Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được Cơ Chứ?

Chương 3: Lớp mười bảy




Do hai trường sáp nhập lại và chuyển về chung một cơ sở nên đã thông báo khai giảng sớm hơn vài ngày. Lúc này, các học sinh vẫn chưa nhận ra được âm mưu gì hết.
Hai trường học sáp nhập lại với nhau, các học sinh sẽ được tập trung lại.
Học sinh khối mười hai có một khuôn viên riêng biệt, được sắp xếp ở khuôn viên trường cấp ba Thanh Tự lúc trước.
Học sinh khối mười và mười một thì được sắp xếp ở tại khuôn viên trường cấp ba Phong Hoa.
Tên trường được đổi thành trường cấp ba Phong Tự.
Sau khi kéo rương hành lý đến khuôn viên Phong Hoa, Tùy Hầu Ngọc đứng ở trước cửa trường học nhìn dãy lầu dạy học rồi lại nghiêng đầu nhìn về phía cánh đồng ngô bát ngát mênh mông, vẻ mặt dần dần trở nên suy sụp.
Những bụi ngô xanh như ngọc, những phiến lá rung rung phát ra âm thanh dưới làn gió mát, vô cùng thoải mái dưới ánh mặt trời.
Màu xanh lá cây này khá giống với màu mặt của Tùy Hầu Ngọc.
Nơi này rất gần với hẻm Tương gia, đây cũng là nguyên nhân tại sao Tùy Hầu Ngọc lại lựa chọn nơi này, nhưng cậu không ngờ rằng trường học lại còn vắng vẻ hơn cả hẻm Tương gia.
Hẻm Tương gia được bao quanh bởi núi và sông, khuôn viên trường cấp ba Phong Hoa cũng được bao quanh bởi các sườn núi cao.
E rằng cũng là vì chỗ này vắng vẻ nên trường cấp ba mới có thể chiếm được một diện tích lớn như vậy, nghe nói đi trong trường cũng bị lạc. Thậm chí có vài toà nhà xây xong không biết làm gì rồi để trống không.
Cũng đúng.
Ở trường học thì bị lạc đường. Ra khỏi trường học thì mất tích luôn.
Tùy Hầu Ngọc chỉ có thể đi theo dòng người, vừa tự an ủi mình, sang năm sau là có thể quay về khuôn viên cũ rồi.
Hôm nay là ngày trở lại trường học, các học sinh đều mặc đồng phục. Tùy Hầu Ngọc không nhận ra người nào, cũng không quen ai, thậm chí còn không biết người nào là bạn học cũ của mình.
Tùy Hầu Ngọc đeo tai nghe chống ồn, nắng chiều màu đỏ chiếu lên mái tóc cậu làm nó trở nên bồng bềnh. Còn những lọn tóc vẫn không bị tai nghe đè xuống thì đung đưa trong gió, đuôi tóc cong cong, gió không thể nào thổi thẳng được.
Mọi người xung quanh cảm thấy Tùy Hầu Ngọc thật lạ mắt, thi thoảng lại liếc nhìn cậu, họ cảm thấy thiếu niên này trong đám người hết sức nổi bật.
Đáng tiếc lại là một chàng trai lạnh lùng, ánh mắt mọi người hiện vẻ tiếc nuối.
Tùy Hầu Ngọc đi vào đám người, thỉnh thoảng vẫn có người nhận ra cậu, gọi cậu: “Ngọc ca.” Một người khác lại nói: “Ngọc ca, Nhiễm Thuật đang đứng ở trước cửa của tòa nhà cong cong đằng kia.”
Tùy Hầu Ngọc đáp lại vài câu, sau đó lại đi về phía tòa nhà cao tầng kia. Tới gần thì thấy được rất nhiều người đang tụ tập ở đó, đều là những người cậu quen biết.
Các thanh thiếu niên đến với một môi trường xa lạ, ai cũng muốn thể hiện tài năng của mình, không muốn bị học sinh ở trường khác vượt qua. Nhóm nam sinh tụ tập lại, không ai giống ai, cố gắng làm cho các nếp gấp trên quần áo lộ ra.
Trông vô cùng kiêu ngạo.
Thấy thế, Tùy Hầu Ngọc lại buồn cười.
Nhiễm Thuật không giống những người khác.
Hắn ngồi xổm trên bàn, đầu cúi xuống. Nghiêng đầu liếc nhìn Tùy Hầu Ngọc, rồi đột nhiên đứng lên mắng: “Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó chứ. Bọn, bọn nó sẽ được kiểm tra lại, còn chia lớp theo thành tích.”
Nhiễm Thuật là người bạn thân thiết nhất của Tùy Hầu Ngọc, cậu là một người giàu có, sở thích là khoe khoang sự giàu có của mình.
Trừ giàu có ra, cậu không còn ưu điểm nào cả. Vì vậy cậu dùng nó để chứng minh bản thân để được người khác biết đến.
Học tập là khuyết điểm duy nhất của cậu, trình độ của cậu thấp đến mức có thể bỏ qua.
Tùy Hầu Ngọc đang nhai kẹo cao su thuận miệng nói: “Có lẽ là sợ phải học chung.”
Hai trường học sáp nhập, học sinh lại còn đang ở độ tuổi rất nhỏ, rất dễ trở thành hai phe đối lập không vừa mắt nhau.
Cách trường học xử lý chính là chia bọn chúng ra, không có giới hạn thì chúng sẽ trở thành bạn với những học sinh trường khác, không thể gây rắc rối được nữa.
Nhiễm Thuật mang vẻ mặt đau khổ hỏi: “Vậy tớ phải làm sao đây?”
Trình độ học tập của Nhiễm Thuật và Tùy Hầu Ngọc ở hai thái cực.
Nếu Tùy Hầu Ngọc đứng thứ nhất thì Nhiễm Thuật lại là người đứng thứ nhất từ dưới đếm lên của trường, hai người họ có thể trở thành bạn bè cũng là một điều rất kỳ diệu.
Tùy Hầu Ngọc thản nhiên nhìn Nhiễm Thuật, cười nói: “Yên tâm đi, người bình thường không xử lý được cậu. Nếu xử lý thật, cậu cũng không thoát được.”
Nhiễm Thuật hết cách, đành đi chung với Tùy Hầu Ngọc về ký túc xá, khi đi đến đó vẫn còn: “Không đơn giản đâu, chia lớp nhưng không chia kí túc xá. Tầng năm với tầng sáu đều là của trường mình. Còn có các tầng thấp hơn nữa, tầng một thì gần trạm rác, mẹ nó chó thật chứ.”
Phòng ngủ của Nhiễm Thuật và Tùy Hầu Ngọc ở tầng sáu.
Đối với Tùy Hầu Ngọc mà nói thì tầng trệt này rất tốt, nhưng đối với đại thiếu gia Nhiễm Thuật mà nói thì tầng trệt này rất buồn nôn, dễ cọ trúng tiểu JJ của cậu.
Tùy Hầu Ngọc cũng không quan tâm, đi dọn dẹp chỗ ngủ của mình.
Nhiễm Thuật vẫn còn đang nói chuyện.
Nhiễm Thuật vẫn đang nói chuyện thuê phòng với Tùy Hầu Ngọc: “Nhà, nhà tớ có rất nhiều, cậu ra ngoài ở mà cũng không tìm tớ.”
“Mẹ của tớ không tìm thấy tớ sẽ đi tìm mẹ cậu hỏi thăm, không giấu được.”
“Cũng đúng…” Nhiễm Thuật ngồi xuống bên cạnh: “Cái phòng kia chỉ, chỉ cuối tuần cậu mới qua, không sao đâu. Nhưng sao tớ cảm giác cái điều hòa của phòng này, cả buổi vẫn không có gió nhỉ.”
Nhiệm vụ của học sinh khi trở lại trường học là chuyển phòng ngủ, dọn dẹp vệ sinh.
Cả hai người đều không đi quét dọn, cũng không ai tới nhắc nhở bọn họ.
Đến tối, học sinh quét dọn xong lần lượt trở về, đi ngang qua phòng ngủ của Tùy Hầu Ngọc thì tiện tay gõ cửa, nói: “Ngọc ca, Thuật ca, kỳ thi sẽ bắt đầu vào lúc bảy giờ ba mươi ngày mai, hai người ở phòng thi số mười một. Tớ nhìn thoáng qua thì ở tầng hai, cái tòa nhà cao nhất.”
Cậu ta chưa quen nơi này lắm, chỉ có thể miêu tả là tòa nhà nào.
Nhiễm Thuật gật đầu, xua tay: “Cảm ơn, cảm ơn.”
Tùy Hầu Ngọc chỉ đáp lại bằng giọng mũi: “Ừm.”
Dựa theo số lượng học sinh, khối mười một được chia làm ba mươi hai lớp.
Lớp một đến lớp chín là lớp giáo dục khai phóng, lớp mười đến lớp mười bảy là lớp khoa học tự nhiên. Ngoài ra còn có mười lăm là lớp quốc tế, là những lớp đặc biệt của hai trường học tư thục.
*giống như lớp 11-1,11-2 ở bên mình nhé
Lớp một là lớp giáo dục khai phóng, cũng là lớp có thành tích tốt nhất, lớp hai kém hơn, cứ thế trở xuống.
Điều này cũng đúng với các lớp khoa học.
Cuộc thi kết thúc trong một ngày, chủ yếu thi các môn chính. Tốc độ chấm điểm của trường rất nhanh, nghe nói các giáo viên phải tăng ca đến tận sáng, sáng hôm sau sẽ bắt đầu chia lớp.
Nhiễm Thuật đã biết trước là bản thân mình sẽ được phân vào lớp nào rồi, nên không đi xem bảng danh sách, cậu đến lớp mười bảy từ sớm, chiếm lấy vị trí cậu thích nhất trong lớp.
Bên cạnh khung cửa sổ ở cuối lớp.
Muốn phơi nắng thì phơi nắng, muốn ngủ thì ngủ, đối với một người học kém thì chính là một nơi phong thủy đắc địa.
Nhiễm Thuật ngồi xuống ghế, lắc lư, đột nhiên thấy một đám người hùng hổ bước vào. Những người này có vóc dáng rất cao lớn, đi theo nhóm, vừa đi vừa cười.
Vào lớp mười bảy mà họ cũng vui, đúng là tài thật.
Đám người đồng loạt đi đến cuối lớp, ngồi vào bốn chiếc ghế được nối với nhau. Một nam sinh khá ưa nhìn trong số đó đi đến gần lối đi nhỏ, gần chỗ ngồi của Nhiễm Thuật.
Nhiễm Thuật liếc xéo nam sinh nọ rồi nhếch mép.
Trông khá ổn, nụ cười trông hơi ẻo lả, cậu chỉ sợ rằng thằng nhóc này sẽ bắn ra những suy nghĩ dầu mỡ của mình.
*chắc Nhiễm Thuật nghĩ bạn này là gay
Sau đó, ai ra vào cũng quen biết đám con trai này, thấy họ thì chào hỏi, bảy tám cái miệng nhao nhao nói chuyện, ồn ào đến mức làm cho Nhiễm Thuật trợn tròn mắt.
Còn có người nói: “Lớp mười bảy không phải sẽ bị lớp chuyên thể dục của chúng ta chiếm đấy chứ?”
Trường cấp ba Phong Hoa cũng từng có một lớp chuyên thể thao và một lớp chuyên nghệ thuật. Hai lớp này có nhiều học sinh yếu kém, trong đó lớp mười bảy có tới một đám.
Nhiễm Thuật đang ngồi đung đưa trên ghế trong lúc chờ đợi, thì thấy Tùy Hầu Ngọc mang balo đi tới, cậu lập tức ngơ ra nhìn Tùy Hầu Ngọc đang đi về phía mình, hỏi: “Cậu, cậu tìm tớ à?”
Tùy Hầu Ngọc để balo lên bàn, nói với Nhiễm Thuật: “Chẳng lẽ lại để cậu ở đây một mình?”
“Thật không vậy? Đến năm mười hai mới được đổi lớp đấy!”
Nhiễm Thuật sốt ruột đến mức khỏi cả nói lắp bắp.
Tật nói lắp của Nhiễm Thuật xuất hiện từ lúc nhỏ, lúc vội vàng hay hát hò thì không bị nói lắp.
Theo Nhiễm Thuật, cậu bị cà lăm là do người cha vô cùng nghiêm khắc của cậu, biết đâu vào một ngày nào đó tâm hồn bé bỏng tổn thương được chữa lành thì cậu ta sẽ hết thôi.
“Khác nhau chỗ nào? Cha của cậu thì mãi mãi là cha của cậu.” Tùy Hầu Ngọc không quan tâm, lúc ngồi xuống còn nhìn thoáng qua người ngồi bên cạnh.
“Đại sư huynh không đứng dậy” mà cậu gặp được mấy ngày trước cũng học ở trường cấp ba này, thực ra cũng là người ở trường cấp ba này. Hắn ngồi cách đó không xa, cách vị trí của cậu một khoảng nhỏ bằng lối đi, lúc này hắn đang chống cằm quan sát hai người bọn họ, không hề e ngại vì ánh mắt trắng trợn của bản thân.
Nhiễm Thuật vô cùng kích động.
Cậu biết rõ thành tích của Tùy Hầu Ngọc, trong chớp mắt cảm động đến mức nhảy dựng lên, ôm lấy Tùy Hầu Ngọc không buông tay: “Cậu, cậu là cha của tớ! Cha ơi!”
“Tránh ra.”
“Được.” Nhiễm Thuật vô cùng ngoan ngoãn buông cậu ra.
Nhiễm Thuật thả Tùy Hầu Ngọc ra xong, vừa giúp Tùy Hầu Ngọc chuyển ghế thì lại thấy được người quen.
Tô An Di đi đến.
Lại thêm một người rớt xuống lớp mười bảy vì cậu, còn là một vị tiên nữ.
Nhiễm Thuật rưng rưng nước mắt, hét lên: “Mẹ!”
Sau đó, cậu bị Tùy Hầu Ngọc vỗ lên đầu.
Cậu mới nhận ra mình đã gọi nhầm tên, bèn đổi giọng: “Chị.”
Tô An Di không trả lời, ngồi xuống trước mặt Tùy Hầu Ngọc.
Nhiễm Thuật suy nghĩ một lát, cầm balo đi theo Tùy Hầu Ngọc, ngồi chung bàn bên cạnh Tô An Di.
Cậu biết rõ Tùy Hầu Ngọc có những tật xấu gì, vậy nên để Tùy Hầu Ngọc xinh đẹp một mình đi.
Hầu Mạch thấy Tô An Di đi ngang qua mình, trong chớp mắt đã nghĩ đến hình ảnh tiếp theo.
Quay đầu sang chỗ khác thì thấy ánh mắt của đám bạn tốt của mình đều đang nhìn thẳng.
Vì bên trong lớp chuyên thể dục vốn không có nhiều nữ sinh. Đã ít còn đàn ông hơn so với bọn hắn.
Hắn bất đắc dĩ che mặt, sợ bạn tốt của mình làm ra chuyện xấu hổ. May mắn là bọn họ chỉ đùa giỡn chứ không làm gì quá đáng.
Các học sinh khác đã lần lượt đến lớp, Hầu Mạch vô cùng buồn chán xoay quần vợt trên bàn, nghe thấy tiếng bạn mình chào những người mới mới ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy Tang Hiến đang đi tới.
Hầu Mạch nhìn chằm chằm Tang Hiến, trong chớp mắt răng lại bắt đầu đau.
Tên này quả thật là âm hồn không tan.
Hầu Mạch dùng giọng điệu không hề thân thiện hỏi Tang Hiến: “Có chuyện gì đây?”
Tang Hiến lười biếng trả lời: “Ồ, do tao nghĩ mày sẽ ở đây.”
Hầu Mạch lập tức chửi một câu: “Mẹ mày.”
Chỗ ngồi trong phòng học gần như đã đủ.
Lúc đã đủ rồi, giáo viên chủ nhiệm cũng đã đến.
Thấy giáo viên chủ nhiệm bước vào, bọn nam sinh ở hàng ghế cuối đột nhiên đứng lên hét: “Không phải chứ!”
“Cách Cách, sao thầy phiền thế?”
“Cách Cách, chúng em muốn có giáo viên chủ nhiệm là nữ cơ.”
Giáo viên chủ nhiệm, người được gọi là Cách Cách, thoạt nhìn chỉ mới ngoài ba mươi tuổi, tóc cũng không dài lắm, râu mọc lún phún trên cằm, trông hơi lôi thôi.
Ông ta uể oải đưa mắt nhìn thoáng qua bọn họ, thuận miệng trả lời: “Làm như tôi muốn nhìn thấy các em lắm?”
Cách Cách sửa sang lại bàn trong lớp, sau đó chỉ tay vào một người, nói: “Từ chỗ này, bắt đầu tự giới thiệu bản thân đi.”
Giống như nói nhiều thêm một câu thôi cũng không được.
Người đầu tiên tự giới thiệu thuộc tổ của Tùy Hầu Ngọc, sau đó các học sinh cũng lần lượt giới thiệu bản thân.
Tô An Di đứng lên, chỉ lạnh lùng nói một câu: “Tôi là Tô An Di.”
Sau đó ngồi xuống.
Thầy giáo Cách Cách ngước mắt lên nhìn cô một cái, hỏi: “Hết rồi à?”
Nhiễm Thuật trả lời tiếp: “Thưa, thưa thầy, cậu ấy không thích nói chuyện.”
“Vậy thì em tiếp đi.”
Nhiễm Thuật lập tức đứng dậy bắt đầu giới thiệu: “Tôi, tôi tên là Nhiễm Thuật, lúc trước từng đến Thanh Tự. Hồi cấp hai tôi cũng ở Thanh Tự, tôi thích street dance, ca hát, …”
Tùy Hầu Ngọc ngẩng đầu lên nhìn Nhiễm Thuật giới thiệu bản thân, sau đó cau mày nhìn xung quanh, quả nhiên thấy được những vẻ mặt chế nhạo.
Cậu đến đây vì Nhiễm Thuật.
Nhiễm Thuật là một người rất nóng nảy, còn rất trẻ con, rõ ràng bị nói lắp nhưng cái gì cũng muốn nói bậy.
Nhiễm Thuật cũng không có ý định sửa đổi tật xấu này, vẫn sống rất thoải mái.
Nhưng xung quanh luôn có người cười nhạo Nhiễm Thuật vì cậu bị nói lắp, làm cho Tùy Hầu Ngọc luôn bao che khuyết điểm của cậu rất tức giận.
Tùy Hầu Ngọc là một người tiêu chuẩn kép, tiêu chuẩn kép một cách cởi mở và thẳng thắn.
Chỉ cậu mới có thể bắt nạt Nhiễm Thuật, chê cười Nhiễm Thuật, nhưng người khác thì không thể.
Cậu cố ý đến lớp mười bảy cũng vì sợ tính cách này của Nhiễm Thuật, tính cách chịu đựng khi bị bắt nạt, phải chính tay cậu che mới yên tâm được.
Tùy Hầu Ngọc quay đầu sang một bên thì thấy Hầu Mạch và bạn tốt của hắn đang cách cậu chỉ một lối đi, sau khi nhìn nhau thì cười rộ lên. Dường như hắn cảm giác được ánh mắt của Tùy Hầu Ngọc, nhìn lại về phía cậu Tùy Hầu Ngọc.
Tùy Hầu Ngọc liếc hắn một cái, ánh mắt vô cùng ghét bỏ.
Hầu Mạch kinh ngạc, cậu đã nghe được những gì hắn nói nhỏ với bạn bè?
Lúc nãy bạn của hắn nói, tên của trường cấp ba Thanh Tự giống với chữ ‘tình dục’.
*Thanh Tự: 青屿 /qīngyǔ/
   Tình dục: 情欲 /qíngyù/
Khi nãy, lúc Nhiễm Thuật giới thiệu bản thân có nhắc đến trường Thanh Tự, phát âm khá giống chữ ‘tình dục’, một vài nam sinh nhìn nhau cười đầy ẩn ý.
Trước khi nụ cười vụt tắt thì đã bị Tùy Hầu Ngọc trừng mắt nhìn.
Hầu Mạch lập tức thu hồi lại nụ cười của mình.
Đến lúc Tùy Hầu Ngọc giới thiệu mình.
Tùy Hầu Ngọc đứng dậy giới thiệu.
Trong lớp có một vài nữ sinh đã chú ý đến cậu, nhưng lại ngại ngùng không dám quay đầu lại nhìn.
Bây giờ cậu tự giới thiệu, các nữ sinh cuối cùng cũng dám thản nhiên quay đầu lại nhìn cậu, trong lòng âm thầm kích động không ngừng.
Tùy Hầu Ngọc thấp giọng nói: “Tôi tên là Tùy Hầu Ngọc, tính tình không được tốt lắm, đừng có gây sự với tôi, tôi có bệnh.”
Sau khi giới thiệu bản thân xong thì lại ngồi xuống.
Hầu Mạch nhìn Tùy Hầu Ngọc, không thể không nhíu mày.
Đến lúc Hầu Mạch tự giới thiệu mình, hắn từ từ đứng dậy, cười híp mắt mà nói: “Xin chào mọi người, tôi tên là Hầu Mạch. Tính tình tôi rất là tốt, có thể gây sự với tôi, tôi không có bệnh.”
Câu này làm cho Nhiễm Thuật quay đầu lại, trừng mắt nhìn Hầu Mạch: “Mẹ nó…”
Sao người này đáng ghét quá vậy? Chắc chắn là cố ý đúng không?
Tùy Hầu Ngọc cũng nhìn về phía Hầu Mạch, ánh nhìn khó chịu.
Hầu Mạch vẫn cười như trước, dáng vẻ rất cởi mở. Lúc này, giáo viên nhìn về phía Hầu Mạch, nói: “Hai người các em còn chưa giải quyết xong hả? Nghe nói hai em mang gậy vào trong trường? Sao thế? Muốn đánh nhau một trận hả?”
Giáo viên này cũng là một nhân tài, vậy mà lại có thể dùng giọng điệu thờ ơ hỏi hai người.
Hầu Mạch vẫn mỉm cười như trước: “Sao lại như vậy được ạ, em nhất định sẽ hòa thuận với bạn học mới, đúng không?”
Hầu Mạch nói xong thì đưa tay về phía Tùy Hầu Ngọc.
Tùy Hầu Ngọc cũng đưa tay ra, nhưng không bắt tay mà là hất tay hắn ra: “Tôi thì không. Cút!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.