấu đẫm máu với người của hành tinh Melon, cuối cùng người Trái Đất cũng từng bước giành lại lợi thế. Nhưng một khi cái chết không còn là bóng ma đè nặng lên vai nữa thì những thanh niên đã từng thề nguyền sẽ chết vì tổ quốc lập tức dập tắt nhiệt huyết của mình, giống như tự trói bản thân vào chuồng ngựa – so với chiến mã phải ăn bữa nay lo bữa mai, chẳng thà làm ngựa đực rúc vào giữa hai đùi của đám đàn bà.
“Nhưng ông cũng đừng quên, cho người máy vào vũ trụ là việc cực kỳ nguy hiểm.” Cận Tân gõ ngón tay lên mặt bàn, nhếch môi khinh thường, lạnh lùng nhìn nghị trưởng trước mặt, “Ông từng kiên quyết muốn Tử Thần-961 đóng đô canh gác trên trạm không gian thay cho phi công con người, kết quả là gì? Chúng đều mất kiểm soát! Vì để phá hủy toàn bộ tốp máy bay đó, chúng ta đã phải trả giá còn đắt hơn rất nhiều so với khi chiến đấu cùng tộc Melon! Chẳng nhẽ ông còn muốn chúng ta tiếp tục giẫm lên vết xe đổ một lần nữa?”
Hai bên ăn miếng trả miếng, không ai chịu nhún nhường trước ai. Andreas công kích Cận Tân vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, thà làm một tên tội phạm giết người; còn Cận Tân thì nói máy bay không người lái chính là lao công quét rác trong vũ trụ, vốn không thể làm được những việc đòi hỏi sự tỉ mỉ.
“Đúng là dòng máy bay không người lái Tử Thần còn nhiều sai sót, thế nên thứ mà tôi sắp giới thiệu với các vị nghị sĩ không phải là loại máy bay cấp thấp dễ phạm sai lầm như vậy, mà là một người máy siêu thông minh thực sự đáng tin cậy, mạnh mẽ và thậm chí đủ để so sánh với con người.” Andreas phất tay, màn hình hiển thị thông tin ba chiều lại hiện ra. Trên màn hình lần này là một cỗ máy hình người chưa được hoàn thiện xong. “Anh ta” có đầu, tứ chi và cơ thể được bọc kim loại, và một loạt dữ liệu hiển thị trên màn hình cho thấy đây là một “người đàn ông” trưởng thành cao một mét tám mươi bảy, chỉ là “anh ta” còn chưa khoác nốt bắp thịt và làn da nhân tạo lên người.
“Hai lần thử nghiệm mô phỏng đầu tiên của Olivier đã cho thấy rằng khi thực hiện các thao tác bay giống nhau, màn trình diễn của Olivier xuất sắc hơn phi công con người rất nhiều, thông số của những hạng mục thử nghiệm sau khi bay thử cũng đã chứng minh điều này một cách mạnh mẽ.” Phô bày số liệu khi điều khiển và tính năng xuất sắc của Olivier cho ba trưởng lão trong quốc hội và các thành viên nghị viện đang có mặt, Andreas dang tay mỉm cười với Cận Tân, “Nếu tôi nhớ không lầm thì hai phi công đó đã được đích thân tổng chỉ huy đây chọn lựa, và họ đã là dạng xuất sắc trong hàng ngũ ưu tú rồi.”
“Không, bọn họ không thể gọi là ‘ưu tú’.” Cận Tân vẫn bình tĩnh ngồi giữa những tiếng bàn tán xung quanh, cuối cùng gã cũng không kiềm chế được mà đứng dậy. Gã tiến về phía trung tâm hội trường, chậm rãi đảo mắt nhìn quanh, ngừng một lúc lâu mới nói, “Vì bọn họ không phải Hoắc Lan Hề.”
Nếu không vì tình hình cấp bách, e là con trai nguyên thủ kiêu ngạo sẽ mãi mãi không bao giờ mở miệng thừa nhận sự ưu tú của thiếu tá không quân. Sự thật không thể chối cãi là những phi công do chính gã chỉ định trong hai cuộc thử nghiệm mô phỏng đã thất bại thảm hại trước con robot chưa hoàn thiện này, khó tránh được việc phe trung lập chuyển hướng sang người cực giỏi trong việc thuyết phục mị dân là Andreas, Cận Tân buộc phải tung ra con át chủ bài cuối cùng.
“Ồ, đúng rồi! Thiếu tá!” Andreas hô lên một tiếng đầy phô trương, một đám nghị sĩ đang ngồi cũng đồng loạt gật đầu khen ngợi. Tuy trong quốc hội không có bất cứ một chỗ ngồi nào là của thiếu tá không quân nhưng cái tên Hoắc Lan Hề vẫn có thể làm mọi người kính nể và tôn trọng như cũ.
Nghị trưởng ra sức khen ngợi vẻ ngoài anh tuấn, trí thông minh, lòng dũng cảm và sự ưu tú mà người khác không thể bì được của thiếu tá không quân, còn dùng toàn những mỹ từ để ca ngợi hắn là người đàn ông kiệt xuất nhất của thời đại này. Những lời đó cùng với phản ứng gật đầu của đám người đang ngồi khiến Cận Tân có cảm giác gai hết cả sống lưng, người đàn ông kiệt xuất nhất của thời đại này không thể là ai khác ngoài gã, gã không thể đồng ý với việc người khác liên tục nhấn mạnh Hoắc Lan Hề xuất sắc hơn mình.
“Tôi cũng đã mời thiếu tá tham gia cuộc họp hôm nay. Cậu ấy có chuyện muốn nói với chúng ta về vấn đề bay vào vũ trụ.” Khi Andreas giơ tay lên, một bóng người xuất hiện ở cửa hội trường.
Người nọ lập tức bước tới, đồng phục sĩ quan không quân màu xanh lam đậm làm nổi bật vóc dáng cao ngất của hắn. Hốc mắt sâu, chóp mũi cao, đôi môi không mang huyết sắc, mỏng dính như lưỡi dao.
Là Hoắc Lan Hề không sai, nhưng tuyệt đối không phải hắn thật sự.
Vì đôi môi mỏng như tờ giấy kia vẫn luôn nhếch lên thành hình vòng cung quyến rũ, như thể chỉ cần mở miệng ra là sẽ hát lên một bài hát dành tặng cho người yêu; ánh mắt nhìn ai cũng lưu luyến, đắm đuối, như thể ngay cả khi khóc cũng có thể chảy ra mật ong ngọt ngào.
Cận Tân nhíu mày: “Anh ta không phải Hoắc Lan Hề, đây là ai?”
“Ngại quá, thưa các vị nghị sĩ, đây chỉ là một trò đùa mà thôi.” Andreas cười giải thích, “Các nhà thiết kế đã chọn trong hàng chục nghìn gương mặt đẹp trai khi gọt giũa đường nét trên khuôn mặt cho Olivier, và tất nhiên bao gồm cả ngài đây nữa,” Ông ta quay đầu lại, gật đầu với Cận Tân bằng thái độ tràn đầy đùa cợt rồi tiếp tục, “nhưng cuối cùng chúng tôi đã quyết định chọn cho Olivier khuôn mặt của thiếu tá Hoắc Lan Hề. Như tôi đã nói trước đó, cậu ấy chính là người đàn ông kiệt xuất nhất của thời đại này, cũng là người tình trong mộng của tất cả phụ nữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.