Săn Tìm

Chương 99: Lời phát biểu của ông tổ




Lúc này đây, không chỉ có Bùi Thứ nhìn, Tôn Khắc Thành nhìn, mà những người bên Kỳ Lộ tham gia cũng đang giương mắt vểnh tai lên hóng, chỉ đợi cô nói tiếp.
Bầu không khí lập tức trở nên hơi vi diệu.
Lâm Khấu Khấu không ngờ Bùi Thứ lại nhạy bén như thế. Câu hỏi này của anh khiến cô hơi cạn lời, sau một hồi yên lặng khá lâu, cô vẫn cố bao biện cho mình: “Thực ra thì cũng không dính tới tôi nhiều thế đâu, rất nhiều thủ đoạn mọi người đều dùng mà…”
“Mọi người đều dùng ư?” Bạch Lam ngồi trước họ nghe không nổi nữa bèn quay đầu lại nói, “Chẳng phải là do mọi người thấy cô dùng đầu tiên nên mới bị ép phải dùng theo à? Ngay Đại hội lần 10 đó, phản đối và sửa chữa quy chế tính điểm của Ban tổ chức, chả phải cô là người đầu tiên bảo quy định bất hợp lý và không công bằng đấy hay sao?”
Lâm Khấu Khấu: “…”
Rốt cuộc là ai đã xếp Bạch Lam ngồi gần mình như thế vậy hả, đúng là lòng dạ ác độc mà!
Cái miệng như súng máy của Bạch Lam đã khai mào, bắt đầu lảm nhảm: “Sau đó thì lại chê lịch đấu buồn chán lãng phí thời gian, thuyết phục nhóm đứng thứ hai, ba, bốn, năm nhận thua sớm, lại còn nói với một người trong số đó về quê mở nông trại có khi còn kiếm được nhiều tiền hơn làm headhunter nữa, là ai nhỉ?”
Lâm Khấu Khấu: “…”
Có cách nào may mỏ cô ta lại không?
Bạch Lam nhớ tới sự uất ức mà mình đã phải chịu đựng trong hai kỳ trước, cười lạnh nói: “Thiên hạ đệ nhất lừa đảo, Chúa cá cược của Đại hội! Đừng có bảo là vụ “đánh nhau” không liên quan tới cô, nếu không vì cô một mực đào trộm ứng viên của hai công ty đó, còn dạy ứng viên nói năng thế nào khiến hai bên hiểu lầm là bên kia dùng thủ đoạn đào người đi thì họ có đánh nhau không hả?”
Đúng thật là một quả “Ngao cò tranh nhau” điển hình mà!
Ngư ông Lâm Khấu Khấu chỉ thiếu điều đứng cạnh vui vẻ cắn hạt dưa thôi.
Có chuyện đánh nhau thật à?!
Những người gần đó nghe Bạch Lam nói thế, lập tức nhìn Lâm Khấu Khấu với ánh mắt như nhìn cầm thú.
Vô đạo đức đến thế là cùng.
Chuyện cũ của Lâm Khấu Khấu đều bị cô ta bóc hết, cô vò mẻ không sợ nứt nữa, chỉ sửa lại cô ta hai chuyện: “Thứ nhất, họ đánh nhau là vì khả năng quản lý cảm xúc của họ không ổn; thứ hai, tôi nghĩ hành động ném tập tài liệu vào nhau trong phòng họp không được tính là “đánh nhau bằng vũ khí” gì hết, Ban tổ chức chuyện bé xé ra to, dùng từ quá nghiêm trọng rồi…”
Headhunter đều là đám thích khẩu nghiệp, kiếm tiền ăn cơm đều nhờ vào mồm mép, sao có thể đánh nhau bằng vũ khí được?
Tâm trạng kích động quăng tập tài liệu, ném USB chỉ là chuyện thường thôi mà…
Chuyện của headhunter sao có thể gọi là “đánh nhau bằng vũ khí” được?
Hơn nữa Lâm Khấu Khấu có logic riêng của mình: “Người bình thường tuân theo luật lệ, người thông minh lợi dụng luật lệ, còn người khôn ngoan thực sự là người đặt ra luật lệ. Đại hội lần 10 chưa nói là không được sửa luật, lần thứ 11 thì không nói không được dùng những cách đó, mấy điều luật bổ sung đó mới được thêm vào lần này thôi. Cô ý kiến với tôi làm gì, sao không đi tìm Ban tổ chức đi?”
Lý lẽ hùng hồn, không mảy may chột dạ chút nào!
Mọi người đều sợ ngây người.
Tôn Khắc Thành vô thức lau mồ hôi lạnh.
Vì những lời của cô mà Bạch Lam suýt chút đã nghẹn chết: “Cô… Đáng lẽ tôi nên biết từ lâu rồi, tôi nên nhìn ra cô là loại người đấy từ sớm! Chẳng trách mà sau này lại nhảy việc tới Kỳ Lộ, cấu kết với hạng người như Bùi Thứ để làm chuyện xấu!”
Sao tự dưng lại đụng tới Kỳ Lộ rồi?
Bùi Thứ đang lắng nghe không khỏi giật mình.
Nhưng không ngờ là anh nhìn Lâm Khấu Khấu với vẻ trầm tư một lát rồi nói: “Cố vấn Bạch nói cũng có lý, làm thế hình như đã khiến Ban tổ chức mất mặt, hơi quá rồi…”
Trên trán Lâm Khấu Khấu bỗng nhảy ra một dấu chấm hỏi, sao tự nhiên họ Bùi lại phản bội mình?
Bạch Lam cũng hơi sửng sốt, chuyện gì đây?
Nhưng chưa đợi cô ta cẩn thận xác nhận xem rốt cuộc tên này là bạn hay địch, Bùi Thứ đã quay lại hỏi Tôn Khắc Thành: “Sao lúc trước có chuyện thế mà anh không gọi tôi hả?”
Tôn Khắc Thành:?????
Quần què gì vậy, có chuyện gì mà tôi không báo lại cho cậu đâu hả!
Anh ta mím môi, nhắc Bùi Thứ: “Lần nào tôi cũng hỏi cậu là cậu có hứng thú tham gia không mà.”
Bùi Thứ giơ sổ tay Đại hội lên: “Nhưng anh đâu có nói với tôi là được chơi vui thế này đâu. Nếu anh nói cho tôi biết sớm, sao tôi lại không tới chứ?”
Tôn Khắc Thành trợn trừng mắt.
Bùi Thứ lắc đầu thở dài: “Tiếc là giờ cấm mất rồi…”
Tôn Khắc Thành: “…”
Nếu nghe không nhầm thì giọng điệu này là tiếc rẻ, chắc chắn là tiếc rẻ!
Bạch Lam nghe thế, khóe miệng cũng khẽ giật giật.
Nhưng Lâm Khấu Khấu nghe vậy thì nhìn Bùi Thứ hơi kỳ quặc, ánh mắt lấp lánh, bất chợt nghiêng người tới, hạ thấp âm thanh, ghé vào tai anh nói: “Thực ra năm nay vẫn có những khe hở trong luật lệ có thể lách qua…”
Mắt Bùi Thứ lập tức sáng rỡ, nhìn cô ngay.
Lúc này đây, Tôn Khắc Thành đã hoàn toàn mất hồn.
Đừng có nghĩ là anh ta không nghe gì đấy nhé!
Hai người này, một người thì cắm cúi lợi dụng khe hở để tạo thêm phiền cho Ban tổ chức, một kẻ thì nghe tham gia Đại hội đàng hoàng thì bảo mình không hứng thú, thế mà nghe tới làm chuyện xấu là hăng hái hứng khởi ngay. Được lắm, hóa ra là một thích giết người, một thích phóng hỏa nhỉ, đúng là hai kẻ nguy hiểm sáp lại với nhau mà!
Anh ta bất chợt cảm thấy cực kỳ sầu lo.
E rằng đây là lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng Kỳ Lộ tham gia Đại hội ngành…
Đa phần mọi người ở đây đều từng tham gia Đại hội RECC, đã tự mình trải nghiệm hoặc nghe kể về những “chiến tích huy hoàng” của Lâm Khấu Khấu thời đó. Lúc nghe Trần Chí Sơn nói “Chân thành cảm ơn” cũng rất bình tĩnh, cùng lắm là chửi thầm một câu “Ác bá chuyên làm chuyện ác đã quay lại” trong lòng thôi.
Còn những người mới lần đầu tham gia, bao gồm cả Tiết Lâm, thì lại không hiểu mấy về Lâm Khấu Khấu, cũng không hiểu sao một người có thể cống hiến nhiều luật lệ như thế, là do thân thiết với an tổ chức à? Đúng là phải hóng hớt thêm.
Sau câu nói của Trần Chí Sơn, hội trường xôn xao rất lâu.
Trần Chí Sơn ho vài tiếng, đợi tiếng ồn ào bên dưới dần lắng xuống mới phát biểu tiếp về triển vọng tương lai của ngành headhunter.
Bình thường tới đây sẽ kết thúc, tất cả mọi người đều chuẩn bị vỗ tay.
Không ngờ ông ta dừng lại một thoáng rồi chợt nói: “Hơn nữa, Đại hội năm nay, bên Hiệp hội Headhunter chúng tôi có cố tình mời vài vị khách quý từ xa tới như một niềm vui bất ngờ cho Đại hội năm nay. Đó chính là…”
Mọi người đều sửng sốt.
Vốn dĩ Lâm Khấu Khấu lười nghe mấy câu xã giao, đang vẽ bậy lên sổ tay Đại hội, nghe tới đây thì hơi hiếu kỳ nên ngẩng đầu lên nhìn Trần Chí Sơn đang phát biểu trên sân khấu. Bấy giờ ông ta đang giơ tay ra hiệu với một khu nào đó đằng trước hội trường, vì thế cô cũng nhìn theo.
Ở các vị trí đằng trước chẳng biết từ khi nào có 3 nam 1 nữ đang ngồi, tất cả đều là người ngoại quốc, mắt sâu mũi cao.
Nhất là người ngồi mé bên phải, thân hình cao lớn, mặc âu phục đen, đeo kính, tuổi không còn quá trẻ nữa nên da thịt trên mặt đã hơi nhão, nhưng đôi mắt lại hết sức nhạy bén, là kiểu tinh anh thường xuất hiện trên tin tức của Âu Mĩ.
Xem ra là người có địa vị khá cao trong số 4 người.
Trần Chí Sơn cười giới thiệu: “Chúng ta hãy chào đón những người bạn đến từ Liên đoàn Headhunter Quốc tế nào.”
4 người nước ngoài đứng dậy, vẫy tay với phía sau.
Thoạt đầu cả hội trường đều yên tĩnh, ngay sau đó bắt đầu có tiếng xì xào nho nhỏ vang lên.
Liên đoàn Headhunter Quốc tế?
Thế thì địa vị quá cao rồi!
Trong nước có Hiệp hội Headhunter thì ngoài nước cũng có các nghiệp đoàn, tất cả đều là những tổ chức mà quốc gia tự thành lập, sức ảnh hưởng chỉ giới hạn trong phạm vi nước mình. Nhưng “Liên đoàn Headhunter Quốc tế” là liên minh xuyên quốc gia, là liên minh chân chính của ngành, có mặt ở nhiều quốc gia trên khắp thế giới, cho tới nay số công ty headhunter được chứng nhận chưa tới con số 100, hội viên chưa tới 6000 người, tiêu chuẩn gia nhập cực cao.
Chưa có một công ty headhunter trong nước nào được tổ chức này chứng nhận cả.
Vì trong quá khứ, Liên đoàn Headhunter Quốc tế chưa có ý định mở và cho phép xin chứng nhận đối với các doanh nghiệp trong nước.
Nhưng giờ họ xuất hiện trong Đại hội…
Trong lòng mọi người bắt đầu dậy sóng.
May là Trần Chí Sơn không có ý nhử mồi mà xác nhận luôn suy đoán của mọi người: “Liên đoàn Headhunter Quốc tế quyết định sẽ bắt đầu tiếp nhận đơn đăng ký chứng nhận từ các công ty headhunter trong nước chúng ta! Ông Lewis, với tư cách là đại diện của Liên đoàn Headhunter Quốc tế, sẽ cùng với nhóm quan sát của ông ấy tiếp xúc với mọi người trong Đại hội và tiến hành đánh giá các công ty headhunter có nguyện vọng gia nhập Liên đoàn. Các công ty đủ tiêu chuẩn sẽ chính thức gia nhập Liên đoàn Headhunter Quốc tế ngay sau nghi thức ký hiệp ước tại buổi lễ bế mạc!”
Với tư cách cá nhân, có thể gia nhập Liên đoàn Headhunter Quốc tế là một sự công nhận về chuyên môn và biểu dương thân phận. Với tư cách công ty, gia nhập Liên đoàn Headhunter Quốc tế có thể kiếm được những lợi ích hết sức thực tế.
Trong thời đại toàn cầu hóa, đâu đâu cũng là công ty đa quốc gia hết.
Hoạt động săn mời các chức vụ cao cấp ở tập đoàn đa quốc gia hầu như bị chi phối bởi các công ty headhunter kỳ cựu ở nước ngoài, headhunter trong nước muốn kiếm một bát canh cũng rất khó. Có được chứng nhận của Liên đoàn Headhunter Quốc tế rồi thì như có được bảng hiệu vàng, được công nhận, có tư cách bước vào thị trường cạnh tranh!
Thị trường lớn như thế, công ty ai mà chẳng thèm?
Cả hội trường lập tức sục sôi.
Những headhunter lão luyện đến từ những công ty thuộc TOP4 đều tràn đầy phấn khích, hai mắt sáng rỡ.
Đây đúng thật là easter egg* lớn nhất trong Đại hội RECC năm nay!
(*) Một chi tiết hoặc một điều thú vị gì đó được tác giả giấu một cách tinh tế trong game, phim, truyện để tăng phần thú vị cho người chơi hoặc người xem.
Rốt cuộc công ty nào sẽ được Liên đoàn Headhunter Quốc tế đặt vào mắt xanh đây?
Đến cả Lâm Khấu Khấu cũng hơi bất ngờ, cô cũng nảy ra vài suy nghĩ nên vô thức quay sang nhìn Bùi Thứ.
Cô cứ nghĩ họ Bùi không bao giờ làm chuyện không công, hơn nữa lại là đồng sáng lập Kỳ Lộ nên dù sao cũng thấy hứng thú với Đại hội.
Nhưng không ngờ vừa quay lại đã thấy Bùi Thứ nhíu chặt mày.
Anh hoàn toàn không nghe phía trên nói gì, cũng thờ ơ với phản ứng của những người khác, chỉ nhìn vào tờ giấy A4 chẳng biết lấy đâu ra trên tay như đang nhìn một con ruồi bọ, lạnh giọng hỏi: “Bảo tôi lên sân khấu phát biểu mà sao không thông báo trước hả?”
Tôn Khắc Thành chột dạ nói: “Chúng ta thông báo tham gia Đại hội muộn quá, thông tin liên quan tới nghi thức khai mạc của Hiệp hội Headhunter mới tới Kỳ Lộ hôm qua, chúng tôi cũng đâu biết đường mà lần.”
Nói xong, anh ta vội vàng bắn cho Lâm Khấu Khấu một ánh mắt cầu cứu.
Lâm Khấu Khấu lập tức hiểu ra, vội vàng nói giúp.
Giờ đã gần tới lúc Bùi Thứ phải lên sân khấu, hiện tại đang đọc bài phát biểu, chẳng trách anh chẳng thèm ngó ngàng gì tới thông tin Liên đoàn Headhunter Quốc tế muốn kết nạp thành viên mới trong nước.
Cô giải thích thay Tôn Khắc Thành: “Đây là lần đầu tiên chúng ta tham dự Đại hội nên Trần Chí Sơn đã phá lệ cho chúng ta đăng ký trễ. Kỳ Lộ là công ty tham gia lần đầu, anh cũng là headhunter nổi tiếng tham gia lần đầu, rất có tính biểu tượng, vì thế bên ấy hỏi có thể mời anh lên sân khấu phát biểu không, tôi nghĩ không nên nợ ân tình của người ta nên mới đồng ý.”
Bùi Thứ không thể tin nổi: “Vì để trả ân tình nên cô gài tôi đấy à? Để tôi lên sân luôn?”
Lâm Khấu Khấu đã đoán trước được anh sẽ phản ứng thế này nên không hề kinh ngạc, chỉ bình tĩnh nói: “Đây là chuyện anh tình tôi nguyện mà, sao có thể nói là gài được? Anh đại diện cho công ty chúng ta, đại diện cho toàn bộ Kỳ Lộ, anh là người sáng lập, hy sinh vì công ty một chút thì có làm sao?”
Bùi Thứ: “…”
Bây giờ anh chỉ muốn ném thẳng tờ giấy này vào mặt của cô thôi!
Lâm Khấu Khấu lựa lời khuyên nhủ: “Bài phát biểu này là lão Tôn nhờ người viết ngay trong đêm qua đấy, giờ anh chưa thuộc cũng chẳng sao, đợi lát nữa cứ đọc theo là được, sẽ không xảy ra sai sót gì đâu. Nói dăm ba câu thì xong nhanh thôi mà.”
Tôn Khắc Thành cũng nói: “Đúng đó, nhanh thôi, mọi chuyện đã sẵn sàng hết rồi, cậu không cần phải lo lắng gì nữa.”
Bùi Thứ nghìn tính vạn tính cũng không ngờ rằng có ngày bản thân lại bị Lâm Khấu Khấu và Tôn Khắc Thành hợp nhau gài một phen, lại còn trong tình huống thế này nữa chứ!
Nhưng giờ đã không còn thời gian cho anh tức giận nữa, Trần Chí Sơn tuyên bố xong chuyện của Liên đoàn Headhunter Quốc tế thì cũng kết thúc bài phát biểu.
Dưới sân khấu vẫn đang xôn xao, tiếng bàn tán không dứt nổi, nhưng sau câu “Nhiệt liệt chào mừng người lần đầu tiên tham dự Đại hội năm nay, cố vấn Bùi, Bùi Thứ đến từ Kỳ Lộ, lên sân khấu phát biểu” của MC, tất cả mọi người đều im bặt.
Ai lên sân khấu phát biểu cơ?
Hình như họ nghe thấy tên của Bùi Thứ!
Năm nay phá lệ cho đăng ký trễ thì thôi đi, khối u ác tính trong ngành này còn dám lên sân khấu phát biểu nữa ư?
Có người đưa ra đánh giá một cách phức tạp: “Đúng là một bên dám mời thì một bên dám tới mà…”
Tên cũng đã gọi rồi, nếu không lên thì không chỉ riêng Bùi Thứ mất mặt mà còn có Kỳ Lộ mà anh đại diện nữa.
Giờ không muốn lên cũng phải lên.
Tôn Khắc Thành sợ có chuyện gì nên trước khi anh đi phải dặn đi dặn lại: “Nhớ đấy, đọc theo là được, đối với cậu dễ như một bữa ăn sáng thôi.”
Bùi Thứ xoa mày: “Nhưng mà bài phát biểu này…”
Tôn Khắc Thành thiếu nước quỳ xuống cầu xin anh: “Ông tổ tôi ơi, nói vài câu xã giao với người ta thôi mà, nhịn một chút là được rồi.”
Cuối cùng Bùi Thứ không nói gì mà chỉ nắm chặt tờ giấy kia, chần chừ 3 giây, rốt cuộc vẫn bước lên sân khấu.
Ánh mắt của toàn hội trường tụ lại trên người Bùi Thứ. Tên cố vấn này cũng lưu truyền không ít truyền thuyết trong ngành headhunter, từ trước tới nay tính tình gàn dở, cô độc có tiếng, đến cả Kỳ Lộ của anh cũng tách biệt khỏi cộng đồng ngành. Hồi trước vì đơn ngành dạy thêm mà gây chấn động lớn trong ngành, nhưng lúc nào cũng nép sau bức màn. Đây là lần đầu anh chịu bước lên sân khấu nhỉ?
Anh men theo bậc thang ở bên cạnh sân khấu, ánh đèn chói lóa rọi lên người anh, khuôn mặt ưu việt khiến người ta khó tránh khỏi sự kinh ngạc, cũng chẳng hiểu là chị headhunter nào đã thầm tán thưởng “Đẹp trai quá” khiến tất cả các đồng chí nam xung quanh đều trợn tròn mắt, nảy sinh đố kỵ đầy bụng nữa.
Lâm Khấu Khấu ngồi ở chỗ của mình, nhìn tới phía xa xa, lúc anh bước tới chỗ sáng nhất, dường như trái tim cô cũng được soi sáng, cảm giác trong trẻo đến lạ.
Tôn Khắc Thành khẽ thở dài: “Gài cậu ta cũng tốt mà nhỉ?”
Lâm Khấu Khấu bật cười: “Sau này gài thêm vài lần nữa nhé.”
Họ dưới sân khấu nhỏ tiếng trao đổi, cười cười nói nói, còn Bùi Thứ đứng bên trên nhìn thoáng qua thì không khỏi thầm mắng một tiếng, sau đó đành chấp nhận số phận của mình, cầm bài phát biểu, đọc một cách máy móc: “Xin chào mọi người, đầu tiên, tôi rất vinh hạnh được tham dự Đại hội lần này, cũng rất vinh hạnh được đại diện cho công ty, đại diện cho tất cả những người lần đầu tiên tham dự, đọc lời phát biểu cho nghi thức khai mạc…”
Đúng thực là toàn mấy lời xã giao sáo rỗng.
Không có gì sai sót, nhưng cũng chẳng có giá trị gì.
Anh dùng giọng điệu lạnh nhạt của mình đọc mãi, nhưng mà…
Chẳng phải chỉ là một bài phát biểu chào mừng thôi sao, viết dài thế làm quái gì?
Với lại sao càng đọc càng thấy bất ổn thế này?
Mấy lời xàm xí như “Vinh dự được tham gia”, “Cảm ơn Ban tổ chức” thì thôi đi, rồi “Cùng nhau hướng tới tương lai của ngành” với “Giao lưu hữu nghị cùng tiến bộ” là cái quái gì nữa!
Bùi Thứ càng đọc, mí mắt càng giật mạnh.
Sự kiên nhẫn vốn không có nhiều nhanh chóng bị xài hết.
Anh càng đọc càng chậm, đọc tới đoạn “Mong rằng mọi người có thể cùng đồng lòng nắm tay nhau, dùng hành động để kiến thiết cộng đồng ngành hữu nghị”, cuối cùng thì dừng bặt, mặt vô cảm nhìn trang giấy trong tay.
Tất cả mọi người trong hội trường đều không khỏi thắc mắc: “Sao tự dưng lại dừng rồi?”
MC bên hông sân khấu thấy anh đứng bất động ở đó một lúc lâu cũng hơi hoang mang, định bước ra hỏi anh có cần giúp đỡ gì không.
Mà đúng lúc này, Bùi Thứ chợt ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua phía dưới sân khấu.
Ngay lúc anh dừng lại, Lâm Khấu Khấu và Tôn Khắc Thành đã nảy sinh linh cảm chẳng lành rồi, giờ thấy ánh mắt của anh quét xuống thì tiếng còi cảnh báo trong lòng lại càng vang dội hơn.
Không ổn rồi, ông tổ này lại muốn gây chuyện!
Nhưng họ ở dưới sân khấu thì làm gì được nữa?
Hai người nhìn Bùi Thứ cụp mắt, xé phăng tờ giấy ghi lời phát biểu kia!
Âm thanh chói tai truyền khắp hội trường qua microphone.
Cùng lúc đó, Bùi Thứ cao giọng ngạo nghễ: “Quên đi, mấy lời khách sáo này lừa đám nhóc ba tuổi tụi nó còn chả tin. Ngành chúng ta, mỗi một đơn hàng, mỗi một vị trí đều chỉ có một ứng viên phù hợp, cũng chỉ có một cố vấn headhunter thắng cuộc. Làm headhunter không có chuyện lập lờ nước đôi, chỉ có thắng hoặc thua. Cậu thắng thì tôi thua, cậu thua thì tôi mới thắng, là kiểu cạnh tranh hoặc sống hoặc chết, từ trước tới nay không hề dính dáng gì tới hai chữ “hữu nghị” hết!”
Tất cả mọi người đang lắng nghe đều há hốc mồm.
Ai đang xem điện thoại thì không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Một buổi chiều ngày hè buồn tẻ bỗng chốc như có ai đó giội một gáo nước xuống, tất cả mọi người lập tức tan luôn cơn buồn ngủ, chẳng còn thấy chán gì.
Chỉ có Tôn Khắc Thành là cảm giác như cơ tim của mình đang tắc nghẽn, ước gì có thể tự ấn huyệt nhân trung cho mình ngay và luôn.
Chuyện gì thế này!
Mẹ kiếp đang phát biểu êm đẹp sao tự dưng lại trở mặt rồi cua gắt dữ vậy!
Đây là lần đầu tiên sau khi vào Kỳ Lộ Lâm Khấu Khấu được diện kiến cảnh tượng này, cô ngồi ở phía xa xa bên dưới, nhìn lên sân khấu hồi lâu mà vẫn chẳng thể tỉnh hồn lại nổi.
Lúc này Bùi Thứ mới cảm thấy dễ chịu, nghĩ: Ai viết ra bài phát biểu xàm xí này thế không biết, về phải hỏi cho rõ rồi trừ lương tháng sau!
Anh nhìn thấy hết phản ứng của những người bên dưới.
Chủ tịch Hiệp hội Headhunter ngồi hàng đầu đã ngớ mặt ra, nhóm đánh giá của Liên đoàn Headhunter Quốc tế thì nhìn anh rồi nhỏ giọng xì xầm.
Nhưng Bùi Thứ không quan tâm.
Anh vò tờ giấy phát biểu kia thành một viên giấy rồi tiện tay ném trên bục phát biểu, thản nhiên nói: “Đến cũng đã đến rồi, người ngay thẳng không nói vòng vo. Snitch vàng lần này, tôi sẽ đại diện cho Kỳ Lộ nhận trước nhé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.