“Giúp đỡ lẫn nhau thôi mà!” Hầu Mạch vội vàng giải thích, đồng thời buông tay ra, nhún vai tỏ vẻ vô tội.
“Tôi không cần.” Tùy Hầu Ngọc trầm giọng trả lời xong, lại đi tới giúp Hầu Mạch tháo nút áo.
Nút tàu của bộ đồ Hầu Mạch đang mặc thắt hơi chặt thật. Tùy Hầu Ngọc phải loay hoay một lúc mới cởi hết được. Cứ mỗi cái cúc áo được cởi ra là có thể thấy được một mảng da, trắng nõn, mịn màng như pudding phô mai.
Đây là lần đầu tiên Tùy Hầu Ngọc được trải nghiệm thứ gọi là làn da quyến rũ.
Chết người hơn là, người đó lại là một nam sinh còn cao hơn cả cậu.
Sau khi cởi giúp Hầu Mạch, Tùy Hầu Ngọc lùi lại tháo nút áo của mình.
Hầu Mạch cởi Đường trang, lục một bộ quần áo thể thao trong ba lô, sau đó mặc bộ không có ống tay.
Tùy Hầu Ngọc luống cuống liếc nhanh qua hắn, sau đó xoay người đi thay đồ.
Là màu hồng thật.
Một nam sinh to đầu lại có màu non như vậy!
Tùy Hầu Ngọc thay quần áo xong, gấp gọn Đường trang bỏ vào ba lô, vừa quay người lại đã thấy Hầu Mạch đang ngồi xổm trước ba lô ngắm cậu, hỏi: “Cậu nặng bao nhiêu kí?”
“59kg.”(*)
(*) Gốc là 118 cân, mà bên Trung một cân bằng nửa kg.
“Bao nhiêu?!” Sau khi nghe xong con số đó, Hầu Mạch sửng sốt.
“Liên quan quái gì đến cậu?” Cậu tức giận đốp lại, rồi đeo ba lô lên định nhảy phốc qua cửa sổ để ra ngoài.
Hầu Mạch đi theo cậu, hỏi liên tục: “Sao cậu được có 59kg vậy? Những thứ cậu ăn trôi đi đâu cả rồi? Sao lại gầy đến thế chứ?”
Cậu không buồn đáp, tiếp tục đi về phía sân vận động.
Hầu Mạch nhảy từ cửa sổ ra theo rồi vẫn tiếp tục luyên thuyên: “Trên người cậu không có nổi một lạng thịt thừa. Hai cái chân lèo khoèo như hai cái cọc tre, gió thổi cái là đổ luôn nhỉ?”
Hiển nhiên, Hầu Mạch đã quang minh chính đại “nhìn lén ” vào lúc Tùy Hầu Ngọc thay đồ.
Tùy Hầu Ngọc còn biết xoay qua chỗ khác để tránh tị hiềm.
Nhưng Hầu Mạch thì không.
Khi hai người về đến sân vận động của trường thì đã có bạn học đứng đợi bọn họ, cầm ba lô cho họ, đưa họ lại khu vực của lớp.
Hai người họ đi tới chỗ báo danh, sau khi lấy thẻ, Nhiễm Thuật và Tô An Di vây quanh Tùy Hầu Ngọc, gắn thẻ ghi số báo danh giúp cậu.
Tô An Di nhỏ giọng nói: “Lớp mười thi đấu trước, hiện tại đã có hai nhóm thi đấu, sau đó là nhóm nữ sinh, vẫn còn đủ thời gian.”
Hầu Mạch nhìn xung quanh, thấy không có ai quan tâm đến hắn, đành tự gắn thẻ cho mình.
Nhưng thật sự không tài nào gắn ra sau lưng được, vì thế hắn bước tới tìm Tùy Hầu Ngọc, định giúp đỡ lẫn nhau lần nữa.
Kết quả, Nhiễm Thuật cầm lấy thẻ số, bước ra đằng sau Hầu Mạch gắn giúp hắn, giống như chỉ cần có Nhiễm Thuật ở đây thì hắn đừng mong được lại gần Tùy Hầu Ngọc.
Sau khi trận đấu bắt đầu thì cũng không có quá nhiều học sinh tập trung sang bên này, chỉ có các tuyển thủ thi đấu được ở lại.
Nhiễm Thuật và Tô An Di đành quay về.
Trong khi chờ, Hầu Mạch không ngừng nhìn cánh tay của mình: “Tôi không xịt kem chống nắng rồi, cậu cũng không xịt đúng không?”
Hai người họ vội đến nên không chuẩn bị những thứ này.
Nhưng Tùy Hầu Ngọc không nói gì cả, cố ý đi vòng qua Hầu Mạch, đứng sang chỗ khác.
Hầu Mạch lại đi theo, duỗi cánh tay ra cho cậu nhìn: “Tay tôi phơi nắng một lát là như bị lột da ấy. Cậu nhìn đi, nó đỏ ửng lên này.”
Tùy Hầu Ngọc tức giận lườm một phát.
Hầu Mạch thật sự rất trắng, trên cánh tay hiện lên từng mảng hồng nhạt.
Hơn nữa, Hầu Mạch lại thay sang bộ quần áo ba lỗ, giờ cậu mới nhận thấy thì ra cánh tay Hầu Mạch cũng bị cháy nắng, vùng da chỗ bả vai trắng hơn những chỗ còn lại.
Tên này phơi đen rồi mà vẫn trắng hơn người thường, thật nghịch thiên.
“Đừng có làm như chúng ta quen thân lắm, được không?” Cậu nghiêm túc hỏi.
Hầu Mạch nhìn cậu một lúc lâu, cuối cùng gật đầu, không làm phiền cậu nữa.
Cuộc thi chạy 100—400m trong hội thao của trường sẽ trải qua vòng loại và chung kết.
Còn đối với cự ly 800m, vòng loại và trận chung kết sẽ diễn ra cùng một lúc. Thứ hạng sẽ được xếp dựa theo thời gian nên bọn họ chỉ cần chạy một lần là xong.
Hầu Mạch, Tùy Hầu Ngọc và những người khác ra sân, cùng nhau đứng sát đường chạy.
Cả hai vừa mới chuẩn bị xong đã nghe được tiếng hò reo, dường như lớp nào cũng đang cổ vũ cho bọn họ.
Trong chốc lát, tình hình trở nên quá hỗn loạn nên cũng không thể phân rõ được rốt cuộc là ai đang cổ vũ cho ai.
Đừng thấy bình thường Hầu Mạch toát ra vẻ trẻ trung. Sau khi thực sự khoác lên mình bộ quần áo thể thao, đường cong của cánh tay hắn gợi cảm giác ngập tràn sức mạnh, cuồn cuộn săn chắc mà không hề khoa trương, vừa khéo là dáng hình cánh tay phù hợp nhất trong lòng các cô gái.
Nghịch thiên nhất có lẽ là đôi chân dài miên man dưới lớp quần đùi, diễn giải xuất sắc cho câu nói: Từ rốn trở xuống đều là chân.
Tùy Hầu Ngọc đứng bên hắn cũng không kém cạnh, vóc người mảnh mai hơn hắn, dáng vẻ chuẩn mỹ thiếu niên văn nhược.
Trùng hợp là hai người mặc đồ thể thao cùng màu, lại còn đứng cạnh nhau, hình ảnh hài hòa một cách kỳ lạ.
Những tuyển thủ thi đấu với bọn họ không nhịn được thì thầm với nhau: “Chúng ta đang ở trong boyband à?”
“Cùng chạy với nhau, phải ổn định lại tâm lý.”
Bọn họ đều biết Hầu Mạch là học sinh ban thể dục, lại còn là kiểu học sinh thể dục có thành tích vô cùng tốt nên đều không ôm hy vọng gì nữa.
Bọn họ lại ngó tiếp, sau đó nhỏ giọng bàn: “Chắc có thể chạy hơn người còn lại nhỉ. Tay nhỏ chân nhỏ, tôi còn sợ cậu ta không kiên trì được hai vòng ấy chứ.”
Trong mắt người ngoài, vóc người như Tùy Hầu Ngọc sẽ không bế nổi một nữ sinh 40kg.
Đời biết đâu được chữ ngờ… Tùy Hầu Ngọc không phải là người bình thường.
Sau khi tiếng súng hiệu vang lên, Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch gần như xuất phát cùng một lúc, đến giai đoạn sau hai người cũng không hề thả lỏng, toàn bộ hành trình đều chạy gần bằng nhau.
E là người khác không cảm nhận được gì, nhưng Hầu Mạch lại nhận ra được rằng Tùy Hầu Ngọc đang so tài với mình. Hầu Mạch hiếm khi bị khích nhưng dù bây giờ không phải đang làm việc kiếm được tiền hắn cũng liều mạng, tiếp tục chạy thi với Tùy Hầu Ngọc.
Học sinh ban thể dục chạy 800m không như những học sinh khác.
Học sinh bình thường chạy 800m, học sinh nữ lớp 11 chạy trong 4 phút 38 giây coi như đạt yêu cầu. Nhưng học sinh ban thể dục thì phải chạy 2 phút 42 giây, nếu không thì chẳng còn gì để nói nữa.
Còn thi 800m dành cho nam, trong vòng 2 phút 03 giây là thành tích xuất sắc, yêu cầu chung là 2 phút 15 giây.
Tại sao lại gọi là 800m chết chóc ư?
Là vì phải chạy hết tốc lực về phía trước, lại phải giữ vững tốc độ đó suốt 800m.
Giờ phút này Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch đúng là đang trong trạng thái đó.
Không quan tâm đến gì nữa, dùng cách chạy nước rút vững vàng kiên trì suốt hai vòng, cuối cùng cùng nhau xông qua vạch đích.
Cả trường sôi trào.
Tiếng hoan hô vang dội làm rung chuyển cả sân vận động.
Những tiếng reo hò hoan hô đó đều thuộc về bọn họ.
Không có so sánh thì sẽ không có đau thương.
Ba thành viên cùng nhóm xếp hạng sau họ đều bị họ chạy vượt hơn nửa vòng đua.
Đại hội thể thao vừa mới bắt đầu, hạng mục thi đấu đầu tiên đã làm nóng bầu không khí toàn trường, tiếng hò hét thật lâu vẫn không dừng lại.
Đến khi bớt ồn ào đi thì cũng đã đến lúc công bố kết quả.
Trong khi chờ, Hầu Mạch đi đi lại lại ở một góc vắng để giãn cơ.
Ngẩng đầu thì thấy dường như Tùy Hầu Ngọc không sao cả, thể lực tốt thật.
Loa thông báo cuối cùng cũng đã đọc đến thành tích của hai người: “21701 Tùy Hầu Ngọc, 21702 Hầu Mạch đồng hạng nhất, thời gian là 2 phút, phá vỡ kỷ lục của trường chúng ta.”
Đồng hạng.
Hình như Tùy Hầu Ngọc không hài lòng lắm với thành tích như vậy, lườm Hầu Mạch rồi rời đi.
Hầu Mạch bị lườm, cảm thấy rất oan ức. Hắn cũng đã tập luyện mấy năm rồi, đồng hạng với hắn thì thiệt thòi lắm hả?
Sau khi hai người họ về lớp, trong lớp vang lên một tràng reo hò, Đặng Diệc Hành hết sức vui mừng nói: “Chỉ một lần thi chạy này mà lại xuất hiện tận hai vận động viên thể thao, thế này thì đội điền kinh còn lăn lộn thế nào nữa? Còn mặt mũi không?”
Ngay cả Thẩm Quân Cảnh ở lớp 11/16 cũng thò đầu ra hét: “Ngọc ca ơi, được lắm!”
Lại có mấy học sinh ban thể dục đến dặn dò Tùy Hầu Ngọc sau khi vận động thì nên thả lỏng như thế nào.
Tùy Hầu Ngọc nhìn đám người này, cảm thấy hơi khó hiểu, cậu quen đám học sinh ban thể dục này từ khi nào thế?
Sau khi ngồi xuống, Tùy Hầu Ngọc vặn nắp chai nước ra định uống một ngụm. Hầu Mạch ngồi ở hàng ghế trước cậu lấy xịt chống nắng từ trong ba lô ra xịt lên người, phun như mưa nhân tạo, Tùy Hầu Ngọc ngồi đằng sau bị phun đầy mặt.
Hầu Mạch xịt xong ngoái lại thì thấy Tùy Hầu Ngọc đang lau miệng chai, còn trừng hắn một cái.
“Cậu dùng không?” Hầu Mạch chủ động hỏi cậu.
Cậu vẫn không trả lời, Hầu Mạch bèn cực kỳ nhiệt tình giơ tay che mắt cậu lại rồi xịt lên người cậu. Cậu vội vàng ngậm miệng, sợ hắn xịt vào miệng cậu.
Xịt xong, Hầu Mạch quay người lại.
Tùy Hầu Ngọc nhìn chai nước trong tay mình, giơ lên nhìn nước bên trong, chắc là đã bị thêm vào vài thứ, chỉ đành vặn lại để bên chân, lấy một chai nước mới ra mở nắp uống.
Đến khi bắt đầu hạng mục thứ hai, rốt cuộc đã có đội bắt đầu che ô.
Chỉ cần không phải chim đầu đàn thì bọn họ có thể che ô.
Tùy Hầu Ngọc giương chiếc ô mà Tô An Di cho cậu mượn, lười biếng ngồi xem thi đấu. Trong khoảng thời gian này cậu để ý thấy Hầu Mạch ngồi ở hàng trước không thoải mái lắm, hay di chuyển cơ thể, đầu tiên là ngồi lên lưng ghế, sau đó hắn vắt đùi qua hàng ghế sau, rồi chen tới cạnh Tùy Hầu Ngọc, trốn dưới ô.
Hạng mục Tô An Di tham gia là chạy 1500m nên lúc này không có ai ngồi bên Tùy Hầu Ngọc, thừa cơ cho Hầu Mạch lợi dụng.
Tùy Hầu Ngọc liếc Hầu Mạch đầy ghét bỏ.
Nhưng Hầu Mạch đến che nhờ không hề biết xấu hổ, còn chủ động hỏi: “Không thì tôi cầm cho nhé?”
“Cút.”
Hầu Mạch không cút, hắn mặc quần áo chống nắng, bên dưới mặc quần thể thao dài, vẫn cứ ngồi im dưới tán ô, lại còn khẽ than thở: “Người da trắng không được phơi nắng, cậu xem tia cực tím hôm nay mạnh cỡ nào…”
Vừa dứt lời, trời râm.
Tên Hầu Mạch này vẫn không đi, tiếp tục bổ sung: “Tia cực tím có đầy trong không khí đó.”
Tùy Hầu Ngọc che ô, tiếp tục xem thi đấu, trong giọng nói bình thản lộ ra phần lạnh nhạt: “Thật ra thì cậu không cần như vậy, chúng ta vốn cũng không quen biết. Chuyện lúc trước đã qua, chúng ta cũng chỉ là chơi chung với nhau mấy ngày thôi, chẳng qua lại gì thêm. Bỗng biết mình bị ghét nhiều năm như vậy, đúng thật là có cảm thấy mất mát, nhưng dù sao thì từ ngày bé tôi quả thật đã khiến người ta chán ghét, điều này tôi hiểu.”
Hầu Mạch nghiêng đầu sang nhìn Tùy Hầu Ngọc, cứ nhìn chằm chằm vào cậu như thế, nhưng không biết phải nói gì.
Trái lại, Tùy Hầu Ngọc vẫn rất ung dung: “Chắc là cậu lo tôi cứ như vậy sẽ ảnh hưởng đến hòa khí của lớp? Tôi không cá biệt như vậy đâu, tôi sẽ không gây chuyện, cũng không muốn gây chuyện, chỉ cần cậu đừng tới chọc tôi nữa, tôi cũng sẽ không phiền đến cậu. Tính tôi không phải kiểu đoàn kết yêu thương nhau, sau khi tốt nghiệp chúng ta sẽ lại trở thành người dưng nước lã mà thôi, cả đời sẽ không qua lại với nhau.”
“Thật ra thì… Khi đó tôi…” Hầu Mạch muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nín lặng.
Thật ra sau buổi tối ngày hôm qua, Hầu Mạch ít nhiều cảm thấy áy náy trong lòng.
Hôm nay cũng có ý muốn bắt tay giảng hòa với Tùy Hầu Ngọc.
“Không sao cả.” Tùy Hầu Ngọc nhếch mép cười: “Nhiều người ghét tôi lắm, không sợ thiếu một mình cậu. Thật ra tôi không quá quan tâm đến chuyện này như cậu nghĩ đâu.”
Cậu nói xong, đưa ô cho Hầu Mạch: “Cho cậu mượn ô.”
Tùy Hầu Ngọc đưa ô xong, xách đồ của mình đồ đổi chỗ, ngồi vào trong góc.
Tùy Hầu Ngọc không thích kiểu đến gần như thế, dường như mang theo sự thương hại.
Còn làm cho cậu mất tự nhiên hơn.
Hầu Mạch che ô quay lại nhìn cậu một lúc lâu, rồi tiếp tục ngồi lặng, không đuổi theo nữa.