Tùy Hầu Ngọc trở nên im lặng, cậu dần dần chấp nhận việc Hầu Mạch chưa thi là sự thật.
Khi Tùy Hầu Ngọc tức giận, khí thế của cậu thực sự rất đáng sợ. Đôi mắt u ám, cả người đờ đẫn, có chút bá đạo khiến Hầu Mạch không dám thở mạnh.
Hầu Mạch thu xếp mọi thứ xong xuôi, từ chối đi cùng đồng đội đến địa điểm thi đấu, xách túi nói với Tùy Hầu Ngọc: “Mấy giờ cậu đi làm?”
“Còn một tiếng nữa.” Tùy Hầu Ngọc liếc nhìn điện thoại trả lời.
“Đi làm nóng người với tôi đi. Không vất vả lắm đâu, tùy tiện vận động cơ thể là được.”
Vừa nói hắn vừa lấy ra một cây vợt tennis khác từ trong vali ra, đưa cho Tùy Hầu Ngọc.
Vợt tennis hắn mang theo đều là vợt hắn quen sử dụng. Tùy Hầu Ngọc ngẫm nghĩ, nếu chỉ đánh với hắn thôi thì cây vợt này chắc sẽ ổn.
Hai người không ra sân thi đấu mà đến sân tennis ngay dưới khách sạn.
Mặt sân ở đây là mặt nhựa tương đối phổ thông, do thường xuyên có người chơi nên mặt sân hơi mòn, đường kẻ cũng hơi bạc.
Chỉ là để khởi động nên Tùy Hầu Ngọc cũng không muốn chiến thắng. Hai người chủ yếu là đánh qua lại để Hầu Mạch tìm lại cảm giác.
Làn gió lạnh sáng sớm từ từ thổi qua, khẽ luồn qua mái tóc, chạm nhẹ lên làn da cực kỳ thoải mái.
Đây là khoảng thời gian thoải mái nhất trong ngày, mát như như lõi dưa hấu ướp lạnh ngày hè, thoải mái như chú ong vò đắm chìm vào mật ngọt.
Một lúc sau, vài người đi tới.
Dường như những người này có ý định khởi động. Hầu Mạch không có ý định chiếm sân một mình liền ra hiệu cho Tùy Hầu Ngọc kết thúc.
Ngay khi Hầu Mạch vừa xách túi lên, có người bước tới chào hỏi: “Hầu Mạch phải không? Trường tư nhân đó ý.”
Người đi đến có giọng nói to, nước da ngăm đen, tay chân dài, đưa tay về phía Hầu Mạch. Hầu Mạch không thể không bắt tay với người ta.
Người kia mặc chiếc áo thể thao có in logo của trường. Hầu Mạch nhìn thoáng qua là biết người kia là học sinh trường thể thao tỉnh.
Hầu Mạch chào người đó một cách ngắn gọn, bắt tay anh ta rồi nhanh chóng buông ra, quả nhiên người kia rất nhiệt tình cười nói: “Tôi nhớ ra cậu, cậu chơi quần vợt giỏi lắm. Năm ngoái còn giành giải vô địch đơn phải không?”
“A… Vâng.”Hầu Mạch mỉm cười tỏ vẻ lịch sự nhưng thực ra không muốn tiếp chuyện lắm.
“Cậu đánh đơn rất xuất sắc nhưng mà đánh đôi thì không giỏi bằng!” Người kia cười to, tựa hồ không có ác ý, chỉ là thẳng thắn nói ra.
Năm ngoái, Hầu Mạch có đánh đôi với Tang Hiến.
Trận đấu thật sự rất tệ, huấn luyện viên Vương tức đến nỗi bệnh đau dạ dày cũng suýt tái phát.
Hầu Mạch không phủ nhận điều đó, chỉ thu lại nụ cười của mình.
Sau khi nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc, các nam sinh trường thể thao tỉnh hỏi: “Sao vậy, lại thử đánh đôi nữa hả?”
“Không, cậu ấy là bạn tôi, đến xem với khởi động cùng tôi thôi.” Sau khi trả lời xong, hắn cùng Tùy Hầu Ngọc đi ra chỗ khác.
Sau khi đi vài bước thì nghe thấy giọng nói của những người khác.
Vài người đi phía sau những nam sinh ở trường thể thao tỉnh nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, đột nhiên chế nhạo nói: “Loại người đi theo chủ nghĩa cá nhân như hắn sao có thể đánh đôi được chứ? Chỉ tổ tự rước thêm nhục.”
Người đàn ông vừa đi vừa nói, ánh mắt không e ngại dò xét Tùy Hầu Ngọc, sau đó nói: “Cậu tự nhìn lại đi, vóc dáng thế này có chơi quần vợt được không? Không ngã cũng may lắm rồi, nói không chừng không trụ được đến phút cuối cùng đã tắt thở.”
Hầu Mạch nhận ra người đó ở trường Trung Học Đông Thể, là Đường Diệu.
Tên đầy đủ của Đông Thể là Học Viện Thể thao Đông Bắc, những học sinh được xác nhận vào học viện nhưng chưa đủ tuổi sẽ được nhận vào trường Trung Học Đông Thể.
Một lợi thế nữa của Học Viện Thể Thao Đông Bắc là cơ sở đào tạo của đội tuyển quần vợt tỉnh nằm ngay trong trường của họ, rất thuận tiện cho việc huấn luyện và học lên đại học.
Điều này cũng làm cho sức mạnh của Trường Trung Học Đông Thể và thể thao tỉnh ngang nhau.
Ba trường có những tay vợt trẻ trẻ tốt nhất trong tỉnh của họ là Trường Trung Học Đông Thể, Thể thao Tỉnh và Trường Trung học cấp ba Phong Hoa.
Trong những năm qua, trường Trung Học Đông Thể trực thuộc Học viện đã tìm được những hạt giống tennis tốt nhất.
Điều này cũng khiến học sinh của họ có phần kiêu ngạo.
Không ngờ ở đâu tự nhiên lòi ra Hầu Mạch, hắn không màng đến việc thăng tiến, chỉ thích học bổng của trường Trung Học Phong Hoa. Một Hầu Mạch cộng thêm sự xuất hiện của Tang Hiến khiến cho Phong Hoa từ không có danh tiếng gì trở thành một trong ba trường dẫn đầu.
Hầu Mạch nổi tiếng ở trường Trung Học Đông Thể không chỉ vì hắn là người vô địch đánh đơn trong đội tuyển quốc gia, mà còn bởi vì câu nói: “Đông Thể có gì tốt? Tự mình thi vào đại học không tốt hơn sao?”
Một năm trước, học sinh Trung Học Đông Thể còn rất bất mãn.
Sau đó, huấn luyện viên nói rằng dựa theo điểm của Hầu Mạch, nếu hắn tiếp tục thi đấu, nói không chừng có thể thi đậu đại học.
Sau đó nữa lại có tin: Hầu Mạch là người đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh toàn tỉnh, hắn có thể được nhận vào đại học bằng thực lực bản thân.
Nghe vậy bọn họ đã im luôn.
Vốn tính tình Tùy Hầu Ngọc không tốt, nghe xong lời của Đường Diệu càng thêm khó chịu.
Việc Hầu Mạch không thể thi đấu lúc trước khiến cậu rất không vui, nhưng mà Tùy Hầu Ngọc cũng không có gây chuyện trong cuộc thi của Hầu Mạch.
Mấy tên bụi đời không biết ở đâu ra muốn chửi bới cậu mấy câu, cậu định mang bộ mặt con lừa đi qua thì đã bị Hầu Mạch đưa tay ngăn lại.
Hầu Mạch lịch sự trả lời: “Tôi đánh đôi thực sự không tốt, nhưng bạn của tôi đánh rất tốt, chỉ là cậu ấy không muốn chơi quần vợt.”
Hầu Mạch đảm bảo với mọi người là hắn sẽ không gây rắc rối.
Phần lớn thời gian, lý trí của Hầu Mạch luôn online, lúc này cũng vậy.
Đường Diệu nhìn Tùy Hầu Ngọc không khỏi nhếch mép, nói: “Ầy… Tôi không muốn đánh đôi với Vương Học Phục mà hắn chưa từ bỏ sao? Bây giờ lại tìm loại yếu như gà để đánh đôi với tôi? Có vẻ như tôi lo hơi nhiều rồi. Hồi đó Vương Học Phục bắt đầu sự nghiệp của mình bằng việc đánh đôi đấy, kết quả dạy dỗ đánh đôi ra cái gì rồi?”
Đường Diệu đánh cùng với Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh, chơi tổng cộng hai ván, thắng cả hai.
Đường Diệu và đồng đội của hắn xếp thứ ba trong nội dung đánh đôi toàn quốc năm ngoái, năm nay là cũng là những tuyển thủ đứng đầu.
Biểu tình của Hầu Mạch dần xấu đi.
Hắn không thích người khác nói xấu huấn luyện viên của mình, người này thậm chí còn gọi cả họ tên của huấn luyện viên Vương.
Đây là ranh giới cuối cùng.
Nam sinh ở trường thể thao tỉnh cau mày, cảm thấy Đường Diệu nói hơi quá đáng rồi: “Kỹ thuật đánh đôi của huấn luyện viên Vương thực sự rất tốt, tư liệu của chúng ta là từ ông ấy mà ra đấy.”
“Chơi tốt không có nghĩa là dạy tốt.” Đường Diệu lại phản bác, miệng có chút nhếch lên châm chọc: “Không phải là đồng đội của ông ta bị thương, về sau không gượng dậy nổi nên mới phải chạy tới làm huấn luyện viên trường cấp ba đó sao?”
Tùy Hầu Ngọc liếc nhìn Đường Diệu, hỏi Hầu Mạch: “Anh ta là ai?”
“Hình như là… A! Trung Học Đông Thể. Đánh đôi đấy, tên là gì… gì nhỉ?” Hầu Mạch cố nhớ lại.
“Mấy người chơi tennis đều kiêu ngạo như vậy sao?”
“Không phải đâu hắn ta lạc loài đó, còn đâu mọi người đều bình thường.”
Đây là lần đầu tiên hai người kẻ tung người hứng để chế giễu người khác nhưng lại phối hợp rất ăn ý.
Đường Diệu lo lắng lập tức “Đ*.” một tiếng
Tùy Hầu Ngọc không thèm nhìn hắn ta, nói với Hầu Mạch: “Đi thôi, không chấp hạng tiểu nhân.”
Hầu Mạch gật đầu, rời đi cùng Tùy Hầu Ngọc.
Bình thường với tính tình của Tùy Hầu Ngọc thì sẽ không dễ vậy đâu nhưng cậu vẫn quyết định rời đi sau khi thấy biểu tình của Hầu Mạch. Dù sao thì cậu cũng không muốn có bất kỳ sai sót nào trong trận đấu của Hầu Mạch.
Cân nhắc một lúc, cậu đem những lời định nói nuốt xuống.
Đường Diệu hơi buồn bực nhìn hai người này rời đi, đột ngột hét lên: “Này, con gà rù!”
Kêu xong liền cầm quả bóng tennis ném vào Hầu Mạch. Góc độ rất khó, tưởng là sắp xuyên qua nhưng mục tiêu thực sự lại là Tùy Hầu Ngọc. Hầu Mạch thấy nhưng không cản kịp, cuối cùng trơ mắt nhìn Tùy Hầu Ngọc sắp bị bóng đập trúng.
Lúc này nếu Tùy Hầu Ngọc mới quay lại phản ứng thì đã muộn. Những người khác còn tưởng rằng Tùy Hầu Ngọc sắp bị quả bóng ném trúng thì không ngờ Tùy Hầu Ngọc quay người ra sau thuận tiện lui một bước, nghiêng người ném một phát.
Cú ném trả này mang theo sự tức giận đang bị kìm nén, vừa chuẩn vừa tàn nhẫn nhắm thẳng vào mặt Đường Diệu.
Đường Diệu nâng vợt lên, định dùng nó để chặn quả bóng bay, nhưng lại đánh giá thấp sức mạnh quả bóng làm vợt bị lật ra một cái.
Bóng bị cản nhưng vợt theo quán tính đập vào mặt hắn, trúng mũi. Hắn ngửa đầu lùi lại một bước mới có thể đứng vững.
Hầu Mạch lười biếng quay đầu lại, nhếch khóe miệng cười toe toét, giống như không có gì ngạc nhiên, vẫn đang xin lỗi Đường Diệu: “Thật xin lỗi nhóc không tên, đứa trẻ nhà chúng tôi có hơi nặng tay, nếu không thì cậu đến phòng y tế xem đi? Ài, Sao lấy tay đỡ mà lại đập vào mặt chứ? Thật là…”
Nói xong liền cùng Tùy Hầu Ngọc rời đi.
Hai người họ đi cùng nhau, chiều cao chênh lệch nhau 5cm, cơ thể của Tùy Hầu Ngọc nhỏ hơn Hầu Mạch một chút.
Mà thực sự thì hai người lệch nhau mười ba cân.
Rõ ràng là không hài hòa chút nào, nhưng không hiểu sao lúc này bầu không khí lại… hòa hợp một cách kỳ lạ.
Sau khi Đường Diệu bị đập vào mặt, anh ta quay lại nhìn đồng đội của mình: “Quả bóng vừa rồi của cậu ta…”
“Vận tốc 200km/h.” Giọng nói của đồng đội của anh ta rất nhỏ và nặng nề, như chỉ là vô tình nói ra.
“…” Đường Diệu không còn gì để nói.
Mấy người ở trường thể thao tỉnh theo dõi toàn bộ quá trình, đột nhiên không nhịn được cười ra tiếng khi nhìn thấy bộ dạng xì hơi của Đường Diệu.
Đường Diệu hung hăng lườm bọn họ một cái, cũng không muốn làm nóng người nữa. Cũng may có người tới giúp hắn xoa mặt, nhân tiện bóp sống mũi hắn: “Chắc là không có chuyện gì, cậu có thể tiếp tục chơi.”
“Ồ …” Cơn cáu kỉnh lại được xoa dịu.
Đang chuẩn bị bước ra sân thi đấu, Hầu Mạch bất ngờ nói: “Huấn luyện viên Vương trước đây chủ yếu tập đánh đôi. Kết quả tốt nhất của ông ấy là hạng năm giải vô địch thế giới. Cậu phải biết rằng nội dung đôi tennis của chúng ta không phải là điểm mạnh đâu. Ban đầu ông ấy vẫn muốn tham gia thi đấu lần nữa, xếp hạng tốt thế cơ mà. Nhưng đồng đội của ông ấy đột ngột giải nghệ vì chấn thương. Sau đó ông ấy đã thử sức với đánh đơn nhưng kết quả cũng thường nên đã giải nghệ.”
“Hèn gì ông ấy cố chấp với đánh đôi như thế.”
“Ừ, ông ấy muốn thực hiện ước mơ của mình. Huấn luyện viên Vương cảm thấy rằng tôi thực sự rất phù hợp với đánh đôi. Hơn nữa, vài năm trước gia đình tôi đã nợ một ít tiền. Ông ấy cũng muốn tôi nhận thêm tiền thưởng.” Hầu Mạch nói, bất chợt thở dài: “Ở Trung Quốc, khi nói đến thể thao, nổi tiếng nhất là bóng bàn, thậm chí còn được coi là môn thể thao quốc gia. Tiếp đến là bóng rổ, nhưng quần vợt thì… Nếu hỏi nghiêm túc, nhiều người không thể kể quá năm cái tên vận động viên quần vợt trong nước, đừng nói đến đánh đôi.”
Tùy Hầu Ngọc trước đây không để ý đến phương diện này nên hoàn toàn không hiểu. Cậu chỉ vô thức nhớ lại những người chơi tennis trong trí nhớ. Cậu nghĩ đến hai người, một người là nữ hoàng quần vợt trong nước và người kia là chồng cô ấy.
Nếu nghĩ kỹ một chút thì hình như có thêm một người khác nữa. Nghĩ một hồi cuối cùng lại gạt đi, hạng mục thi đấu của người kia là cầu lông.
Hầu Mạch tiếp tục: “Tiền thưởng cho đánh đôi chỉ là 1/4, hoặc 1/5 so với đánh đơn. Điều này cũng khiến nhiều người nghiêng về đánh đơn hơn. Trong nhiều trận đấu quy mô lớn, các đội đánh đôi có lẽ chỉ được đào tạo tạm thời, sự hiểu biết không đầy đủ về chiến thuật có thể dẫn đến việc phối hợp không ăn ý và thua trận đấu. Đánh đôi nam nữ, đôi nam hoặc đôi nữ, độ chú ý vẫn chưa cao.”
Hầu Mạch suy nghĩ một lúc và đưa ra suy luận: “Nếu quần vợt được quan tâm ở Thế vận hội Olympic, độ chú ý của nó so với các môn khác là 1/8, thì sự chú ý dành cho đánh đôi sẽ là 1/3.”
Tùy Hầu Ngọc nghe xong thì im lặng.
Hầu Mạch lắc lắc cây vợt trong tay, bất giác nở nụ cười: “Tuy nhiên, đánh đôi giống như cá dưới biển sâu. Rõ ràng là ở nơi sâu nhất của đại dương nhưng lại lặng thầm tỏa sáng. Một ngày nào đó, chúng có thể tỏa sáng.”
“Nhưng … ”Sau khi Tùy Hầu Ngọc nghe xong ẩn dụ này, cậu đột nhiên nhíu mày.
“Làm sao?”
“Cá dưới biển sâu xấu lắm.”
“Ách, đừng để tâm, tôi chỉ ví dụ thôi.”
“Nhìn xấu xí, kể cả ăn ngon thì tôi cũng không thèm ăn.”
“Này này! Có thể đừng quan tâm đến ngoại hình được không? Cá biển sâu cũng không muốn trông như vậy, được chứ? “
“Tôi không có ý body shaming cá.” Tùy Hầu Ngọc im lặng một lúc rồi hỏi: “Bọn Đặng Diệc Hành có thể đánh bại tên nhóc phiền phức đó không?”
“Không đánh lại, đã thua hai lần rồi, nhưng mà bọn họ đã cố gắng hết sức.”
Tùy Hầu Ngọc cắn môi dưới, suy nghĩ một chút rồi nói.