Tôi tin rằng có những người bạn mang cảm xúc rất phức tạp và sâu sắc với “Sắc xanh ngày tàn”.
Dù cho năm tháng đằng đẵng trôi qua, khi nhìn lại thì ta sẽ vẫn nghĩ về những anh hùng tỏa sáng như những vì sao trên bầu trời.
Tất cả bọn họ đều còn trẻ như thế, lại kiên định vô cùng.
Bọn họ đều cô độc nhưng cũng không hề cô đơn, thấy chết không sờn như một lời nguyền thiêng liêng khắc sâu vào máu của những người quân nhân, để họ trở nên phi thường từ nhỏ, chết cũng không sợ hãi.
Bầu trời và tự do, quyền lực và chiến tranh. Trước khi bóng tối ập đến, bạn sẽ nhắm mắt trong tĩnh lặng, hay sẽ bùng cháy đến giây cuối cùng… Những gì bộ truyện ấy nói về vô cùng nặng nề, đó là những ý nghĩa sâu sắc của cuộc sống mà chúng ta luôn trốn tránh, nhưng rồi lại không thể không đối mặt.
Trong thời đại chiến tranh loạn lạc đó, cần phải có một anh hùng chiến đấu bất khả bại, anh dũng vô song. Hắn vượt mọi chông gai, thân đầy thương sẹo, được muôn người kính ngưỡng, dù đến cuối cùng phải chìm trong vạn lời buộc tội, nhận lấy bao sỉ nhục, nhưng hắn vẫn lựa chọn bùng cháy như xưa, cho đến khi bầu trời và sinh mệnh cùng kết thúc.
Để lòng lắng lại mà tỉ mỉ thưởng thức một câu chuyện ngập tràn niềm vui và nỗi buồn, tôi tin tim ai cũng sẽ rung động, và cuộc sống đã nguội lạnh bởi cuộc sống hàng ngày lại một lần nữa sục sôi, cũng sẽ vì bi thương và cảm phục tột cùng mà rơi những giọt nước mắt xót xa tưởng chừng như đã chết lặng.
Cả đời Hoắc Lan Hề đều hướng về bầu trời, sống hay chết của hắn cũng đều ở nơi đó, chưa từng chần chừ một phút một giây; còn Lang Xuyên ngoại trừ sự khát vọng bầu trời và tự do trong bản năng, cậu lại càng hướng về người mình yêu – vì người mình yêu, cậu thu lại toàn bộ những ngạo nghễ bướng bỉnh của mình, để trở thành một anh hùng như người yêu của cậu.
Có lẽ, đọc xong bộ truyện này, chúng ta sẽ vẫn cảm thấy hụt hẫng mờ mịt trước cuộc sống bình đạm vô thường, vẫn không tìm được thứ làm cho cuộc đời mình có ý nghĩa, nhưng vào một chiều hôm tưởng chừng như bình thường là vậy, chúng ta gặp được một đám người, bọn họ vĩnh viễn không ngừng tiến về phía trước, vĩnh viễn bùng cháy không chút nề hà, tận tình sống một đời không uổng phí trước khi hoàng hôn trôi qua.
Bay, hay là chạy, mãi mãi không ngừng nghỉ.
Có lẽ, chúng ta cũng có thể.
Zen: Mình không biết phải nói gì nữa:]] Một phần vì nó tròn vẹn viên mãn quá, một phần là nó khiến mình suy nghĩ và ám ảnh suốt trong nửa năm làm truyện, để sắp xếp cảm xúc để viết về nó thì khéo thành diễn văn mất.
Mình đã bỏ rất nhiều công vào bộ truyện này, dù chọn lọc câu chữ hay chắt chiu ý tứ mình đều phải đắn đo rất nhiều, sau cùng tất cả những gì đọng lại chính là cảm giác tự hào phát khóc, khi có thể làm sống lại câu chuyện đã kết thúc từ 2014 này, có lẽ nó ngủ yên đến giờ và mình ôm lấy nó, nâng niu nó cũng chính là duyên phận. Tên tiếng Anh xuất bản của truyện là Spring of Decay, tên trong kịch truyền thanh là Dying Green, mình lựa chọn tên truyện là “Sắc xanh ngày tàn” chứ không phải “Màu xanh hấp hối” vì vốn đây cũng là tên của dự án thí nghiệm trong truyện, mà dự án này ban đầu vốn là để mang lại lối thoát và hi vọng cho loài người trong quá trình chiến đấu ngày một khó khăn với giặc ngoại xâm, vậy nên cái tên mang màu hi vọng sẽ hợp hơn là một cái tên tuyệt vọng nhỉ? ^ _ ^
Có lẽ sẽ còn nhiều người ấm ức, khó chịu và không cam lòng trước câu chuyện này, bản thân chúng ta cũng chưa từng phải trải qua chiến tranh giết chóc để có thể đặt mình vào hoàn cảnh của nhân vật hay của câu chuyện mà có thể đao to búa lớn tự tin nói rằng chúng ta hiểu cho họ. Nhưng đến cuối cùng, thứ truyện muốn gửi gắm đến chúng ta vẫn là tinh thần nhiệt huyết và cháy hết mình vì lý tưởng. Dù bạn sống cuộc đời thế nào đi nữa, chỉ cần không lãng phí bất cứ phút giây nào để sau này phải hối hận, dù bạn đang phải đấu tranh với những cơn đau và giày vò trong tâm lý, dù bạn phải đối diện với vô vàn những mặc cảm tự ti trong cuộc đời, chỉ cần bạn vẫn đang cố gắng để ấp ôm lấy bản thân, cố gắng để giãy giụa tìm cách thoát khỏi những cảm xúc tiêu cực đang ăn mòn gặm nhấm, hay đơn giản là đã sống được đến ngày mai để gặp lại Mặt Trời, bạn đã làm tốt lắm rồi.
Để rồi đến một ngày khi chúng ta quyết định không bước tiếp nữa, ngoảnh đầu lại sẽ toàn là những chiều hôm rực cháy không phí hoài.
Cảm ơn vì đã đi đến đây, mong rằng câu chuyện này đã để lại gì đó trong bạn. Mong rằng ngòi bút tuyệt vời của tác giả và chút tài hèn sức mọn của mình đã chạm được vào tim bạn.
Hẹn gặp lại.