Săn Tìm

Chương 65: Mặc kệ




Sau khi Lâm Khấu Khấu vào phòng trà, Tuệ Ngôn đi sau khẽ đóng cửa lại, chặn hết những ánh mắt bên ngoài.
Tiết Lâm thấy thế thì hậm hực hừ một tiếng, sau đó mới nhìn điện thoại của mình lẩm bẩm: “Không phải Lâm Khấu Khấu, không phải Kỳ Lộ… Kẻ thù nào? Kẻ thù của cô ta hay của mình nhỉ?”
Nói thật là với tác phong tàn nhẫn một năm qua của cô ta thì cũng có không ít kẻ thù.
Nhưng khi lặp đi lặp lại câu này thì thứ lóe lên trong đầu cô ta không phải là kẻ thù của chính mình mà là Hàng Hướng.
Kẻ thù của Lâm Khấu Khấu!
Cô ta không nhớ rõ lắm, bèn ngoái đầu hỏi Thư Điềm: “Người nắm quyền quản lý Hàng Hướng bây giờ tên gì ấy nhỉ?”
Thư Điềm thoáng ngẩn ra, sau đó đáp ngay: “Phó Tổng giám đốc tên Trình Ký, còn Giám đốc headhunter là Cố Hướng Đông. Chị đã từng gặp họ mấy lần trong vài hội nghị rồi ạ. Lần gần đây nhất là trong buổi đấu thầu của công ty Đức Long, chị đã giành được 90% chức vụ khiến họ thảm bại.”
Tiết Lâm nghe xong thì lờ mờ nhớ ra: “Không ngờ bọn họ cũng có xích mích với tôi, thế chẳng phải một mũi tên trúng hai con chim à? Chẳng lẽ là họ thật?”
Bùi Thứ đi ngang qua, đúng lúc nghe thấy thì cười nhạo: “Hai gã bên Hàng Hướng dù không thông minh cho lắm nhưng cũng chẳng ngu tới mức ấy đâu.”
Tiết Lâm nhíu mày nhìn anh, cực kỳ tức tối.
Bùi Thứ thì lại thản nhiên tản bộ trong sân, chẳng thèm nhìn cô ta, vừa đi xuống cầu thang vừa nói: “Hàng Hướng là công ty của Thi Định Thanh, nếu họ tiết lộ bí mật thì khác nào phá hỏng chuyện của bà chủ. Trình Ký và Cố Hướng Đông là lũ tiểu nhân nịnh nọt, không có gan làm chuyện như thế.”
Rõ ràng là anh chẳng coi Tiết Lâm ra gì.
Tiết Lâm quen thói khoe khoang để thể hiện địa vị và thân phận của mình nhưng Bùi Thứ cũng chưa từng khiêm tốn bao giờ, có điều thứ anh thể hiện không phải là phô trương mà là…
Dễ dàng lơ đẹp người khác.
Xét theo khía cạnh nào đó thì đẳng cấp hơn hẳn những kẻ chỉ biết khoe khoang, và cũng khiến người khác căm tức hơn.
Ví như lúc này đây.
Dù lý trí nói cho Tiết Lâm biết là Bùi Thứ phân tích rất hợp lý, nhưng cảm giác khó chịu vì bị miệt thị lại nhanh chóng dâng trào, choán hết tâm trí cô ta, khiến cô ta cảm thấy căm ghét và ngột ngạt, bất giác sầm mặt.
So với bản mặt mỉa mai bẩm sinh của họ Bùi thì cái kiểu coi trời bằng vung của Lâm Khấu Khấu chợt thuận mắt mắt hẳn, có thể chịu đựng được.
Cô ta lườm Bùi Thứ nhưng anh chẳng thấy.
Anh đã xuống đến sân, đang đứng trước đống lá rụng mà thầy Trí Định mới quét, ung dung hỏi: “Bạch thầy Trí Định, đang lúc rảnh rỗi, hay mình chơi ván cờ nhé?”
Trí Định chợt thấy nổi hết da gà, buột miệng nói: “Đánh cờ cái con khỉ, tôi không cá cược nữa đâu!”
Bùi Thứ: “…”
Anh trân trối nhìn Trí Định: “Con có bảo là muốn cá cược đâu.”
Trí Định: “…”
Ông ta bất chợt nhận ra mình vừa nói hớ, máy mắt một cái, vô thức liếc nhìn Tiết Lâm còn đang đứng dưới mái hiên trong hành lang, trông ông ta có vẻ chột dạ vì sợ người ta nghe thấy.
Tiết Lâm bên kia chẳng phản ứng gì, đang bận nghĩ chuyện của mình, chỉ có cô bé trợ lý mặt tròn đứng cạnh là nhìn qua đây với vẻ thắc mắc.
Bấy giờ Trí Định mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, ông ta trút hết nỗi tức tối bất bình lên người Bùi Thứ: “Cậu đúng là cái đồ lưu manh giả danh trí thức, tâm địa chẳng sạch sẽ hơn Lâm Khấu Khấu là bao! Nếu lần trước cậu không dùng lời ngon tiếng ngọt dụ tôi cá cược với cậu thì làm sao tôi cho cậu vào đây hả?”
Bùi Thứ thầm nhủ, lúc ông đồng ý cá cược với tôi trông có giống người vô tội bị hại đâu, rõ ràng là muốn mượn chuyện cá cược để làm một mẻ khỏe cả đời hòng đuổi cổ bọn tôi xuống núi mà.
Nhưng bây giờ không cần vạch trần làm gì.
Anh muốn chơi cờ với sư thầy không phải là không có mục đích gì, nhưng anh không để lộ mà chỉ xởi lởi cười nói: “Thầy nói phải lắm, lần trước con chẳng ra gì. Lần này không cá cược gì cả, con chỉ muốn chơi cờ với thầy thôi. Chẳng biết bao giờ bọn họ mới nói chuyện xong, ở ngoài chờ suông cũng chán mà? Chi bằng chơi một ván giết thời gian.”
Kể từ sau khi chơi cờ thua cược Bùi Thứ, Trí Định luôn ru rú trong chùa tự kiểm điểm bản thân, không ló mặt ra ngoài chơi cờ nữa. Mấy hôm nay không nhắc thì thôi, giờ nhắc tới ông ta mới thấy mình sắp nhịn hỏng người rồi.
Tay vụng cờ siết chặt cán chổi, hơi hơi lung lay.
Bùi Thứ ngồi luôn xuống bàn cờ dưới tàng cây, đổ thêm dầu vào lửa: “Hay lần này con nhường thầy ba nước nhé?”
Mắt sư thầy sáng rực lên ngay: “Thật à?”
Bùi Thứ nhìn ông ta đầy ẩn ý.
Trí Định lập tức nhận ra câu mình vừa nói quá mất tư cách cao tăng, bèn siết chặt nắm đấm, che miệng đằng hắng một tiếng rồi làm mặt lạnh nói: “Có là thật đi nữa thì tôi cũng không chơi đâu. Chẳng lẽ Trí Định tôi là loại người ham chiếm hời nhỏ à?”
Bùi Thứ bày bàn cờ: “Chơi một ván không?”
Trí Định vứt cái chổi sang một bên: “Thế chơi một ván thôi đấy.”
Ông ta ngồi xuống đối diện Bùi Thứ, cầm quân Pháo đen lên, cũng bắt đầu bày cờ, hỏi: “Nhường ba nước sao đủ, năm nước nhé, năm nước có được không?”
Bùi Thứ: “…”
Hóa ra cái này gọi là không chiếm hời nhỏ à? Cũng đúng, nếu hời nhỏ biến thành hời to thì chiếm ngon ơ rồi!
Anh nhìn chằm chằm Trí Định hồi lâu, chợt thấy sở dĩ vị cao tăng chùa Thanh Tuyền này và Lâm Khấu Khấu cay nhau như nước với lửa cũng khá hợp lý.
Một núi không thể có hai hổ mà.
Vì tính nết đều khốn nạn như nhau nên mới thấy ngứa mắt nhau, đấu đá như hai con gà chọi?
Trí Định chẳng biết mình vừa đưa ra yêu cầu quá đáng cỡ nào, giờ có người chơi cờ cùng lại còn nhường mấy nước khiến ông ta sướng lên tiên, thậm chí còn rảnh rang hóng hớt: “Cô ta đứng kia rối rắm cái gì thế?”
Ý nhắc tới Tiết Lâm đang đứng trong hành lang bĩu môi.
Bùi Thứ nhìn thoáng qua, chẳng quan tâm: “Chắc đang đoán xem ai đã tuồn tin về đơn hàng này ra.”
“Tuồn tin?” Bàn tay bày cờ của Trí Định khựng lại, vẻ mặt chợt khác thường hẳn, “Ý cậu là tin các cậu đến đây đào Trương Hiền đã bị loan ra à?”
Xưa nay sức quan sát của Bùi Thứ hết sức nhạy bén. Anh nghe giọng Trí Định có chút khác lạ bèn ngẩng lên quan sát vẻ mặt ông ta, bỗng nghĩ ngợi sâu xa, cười nói: “Đúng vậy, bị người ta đăng lên mạng, truyền khắp nơi. Không biết đã có bao nhiêu công ty biết tin nữa, đến lúc đó có khi headhunter tới chùa Thanh Tuyền đào người trải dài đến tận chân núi mất…”
Cặp lông mày chổi chà của Trí Định nhíu lại ngay tức khắc.
Ông ta vô thức nhìn vào phòng trà.
Tuệ Ngôn đang đi về phía này, có vẻ cảm thấy hứng thú với ván cờ của họ nên muốn đến xem.
Bùi Thứ làm bộ vô tình nói câu kia xong thì luôn lặng lẽ quan sát vẻ mặt Trí Định, ông ta thấy anh nhìn mình thì bày ra vẻ mặt bối rối.
Nhắc tới chuyện lộ bí mật, phản ứng của sư thầy không đúng lắm, có vẻ ông ta biết gì đó.
Nhưng vì sao lại nhìn vào phòng trà?
Nghĩ đến đây, anh bỗng giật nảy mình, chợt có linh tính không lành.
*
Trong phòng trà, Lâm Khấu Khấu nín thinh hồi lâu.
Vừa nghe Trương Hiền nói thế là cô vỡ lẽ ngay.
Đã chờ họ lâu lắm rồi…
Quả nhiên ông ta đã biết họ sẽ đến!
Kiều Vi từng là thư ký đắc lực nhất của Trương Hiền, đương nhiên phải giỏi giang đúng tiêu chuẩn, sao có thể nói cho họ biết nơi ở của Trương Hiền khi chưa hỏi ý kiến ông ta được?
Cho nên Kiều Vi nói cho họ biết Trương Hiền đang xuất gia ở chùa Thanh Tuyền chính là mưu kế của ông ta!
Nhưng khi ấy cả cô lẫn Bùi Thứ đều nghĩ mình chiếm quyền chủ động, hơn nữa bị Kiều Vi dắt mũi nên đâu hay biết hóa ra mình đã tự “chui đầu vô lưới” kia chứ?
Nghĩ đến đó thì vài nghi vấn lúc trước đều có thể giải thích.
Ví như lúc Tiết Lâm nhờ người tới thuyết phục Trương Hiền, vì sao ông ta lại bình tĩnh đồng ý ngay, rồi sau đó giăng ra chiếc bẫy Hai quả đào giết ba dũng sĩ hòng bắt bọn họ làm công miễn phí cho ông ta, thậm chí hôm qua còn cố ý gặp cô và Tiết Lâm cùng một lúc rồi ung dung ngồi uống trà nhìn các cô đấu đá.
Khoan đã, lúc trước cô hỏi Tiết Lâm làm sao lại biết Trương Hiền ở đây, Tiết Lâm nói thế nào nhỉ?
Lâm Khấu Khấu thấy da đầu tê dại.
Một suy nghĩ chưa bao giờ có chợt loé lên trong đầu. Cô trợn ngược mắt, mở miệng hỏi: “Tiết Lâm biết ông ở đây cũng là do ông chủ động tuồn tin cho cô ta à? Cả chuyện tối qua nữa…”
Rốt cuộc Trương Hiền cũng cười nhẹ, ý ngợi khen trong mắt lại đậm thêm: “Đúng là headhunter lừng lẫy từng đào sụp một công ty của Đổng Thiên Hải có khác, cố vấn Lâm đoán ra nhanh thật.”
Đây là thừa nhận.
Lâm Khấu Khấu vô cùng chấn động, dù ngoài mặt vẫn bình tĩnh như tâm trí lại dấy lên đủ luồng suy nghĩ.
Vì sao?
Một nhân tài như Trương Hiền thì đi đâu mà chẳng được cung phụng, vì sao lại muốn dụ cô và Tiết Lâm, thậm chí là cả Bùi Thứ tới chùa Thanh Tuyền gặp ông ta chứ?
Chẳng phải cứ xuống núi luôn là được à?
Trừ phi…
Lâm Khấu Khấu cụp mắt nhìn tách trà trong tay mình, vì vừa rồi tin tức Trương Hiền tiết lộ quá chấn động khiến cô run tay làm nước trà sánh ra, từ hổ khẩu chảy xuống mu bàn tay.
Lòng cô bộn bề trăm mối, khó mà tin được mình lại gặp phải chuyện như vậy.
Bao lâu rồi nhỉ?
Bao lâu rồi chưa gặp phải chuyện thế này?
Lâm Khấu Khấu bất giác than thở: “Thế mà tôi còn tự hào rằng mình là tay tướng già trong bãi săn cơ đấy, bị ông cho vào tròng mà chẳng có chút cảnh giác nào, đến bây giờ mới phát hiện. Đúng là gừng càng già càng cay, xin bái phục.”
Trương Hiền ung dung thưởng trà, không tiếp lời cô.
Lâm Khấu Khấu bèn nói nốt suy đoán của mình: “Tiết Lâm là Phó Giám đốc của Đồ Thụy, là bà hoàng mới nổi nhất ngành trong một năm qua; Bùi Thứ là người đồng sáng lập Kỳ Lộ, chỉ nhận chức vụ cao cấp, vô cùng nổi bật trong ngành; còn tôi, tuy phải cuốn gói khỏi Hàng Hướng và nghỉ việc một năm nhưng lại rất thu hút dư luận, phù hợp để quảng cáo… Ba headhunter lừng lẫy đều tề tựu ở chùa Thanh Tuyền chỉ để mời ông Trương rời núi, đủ để thành giai thoại. Hơn nữa…”
Trương Hiền mỉm cười: “Hơn nữa gì?”
Lâm Khấu Khấu cười mỉa mai: “Tôi và Bùi Thứ đại diện cho Đổng Thiên Hải, còn Tiết Lâm đại diện cho Thi Định Thanh. Cả hai bên đều muốn hợp tác với ông, hơn nữa còn cạnh tranh với nhau. Như vậy ông sẽ trở thành người nắm quyền quyết định, có thể thách giá, dắt mũi hai bên đưa ra giá cả cạnh tranh, chiếm quyền chủ động tuyệt đối, để xem ai đưa ra cái giá khiến ông hài lòng.”
Headhunter rất hay gặp những chuyện kiểu này.
Ví như khó khăn lắm mới tìm được một ứng viên thì ứng viên đó lại được công ty khác mời chào, thế là người nọ lấy offer công ty A đưa cho mình đi bàn điều kiện với công ty B hoặc công ty đang làm để nhận được mức lương cao hơn hoặc đãi ngộ tốt hơn.
Thủ đoạn này chỉ hay thấy ở đám quản lý cao cấp cáo già chốn đô thành.
Nhưng gặp phải chuyện như thế ở xó núi này, trong ngôi chùa này thì đúng là Lâm Khấu Khấu không ngờ tới. Hơn nữa ai mà ngờ được Trương Hiền đã xuất gia mấy năm không hề thanh tâm quả dục mà lại bừng bừng dã tâm, thậm chí còn quá đáng hơn người bình thường chứ?
Lâm Khấu Khấu choáng váng: “Là một headhunter có thâm niên trong ngành, tôi luôn tự cho mình là thợ săn, không ngờ hôm nay lại biến thành con mồi, thành lợi thế trên bàn đàm phán của kẻ khác.”
Trương Hiền không thể không khen ngợi: “Nếu cô không làm headhunter mà chuyển sang ngành khác thì vẫn hô mưa gọi gió được đấy.”
Lâm Khấu Khấu không cười: “Ông không cần cất nhắc tôi thế đâu, chẳng qua tôi chỉ là vai hề nhảy nhót bị ông chơi đùa thôi.”
Trương Hiền không tỏ ý kiến, mà lại hỏi: “Sao cô biết cô chỉ là lợi thế trên bàn đàm phán mà không phải người tôi muốn hợp tác?”
Lâm Khấu Khấu dửng dưng nói: “Nếu là người ông muốn hợp tác thì chắc giờ tôi đang đứng bên ngoài thấp thỏm chờ đợi, vắt hết óc nghĩ xem phải làm sao mới có thể gặp được ông mới đúng.”
Rõ ràng cô đang ám chỉ Tiết Lâm.
Trương Hiền vỗ tay cười to: “Ha ha, cô thông minh quá, ngay cả chuyện này cũng đoán ra. So với cái cô bên ngoài thì quả thật tôi muốn hợp tác với cô hơn. Tiếc là cô lại đại diện cho Đổng Thiên Hải…”
Lâm Khấu Khấu im lặng nhìn ông ta chằm chằm, rốt cuộc cũng lờ mờ đoán được chút chân tướng qua câu nói này. Cô bỗng thấy có chút không cam tâm: “Thế ra giữa ông và Đổng Thiên Hải đúng là có chút ân oán không tháo gỡ nổi à?”
Khuôn mặt hằn nếp nhăn của Trương Hiền mang vài phần phong sương, chỉ nói: “Tôi không thích kể chuyện cũ cho người khác nghe.”
Lâm Khấu Khấu nói: “Nhưng tôi lại thích nghe chuyện cũ.”
Trương Hiền: “…”
Ánh mắt thâm hiểm của ông ta ghim lên người cô, mang theo vẻ nghiền ngẫm của kẻ thống trị.
Nhưng Lâm Khấu Khấu lại rất thản nhiên, thậm chí còn tiện tay đặt tách trà xuống bàn, có vẻ mặc kệ tất cả, liếc ông ta một cái, hùng hổ nói: “Lợi thế cũng có tư cách biết vì sao mình thua mà. Kế tiếp ông Trương Hiền đây còn phải lợi dụng bọn tôi để đi đàm phán còn gì. Trước khi lên đoạn đầu đài người ta còn được cho ăn bữa cơm chia tay, bảo ông kể chút chuyện cũ đâu có gì là quá đáng nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.