Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được Cơ Chứ?

Chương 27: Quá khứ




Đại hội thể dục thể thao kết thúc sớm hơn so với giờ học hằng ngày, hơn nữa cũng không phải tự học buổi tối.
Học sinh thể dục vẫn luyện tập chăm chỉ ngày đêm, dù sao thì cũng sắp thi đấu rồi.
Sau khi kết thúc huấn luyện, Hầu Mạch mang giỏ tắm trở về phòng ngủ, trong phòng ngủ chỉ có một người duy nhất là Nhiễm Thuật.
Hắn thuận miệng hỏi: “Ngọc ca đâu?”
Nhiễm Thuật liếc Hầu Mạch, không muốn trả lời, chần chừ một lát rồi mới nói: ”Ngọc ca cậu ấy, cậu ấy đến lớp đọc sách rồi.”
Tùy Hầu Ngọc làm lớp trưởng nên được giữ chìa khóa dự phòng của lớp, vì vậy cậu bắt đầu lạm dụng chức quyền của mình, thỉnh thoảng sẽ đến lớp để đọc sách.
Phòng ngủ có đèn thắp sáng nhưng phòng học thì không, dù sao cậu cũng ngủ không được, thế thì ở trong lớp đọc sách cho rồi.
Không ngờ rằng đại hội thể dục thể thao đã tới rồi mà Tùy Hầu Ngọc vẫn rất nghiêm túc.
Hầu Mạch cất đồ rồi nói với Nhiễm Thuật: “Có thể nói chuyện với tôi không? Thật ra ngày đó tôi rất quan tâm đến chuyện cậu muốn nói đấy.”
Nhiễm Thuật từ chối rất nhanh: “Không.”
“Tôi biết rõ Ngọc ca đã cảnh cáo cậu, nhưng tôi vẫn muốn biết. Khi còn nhỏ có nhiều chuyện tôi không biết, chỉ cảm thấy thấy cậu ấy hơi phiền, khi nghĩ kĩ lại một chút thì hình như tôi vẫn chưa hiểu hết cậu ấy, ví dụ như lúc nhỏ tôi không hiểu được chứng rối loạn lưỡng cực là gì.”
Thật ra sau khi biết được thân phận của Tùy Hầu Ngọc, Hầu Mạch cũng suy nghĩ rất nhiều.
Đột nhiên hắn hiểu ra những điều mà hắn không thể hiểu được lúc trước. Lúc nhỏ không biết gì, không biết rằng một người ồn ào cũng có thể là do bệnh tật, cũng có thể là do không thể tự chủ được.
Giờ nghĩ kĩ lại, đột nhiên cảm giác rất áy náy.
Nhiễm Thuật sửng sốt, không ngờ rằng Hầu Mạch lại biết chuyện này.
Có rất ít người biết Tùy Hầu Ngọc mắc chứng rối loạn lưỡng cực, nhiều người cho rằng Tùy Hầu Ngọc xấu tính hoặc không bình thường, giống người điên, nhưng lại không hề biết được sự thật.
Không ngờ rằng Hầu Mạch đã biết.
“Sao cậu biết?” Nhiễm Thuật bật dậy trong giây lát, lời nói mang theo vẻ sửng sốt.
“Vậy tôi có thể nói chuyện với cậu được chưa?”
Nhiễm Thuật co người lại ngồi dựa vào đầu giường: “Không.”
“Dù sao chúng ta cũng là bạn bè chung phòng ngủ đó, nhỡ đâu tôi nhổ đờm vào cốc của cậu, cọ đào chưa rửa lên chăn của cậu, lén đổ nước vào dầu gội đầu của cậu thì sao?”
Nhiễm Thuật đặt điện thoại xuống nhìn về phía Hầu Mạch, không nhịn được hỏi: “Cậu, sao cậu lại chơi chó như vậy?”
“Chỉ cần nói chuyện, được không?” Hầu Mạch cười, cười như một thiên thần, như thể những lời vừa rồi không liên quan đến hắn.
Nhiễm Thuật bất đắc dĩ, sau khi suy nghĩ một lát thì đồng ý. Thi thoảng lại có một người đi vào phòng ngủ nên không yên tĩnh lắm, Hầu Mạch dẫn Nhiễm Thuật đến hành lang của ký túc xá tầng bốn.
Tầng ký túc xá này không sử dụng nên yên tĩnh hơn rất nhiều, có chỗ cho bọn họ nói chuyện.
Nền nhà ở đây không lát gạch, trong không khí ám mùi khói bụi, bầu không khí rất nặng nề.
Nhiễm Thuật đi tới ngồi trên bệ cửa sổ hỏi: “Cậu muốn hỏi cái gì?”
Cơ thể người học khiêu vũ rất nhẹ, lúc Nhiễm Thuật nhảy lên bệ cửa sổ vô cùng nhẹ nhàng.
“Tôi rất tò mò chuyện cậu định nói lại thôi.” Điều mà Hầu Mạch quan tâm chính là những lời không thể nói ra này.
Nhiễm Thuật thở dài rồi nói: “Thật, thật ra khi còn nhỏ Ngọc ca có ấn tượng rất tốt với cậu, bởi vì cậu là người duy nhất kiên nhẫn dỗ dành cậu ấy ngủ. Cậu ấy đã bị trằn trọc khó ngủ từ khi còn nhỏ. Dù sao cậu ấy cũng mắc chứng rối loạn lưỡng cực mà… Bảo mẫu trong nhà còn lén cho cậu ấy uống thuốc ngủ đấy…”
“Kết quả thì biết được tôi dỗ cậu ấy ngủ chỉ là không muốn phiền, không muốn chơi với cậu ấy nên cậu ấy hẳn là rất giận nhỉ?”
“Chính xác!” Nhiễm Thuật nói xong còn liếc Hầu Mạch.
Tuy nhiên Nhiễm Thuật đã dừng lại rất nhanh.
Cậu ngốc nghếch bảo vệ Tùy Hầu Ngọc, nhưng nghĩ lại cũng hiểu được tại sao Hầu Mạch lại ghét Tùy Hầu Ngọc đến vậy. Lúc còn nhỏ Tùy Hầu Ngọc là một đứa trẻ không bình thường, tính tình nóng nảy, bồn chồn, nói nhiều.
Nhiễm Thuật cúi đầu nói tiếp: “Không phải, cậu chán ghét cậu ấy cũng rất bình thường, chỉ là… Cậu ấy bị chứng rối loạn cưỡng chế, lúc nhỏ không kìm chế nổi bản thân, Ngọc ca bây giờ đã tốt hơn rất nhiều…”
“Ừ, tôi cũng thấy dường như cậu ấy đã thay đổi rất nhiều, lúc trước cậu ấy nói rất nhiều.”
“Ban đầu cậu ấy không như thế này.” Nhiễm Thuật ngước nhìn hắn, nói với vẻ mặt nghiêm túc nhất từ trước đến nay: “Cậu đã nghe nói về phương pháp trị liệu bằng điện giật chưa?”
“Điện giật?” Lúc Hầu Mạch nói câu này, giọng nói đều run lên.
Đây là một phương pháp mà hắn chỉ nghe nói trong lời đồn.
Nhiễm Thuật lắc đầu: “Trên thực tế thì sẽ gây mê, sau đó sẽ đưa vào đầu một dòng điện. Phải nằm viện một khoảng thời gian, mỗi ngày làm một lần.”
“Bệnh viện chính quy à?”
“Trung tâm sức khỏe tâm thần… Cũng coi như là bệnh viện chính quy.”
Trong khái niệm của Hầu Mạch cũng có một trung tâm sức khỏe tâm thần, tuy nhiên có một số người gọi thẳng nó là bệnh viện tâm thần.
Đôi khi hắn đi ngang qua chỗ đó, đã từng thấy ai đó điên cuồng đập lên cửa sổ, sau đó bị khống chế, thi thoảng còn có thể nghe được tiếng ai đó hét ra ngoài cửa sổ.
Hắn hơi cau mày, mái tóc màu đay của hắn xõa xuống trán, tưởng tượng ra cách Tùy Hầu Ngọc trị liệu.
Hắn không biết gì về phương pháp trị liệu này, nhưng lại bất giác cảm thấy lo lắng.
Nhiễm Thuật tiếp tục nói: “Thật ra, tôi, tôi nghĩ… Ngọc ca có thể chấp nhận việc trị liệu này, nhưng đả kích lớn nhất của cậu ấy là người nhà của cậu ấy coi cậu ấy như một người bệnh tâm thần. Người nhà không hiểu cậu ấy, nên cũng cậu ấy tự ghét mình, vì vậy từ khi xuất viện thì cậu ấy cười nói ít đi… Có lẽ là muốn bảo vệ chính mình, cũng không muốn làm bạn với người khác.”
“Tại sao?”
“Sợ khi làm bạn, kết quả bạn cậu ấy phát hiện cậu ấy không bình thường thì lại rời xa cậu ấy, như vậy cậu ấy sẽ càng thêm buồn.”
Hầu Mạch đột nhiên hiểu ra tại sao hôm nay Tùy Hầu Ngọc tránh mặt hắn, đó là vì cậu không muốn quá thân thiết với hắn, rồi lại thất vọng thêm một lần nữa.
Khi việc tự bảo vệ mình trở thành một thói quen thì sự thờ ơ có thể trở thành một cách ngụy trang.
Sự im lặng của ngày hôm nay là tất cả những nỗi đau đã qua tích tụ lại, hận không thể bao mình trong cái xác dày.
Không hy vọng thì sẽ không bị tổn thương.
Nhiễm Thuật nhìn dáng vẻ của Hầu Mạch, cũng không biết mình nói những chuyện này có đúng hay không.
Cậu đắt đầu kể về quá khứ: “Ngọc ca, cậu ấy nhập viện mấy tháng. Đây chỉ là một trong những cách trị liệu. Tôi cũng không biết cậu ấy đã phải trải qua những gì, hỏi thì cậu ấy không nói. Cậu ấy nghỉ một học kì, nhà trường muốn cho cậu ấy ở lại lớp. Kết quả là Ngọc ca tự học một tháng, điểm thi của cậu ấy còn cao hơn những người đi học ở trường, vì vậy cậu ấy được ở lại.”
Ngừng một chút, cậu nói tiếp: “Cậu ấy vì, vì tôi, cậu ấy sợ tôi bị người khác bắt nạt, không bảo vệ được tôi. Trước đó cậu ấy học không tốt, từ đó về sau mới khá lên.”
Suy nghĩ trong chốc lát, cậu lại nói tiếp: “Tôi, tôi nghe Ngọc ca nói, khi ở bên cạnh cậu thì có thể ngủ thiếp đi, tôi nghĩ có lẽ Ngọc ca còn chưa nhận ra cậu, nhưng cơ thể vẫn còn nhớ cậu, cho nên mới có thể ngủ say bên cậu.”
Nói xong lại cảm thấy lạ lạ ở chỗ nào đấy.
Cơ thể nhớ cậu ta?
Sao lại thấy nó lạ nhỉ?
Hầu Mạch được nhắc lại đột nhiên trở nên thông suốt: “Thì ra là vậy.”
Nhiễm Thuật trong nháy mắt trở nên vô cùng vui vẻ: “Nếu, nếu cậu ấy có thể ngủ bên cạnh cậu, vậy thì cậu có thể giúp Ngọc ca ngủ không?”
“Ha ha?!” Cậu đột ngột chuyển chủ đề làm Hầu Mạch sợ hãi.
“Trước kia Ngọc ca đã bị nặng đến mức phải tiêm thuốc mới ngủ được, sau đó thuốc cũng không có tác dụng nữa. Cậu còn tốt hơn nữa, cậu giúp đỡ chút đi, cùng lắm thì ngủ một giấc tôi cho cậu một trăm tệ. Cậu mở wechat, tôi chuyển cho cậu ba nghìn trước, tính tiền tháng.”
Lỗ hổng quá nhiều, Hầu Mạch trong khoảng thời gian ngắn không biết phải từ chối từ đâu, vì vậy hỏi: “Ngủ một lần cho tôi một trăm tệ à?”
“Cũng không, không cần cậu làm gì hết. Kể cả cậu có làm, Ngọc ca cũng không thèm, cậu nhiều nhất chỉ là cái gối tựa đầu thôi! Không tính là pháo hữu, chỉ tính là bạn bè thôi. Hơn nữa, chúng tôi có rất nhiều tiền! Chúng tôi cần số lượng!”
“Không phải…” Hầu Mạch lại nói: “Không phải là vấn đề tiền bạc, vấn đề là bây giờ Ngọc ca không thèm để ý đến tôi.”
“Tôi chịu thôi.”
“Lúc đầu cậu trở thành bạn với cậu ấy như thế nào?” Hầu Mạch chỉ có thể tìm cách khác thôi.
“Tôi, tôi lúc nhỏ chơi với cậu ấy rất dễ thương, chỉ là không dỗ cậu ấy ngủ mà thôi, nếu tôi mà dỗ được thì sao đến lượt cậu?”
“Còn Tô An Di?”
“Cô ấy giúp Ngọc ca đánh nhau.”
“Một cô gái giúp đánh nhau?”
“Hehe…” Nhiễm Thuật đột nhiên nở một nụ cười: “Ngọc ca đánh không lại Tô An Di, không ngờ tới đúng không?”
Hầu Mạch thật sự ngây cả người.
Hắn và Tùy Hầu Ngọc có thể đánh ngang tay nhau, kết quả Tùy Hầu Ngọc đánh không lại Tô An Di?
“ Hai người bọn họ đánh nhau thật à?” Hầu Mạch không khỏi tò mò.
“Chỉ, chỉ là học hỏi lẫn nhau, nhưng Ngọc ca là đối thủ trong danh sách của Tô An Di. Nếu là tôi, tôi không ngăn nổi ba chiêu của Tô An Di.”
Hầu Mạch không khỏi vò đầu: “Để tôi nghĩ cách. Lúc trước… cậu ấy thêm bạn wechat của tôi là muốn làm bạn với tôi đúng không?”
“Ừ, nhưng cậu không để ý cậu ấy. Bây giờ còn nói cậu ấy phiền, còn nói dối, cậu thật sự đã bước lên điểm mấu chốt của cậu ấy, còn nhảy một đoạn Clacket ở trên đó đấy.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn cậu đã nói với tôi những điều này.”
Nhiễm Thuật nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, phủi mông rồi đi lên lầu.
Hầu Mạch một mình đi dạo vòng quanh ký túc xá, rồi lặng lẽ đi tới trường  học.
Trường học vô cùng yên tĩnh, giống như một con quái vật đang ngủ đông.
Hầu Mạch bước nhẹ vòng vòng trong hành lang, cuối cùng nhìn từ cửa sổ vào bên trong, thấy Tùy Hầu Ngọc đang đọc sách với một tư thế mới – vừa plank vừa đọc sách.
Một chiếc áo khoác đồng phục học sinh được quàng dưới tay Tùy Hầu Ngọc đồng thời, cho thấy được sự nghiêm túc của cậu khi đọc sách.
Tóc cậu rất dày, ở tư thế này, Hầu Mạch thậm chí không thể nhìn thấy khuôn mặt của cậu, mà chỉ có thể nhìn thấy loáng thoáng chóp mũi của cậu.
Hầu Mạch do dự không biết có nên đi vào hay không và nên nói gì với Hầu Ngọc.
Kết quả, dường như Tùy Hầu Ngọc để ý đến hắn, cậu ngẩng đầu nhìn về phía cửa, sau đó đứng dậy đi tới mở cửa, hỏi: “Muốn vào không?
“Ừ, lấy đồ.” Hầu Mạch vô thức trả lời.
Trả lời xong thì hận không thể cắn đầu lưỡi mình.
Không thể nói là đến tìm cậu ấy sao? Hầu Mạch bước vào lớp, nghiêm túc nhìn chỗ ngồi của mình rồi cầm lấy một quyển sách.
Tùy Hầu Ngọc cũng trở lại vị trí của mình, thu dọn đồ đạc, đeo ba lô rồi đi ra ngoài.
Hầu Mạch ngay lập tức theo cậu ra khỏi lớp, trước khi đi không quên tắt đèn và khóa cửa lớp lại.
Hai người lần lượt bước ra khỏi trường học.
Tùy Hầu Ngọc mặc áo phông và quần đùi rộng màu đen, Hầu Mạch cứ nhìn chằm chằm vào đôi chân thon của cậu. Hắn luôn cảm thấy chân của Tùy Hầu Ngọc quá gầy, đôi giày này trông rất lớn, trông cứ như một đứa trẻ đang lén xỏ giày của người lớn vậy.
Có lẽ là bởi vì đang ở vùng ngoại thành nên bầu trời rất sáng.
Trên trời tuôn ra những dòng sông bạc là nơi những vì sao rơi xuống. Sao lấp ló, ẩn hiện trong những gợn mây mềm từ lúc nào không hay.
Bước chân Tùy Hầu Ngọc rất nhanh, cậu bước vào trong màn đêm, thân hình gầy gò xé nát cảnh đêm tĩnh mịch
Cậu nhìn vũ trụ trên kia xem, có nhiều sao biết bao nhiêu.
Nhưng luôn có một cuộc gặp gỡ phi thường giữa một ngôi sao này và một ngôi sao khác.
Có lẽ ngôi sao mờ đó sẽ trở nên rạng rỡ vì một ngôi sao khác.
Hầu Mạch nhanh chóng đi theo Tùy Hầu Ngọc, rõ ràng là hắn đang đi theo cậu, nhưng dưới cái bóng do đèn đường chiếu ra, sự chênh lệch chiều cao khiến cho bóng hai người như đang đi cạnh nhau.
Cái bóng dần dần kéo dài rồi ngắn lại, rồi lại kéo dài khi đến ngọn đèn tiếp theo, luôn tựa sát vào nhau.
Dường như Tùy Hầu Ngọc đã nhận ra, cậu quay lại nhìn Hầu Mạch.
Hầu Mạch bắt gặp ánh mắt của cậu, mỉm cười dịu dàng.
Đôi mắt của Hầu Mạch rất sáng, dưới ánh đèn đường chiếu rọi lại được tráng một lớp ánh sáng màu cam, giống như thủy tinh, tỏa ra ánh sáng ấm áp, dịu dàng vô cùng.
Hắn nhẹ nhàng nói: “Thật ra, không phải tôi đến lớp để lấy sách, tôi đến để tìm cậu.”
Tùy Hầu Ngọc hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Ừ, có chuyện này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.