Sáng, Trưa và Đêm

Chương 23:




Chính vì Kendall mà Julia quyết định đến Boston.
Một hôm, trên đường đi ăn trưa về, Julia tạt qua một cửa hàng thời trang đắt tiền và thấy trên cửa kính có bày một bộ váy áo do chính Kendall thiết kế. Julia ngắm chiếc váy một lúc lâu và nghĩ. Đó là chị gái mình. Mình không thể trách chị ấy về nhưng gì đã xảy ra cho mẹ mình. Và mình cũng không thể trách các anh của mình. Và bỗng dưng nàng thấy tràn ngập một khao khát được gặp họ, được nhìn thấy họ, được nói chuyện với họ, được có một gia đình.
Khi Julia về văn phòng, nàng bảo với Max Tolkin rằng mình muốn đi nghỉ vài ngày. Nàng dụt dè đề nghị.
- Tôi muốn lĩnh lương trước có được không?
Tolkin mỉm cười.
- Được chứ. Cô sắp đi nghỉ. Đây tiền của cô. Chúc cô vui vẻ!
Không biết mình có được vui vẻ không? - Julia phân vân - Hay là mình đang phạm phải một sai lầm lớn?
Julia về nhà, Sally vẫn chưa thấy đâu. Mình không thể đợi cô ấy về - Julia quyết định. Nếu không đi ngay, thì mình sẽ không bao giờ đi được nữa. Nàng đóng gói đồ rồi viết mấy chữ để lại cho Sally.
Trên đường ra xe buýt, Julia lại nghĩ: Mình đang làm gì thế nầy? Tại sao mình lại quyết định ngay như vậy? Nhưng rồi nàng lại quyết tâm - Vội vàng ư? Không, phải mất mười bốn năm rồi mình mới có ngày hôm nay. Thế là lòng nàng lại tràn ngập sự phấn khích. Không biết gia đình nàng thế nào? Nàng biết một trong hai anh của mình là thẩm phán, người anh kia là một cầu thủ polo có tiếng, còn chị gái nàng cũng nổi tiếng là một nhà tạo mốt độc đáo.
Đó là một gia đình thành đạt, Julia nghĩ, còn ta là ai? Hy vọng rằng mọi người sẽ không khinh rẻ mình.
Chỉ nghĩ đến những gì đang đợi mình ở phía trước cũng khiến cho tim Julia đập gấp. Nàng đáp chuyến xe buýt Greyhound và thế là đã ở trên đường đi Boston rồi.
Khi xe đến bến xe phía Nam ở Boston, Julia gọi taxi.
- Đi đâu thưa cô? - Tài xế hỏi.
Và Julia bỗng mất hết tinh thần. Nàng định nói là về Rose Hill, thì nói:
- Tôi không biết.
Người lái xe quay lại nhìn nàng:
- Xì tôi cũng không biết.
- Anh có thể cho tôi đi vòng vòng được không? Tôi chưa bao giờ đến Boston cả.
Anh ta gật đầu.
- Được thôi Họ đi về phía tây, dọc phố Mùa Hạ cho tới khi đến công viên Common Boston.
Người lái xe nói.
- Đây là công viên cổ nhất nước Mỹ đấy. Xưa lia người ta hường dùng nơi nầy làm pháp trường treo cổ phạm nhân.
Và Julia tưởng như đang nghe thấy tiếng mẹ vọng về Mẹ thường dẫn các con ra công viên Common vào mùa đông để trượt tuyết. Woody là một vận động viên bẩm sinh đấy. Julia, mẹ ước gì con gặp anh ấy. Anh ấy là một cậu bé rất đẹp trai. Mẹ vẫn thường nghĩ rằng anh ấy sẽ là người thành đạt nhất trong gia đình. Dường như mẹ đang ở bên cô, chia sẻ phút giây khó khăn nầy.
Họ đi đến phố Charles, tới cánh cồng đi vào Công viên Public. Người lái xe nói.
- Hãy nhìn những chú vịt con bằng đồng kỳa! Tin hay không cũng được, chúng đều có tên riêng đấy.
Mẹ thường đưa bọn trẻ đi picnic ở công viên Public. Ở cổng vào có tượng những con vịt con bằng đồng rất ngộ nghĩnh. Chúng có tên là Jack, Kack, Lack, Mack, Nack, Ouack, Pack và Quack.
Julia vẫn từng rất thích những cái tên nầy nên thường bắt mẹ kề đi kể lại không biết bao nhiêu lần.
Nàng nhìn vảo đồng hồ đo đường. Đi thế nầy tốn kém quá.
- Anh có thể chỉ cho tôi một khách sạn nào rẻ tiền không?
- Được ngay. Đến khách sạn Copley Square nhé?
- Vâng, hãy đưa tôi đến đó đi.
- Vâng.
Năm phút sau, họ đã ở trước cửa khách sạn.
- Chúc cô vui vẻ ở Boston nhé.
- Cám ơn anh.
Liệu mình có được thưởng thức Boston không, hay sẽ là một tai hoạ đây? - Julia trả tiền taxi rồi đi vào khách sạn.
Nàng tiến đến hỏi người nhân viên đứng sau quầy tiếp đón.
- Xin chào, - anh ta nói. - Chị cần gì
- Tôi muốn thuê một phòng.
- Phòng đơn ạ?
- Vâng.
- Chị sẽ ở đây bao lâu?
Cô lưỡng lự. Một giờ? Hay mười năm?
- Tôi chưa biết.
- Được ạ Anh ta kiểm tra nơi đề chìa khoá.
- Tôi có một phòng đơn xinh xắn cho chị ở tầng bốn.
- Cám ơn!
Nàng ký vào tờ đăng ký tên: Julia Stanford.
Người nhân viên đưa cnìa khoá cho nàng:
- Chìa khoá của chị đây. Chúc chị nghỉ ngơi vui vẻ.
Căn phòng nhỏ nhưng sạch sẽ, gọn gàng. Ngay khi Julia dỡ đồ xong, nàng gọi cho Sally.
- Julia đấy à? Chúa ơi! Cậu đang ở đâu vậy?
- Mình đang ở Boston.
- Cậu ổn không? - Sally hét lên do không kỳm được.
- Ổn. Sao cơ?
- Có người đến đây tìm cậu, và mình nghĩ rằng hắn ta muốn giết cậu.
- Cậu nói gì thế?
- Hắn cầm dao và… cậu phải thấy mặt hắn lúc đó cơ? - Sally dừng lại để thở. - Khi hắn biết mình không phải là cậu, liền chuồn ngay.
- Mình không tin được!
Hắn ta nói là người của công ty A.C Nielsen, nhưng khi mình gọi điện hỏi thì họ nói rằng chưa bao giờ họ nghe cái tên ấy! Cậu có biết ai định hại mình không?
- Tất nhiên là không mà, Sally! Đừng có ngớ ngẩn! Thế cậu có báo cảnh sát không?
- Mình báo rồi. Nhưng họ chẳng làm được gì nhiều ngoài việc dặn mình cẩn thận hơn.
- Ừ mình vẫn khoẻ, đừng lo cho mình.
Cô nghe thấy Sally thở phào.
- Được! Chừng nào cậu còn được yên ổn. Julia ơi?
- Gì thế?
- Cậu phải thận trọng nhé.
- Tất nhiên rồi.
Sally lại tưởng tượng rồi! Ai thèm giết mình chứ.
- Cậu định bao giờ thì trở về?
Vẫn câu hỏi giống người nhân viên đã hỏi:
- Chưa biết.
- Cậu đến đó để gặp gia đình phải không?
- Ừ!
- Chúc may mắn nhé.
- Cám ơn, Sally. Chúng mình sẽ gọi điện cho nhau nhé.
Julia dập máy. Nàng đứng đó, phân vân không biết nên làm gì tiếp theo. Nếu tỉnh táo, thì nên đáp xe trở về nhà. Mình đã đợi bao lâu nay. Chẳng lẽ đến Boston chỉ để ngắm cảnh. Không. Mình đến đây để gặp gia đình. Mình có nên đi gặp họ không? Không. Có…
Nàng ngồi ở mép giường, đầu óc rối mù. Thế nếu họ ghét mình thì sao? Mình không được nghĩ đến điều đó. Họ sẽ yêu thương mình và mình cũng sẽ yêu thương họ.
Nàng nhìn vào máy điện thoại và nghĩ… Có lẽ mình nên gọi điện thoại cho họ. Không. Làm thế biết đâu họ lại sẽ không muốn gặp mình nữa. Nàng đi đến bên tủ quần áo và chọn một bộ đẹp nhất. - Nếu bây giờ không làm thì sẽ không bao giờ làm được nữa - Julia quyết định.
Ba mươi phút sau, nàng đã ngồi trên taxi tới Rose Hill để gặp gia đình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.