Sắc Xanh Ngày Tàn

Chương 84: Chúng ta đã trở thành truyền thuyết (2)




“Cần một thứ sức mạnh vĩnh viễn không chịu khuất phục trong nghịch cảnh, để cho bọn họ tin tưởng chúng ta có thể thắng được trận chiến này.”
Quân chủ vừa dứt lời, một tiếng chửi đã truyền tới từ sau cánh cửa phòng ngủ: “Vô liêm sỉ.”
“Thời gian không còn nhiều.” Quân chủ nói tiếp, “Cảm xúc tuyệt vọng đang lây lan giữa binh sĩ, người mất đi niềm tin thì không thể nào đánh trận. Chúng tôi cần gấp một người anh hùng, một trận thắng để những chàng trai trẻ kia tin tưởng một lần nữa, mà cậu, Hoắc Lan Hề,” Sau một khoảng dừng hợp lý, ông già cao giọng nói, “là người được chọn tốt nhất.”
“Cút ngay,” Lại có tiếng chửi của một người tuổi còn trẻ vang lên sau cánh cửa. Giống như bị cơn phẫn nộ cực độ khiến suy nghĩ rối loạn, dù biết rõ quân chủ đế quốc ở ngay ngoài cửa, cậu cũng chửi ầm lên không màng cấp bậc lễ nghi, “Cút ngay, penis!”
“Xin ngài chờ một lát.” Hoắc Lan Hề đứng lên, hơi cúi người hành lễ với quân chủ rồi tiến vào phòng ngủ đang không ngừng phát ra mấy câu tục tĩu kia.
Chỉ chốc lát sau, âm thanh chửi bới kia biến mất, thiếu tá không quân ra khỏi cửa, gật đầu với ông già: “Ngài có thể nói tiếp.”
Ông già đứng dậy đi tới trước mặt Hoắc Lan Hề, nắm lấy tay hắn như một người cha hiền từ: “Đi theo tôi.”
Ông ta đưa hắn ra khỏi nhà. Bầu trời trở nên tối hơn, tối đến mức như sắp sập xuống, cảm giác áp lực khó chịu như thể có một khối chì treo trên đỉnh đầu. Có vài người đàn bà kích động chạy ra ngoài cửa, khua tay múa chân với bầu trời âm u, kinh hãi thốt lên: “Trời ơi! Có cái gì trên trời thế?!”
“Trời ơi! Chắc chắn là quân Melon tới rồi! Bọn chúng tới rồi!” Bọn họ nhìn thấy những đốm đen đan dày đặc trên bầu trời, đốm đen ngày một tích tụ nhiều hơn, ngày một lại gần, không cho phép bất cứ ai bỏ qua chúng. Đám đàn bà rú rít hô to kéo cả đàn ông ra khỏi nhà, bọn họ xô đẩy nhau chạy về phía bờ biển, chĩa súng bắn lung tung lên trời, còn tưởng rằng làm vậy có thể hạ được máy bay chiến đấu khi quân Melon xâm lược.
Hoắc Lan Hề nheo mắt lại, im lặng nhìn người dân đang bàng hoàng kinh hãi, lại ngẩng đầu, để tầm mắt chạm vào những bóng ma đang ngày một dày đặc trên kia.
“Tôi nhớ cậu từng thảo luận với tôi về ý nghĩa sâu xa của nền văn minh nhân loại, cậu nói cậu không thể tìm được đáp án từ tập tục thờ cúng vật tổ và tinh thần tôn giáo. Vậy hãy để tôi mượn những luận điệu thô thiển của đám sử gia phương Tây để cho cậu câu trả lời, toàn bộ lịch sử của nền văn minh nhân loại chẳng có gì ngoài quá trình phát triển tinh thần và tự nhận thức bản thân của vô số cá nhân, mà trong quá trình lâu dài này, chỉ có rất ít những người có thể nắm được ‘Nhận thức được một loại số phận, nhận thức được một loại sứ mệnh của bản thân cùng với những sự tương đồng hình thành nên sứ mệnh của quốc gia mà mọi người vẫn nói’…” Nhìn sườn mặt như được nặn từ thạch cao, ông già thành khẩn thỉnh cầu, “Không phải tôi đang yêu cầu cậu mang tinh thần hiến dâng như thế, nhưng nếu cậu đã từng sống không hề lùi bước như vậy, có lẽ cậu sẽ bằng lòng tiếp tục bùng cháy một lần nữa vì thế giới này.”
Hoắc Lan Hề quay đầu, bình tĩnh nhìn quân chủ bên cạnh: “Cho tôi vài ngày suy nghĩ.”
Chiến sự cấp bách, quân chủ và trưởng lão nghị viện buộc phải nhanh chóng trở lại Roeste.
Đội vệ binh để lại một chiếc Taganrog, nói với thiếu tá không quân rằng hắn có thể lái chiếc máy bay này trở về quân bộ bất cứ lúc nào, cũng có thể cất cánh từ đây lên chiến hạm trên vũ trụ. Chỉ là làm gì cũng phải nhanh lên.
“Thôi rồi! Thế giới này đi tong rồi, chúng ta cũng đi đời!” Những người phụ nữ ôm con khóc lóc thất thanh, lại bị thời tiết khủng khiếp ép cho phải vào trong nhà. Tiếng súng vụn vặt vang lên mấy lần, đàn ông cũng từ bỏ việc đấu tranh phí công vô ích với quân Melon. Khói mù ngột ngạt nặng nề bao phủ bầu trời, tiếng gió rít gào, mưa to trút xuống, chẳng ai biết được liệu ánh dương ngày mai có còn chiếu xuống mặt đất hay không.
Đi tới gần biển, Hoắc Lan Hề nằm không nhúc nhích trên đồng hồ đo của Taganrog. Hắn biết rõ tình trạng cơ thể hiện giờ của mình không hề ổn, vẫn chưa thể điều khiển những chi máy của mình một cách tự nhiên, mấu nối giữa kim loại và cơ thể cũng liên tục khiến hắn đau đớn không ngừng.
Tiếng gầm giận dữ của biển cả hòa cùng tiếng kêu khóc lầm than của mọi người vang vọng bên tai, nhưng chẳng bao lâu sau đã không nghe được gì nữa. Hoắc Lan Hề chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đang đập, tựa như từng đợt sóng cuộn hô hào, từng nhịp trống hùng hồn vang dội.
Hắn ngồi một mình trong máy bay cả buổi, cho đến khi giật mình nhớ ra mình còn đang nhốt người yêu trong tủ quần áo.
Được Hoắc Lan Hề cởi bỏ dây thừng trói chặt tay chân, Lang Xuyên rút khăn lau nhét trong miệng ra. Tên này nổi trận lôi đình, so với việc bị người yêu trói nhốt trong tủ áo thì cậu phẫn nộ trước sự “vô liêm sỉ” của quân chủ đế quốc hơn.
“Vô liêm sỉ! Quá là vô liêm sỉ!” Chẳng bao lâu sau vết hằn dây thừng trên cổ tay đã biến mất, Lang Xuyên đỏ bừng mặt hô to: “Lũ thống trị ăn trên ngồi trốc, lũ dân thường ngu xuẩn đê hèn, bọn chúng đã vứt bỏ anh vào lúc anh gian nan nhất! Vậy mà đến khi sắp tận thế bọn họ lại tới đây tìm anh, nói mấy câu vô thưởng vô phạt, dám ung dung bình thản nói muốn anh đi chịu chết, dựa vào đâu?!”
Hoắc Lan Hề cúi đầu ngồi ở đầu giường, tư thế lãnh đạm lạnh lùng, vừa không định xoa dịu cảm xúc người yêu, cũng không gấp gáp thể hiện lập trường. Nhanh nhất tại ﹟ T𝐫U𝙢T𝐫u𝑦e n﹒ⅴn ﹟
“Bọn họ nghĩ anh là cái gì? Là cái máy sinh ra để đánh giặc à? Để cả thế giới này hủy diệt đi! Nó ngu muội, tàn bạo còn lạnh lẽo, vốn không hề đáng để anh cống hiến vì nó -” Đang nói dở thì dừng lại, chàng trai trẻ ngẩn ra, sững sờ nhìn chằm chằm vào người yêu, bỗng đảo mắt ngờ vực, “Anh… Anh muốn quay lại bầu trời, đúng không?”
Hoắc Lan Hề không trả lời, nhưng đáp án đã quá rõ ràng. Đứng cách nhau mấy bước, Lang Xuyên lại nghe thấy tiếng tim đập cuồng nhiệt kia, chỉ cần không trung gửi lời mời tới hắn, người đàn ông này sẽ mãi mãi không thể chối từ.
Sau vài giây ngỡ ngàng, Lang Xuyên mất kiểm soát kêu lớn: “Em không đồng ý!”
“Em không đồng ý!” Đôi mắt vàng kim pha xanh lá như hai ngọn lửa ma trơi, cậu tức giận khua tay, cảm xúc bị đẩy lên đỉnh điểm, “Lời ngon tiếng ngọt của lão quân chủ cứt chó kia đã khiến anh cảm động à? Anh lại muốn làm anh hùng đúng không? Lết cái xác phế một nửa này đi đánh nhau với quân Melon, sau đó bị nổ thành bụi luôn hả?”
Hoắc Lan Hề lắc đầu: “Những thứ đó không quan trọng, tôi chỉ muốn bay thôi.”
“Không quan trọng? Anh nói không quan trọng?! Vậy chúng ta nói về cái quan trọng nhé, hiện tại ngay cả khả năng cân bằng cơ bản nhất của phi công anh cũng không làm được tử tế, còn định bay kiểu gì?!” Đối phương phản ứng quá lãnh đạm, Lang Xuyên gần như tức giận đến mức muốn lao tới xốc áo Hoắc Lan Hề, “Đừng nói bay, giờ anh còn có thể leo núi, chạy việt dã hay bơi lội không? Anh có thể trồng cây chuối hay đu xà đơn không? Anh có thể thực hiện những bài đối kháng tập thể hay các bài tập sức bền cá nhân không?” Thấy Hoắc Lan Hề nhíu mày không đáp, sự tức giận của Lang Xuyên lại càng không có chỗ xả ra, “Phải, anh cũng biết, anh không thể! Ngoại trừ muốn chết, anh chẳng thể làm gì cả, rốt cuộc anh đang tìm kiếm cái gì?”
Hoắc Lan Hề im lặng một lát rồi đáp: “Tôi tìm kiếm chính mình.”
“Chính mình? Giờ anh lại nói với em về ‘chính mình’?” Lang Xuyên bỗng đấm một cú lên vai Hoắc Lan Hề, sau đó đè hẳn lên người hắn, “Máu của em đang chảy trong cơ thể anh, anh muốn làm gì thì không thể chỉ dựa vào bản thân, mà phải có sự đồng ý của em!”
Nhanh nhẹn tránh được cú đấm của đối phương, Hoắc Lan Hề xoay người lật tên đang đánh mình xuống giường, ai ngờ ngay khi sống lưng đối phương vừa chạm xuống giường thì đã lập tức tấn công –
Lang Xuyên cúi đầu đâm thẳng vào ngực người yêu.
“Chết tiệt!” Cơ thể máy móc bị trúng đòn nặng nề, mấu nối các chi và lục phủ ngũ tạng đều cực kỳ đau đớn. Một người đàn ông thì con giun xéo lắm cũng quằn, người kia cũng tức giận không kiềm chế nổi, cả hai đều vung nắm đấm không khách sáo về phía đối phương, lăn lộn cuốn lấy nhau trên giường.
Hoắc Lan Hề thật sự không thể điều khiển cơ thể máy một cách mượt mà trơn tru, nhất là khi cái tên kia còn chơi xấu – cậu há mồm cắn lên vai và cổ hắn, còn nện mấy cú đấm không nặng không nhẹ vào vết thương của hắn.
Chàng trai chiếm thế thượng phong ghì chặt mặt thiếu tá không quân trên giường, dán mông ngang hông hắn.
“Ha! Anh thua rồi!” Người kia bật cười như trẻ con, sau đó lại “ha ha” thêm mấy tiếng.
“Thế thì sao…” Hoắc Lan Hề há miệng thở dốc, vị trí khớp nối bị kim loại ma sát đỏ lên, hắn thật sự nghi ngờ có khi mình sắp rời cả khung ra.
“Thế nên… Thế nên…” Miệng lẩm bẩm cằn nhằn, ánh mắt lại đảo loạn khắp nơi, Lang Xuyên nhìn thấy cái chăn bị ném qua một bên, sau đó lại toe toét nở nụ cười lộ hàm răng trắng bóng.
Cậu đưa tay vén chăn lên, che kín cả mình và người yêu.
Chăn bông nhấp nhô phập phồng dữ dội, âm thanh làm người ta đỏ mặt lại quanh quẩn vang lên trong phòng.
Rạng sáng chừng hai ba giờ, Lang Xuyên bị tiếng sóng lớn trong mơ đánh thức. Bão táp đã gào thét cả đêm nhưng sự giận dữ của biển cả vẫn chưa chấm dứt. Cậu mơ màng vươn tay quờ quạng bên cạnh, sau đó bật mạnh người dậy khỏi giường – cậu phát hiện Hoắc Lan Hề đã không còn ở bên cạnh mình nữa.
Cậu nhớ rõ là mình ôm hắn ngủ. Người đàn ông kiệm lời này luôn rất dễ chìm vào giấc ngủ sau khi ân ái, cả hai đều là quân nhân từng chinh chiến trong điều kiện khó khăn nên chẳng thèm để ý có phải rửa sạch hay không. Bọn họ nằm nghiêng, cơ thể vạm vỡ uốn cong thành hai vòng cung kề sát với nhau. Cậu ghé sát đầu vào hắn, ôm lấy hắn từ đằng sau, áp lồng ngực nóng hầm hập của mình vào tấm lưng lạnh như băng của hắn.
Lang Xuyên vuốt ve cơ thể chồng chất vết thương của Hoắc Lan Hề, sờ lên thân thể thấm đẫm mồ hôi của hắn, sờ phần đùi còn dính tinh dịch của hắn, còn liều lĩnh nhét dương v*t mình kẹp giữa hai mông đối phương. Cuối cùng cậu nắm lấy bàn tay rắn rỏi thon dài, mười ngón đan chặt rồi chìm vào trong mộng, giống như một cặp vợ chồng già đã nắm tay nhau qua nửa thế kỷ, đồng hành cùng nhau cho đến ngày gần đất xa trời.
Cậu nhớ rõ bọn họ thiếp đi như thế. Nhưng hiện giờ người đàn ông kia lại không ở cạnh mình.
Lang Xuyên phát hoảng, lo lắng Hoắc Lan Hề tức giận vì chuyện đêm qua, cũng lo bản thân không biết nặng nhẹ mà khiến hắn bị thương. Men theo tiếng gọi trong lòng tìm ra ngoài cửa, đúng như dự đoán, chàng trai này đã tìm thấy người yêu mình giữa biển khơi đang ào ào sóng cuộn.
Mây lững lờ trôi trên khoảng trời đêm, những ngôi sao lóe lên theo nhịp thơ cổ. Nước biển sâu tới đầu gối, Hoắc Lan Hề đứng giữa đại dương như một tảng đá ngầm, như đã chờ đối phương tới từ lâu.
“Anh ở đây làm gì? Đừng bảo em… Anh thẹn quá hóa giận vì em thô lỗ, giờ định nhảy xuống biển tự tử đấy…” Lang Xuyên dè dặt đi tới cạnh Hoắc Lan Hề, mặc dù ngoài miệng vẫn không chịu thua mà giễu cợt nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm bất an.
Mưa to khiến hai người ướt sũng, chỉ đứng trong biển, một cơn sóng cao cũng xô bọn họ lung lay không vững. Thiếu tá không quân ngắm nhìn mặt biển không ngừng phát ra tiếng gầm giận dữ, nói: “Tôi muốn bơi tới bờ bên kia.”
“Cái gì?!”
“Nếu tôi không chết đuối ở đây, như vậy chứng tỏ tôi còn có thể bay vào vũ trụ.” Nhanh chóng cởi áo và quần ngoài, Hoắc Lan Hề hít một hơi rồi lặn xuống nước, trong nháy mắt đã bơi ra xa.
“Hoắc Lan Hề!” Lang Xuyên quát to một tiếng, cũng lột bỏ quần áo vướng víu, lặn xuống biển theo người yêu.
Đại dương cuồng nộ có thể nuốt chửng bọn họ bất cứ lúc nào, nước biển chui vào trong mũi và tai khiến cả hai thậm chí còn không thể nghe được tiếng của nhau.
“Hoắc Lan Hề! Hoắc Lan Hề!” Vừa gọi tên người yêu vừa ra sức bơi về phía trước, vì vậy mà nuốt phải mấy ngụm nước biển mặn chát. Còn người yêu ở đằng trước thì từ đầu đến cuối đều không đáp lại cậu, chỉ vung tay mạnh mẽ quạt nước, tiến về phía trước, vẫn luôn tiến về phía trước.
Lang Xuyên vẫn mở to cặp mắt màu vàng kim pha xanh lá, đuổi theo bóng dáng nhấp nhô giữa sóng nước kia. Cậu ý thức được rằng bản thân ngoại trừ bám sát thì chẳng còn cách nào khác, cũng nhận ra người đàn ông này mãi mãi là đại bàng bay trước mình, mỗi lời nói cử chỉ của hắn đều ngập tràn tính chỉ đường cho cậu.
Rốt cuộc mưa cũng ngừng rơi khi trời tảng sáng, bọn họ bị một cơn sóng dịu dàng đẩy lên bờ. Cả hai đều đã kiệt sức, thậm chí có kéo nhau cũng không đứng dậy nổi từ bãi biển.
Lảo đảo đi tới trước, Hoắc Lan Hề và Lang Xuyên lại ngã sấp xuống bờ cát một lần nữa, lăn một cái rồi ôm lấy nhau. Da thịt kề sát da thịt, cát mịn dính đầy cơ thể lõa lồ ướt át, một ít còn trượt vào mép quần lót, chui vào lỗ trên quy đầu.
Bọn họ đã chẳng còn sức mà cãi vã hay làm tình nữa, ngọn lửa còn lớn hơn cả dục vọng và đam mê thiêu đốt toàn thân bọn họ nóng bừng, hơi thở dồn dập. Nhìn vào đôi mắt lấp lánh ánh sao, Hoắc Lan Hề kéo quần lót Lang Xuyên xuống, đưa hai ngón tay vào cơ thể trẻ trung này, nóng rực lại cường tráng này – như tiến vào nơi sâu nhất trong vũ trụ, đẩy thật sâu vào vách thịt bên trong, đến khi từng ngón tay đều đi vào. Sau khi trốn chạy bão giông giữa đại dương rộng lớn, hiện tại hắn chỉ muốn im lặng chết trong ngực cậu, xương cốt vỡ vụn, hóa thành tro tàn, để lại nửa phần cơ thể máy móc, còn đâu tất cả thấm hết vào từng lỗ chân lông trên người cậu. Tóm lại, hắn muốn hòa làm một với cậu.
“Cùng nhau…” Cảm nhận được ngón tay người yêu khuấy động trong cơ thể mình, cuối cùng Lang Xuyên cũng thả lỏng bên trong, hôn lên môi Hoắc Lan Hề, “Chúng ta cùng nhau… Cùng nhau trở về…”
Hoắc Lan Hề lái máy bay rời khỏi Quận 11 vào giữa trưa nhưng toàn bộ ánh nắng đều đã bị chiến hạm của quân Melon ngăn lại, cả đế quốc chìm vào bóng tối trước ngày tận thế. Người ở Quận 11 bước ra khỏi nhà, tay cầm ngọn nến, quỳ gối dưới bầu trời cầu nguyện cho chính mình. Ánh nến lay động lập lòe, nhiều như những vì sao, khiến cho hành trình dài lần này bỗng toát lên vẻ bi thương hùng tráng.
“Bọn tôi phải đi vào vũ trụ! Bọn tôi phải trở thành truyền thuyết!” Lang Xuyên dùng sức vỗ vào lưng “Dã Thú”, tạm biệt gã ta và mọi người, rồi lại nói với tù trưởng, “Muốn đi cùng không?”
“Tôi? À không, tôi không được đâu…” Tuy cũng biết điều khiển máy bay, cũng từng hướng về vũ trụ, nhưng rốt cuộc vẫn không vờ vịt đắn đo mà từ chối lời mời này. Tù trưởng mắt đã đỏ hoe lắc đầu, không phải ai cũng có thể trở thành truyền thuyết, ít nhất, đầu tiên anh ta phải là một thằng điên mới được.
Còn quái vật thân hình to lớn, trí lực lại thấp kia không hiểu “truyền thuyết” là ý gì, chỉ cười đầy ngờ nghệch.
Thiểm Linh và Lang Xuyên đều đã ngồi vào trong Taganrog, Hoắc Lan Hề sắp lên máy bay thì bỗng nhìn thấy một người.
Giống như lần trước bọn họ gặp nhau, người đàn ông này khoác áo choàng đen rộng thùng thình, mái tóc bạc lộ ra dưới vành mũ, còn cả một đôi mắt màu xanh xám sâu thăm thẳm.
Hoắc Lan Hề nhìn cặp mắt dưới vành mũ xa xa kia, đối phương cũng nhìn hắn bằng ánh mắt tương tự.
Dù hắn từng nghi ngờ tình yêu của người đàn ông này đối với mình khi lâm vào khốn cảnh, nhưng hắn biết trước một mục tiêu cao cả và vĩ đại hơn, không thể tránh được việc hi sinh tình cảm cá nhân; hắn chưa từng oán hận sự hờ hững của người kia với sống chết của chính mình, ngược lại, trong lòng hắn vẫn luôn tràn đầy cảm kích, biết ơn người đàn ông này đã trở thành khuôn mẫu chuẩn mực của cuộc đời hắn, ban cho hắn can đảm chỉ tiến không lùi và niềm tin rằng mình sẽ không bao giờ đầu hàng thỏa hiệp.
Thấy cha nở một nụ cười đong đầy khẳng định và thừa nhận với mình, Hoắc Lan Hề cũng mỉm cười, xoay người bước lên máy bay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.