Lúc Tùy Hầu Ngọc đi theo những người khác quay trở lại hàng của lớp, cậu vẫn còn đang ngáp, vừa hơi buồn ngủ.
Cậu ngồi vào chỗ, vừa mới bung dù của Tô An Di lên, Hầu Mạch đã bu lại để dùng chung dù.
Cậu ghét Hầu Mạch, muốn đuổi hắn đi.
Kết quả, suốt cả quá trình Hầu Mạch chỉ nói chuyện với những người khác về chuyện Âu Dương Cách tham gia trận đấu một lát. Sau đó, bọn họ bàn luận về khẩu hiệu cổ vũ, lát sau lại bàn nên đưa ai lên bục phát biểu để đọc bài viết cổ vũ.
Hầu Mạch cứ trò chuyện như thế, vô cùng tự nhiên ngồi ở bên cạnh Tùy Hầu Ngọc. Cậu muốn chen lời cũng không chen lọt.
Cậu cầm dù, lại ngáp một cái, nhắm mắt lại định nghỉ ngơi một lát, nhưng chưa đầy một lát đã dựa đầu vào vai Hầu Mạch ngủ thiếp đi.
Cảm giác bả vai hơi nặng, Hầu Mạch nghiêng đầu sang nhìn cậu rồi không nói gì nữa.
Hắn cẩn thận từng li từng tí lấy đi cây dù Tùy Hầu Ngọc đang cầm trong tay, cố ý che phía trước thật thấp để người khác không chú ý đến hai người bọn họ.
Hai nam sinh to lớn dùng chung dù che nắng viền ren của nữ nhưng cảnh tượng trông vẫn rất hài hòa, dường như nhan sắc giá trị cao có thể chống đỡ tất cả tình huống.
Có nhan sắc nên khá tùy tiện.
Đội lớp họ vẫn đang rối như tơ vò. Các học sinh hưng phấn bàn bạc, dường như không có ai chú ý tới hai người bọn họ.
Nhiễm Thuật ngồi ở bên cạnh thăm dò nhìn sang một chút, thấp giọng lầm bầm: “Chậc, quả thật có thể ngủ được này…”
Sau đó cậu đi ngay.
Âu Dương Cách tham gia hạng mục 400m của giáo viên. Hạng mục tranh tài dành cho giáo chỉ có 100m, 200m, 400m và tiếp sức 4x100m, ông chọn 400 mét.
Thành tích thi đua của ông cũng sẽ được tính vào tổng thành tích của lớp 11-17.
Sau khi hai trường học sát nhập thì đã không còn học sinh thể dục, bọn Hầu Mạch là những học sinh ban thể dục cuối cùng. Học sinh ban thể dục tụ tập ở trong lớp mười bảy, điểm tích lũy vượt rất xa những lớp khác, làm cho tất cả các lớp khác ở trường đều không đuổi kịp.
Âu Dương Cách thắng hay không cũng không sao, dù sao bọn họ đã vững vàng đạt hạng nhất, điểm tích lũy gấp đôi hạng thứ hai.
Nhưng đương nhiên là Âu Dương Cách không muốn thua.
Vào lúc Âu Dương Cách đang chuẩn bị thì nghe thấy lời giới thiệu: “Thầy Âu Dương, thầy bay lượn như chim ưng oai hùng, gào thét như chuột chuột, tốc độ như chó điên, dẫn đầu xu hướng thời thượng như gà đất. Thầy Âu Dương cố lên, chúng em yêu thầy. Bài viết đến từ các bảo bối của Cách Cách thối.”
Âu Dương Cách mất hết ý chí chiến đấu trong nháy mắt.
Các thầy cô khác không khỏi bật cười, nói với Âu Dương Cách: “Học sinh lớp thầy thật nghịch ngợm.”
Âu Dương Cách lại chuẩn bị lần nữa, nghe thấy tiếng hoan hô đến từ học sinh của lớp 11-17 thì lập tức giơ tay lên, giương nắm đấm.
Động tác này làm cho các học sinh là “fan cuồng” thét chói tai.
Thầy Âu Dương Cách dù gì cũng là giáo viên thể dục, hơn nữa đã từng là quán quân cả nước, chạy thẳng một đường không ngừng lại, là người đầu tiên chạy qua đích.
Lớp 11-17 lại đạt được điểm tích lũy cao nhất.
Vì Âu Dương Cách đạt được hạng nhất, toàn bộ lớp 11-17 điên cuồng kêu lên “cố lên”.
Bên trong hoàn cảnh huyên náo như thế này, Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch lại hoàn toàn trái ngược.
Hầu Mạch cầm dù, ngồi yên tĩnh. Tùy Hầu Ngọc dựa vào vai của Hầu Mạch, ồn như thế vẫn không tỉnh lại.
Những bạn học xung quanh vừa rống vừa nhảy, chỉ có hai người bọn họ mưa gió bất động, vững như núi.
Trước đó Nhiễm Thuật chỉ được nghe nói, lần này xem đã được nhìn tận mắt. Tùy Hầu Ngọc thật sự ngủ rất ngon khi dựa vào Hầu Mạch, trong hoàn cảnh như thế này mà cũng không bị đánh thức.
Phục.
Cậu phục sát đất luôn.
Sau khi đại hội thể dục thể thao kết thúc, Âu Dương Cách đi tới nói: “Lớp trưởng tổ chức cho các bạn dọn dẹp sân vận động một chút.”
Nói xong, không ai để ý đến ông, ông không khỏi hỏi: “Lớp trưởng đâu?”
Lúc này Hầu Mạch mới gọi Tùy Hầu Ngọc tỉnh dậy.
Tùy Hầu Ngọc sau khi tỉnh dậy thì đầu óc chậm chạp, cũng không nghe được Âu Dương Cách nói gì. Hầu Mạch lấy tay ấn đầu Tùy Hầu Ngọc để cậu gật đầu nhẹ một cái.
Âu Dương Cách cho rằng Tùy Hầu Ngọc đã nghe thấy rồi, quay đầu đi. Ông còn phải sắp xếp các đội đi ra theo trình tự.
Hầu Mạch nhắc nhở cậu: “Cách Cách bảo cậu tổ chức thu dọn rác rưởi trong sân một chút.”
“Ừm…” Tùy Hầu Ngọc mơ hồ đồng ý, nhìn xung quanh một chút. Dường như không cần cậu nói, những người khác cũng đã tự động dọn dẹp.
Tùy Hầu Ngọc duỗi cái lưng nhức mỏi, quay đầu lại hỏi Nhiễm Thuật: “Quốc Khánh cậu định làm gì?”
“Nhà, nhà tớ mời gia sư cho tớ.”
“Cố lên nha.”
“Tớ sẽ học tập thật tốt.”
“Không, tớ đang bảo gia sư của cậu ‘cố lên’.”
“…”
Vào lúc đang dọn rác, có học sinh đang đi đổ rác, đi ngang qua chỗ ngồi của lớp 11/17 thì khe khẽ bàn luận: “Trong đại hội thể dục thể thao bọn họ tỏa sáng ghê. Giống như ngôi sao lớn ấy, giỏi quá.”
“Giỏi cái gì. Tỏa sáng được trong mấy ngày hội thao chỉ có thể là lớp mười bảy thôi?”
“Cũng đúng, đầu óc ngu si tứ chi phát triển.”
Nhiễm Thuật nghe thấy câu này, ngẩng đầu lên xem, cũng không trốn tránh mà hỏi thẳng: “Bọn nó ở lớp mười à?”
Đặng Diệc Hoành ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi trả lời: “Hình như vậy.”
“Cũng khó trách. Kiến thức kém, không biết Ngọc ca của tôi.”
“Không phải chứ, cũng chưa từng nghe nói về truyền thuyết của Đại sư huynh chúng tôi? Thật đáng thương.”
Mấy học sinh nọ không khỏi bối rối, nhanh chóng chạy đi.
Đại hội thể dục thể thao kết thúc, các học sinh đã có thể ra về.
Tùy Hầu Ngọc trở về phòng ngủ dọn dẹp đồ, rời khỏi trường học với Nhiễm Thuật. Lần này Nhiễm Thuật khăng khăng muốn dùng xe của nhà mình để đưa Tùy Hầu Ngọc về.
Tùy Hầu Ngọc cũng không muốn chạy xe liều lĩnh nữa bèn đồng ý.
Đi ra khỏi trường học mới phát hiện, xe cá nhân không đi qua được chiếc xe van giúp việc đang đậu ở cửa trường học nên đang đậu ở một chỗ rất xa.
Hai người bọn họ sóng vai nhau đi một đoạn. Đột nhiên Nhiễm Thuật dùng lưỡi liếm lên răng mình làm phát ra âm thanh khiến cho Tùy Hầu Ngọc phải chú ý. Sau đó cậu giương cằm, ra hiệu: “Maybach.”
“Ừm.” Tùy Hầu Ngọc nhẹ giọng lên tiếng.
Trường cấp ba của bọn họ là trường tư. Ở cổng có rất nhiều xe sang trọng, chiếc xe này vẫn chưa là gì.
Nhưng biển số của chiếc xe này khá ngầu, chắc là đấu giá mới có được nên làm cho hai người nhìn nhiều thêm vài lần.
Đúng lúc này, một hotgirl bước từ trên xe xuống, vẫy tay với người đằng sau bọn họ: “Hầu Mạch!”
Nghe được cái tên quen thuộc, hai người đồng thời quay đầu, phát hiện Hầu Mạch đang đi cách sau lưng bọn họ một khoảng không xa.
Hầu Mạch cũng nhìn thấy hotgirl nọ, cười đáp lại: “Chào dì, hôm nay dì tới đón Tang Hiến ạ?”
Dì?
Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật đồng thời nhìn lại cô hotgirl nọ, nghi ngờ đây có phải là mẹ kế của Tang Hiến hay không, sau đó lại cảm thấy với chiều cao của hotgirl, có thể là mẹ ruột của Tang Hiến thật.
Bà mang giày cao gót, cao gần bằng Tùy Hầu Ngọc, chiều cao hẳn là hơn 175cm.
“Đúng rồi, con tới nhà chơi đi. Tới tối dì lái xe chở con về.” Hotgirl nói tiếp.
“Gia đình ba người đoàn tụ, con đến để làm gì?” Hầu Mạch muốn từ chối.
“Đến đi! Lâu lắm rồi con chưa đến đây, cha nuôi con cũng rất nhớ con.”
Hầu Mạch nghĩ một lát rồi đồng ý, lúc đi qua bên người bọn Tùy Hầu Ngọc thì nói: “Trận đấu, đừng quên đấy.”
Tùy Hầu Ngọc không trả lời.
Hầu Mạch lên Maybach, ngồi ở hàng sau.
Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật cũng đi tới xe của nhà Nhiễm Thuật đậu cách chiếc Maybach nọ không xa.
Nhiễm Thuật vẫn còn đang nhìn sang bên kia, nhìn thấy Tang Hiến lên xe thì không khỏi lầm bầm: “Tên Tang Hiến đó bất hiển sơn bất lộ thủy*, gia đình cũng có điều kiện.”
*tương đương chân nhân bất lộ tướng nhé.
Nhiễm Thuật thích khoe của nên khá để ý phương diện này, kết quả đột nhiên cậu để ý thấy dép lê của bạn cùng phòng toàn là Balenciaga. Lúc mượn giày của Hầu Mạch, mở vali hành lý ra, Nhiễm Thuật liếc thấy một đôi giày giới hạn số lượng toàn thế giới. Dựa theo tên giày của Tang Hiến thì rẻ nhất bốn mươi vạn, còn lại là vô giá. Ngoài ra cũng không có một đôi giày nào rẻ, đôi có giá thấp nhất cũng đã hơn một vạn. May mà Tang Hiến có thể nhịn không mặc, toàn mặc giày thể thao do nhãn hiệu tài trợ.
Ai mà có tiền nhưng lại nhịn được không khoe bình thường đều là người rất giàu, Nhiễm Thuật yên lặng khiêm tốn lại một chút.
“Kém hơn cậu một chút.” Tùy Hầu Ngọc an ủi.
“Đúng thế, chiếc này của ông cũng là Rolls-Royce!”
“Ừm.” Tùy Hầu Ngọc gật đầu, lười đáp lại.
Kết quả Nhiễm Thuật vẫn còn đang lo lắng: “Chiếc đó của nhà anh ta cũng hơn một nghìn vạn nhỉ… Ài…”
Đợi một lát không được đáp lại, Nhiễm Thuật đi tới xem Tùy Hầu Ngọc đang làm gì, hỏi tiếp: “Cậu, cậu tìm kiếm sân thi đấu làm gì? Muốn đi xem à?”
“Không.”
“Vậy cậu…”
“Chỉ xem thử thôi.” Sau khi Tùy Hầu Ngọc giải thích xong, vô cùng bình tĩnh cất điện thoại vào không xem nữa, muốn bao nhiêu nghiêm túc có bấy nhiêu nghiêm túc.
“Ồ.” Nhiễm Thuật cũng không nghĩ nhiều, không hỏi nữa, cúi đầu cầm điện thoại tra xem chiếc Maybach của nhà Tang Hiến bao nhiêu tiền.
Giải đấu tennis sẽ kéo dài mấy ngày. Bắt đầu từ ngày một tháng mười bắt đầu, đến ngày nghỉ thì kết thúc.
Có đánh đơn, cũng có đánh đôi.
Danh sách ghi tên của đội cấp ba Phong Tự vẫn như cũ. Đám Hầu Mạch, Tang Hiến vẫn đánh đơn, Đặng Diệc Hoành và Thẩm Quân Cảnh đánh đôi.
Thành viên trong đội nghỉ ngơi trọn vẹn nửa ngày. Ngày thứ hai phải tập hợp, cùng nhau ngồi xe đi tới khách sạn đã đặt trước ở gần sân thi đấu nghỉ chân chân.
Sau khi Hầu Mạch đến khách sạn, hắn ngồi trên giường gửi cho Tùy Hầu Ngọc định vị sân thi đấu, hỏi tiếp: Có đến xem không?
Tùy Hầu Ngọc đã bị đổi nickname thành “Bánh viên sữa đậu hung thần ác sát” Tùy Hầu Ngọc đáp: Không.
Tài nguyên tài chính: Đến đi.
Bánh viên sữa đậu hung thần ác sát: Không.
Hầu Mạch không dây dưa lâu, nói Tùy Hầu Ngọc mình phải đi kéo cơ rồi để điện thoại di dộng xuống.
Thi đấu diễn được hai ngày. Hầu Mạch mới phát hiện ra Tùy Hầu Ngọc có đến xem thi đấu.
Chủ tịch trường đến xem thi đấu nhưng không tìm thấy bọn họ, huấn luyện viên cứ Hầu Mạch đi bãi đỗ xe đón ông ấy.
Đang đi trên đường thì đột nhiên bước chân hắn dừng lại. Hắn nhìn chằm chằm một chiếc xe đạp chạy bằng điện một lúc lâu, cuối cùng đi lại gần nhìn thử, xác nhận chiếc xe này là của Tùy Hầu Ngọc.
Dù sao cũng là hắn mua giúp Tùy Hầu Ngọc.
Sau khi dẫn chủ tịch đi vào sân thi đấu, hắn đi tới bên người Đặng Diệc Hoành hỏi: “Nhìn thấy Ngọc ca không?”
“Không thấy!”
“Hình như Ngọc ca có đến, nhưng sao tôi không thấy người đâu nhỉ?”
Đặng Diệc Hoành và Hầu Mạch cùng duỗi cổ, tìm kiếm Tùy Hầu Ngọc trong khán phòng, nhìn hai vòng rồi vẫn chưa tìm ra.
Hầu Mạch dựa vào hàng ghế dài, lầm bầm: “Tôi nhìn lầm rồi à?”
Nói xong, hắn lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gửi tin nhắn cho Tùy Hầu Ngọc hỏi thử.
Đặng Diệc Hoành cũng không tìm nữa, nhìn linh vật ở bên cạnh nói: “Năm nay linh vật nhảy đẹp ghê.”
Hầu Mạch hàm hồ đáp lời, sau đó nhìn lướt về phía linh vật.
Không biết có phải là Hầu Mạch bị ảo giác không. Hắn vừa nhìn sang, linh vật lại đột nhiên xoay cả người, đi sang phương hướng khác.
Hầu Mạch nhìn chằm chằm linh vật hồi lâu, để điện thoại di dộng xuống, không gửi tin nhắn nữa.
Khóe miệng bất giác giương lên.
Đợi đến lúc thi đấu, hắn để ý.
Hắn để ý thấy dường như con linh vật đó đang xem hắn thi đấu. Trong lúc thi đấu được nghỉ ngơi mấy lần, hắn cũng không nhịn được nhìn về phía linh vật, trong đó có một lần linh vật đang đỡ đầu, dường như cái đầu đó rất nặng.
Sau khi để ý thấy hắn đang nhìn, linh vật lập tức quay người đi mất.
Cuối cùng, Hầu Mạch thuận lợi thắng trận đấu.
Khi ăn mừng với đồng đội sau khi trận đấu kết thúc, hắn có chú ý đến nhóm linh vật đang nhảy múa ở bên cạnh. Hắn thấy con đó nhảy tốt nhất.
Ừm, linh vật nhảy múa năm nay đẹp thật.
Sau khi trận thi đấu kết thúc, Hầu Mạch vọt đi tắm rửa. Hắn đi đến khu nghỉ ngơi, vừa rẽ đã thấy con linh vật đang đỡ đầu hướng về phía điều hoà không khí.
Linh vật mặc quần áo hóa trang nặng nề, còn đội cái đầu to, chỉ có thể hơi giơ cái đầu lên để lộ ra một khe hở hóng gió. Như vậy thì gió có thể chui vào trong quần áo, mát mẻ được một lát ngắn ngủi.
Là con linh vật mà Hầu Mạch để ý.
Hầu Mạch dứt khoát đi sang, giúp cậu đỡ cái đầu, sau đó nói: “Tôi giúp cậu đỡ, cậu nghỉ một lát đi.”
Cơ thể linh vật cứng đờ. Nó không trả lời, vẫn giữ nguyên tư thế, đưa lưng về phía Hầu Mạch.
Hầu Mạch đứng sau lưng linh vật, muốn cảm nhận chiều cao của linh vật một chút. Kết quả, lại thấy linh vật bưng lấy cái đầu to bắt đầu phi nước đại, qua trong giây lát liền rời đi hắn phạm vi tầm mắt.
Đây cũng là lần đầu tiên Hầu Mạch biết được ngẩng đầu phi nước đại là như thế nào.
Hầu Mạch nhìn theo bóng lưng của linh vật bật cười ra tiếng, mắt hắn cong thành hình bán nguyệt xinh đẹp.
Sao cậu ta kì lạ thế nhỉ?