Sắc Xuân Nhập Rượu

Chương 12:




Hai đôi mắt nhất trí mà nhìn chằm chằm hắn, Lạc Tầm Phong giống như có thể nhìn thấy cảnh tượng sau khi mình nói ra chân tướng, bản thân bị chém thành tám khối. Hắn nuốt một ngụm nước miếng, “Ta là nói.. từng thấy... thật chưa hề...”
“Ngươi nói thì nói, ngập ngừng cái gì.” Mục Trì thất vọng, “Hại lão đầu ta cao hứng một hồi,” Ông chuyển về phía Thẩm Chỉ Ngọc, “Đồ nhi, vẫn là để lão Lục xem cho con một chút…”
Thẩm Chỉ Ngọc: “Con không có việc gì, sư phụ, không cần lo lắng.”
“Nhưng… được rồi, thân thể con tự con để ý nhiều một chút.” Ông chắp tay sau lưng đi ra ngoài, “Ta đi dỗ dỗ Thập Ngũ…”
Lạc Tầm Phong thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục bóp chân cho Thẩm Chỉ Ngọc.
Thẩm Chỉ Ngọc an tĩnh một chốc, bỗng nói: “Ngươi cũng chưa từng khóc.”
Lạc Tầm Phong buồn cười nói: “Như thế nào, ngươi muốn nhìn ta khóc?
“Cũng không phải,” Thẩm Chỉ Ngọc nghĩ một chút, “Hiếu kỳ.”
“Vậy chờ chân ngươi khỏi rồi, ta cho ngươi xem ‘vui đến phát khóc’?”
Khóe mắt Thẩm Chỉ Ngọc cong cong, dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần, nhỏ giọng: “Vẫn là thôi, khó coi…”
Lạc Tầm Phong: “…” Ngươi ghét bỏ ta?
Lúc chạng vạng, có người phát hiện hai bộ thi thể ở trong ngôi miếu hoang ở thành Bắc. Là hai khất cái, trước ngực là năm vết cào đỏ tươi, da tróc thịt bong.
Lạc Tầm Phong đưa thi thể của người về nha môn, lại chờ Ngỗ tác* nghiệm xong thi thể, lúc trở lại Lưu Vân sơn trang trời đã khuya.
(*người khám nghiệm tử thi thời xưa.)
Cả người hắn toàn là bụi đất, muốn đến suối nước nóng sau núi tắm một chút.
Nhưng hắn vừa tới sau núi, liền nghe thấy tiếng động nhỏ vụn, giống như có người phát ra tiếng bước chân trong lúc vội vàng.
“Ai?” Lạc Tầm Phong nắm đao bên hông, chậm rãi đến gần nơi phát ra tiếng vang, “Đi ra!”
Bỗng nhiên một trận cười khẽ, một người đi ra từ phía sau tảng đá, “Thì ra là Bộ khoái đại nhân…”
“Trình Phục?” Lạc Tầm Phong nhận ra, này là lúc trước ở tại khách điếm thành Đông, trong đám người tự xưng là người giang hồ, là người cầm đầu, “Vì sao ngươi ở đây?”
Trình Phục cười nói: “Tại hạ là tới thăm bạn cũ.”
“Thăm bạn cũ?” Lạc Tầm Phong lạnh lùng chế giễu, “Vì sao không gửi bái thiếp*, không đi cửa trước, rồi lại đêm hôm khuya khoắt, lén la lén lút như vậy?”
(*拜帖 thời xưa, đây là một tấm thiếp dùng thông báo đến thăm ai đó.)
Trình Phục: “Ta với y có chút hiểu lầm, sợ y không muốn gặp ta.”
“Đã như vậy, cũng không cần quấy nhiễu mộng đẹp của người khác.” Lạc Tầm Phong rút đao, “Ngươi đêm hôm xông vào nhà riêng, vẫn là mời theo ta về nha môn một chuyến.”
Trình Phục không để bụng, thầm nghĩ, một Bộ khoái nho nhỏ, có thể có năng lực gì?
Mà khi đao của Lạc Tầm Phong chém tới đây, lưỡi đao sắc bén ác liệtt*, vừa nhanh vừa tàn nhẫn, thiếu chút nữa gã tránh không kịp.
(*凌厉 lăng lệ.)
Gã không biết, Lạc Tầm Phong của Vân Châu thành chỉ là một Bộ khoái nho nhỏ, nhưng ba năm trước đây, trên giang hồ có một người trẻ tuổi gọi là Lạc Phong, trong vòng nửa năm một mình đấu với Ngũ đại thế gia, lại phá rừng sương của Dược Vương Cốc, xông vào Hàn đàm thu thủy* của Lãm Nguyệt Phong, tiếng vang một thời.
(*寒潭秋水.)
Lạc Tầm Phong cũng không cố tình dùng tên giả. Cha hắn là tú tài, cả đời đọc làu làu Khổng Mạnh thánh hiền, chuyện khác người nhất làm được, cũng chính là cãi nhau với người ta, sau khi bị người dùng dây thừng trói lên cây, giận dữ đưa Lạc Tầm Phong lên núi học công phu.
Ông cho nhi tử học công phu, chỉ là không hy vọng nhi tử nho nhã yếu ớt giống như ông, không phải bảo hắn đi lang bạt giang hồ, nếu để ông biết chuyện đánh đánh giết giết, khẳng định phải nhéo tai Lạc Tầm Phong, giảng đạo Thánh hiền ba ngày ba đêm. Cho nên, Lạc Tầm Phong chỉ có thể nói mình là đi du sơn ngoạn thủy, hành tẩu giang hồ cũng dùng tên giả Lạc Phong, thẳng đến ba năm trước đi vào nha môn của Vân Châu, cha hắn cũng không chê, mới dùng lại tên thật.
Từ đó, Lạc Phong trên giang hồ mai danh ẩn tích, chỉ còn có Lạc Tầm Phong Bộ khoái Vân Châu.
Trình Phục thấy tảng đá bị một đao chém nứt bên cạnh, mới phát hiện mình xem thường Bộ khoái này.
Lạc Tầm Phong lên đao xuống đao, lại bổ tới. Trình Phục giơ tay đỡ, lúc binh khí chạm vào nhau vang ra tiếng “keng”. Lúc này Lạc Tầm Phong mới thấy rõ, trên cánh tay phải của Trình Phục bọc một cái tay sắt, năm móng sắc nhọn, giống như vuốt của dã thú.
Hắn chợt nhớ tới hai khất cái đã chết kia, trước ngực chính là năm vết cào đỏ tươi, “Hai người trong miếu hoang ở thành Bắc, là ngươi giết?!”
Trình Phục nghĩ nghĩ, bừng tỉnh: “A, ngươi nói hai tên khất cái kia? Đúng, bọn họ làm ồn ta ngủ.”
“Lạm sát kẻ vô tội như vậy, có gì khác với súc sinh?!” Lạc Tầm Phong giận không kìm được, thế tấn công càng mạnh.
Trình Phục bị buộc đến bên suối, thấy người trong sơn trang cũng dần chạy tới, bỗng vung tay lên, cuốn theo nước tạt về phía Lạc Tầm Phong.
Lạc Tầm Phong đưa tay đỡ, lúc ngẩng đầu lên, đã không thấy bóng dáng của Trình Phục. Hắn lập tức tìm khắp nơi, nhưng cũng không phát hiện gì.
Thẩm Chỉ Ngọc nghe thấy động tĩnh trong trang, khoác áo ngồi trong viện chờ hắn.
Lạc Tầm Phong thuật lại mọi chuyện với y từ đầu tới cuối, cuối cùng khó hiểu nói: “Làm sao gã lại đột nhiên không thấy…”
Thẩm Chỉ Ngọc nghĩ nghĩ, nói: “Kỳ thật, sau đống đá vụn sau núi, có một lối bí mật…”
Lạc Tầm Phong: “Cái gì?”
Thẩm Chỉ Ngọc: “Nhưng lối bí mật này, chỉ có ta cùng với mấy quản sự trong trang biết được.”
Lạc Tầm Phong: “Chẳng lẽ trong bọn họ có người…”
“Không, ta tin bọn họ.” Thẩm Chỉ Ngọc dừng một chút, chợt nhớ tới một người khác, vừa muốn mở miệng, lại nghe Lạc Tầm Phong lẩm bẩm: “Vậy ngươi không tin ta, có lối bí mật cũng không nói cho ta…”
Thẩm Chỉ Ngọc: “…”
Thẩm Chỉ Ngọc: Nói cho ngươi làm gì, để ngươi tới nhìn lén ta tắm sao

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.