Sao Anh Vẫn Không Dỗ Em

Chương 28:




Nhiễm Thuật đi theo Tang Hiến về nhà anh, vừa tới cửa đã gọi: “Nhóc bò sữa.”
Nhóc bò sữa mới đến chỗ ở mới nên vẫn hơi sợ người lạ. Nó vẫn chưa quen với cái tên mới, vì thế không biết rằng cậu đang gọi nó.
Nghe thấy tiếng mở cửa, nhóc bò sữa nhanh chóng trốn dưới gầm sô pha. Nhiễm Thuật ngồi xổm bên cạnh cả buổi cũng không dỗ được nó đi ra ngoài.
Đúng lúc này, chuông điện thoại Nhiễm Thuật vang lên. Cậu cầm lấy rồi liếc mắt nhìn, là tin nhắn của Lưu Huân gửi tới: Anh Nhiễm ơi, anh xem có phải là cái chai này không?
Cậu liếc mắt nhìn ảnh lọ thuốc, sau đó trả lời: Đúng.
Lưu Huân: Hai ngày trước tập một chiếu rồi đó, anh xem chưa?
R.S: Có xem sơ.
Lưu Huân: Khúc anh gọi chủ tịch Tang đã bị tắt âm. Tất cả mọi người đều cho rằng anh nói tục, bão bình luận nhộn nhịp cực.
R.S: Im đi.
Chương trình《Không phải tôi》đã quay được hai tập, sắp bắt đầu quay tập ba.
Tập đầu tiên phát sóng vào hai ngày trước có phản hồi khá tốt. Tỉ lệ người xem được công nhận về mọi mặt, các bài báo về chương trình gần đây cũng rất nhiều.
Nhiễm Thuật và Lưu Huân say sưa buôn dưa từ chuyện con mèo đến chương trình, chẳng mấy khi trò chuyện lâu thế này.
Tang Hiến cuối cùng cũng thành công khều nhóc bò sữa ra ngoài. Anh muốn Nhiễm Thuật làm quen với nó một chút nhưng thấy Nhiễm Thuật liên tục nhắn tin, bèn ôm nhóc bò sữa im lặng ngồi chờ bên cạnh.
Rốt cuộc Tang Hiến cũng đợi được Nhiễm Thuật đặt điện thoại xuống, anh chưa kịp nói gì, Nhiễm Thuật lại nghe thấy chuông báo rồi cầm điện thoại nhắn tin.
Ánh mắt Tang Hiến dán chặt trên người Nhiễm Thuật không rời.
Lúc Nhiễm Thuật trả lời tin nhắn của anh, hình như tốc độ không nhanh như thế…
Nhiễm Thuật đang đọc tin nhắn trên màn hình, thuận miệng nói với Tang Hiến: “Bạn em nhận nuôi trước hai trong bốn con mèo con.”
“Bạn nào?”
“Lưu Huân và Mễ Lạc.”
Tang Hiến nghe xong gật đầu, giả vờ hỏi vu vơ: “Anh thấy em và Lưu Huân có fan CP, hai người còn có cả super topic nữa.”
Nhiễm Thuật cảm thấy hoàn toàn không khể tin nổi: “Hiện tại mọi người đều ghép CP tà đạo thế sao?”
“Lưu Huân và em thân lắm à?”
“Cũng tạm.”
Giọng điệu của Tang Hiến vẫn đều đều như cũ nhưng ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo: “Thế mà em còn cho cậu ta mèo con?”
“Lưu Huân là một chủ nhân* tốt.”
(*)
“Cho nên… trong lòng em, Lưu Huân là một người rất tốt?”
Cuối cùng Nhiễm Thuật cũng cảm giác được điều gì đó không ổn, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Tang Hiến, quả nhiên bắp gặp một ánh mắt nguy hiểm đang dò xét.
Bình thường nếu Tang Hiến nhìn như thế thì sau đó sẽ có chuyện không tốt xảy ra.
Nhiễm Thuật chần chờ nói: “Thì là… Mèo con đưa cho cậu ta cũng yên tâm. Em không có ý gì khác đâu.”
“Em rất tin tưởng cậu ta à?”
“Bình thường thôi mà!” Nhiễm Thuật căng thẳng, tông giọng không khỏi cao lên. “Anh tự nhìn anh xem mình chua như thế nào đi! Không biết còn tưởng anh ghen vì thấy em ngắm đàn ông cơ bắp mấy lần ấy.”
Tang Hiến không tức giận, ngược lại còn cười tủm tỉm, vẻ mặt càng thân thiện hơn: “Cho nên, em từng lén ngắm trai cơ bắp rồi hả?”
“Anh không xem chương trình thực tế của em sao?”
“Anh nghe nói em có cảnh quay dưới nước nên không xem, anh không thể chịu được hình ảnh quay dưới nước của em.”
Tang Hiến ám ảnh với nước.
Anh đã từng bất chấp nguy hiểm bơi ngoài biển, hại bạn bè, còn hại chết bố của Hầu Mạch.
Kể từ đó, Tang Hiến mắc chứng rối loạn tâm lý rất nặng. Đến bây giờ anh vẫn không thể kiểm soát được chứng sợ nước của mình.
Hiện tại, anh có thể bơi, nhìn sông, biển, hồ cũng không có vấn đề gì.
Nhưng sau khi hẹn hò với Nhiễm Thuật, anh không thể nào nhìn Nhiễm Thuật chìm trong nước, cảm giác nước biển sẽ cướp Nhiễm Thuật của anh đi mất.
Tình trạng của anh vẫn chưa ổn định hoàn toàn, nếu tái phát sẽ mang lại phiền phức cho người thân và bạn bè, vì vậy anh cố gắng hết sức để tránh bị kích thích.
Nhiễm Thuật nhớ ra điều này, nghĩ một lúc rồi nói: “Anh phải cố gắng vượt qua, em sợ nhảy cầu như thế nhưng vẫn thử và đã thành công rồi sao?”
“Ừm, cái cậu cơ bắp đó đẹp không?”
“Cũng tạm thôi, có điều rất trắng.”
“Em ngắm kỹ nhỉ.”
“Không phải cái đó nhìn sơ qua là thấy hả?”
Đúng lúc này, chuông điện thoại Nhiễm Thuật vang lên. Cậu nghĩ chỉ cần giả bộ bận rộn là có thể tránh mấy câu tra hỏi của Tang Hiến.
Điện thoại cài đặt Face ID, cậu vừa cúi đầu thì màn hình cũng mở khóa.
Sau khi chạm tay vào màn hình, tin nhắn thoại của Lưu Huân lập tức hiện lên: “Anh Nhiễm, khi nào anh rảnh? Anh đến nhà em xem phòng chuẩn bị cho mèo con có cần bổ sung gì không, trên tầng có cần lắp rào chắn gì không?”
Tang Hiến nhạy bén bắt được từ khóa: “Em còn định đến nhà cậu ta?”
“Đâu, em chưa đồng ý mà!”
“Lại còn chưa? Vậy là sẽ đồng ý?”
“Em không có ý đó.”
“Ý đó là ý gì, đây không phải cách em hay nói sao? Do anh chưa hiểu rõ cách nói của em sao?”
Nhiễm Thuật bị giọng điệu hung hăng của Tang Hiến làm cho cứng họng, đầu óc chạy một hồi, cuối cùng chỉ có thể hùng hồn đáp: “Nếu anh nghĩ thế thì em cũng chịu.”
“…” Chỉ một câu nói, kích thích gân xanh hiện lên trán Tang Hiến.
“Mà rõ rang em đã giải thích rồi, anh còn muốn em làm gì nữa?”
“…” Ánh mắt thân thiện của Tang Hiến biến mất hoàn toàn.
“Nếu như anh đã xem tập cuối của chương trình…” Nhiễm Thuật muốn nói với anh, ở tập cuối Lưu Huân đã phàn nàn mình không hay trả lời tin nhắn của cậu ta.
Thế nhưng còn chưa nói xong, đã bị Tang Hiến ngắt lời: “Anh đã xem các tập trước đây, có thể nhìn được thái độ của cậu ta với em.”
“Thái độ của cậu ấy với em là gì?”
“Chúng ta đều là GAY đó, không thể nào không nhìn ra được chứ?”
“Cậu ấy, cậu ấy, cậu ấy cũng vậy á?” Nhiễm Thuật sửng sốt, cậu thực sự không nhận ra.
“Em thật sự không biết? à?”
“Vâng…”
Sau đó Tang Hiến hỏi lại: “Vậy sao em lại nói lắp?”
“Dạ?” Nhiễm Thuật ngạc nhiên chớp mắt một cái: “Em nói lắp á?”
“Năm cấp ba em chữa khỏi chứng cà lăm của mình, nhưng sau đó nó chỉ xuất hiện mỗi lần em nói dối, không phải ư?”
Cái câu cà lăm đó của Nhiễm Thuật là do ngạc nhiên, nhưng cậu không biết nên giải thích thế nào?
Cậu nhanh chóng nhận ra, tại sao cậu phải giải thích?
Cậu cũng không làm chuyện gì quá đáng, hai người hiện tại cũng không phải người yêu.
Nhiễm Thuật lập tức gào lên: “Anh quản tôi sao? Tôi đến nhà Lưu Huân thì làm sao nào?!”
Tang Hiến nhẹ nhàng đặt nhóc bò sữa xuống. Nó nhanh nhẹn trốn vào một góc.
Nhiễm Thuật vẫn tràn đầy tự tin, thậm chí còn đứng lên bày tỏ: “Tôi về.”
Ai ngờ cậu bị Tang Hiến túm lấy cổ tay cậu, lôi về salon, chưa kịp ngồi vững đã bị Tang Hiến ghì chặt vai: “Em tính đến nhà Lưu Huân à?”
Lưu Huân liên quan gì ở đây?
Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc tiến thêm một bước với Lưu Huân.
Sao Tang Hiến không chịu hiểu cơ chứ?!
“Anh quản được em sao?!” Cậu đáp lại, sau đó bắt đầu đẩy Tang Hiến.
Đáng tiếc, cậu không phải là đối thủ của Tang Hiến, những lời nói sau đó cũng bị chiếc hôn chặn lại.
Có lẽ trong những năm này, Tang Hiến đối xử với cậu quá tốt, dù vội vàng nhưng động tác vẫn rất nhẹ nhàng.
Tự dưng bị hôn thô bạo thế này, Nhiễm Thuật ra sức giãy giụa, lại bị giữ chặt hơn.
Nhiễm Thuật dùng cả tay lẫn chân, co đầu gối chống trước ngực Tang Hiến, sau đó dùng hết sức bình sinh đẩy anh ra, mắng: “Anh điên à?”
“Nếu quay lại tức có nghĩa là anh được phép quản em đúng không?” Tang Hiến hỏi cậu, vẻ mặt vốn không dịu dàng, giờ lại hỏi nghiêm túc như thế khiến khí thế càng uy nghiêm hơn.
“…” Nhiễm Thuật nhìn dáng vẻ nổi giận của Tang Hiến, hơi do dự, không biết có nên tiếp tục cứng rắn hay không, nếu không sẽ làm Tang Hiến tức giận hơn nữa.
Nhưng cậu không cam lòng chịu thua chút nào.
Tang Hiến lại hỏi; “Chúng ta quay lại được không, làm bạn trai của anh một lần nữa nhé.”
Nhiễm Thuật nghe giọng điệu này của anh, vô cùng không hài lòng hỏi: “Anh muốn quay lại với em hay là muốn trả thù em vậy? Anh xem thái độ của anh đi!”
“Em không đồng ý à?” Tang Hiến tăng lực tay hơn một chút.
“Anh… anh, anh buông em ra trước đã.”
“Em trả lời anh trước.”
“Không, không, em không đồng ý!” Trả lời xong, cậu muốn tát cho mình một cái, sao lại nói lắp cơ chứ?!
“Được.” Tang Hiến buông Nhiễm Thuật, đứng dậy
Được?
Ý gì đây?
Nhiễm Thuật chậm rãi ngồi dậy, không hiểu nhìn Tang Hiến. Lúc Tang Hiến đi về phía một căn phòng, cậu nhanh chóng đứng dậy chạy ra phía cửa, định rời đi ngay lập tức.
Hành động này dẫn đến việc Tang Hiến trở lại, chắn trước người cậu, bế cậu vào phòng ngủ: “Anh còn tưởng hai năm nay em không làm, muốn tìm bôi trơn, xem ra em không cần.”
Nhiễm Thuật bị Tang Hiến vác lên vai, sau đó ném xuống giường, cơ thể bật lên lại ngã xuống, vẫn chưa kịp định thần lại.
Sao lại phát triển thành thế này?
“Tang Hiến…” Nhiễm Thuật thử gọi một câu.
“Gọi chồng.” Tang Hiến nói, một lần nữa hôn Nhiễm Thuật, ấn mạnh cậu xuống giường.


Tang Hiến ngồi bên cạnh giường, giúp Nhiễm Thuật xoa bóp.
Bắp chân Nhiễm Thuật vẫn còn đang run rẩy do bị chuột rút.
Cậu ngước mắt lên, trừ bắp chân cũng chỉ thấy chăn bông.
Trong chiếc chăn bông lộn xộn, Nhiễm Thuật trốn ở bên trong khóc lóc thảm thiết, không quên dùng chất giọng khàn khàn mắng: “Đồ xấu xa ngu ngốc…”
“Đau không?” Tang Hiến hỏi cậu.
“Đau.”
“Đau chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng đau…”
Đôi môi mỏng của Tang Hiến mím lại.
Nói không đau lòng là giả.
Vừa nãy đúng là hơi ghen tị. Cả hai cứ mãi dây dưa, không có danh phận rõ ràng, điều này khiến anh không có cảm giác an toàn.
Nhiễm Thuật tình huống của Tang Hiến nên luôn để ý tâm trạng của anh, chăm sóc anh cực kỳ. Cậu ít khi tiếp xúc thân mật với người khác, nếu không cũng sẽ không có danh hiệu “chú lính nhỏ đạo đức” rồi.
Nhiễm Thuật đột nhiên thân thiết với Lưu Huân, điều này đã kích thích Tang Hiến.
Những lần trước, lúc xxoo Nhiễm Thuật cũng sẽ khóc và la mắng.
Lần này, Nhiễm Thuật bị chuột rút ở bắp chân, khóc đến mức không thở được. Một người cứng đầu như vậy lại phải khuất phục cầu xin anh tha thứ, lúc ấy anh mới khôi phục lý trí.
“Đỡ hơn chút nào không?” Tang Hiến lại hỏi.
Nhiễm Thuật không trả lời.
Tang Hiến xác định chân Nhiễm Thuật không còn bị chuột rút nữa mới đi ra khỏi phòng gọi điện cho bác sĩ, để bác sĩ chuẩn bị đến tận nhà.
Gọi điện xong, cảm thấy không khí trong phòng sẽ làm Nhiễm Thuật xấu hổ, vì vậy anh quấn chăn cho Nhiễm Thuật, ôm cậu đến phòng nghỉ phụ nghỉ ngơi.
Nhiễm Thuật hoàn toàn không có sức lực, mặc kệ Tang Hiến giày vò.
Tang Hiến thu dọn phòng nghỉ xong, kéo Nhiễm Thuật ra khỏi chăn bông, hôn lên trán cậu một cái: “Là do anh cố ý gây sự.”
“Anh xéo đi, bố đây đkm nó lo cho anh, là do bố đây hèn mạt.”
“Làm bạn trai anh lần nữa, được không?”
“Không, không được.”
“Một lát nữa bác sĩ Chu sẽ tới, chắc cũng giống trước đây, một liều thuốc chống viêm là được.”
“…”
Tang Hiến nói xong, đứng dậy ra ngoài mở cửa, đón bác sĩ Chu vào nhà.
Tang Hiến cũng không đi theo bác sĩ, nói: “Anh đi lấy nước ấm cho em.”
“Em muốn uống trà sữa…” Nhiễm Thuật khàn giọng yêu cầu.
Bác sĩ Chu ngắt lời: “Cổ họng cậu đã như thế này rồi, uống nước ấm đi.”
“Vâng.” Tang Hiến trả lời, cũng không biết là trả lời Nhiễm Thuật hay bác sĩ Chu.
Khi bác sĩ Chu tiêm thuốc, Nhiễm Thuật ló đầu ra khỏi chăn, nhỏ giọng hỏi: “Bác sĩ, cho tôi hỏi một chuyện.”
“Ừm, cậu nói đi.” Bác sĩ Chu đã quen thuộc với cảnh này, vẻ mặt rất bình tĩnh.
“Đàn ông không hư thận nhưng lại tưởng nhầm là thận hư uống thuốc bổ, kết quả là bổ quá, dược hiệu bao lâu sẽ hết.”
Lửa xẹt này mạnh quá, thiếu chút nữa giày vò cậu đến chết rồi.
“…” Bác sĩ Chu nghe xong vấn đề này, không biết nguyên nhân, chỉ cảm thấy không thể giải thích được, lúng túng đưa tay gãi gãi đầu.
Nhiễm Thuật chỉ có thể lấy điện thoại ra, hỏi thăm bác sĩ Trung y đã kê đơn trong Wechat.
Cậu phải tìm hiểu nguyên nhân rõ ràng, rốt cục vì sao đột nhiên bị đè lên giường giày vò tận ba lần, cầu xin tha thứ đến khi bị chuột rút mới bỏ qua.
Thái độ bác sĩ trung y rất tốt, trả lời: Nếu như uống đủ liều, có thể duy trì trạng thái ‘hưng phấn’ trong khoảng thời gian ngắn đấy. Hơn nữa sẽ gây kích động, bồn chồn, nhạy cảm.
Nhiễm Thuật nhìn dòng chữ trên điện thoại, bắt đầu nhớ lại sự khác thường của Tang Hiến, cuối cùng thở dài tức giận.
Hóa ra, hôm nay bị hành thảm như vậy đều là họa do cậu gây nên cả!!!
Thế có khác gì kỳ mẫn cảm của Alpha trong tiểu thuyết ABO không cơ chứ? Ham muốn độc chiếm mạnh hơn, dục vọng cao, cộng thêm thể lực Tang Hiến luôn rất tốt, càng nghĩ kỹ càng cảm thấy đáng sợ.
R.S: Bao lâu thì dược hiệu sẽ hết.
Quán Trung y: Còn tùy vào cơ địa, nếu sức khỏe tốt sẽ kéo dài hơn người bình thường một chút, sau khi ngưng thuốc có thể kéo dài hơn nửa tháng.
Nhiễm Thuật bắt đầu tính thời gian, không tới một tháng nữa thôi… Nhịn chút xíu là xong.
Sau khi chỉnh tốc độ nhỏ giọt của túi truyền dịch, bác sĩ Chu rời đi ngay, dù sao Tang Hiến đã quen với việc rút kim rồi.
Nhiễm Thuật thành ra… thế này không chỉ một, hai lần.
Tang Hiến cầm hai cái cốc vào phòng: “Đây là nước ấm, đây là trà sữa. Anh chỉ nấu non nửa cốc thôi, nên em chỉ có thể uống một chút.”
Nhiễm Thuật nằm trong chăn nhỏ giọng nói: “Vậy làm lành đi.”
Động tác của Tang Hiến cứng đờ, nghi ngờ nhìn Nhiễm Thuật, một lát sau mới hỏi: “Hay là… Anh tặng em một ngôi sao mang tên em nhé, nhưng anh phải cố gắng thêm vài năm nữa.”
“…” Nhiễm Thuật chỉ cảm thấy tình huống của Tang Hiến là do cậu tạo thành, không có tự tin để mắng anh.
Tại sao đột ngột thay đổi thái độ lại khiến Tang Hiến càng lo lắng vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.